"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Sắc mặt La Vân Khỉ lạnh đi vài phần.
Trước kia nàng cứ tưởng Lý Nhị Nương đã đủ đáng ghét, nào ngờ Ngô A Hương này còn chướng tai gai mắt gấp trăm lần cái họ Lý kia.
Đúng là con cóc ghẻ, không cắn người nhưng khiến người ta buồn nôn.
Ngô A Hương tiến lên vài bước, giơ tay khép cửa quầy lại.
Nàng cười tươi như hoa, nói:
“Là Hàn đại ca muốn gặp ngươi…”
Chưa nói hết câu đã im bặt.
Ánh sáng trong phòng bỗng chốc tối sầm lại khiến La Vân Khỉ cảnh giác.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt Ngô A Hương, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Chưa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một con d.a.o găm đ.â.m thẳng về phía bụng nàng.
Tốc độ cực nhanh, La Vân Khỉ chưa kịp phản ứng gì, hơn nữa hai người lại ở khoảng cách quá gần, chỉ thấy bụng đau nhói, m.á.u tươi phun thành vòi.
Ngô A Hương cười lạnh, rút d.a.o ra, định ra tay lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bị người ta đá tung, một bóng người lao vào như tia chớp, tung một cước đá bay Ngô A Hương ngã xuống đất.
Ngay sau đó có tiếng người hô lớn:
“Nương tử!”
La Vân Khỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng đau như bị xé toạc.
Nàng cố sức mở mắt, mơ hồ thấy có người đứng nơi cửa, hình như là Hàn Diệp.
Muốn mở miệng, nhưng mí mắt nặng trĩu, nàng lảo đảo ngã xuống nền nhà.
Trong cơn mê man, La Vân Khỉ mơ một giấc mộng.
Mộng thấy mình trở về hiện đại, còn có bạn trai, cùng nhau đi ăn lẩu, nào ngờ bạn trai quay đầu liền biến thành Hàn Diệp…
“Hàn Diệp!”
Nhìn thấy dung nhan nam nhân, La Vân Khỉ kinh hô thành tiếng.
“Nương tử.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay nàng, ấm áp mà mạnh mẽ, khiến La Vân Khỉ an tâm, rồi lại chìm vào giấc ngủ mơ hồ.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, trời đã tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn hai cái đầu nhỏ đang tựa sát bên nhau trước mặt, La Vân Khỉ lại nhớ đến lúc mình mới xuyên thư đến nơi này, cũng chính là hai tiểu hài tử này, chen chúc bên nhau nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.
“Dung Dung, Hàn Mặc…”
Nàng cố gắng mở miệng gọi, nhưng bụng đau quặn, lời chưa nói ra đã nghẹn lại trong cổ.
“Nương tử, nàng đỡ hơn chưa?”
Hàn Diệp bước nhanh vào phòng, gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ lo lắng.
La Vân Khỉ xoay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Nếu không phải vì hắn, nàng có bị một đao này không?
Hàn Mặc lập tức nói:
“Tẩu tử đừng trách nhầm đại ca, thật ra đại ca sớm đã nhận ra Ngô A Hương không phải người tốt.”
La Vân Khỉ chẳng muốn nghe. Nếu sớm nhận ra, sao còn dính lấy ả ta?
Hàn Diệp xua tay, hai đứa nhỏ hiểu ý liền chạy ra ngoài, để lại không gian cho hắn và La Vân Khỉ.
“Nương tử, nàng vẫn còn giận ta sao?”
Hắn cẩn thận nắm lấy tay nàng, giọng nói dịu dàng như nước.
La Vân Khỉ hừ lạnh, rút tay về.
Khó khăn mở miệng:
“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngủ một lát.”
“Ta thật sự không gạt nàng. Hôm đó, ta ngửi thấy trên người Ngô A Hương có mùi phấn son, liền biết nàng không phải kẻ chạy nạn. Mấy lời ta nói khi ấy, đều là cố ý để nàng ta nghe. Ta biết nhà Quan phu tử ở trấn trên chẳng có thân thích gì, người trong tộc cũng ít, Ngô A Hương không thể là người của họ. Vậy thì chỉ còn Lý Thận.”
Hàn Diệp khẽ hắng giọng, tiếp lời:
“Bất luận thế nào, cái c.h.ế.t của Lý Thận là chuyện rõ ràng. Người Lý gia sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Tất nhiên phải nghĩ cách khác để trả thù, ta mới giả vờ phối hợp, chẳng ngờ nàng ta lại dám ra tay với nương tử.”
La Vân Khỉ hừ một tiếng:
“Lý do này ta biết. Chắc chắn là ả tiện nhân kia để mắt đến ngươi, nên mới muốn g.i.ế.c ta.”
Hàn Diệp khẽ nhíu đôi mày kiếm.
Hắn bất lực nói:
“Nương tử chớ nói bậy, lòng ta với nàng, nhật nguyệt chứng giám.”
La Vân Khỉ yếu ớt liếc hắn một cái:
“Ta nói nàng ta, đâu có nói ngươi, ngươi hoảng cái gì?”
Sắc mặt La Vân Khỉ lạnh đi vài phần.
Trước kia nàng cứ tưởng Lý Nhị Nương đã đủ đáng ghét, nào ngờ Ngô A Hương này còn chướng tai gai mắt gấp trăm lần cái họ Lý kia.
Đúng là con cóc ghẻ, không cắn người nhưng khiến người ta buồn nôn.
Ngô A Hương tiến lên vài bước, giơ tay khép cửa quầy lại.
Nàng cười tươi như hoa, nói:
“Là Hàn đại ca muốn gặp ngươi…”
Chưa nói hết câu đã im bặt.
Ánh sáng trong phòng bỗng chốc tối sầm lại khiến La Vân Khỉ cảnh giác.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt Ngô A Hương, lạnh giọng hỏi:
“Ngươi muốn làm gì?”
Chưa dứt lời, chỉ thấy hàn quang chợt lóe, một con d.a.o găm đ.â.m thẳng về phía bụng nàng.
Tốc độ cực nhanh, La Vân Khỉ chưa kịp phản ứng gì, hơn nữa hai người lại ở khoảng cách quá gần, chỉ thấy bụng đau nhói, m.á.u tươi phun thành vòi.
Ngô A Hương cười lạnh, rút d.a.o ra, định ra tay lần nữa thì cánh cửa phòng bỗng bị người ta đá tung, một bóng người lao vào như tia chớp, tung một cước đá bay Ngô A Hương ngã xuống đất.
Ngay sau đó có tiếng người hô lớn:
“Nương tử!”
La Vân Khỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, bụng đau như bị xé toạc.
Nàng cố sức mở mắt, mơ hồ thấy có người đứng nơi cửa, hình như là Hàn Diệp.
Muốn mở miệng, nhưng mí mắt nặng trĩu, nàng lảo đảo ngã xuống nền nhà.
Trong cơn mê man, La Vân Khỉ mơ một giấc mộng.
Mộng thấy mình trở về hiện đại, còn có bạn trai, cùng nhau đi ăn lẩu, nào ngờ bạn trai quay đầu liền biến thành Hàn Diệp…
“Hàn Diệp!”
Nhìn thấy dung nhan nam nhân, La Vân Khỉ kinh hô thành tiếng.
“Nương tử.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Một bàn tay to lớn nắm chặt lấy tay nàng, ấm áp mà mạnh mẽ, khiến La Vân Khỉ an tâm, rồi lại chìm vào giấc ngủ mơ hồ.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa, trời đã tối đen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn hai cái đầu nhỏ đang tựa sát bên nhau trước mặt, La Vân Khỉ lại nhớ đến lúc mình mới xuyên thư đến nơi này, cũng chính là hai tiểu hài tử này, chen chúc bên nhau nhìn nàng bằng ánh mắt tò mò.
“Dung Dung, Hàn Mặc…”
Nàng cố gắng mở miệng gọi, nhưng bụng đau quặn, lời chưa nói ra đã nghẹn lại trong cổ.
“Nương tử, nàng đỡ hơn chưa?”
Hàn Diệp bước nhanh vào phòng, gương mặt tuấn tú mang đầy vẻ lo lắng.
La Vân Khỉ xoay mặt đi, không muốn nhìn hắn.
Nếu không phải vì hắn, nàng có bị một đao này không?
Hàn Mặc lập tức nói:
“Tẩu tử đừng trách nhầm đại ca, thật ra đại ca sớm đã nhận ra Ngô A Hương không phải người tốt.”
La Vân Khỉ chẳng muốn nghe. Nếu sớm nhận ra, sao còn dính lấy ả ta?
Hàn Diệp xua tay, hai đứa nhỏ hiểu ý liền chạy ra ngoài, để lại không gian cho hắn và La Vân Khỉ.
“Nương tử, nàng vẫn còn giận ta sao?”
Hắn cẩn thận nắm lấy tay nàng, giọng nói dịu dàng như nước.
La Vân Khỉ hừ lạnh, rút tay về.
Khó khăn mở miệng:
“Ngươi ra ngoài đi, ta muốn ngủ một lát.”
“Ta thật sự không gạt nàng. Hôm đó, ta ngửi thấy trên người Ngô A Hương có mùi phấn son, liền biết nàng không phải kẻ chạy nạn. Mấy lời ta nói khi ấy, đều là cố ý để nàng ta nghe. Ta biết nhà Quan phu tử ở trấn trên chẳng có thân thích gì, người trong tộc cũng ít, Ngô A Hương không thể là người của họ. Vậy thì chỉ còn Lý Thận.”
Hàn Diệp khẽ hắng giọng, tiếp lời:
“Bất luận thế nào, cái c.h.ế.t của Lý Thận là chuyện rõ ràng. Người Lý gia sao có thể nuốt trôi cơn giận này? Tất nhiên phải nghĩ cách khác để trả thù, ta mới giả vờ phối hợp, chẳng ngờ nàng ta lại dám ra tay với nương tử.”
La Vân Khỉ hừ một tiếng:
“Lý do này ta biết. Chắc chắn là ả tiện nhân kia để mắt đến ngươi, nên mới muốn g.i.ế.c ta.”
Hàn Diệp khẽ nhíu đôi mày kiếm.
Hắn bất lực nói:
“Nương tử chớ nói bậy, lòng ta với nàng, nhật nguyệt chứng giám.”
La Vân Khỉ yếu ớt liếc hắn một cái:
“Ta nói nàng ta, đâu có nói ngươi, ngươi hoảng cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương