“Phương Lục Chi ư?”
La Vân Khỉ khẽ chau mày, lại nhìn sắc mặt Hàn Diệp có phần không ổn, khóe môi bất giác cong lên.
Thì ra… hắn lại đang ghen đấy mà!
Nàng vốn định trêu chọc vài câu mập mờ để lấy chút công đạo, nhưng vừa nghĩ đến những điểm hảo cảm vất vả lắm mới tích góp được, tâm tình lại dập tắt ngay.
Cùng Hàn Diệp giận dỗi, xét cho cùng cũng chỉ là tự mình làm khổ mình. Nhớ đến đại nghiệp của bản thân, La Vân Khỉ lập tức nghiêm mặt, cất giọng thanh thanh mà nghiêm nghị:
“Giữa ta và hắn vốn không có thân tình gì, cần gì để người ta tới? Dẫu có vài câu đối thoại, cũng chỉ là lễ phép qua lại thông thường giữa người với người. Nếu ngươi gặp lại hắn, cứ thay ta nói một câu: tâm ý đã nhận, nhưng không cần phải nhọc lòng nữa.”
Hàn Diệp chậm rãi nâng ánh mắt sâu thẳm như hồ thu, tựa hồ đang nghiền ngẫm thật giả trong lời nàng.
La Vân Khỉ bỗng nhớ lại mấy lần hảo cảm sụt giảm, trong đó dường như có một lần là lúc nàng cùng Phương Lục Chi cùng về quán... Lẽ nào bị hắn nhìn thấy?
Dù có hay không, cũng nên sớm cho hắn một liều thuốc an thần.
Nàng khẽ ho nhẹ, tiếp lời:
“Huống hồ ta đã gả chồng, tự nhiên phải lấy ngươi làm đầu, một lòng sống yên ổn qua ngày. Phương công tử có xuất sắc đến đâu, cũng không can gì đến ta.”
Nhìn gương mặt nhợt nhạt nhưng thanh tú dị thường của nàng, lòng Hàn Diệp chợt mềm nhũn, dịu giọng nói:
“Được rồi, nàng đừng nói nữa. Ta không phải không tin nàng.”
Ngay sau đó, trong tai La Vân Khỉ vang lên tiếng nhắc nhở quen thuộc từ siêu thị:
【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, gia vị lẩu cay tam cửu được đưa lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, bột mì lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, miến khoai lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, nho lên kệ. 】

【Hảo cảm của nam chủ tăng 10, dưa hấu lên kệ. 】
Trời đất ơi! Vậy mà lại được đưa lên kệ nhiều thứ đến thế?
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Còn có cả miến khoai và gia vị lẩu cay nữa sao?
Không phải nàng nghe nhầm đấy chứ?
La Vân Khỉ kích động đến trừng lớn đôi mắt, suýt chút nữa bật dậy khỏi giường.
Nhưng vì mừng quá hóa dở, vô tình kéo động vết thương, đau đến mức nàng phải bật lên một tiếng “á” khẽ.
Hàn Diệp cả kinh, vội cúi xuống hỏi:
“Nương tử, vết thương lại đau ư?”
La Vân Khỉ cố nén lại con sâu thèm ăn sắp nhảy khỏi cổ họng, vội ho khan mấy tiếng, gấp gáp nói:
“Không… không sao, ta ổn mà.”
Lời còn chưa dứt, nước mắt đã lăn dài nơi khóe mắt.
Nàng thật sự quá đỗi vui mừng, vui đến mức… rơi cả nước mắt.
Hàn Diệp nhất thời luống cuống tay chân, vội vàng cầm khăn đến lau nước mắt cho nàng. Thấy hắn lo lắng mình đến thế, cơn giận trong lòng La Vân Khỉ cũng tiêu tan không ít.
Nàng điều hòa lại tâm trạng kích động quá đỗi, yếu ớt nói:

“Thiếp không sao, không cần lo lắng, ngủ một giấc là khỏe. Chàng mau quay lại đọc sách đi.”
Hàn Diệp đứng dậy, từ trên án lấy một quyển sách, lại quay về ngồi bên giường.
Ánh mắt nhu hòa, dịu dàng nói:

“Nàng cứ yên tâm nghỉ ngơi, có chỗ nào không thoải mái cứ gọi ta.”
Thấy hắn kiên quyết muốn ở lại, lòng La Vân Khỉ mềm ra một mảnh, chẳng nói thêm nữa. Hai người chuyện trò đôi câu, nàng cũng lại thiêm thiếp ngủ mê.
Một giấc ngủ kéo dài đến tận trưa hôm sau, tỉnh dậy bên cạnh chỉ có Hàn Dung.
“Đại ca muội đâu?”
Hàn Dung lập tức đứng lên từ chiếc ghế con, giọng trong veo đáp lời:

“Đại ca đi nha môn rồi. Tường Vi tỷ tỷ nấu cháo rồi, tẩu có đói bụng không? Dung Dung đi múc cho tẩu ngay.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện