Lúc này, La Vân Khỉ đã tới chợ, từ xa đã trông thấy cửa tiệm mở rộng.
Vừa bước vào liền thấy Tạ Tường Vi lại mặc đồ thường ngày, nàng không khỏi trách nhẹ:
“Muội đấy, sao cái gì cũng tiếc không chịu mặc vậy?”
Tạ Tường Vi lập tức kéo tay nàng, dịu giọng nói:

“Đại tỷ đừng giận, muội hay đi tới lui, mặc cái đó bất tiện lắm.”
La Vân Khỉ nghĩ lại cũng phải, trừng nàng một cái:

“Thôi được rồi, chờ đến khi muội không cần đi tới đi lui nữa, phải mặc nó mỗi ngày cho ta ngắm.”
“Được, muội nghe lời đại tỷ.”
Vừa dứt lời, có khách bước vào mua giày, một lần liền mua ba đôi.
Chỗ giày Tạ Tường Vi đan cả ngày lập tức bán sạch, khiến nàng vừa mừng vừa ngạc nhiên.
La Vân Khỉ cũng vui lây, nhưng liền nhíu mày hỏi:

“Gần đây Tào tẩu tử còn làm giày cỏ không?”
Tạ Tường Vi lắc đầu:

“Nhị ca lên võ quán, muội thì tới chỗ tỷ, Tào tẩu tử không có người giúp, mấy hôm nay không tới nữa. Vả lại trời cũng ấm rồi, dân trong thôn chuẩn bị khai hoang cày ruộng.”
La Vân Khỉ cười cười:

“Cày ruộng cũng không phải làm suốt ngày. Ban đêm chắc nàng ấy rảnh rỗi, chi bằng muội chia cho nàng ít vải vụn, dạy nàng cách phối hoa văn. Rồi muội mua lại giá thấp. Theo ta thấy, buôn bán dạo này của muội cũng không tệ, chúng ta nên tăng giá lên một chút.”
Tạ Tường Vi kinh ngạc há miệng:

“Đại tỷ, đây chẳng qua là giày vải, tăng giá rồi liệu còn có ai mua không?”
La Vân Khỉ tràn đầy tự tin đáp:

“Sao lại không? Trong trấn này, người biết làm giày như muội cũng chỉ có một. Chúng ta phải nghĩ cách làm cho nó có danh tiếng, biến nó thành thương hiệu của riêng muội.”
“Thương hiệu? Thế là gì vậy, đại tỷ?”
La Vân Khỉ cười, chỉ tay vào nàng:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tức là, khi người ta nhắc đến cái tên Tạ Tường Vi, trong đầu liền nghĩ tới giày của muội. Đó gọi là thương hiệu. Khi đó, chúng ta có thể bán giới hạn, chia giày thành các cấp bậc khác nhau theo hoa văn, tất nhiên giá cũng khác nhau.”
Nàng càng nói càng hào hứng, chỉ vào váy mình:

“Như ta mặc váy tím, thì phải phối với giày tím, hoặc giày có sắc tím là chủ đạo. Váy xanh thì phối giày xanh, khách sẽ chọn theo sở thích. Mà chúng ta còn có thể tự mang giày làm mẫu cho người ta xem nữa.”
Tạ Tường Vi nghe mà đầu óc quay cuồng:

“Đại tỷ… gì gọi là ‘làm mẫu’?”
Có phải là tiếng quê ở thôn đại tỷ không?
La Vân Khỉ phì cười:

“Là mình tự mang giày, để người ta nhìn thấy. Đừng tiếc vải, muội chia vải vụn cho Tào tẩu tử, nàng ấy móc xong thì muội mua lại hai đồng một đôi. Vải còn dễ hơn cỏ, nàng ấy cũng không lỗ. Mang về ta bán tám đồng một đôi.”
Tạ Tường Vi đếm đếm ngón tay, kinh ngạc kêu lên:

“Thế là một đôi lời được sáu đồng đó sao?”
“Dĩ nhiên rồi. Sau đó, muội thêu lên giày một ký hiệu hoa tường vi, vậy là đã có thương hiệu riêng.”
Tạ Tường Vi nghe xong phấn khởi vô cùng:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.

“Đại tỷ, vậy để muội mang vải vụn tới ngay!”
La Vân Khỉ mỉm cười:

“Đi đi, ta không đi cùng đâu. Mang hai bó rau chân vịt này đưa cho chưởng quầy giúp ta.”
“Dạ.”
Tạ Tường Vi xách đồ, nhanh chân rời tiệm.
La Vân Khỉ nhìn bóng nàng rời đi, trong lòng cũng vui vẻ không ít. Giúp Tạ Tường Vi lập được thương hiệu riêng, nàng cũng thấy thỏa mãn.
Bước kế tiếp, chính là nghĩ cách gia tăng hảo cảm của Hàn Diệp.
Thấy Tạ Tường Vi đầy khí thế tiến lên, nàng sao có thể tụt lại phía sau?
Đang mải tính toán tương lai, bất chợt thấy Ngô A Hương từ ngoài cửa bước vào.
“Tẩu tử, Hàn đại ca bảo ta tới tìm người.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện