Một viên đan dược chỉ cần mười linh thạch trung phẩm.
Điên rồi sao?
“Có lẽ vì ngoại hình quá xấu, giá cao thì không bán được chăng?” Nữ tử như suy tư gì, dù sao chi phí luyện đan thật ra rất thấp, cái cao chính là phí nhân công.
“Hoặc là đối phương cũng không màng kiếm tiền, chỉ là muốn tạo phúc cho Tán tu?” Giọng Miểu Miểu mềm mại: “Ta nghe sư phụ nói năm nay đại bí cảnh mở sớm. Gần đây có rất nhiều tu sĩ tụ tập ở đây.”
Nữ tử kia tán đồng gật đầu: “Loại Tán tu thâm tàng bất lộ này tự nhiên cũng có, có lẽ chúng ta đã gặp phải rồi.”
...
Xé nát Truyền Tống phù xong, vị trí rơi xuống đất là ở trung tâm Vân Trung Thành. Người qua lại đều là Tán tu. Diệp Kiều nhẹ nhàng thở phào, nghe nói Truyền Tống phù là dịch chuyển ngẫu nhiên, may mà không bị truyền đến chỗ nào kỳ quái.
Vạn nhất bị truyền tống đến bụng yêu thú, hoặc là mộ phần nhà ai, thì đáng sợ biết bao.
Mộc Trọng Hi để ý thấy huyền kiếm treo bên hông Diệp Kiều, nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu sư muội à, muội nên đến Kiếm Quật chọn một thanh bản mạng kiếm.”
“Kiếm Quật nằm ngay tại Vấn Kiếm tông. Đến lúc đó khi đại bỉ, chỉ cần muội lọt vào top mười bảng xếp hạng Kiếm tu là có tư cách vào Kiếm Quật Vấn Kiếm tông rồi.”
“Ở đó họ còn có cả Linh kiếm thượng cổ nữa đó.”
Diệp Kiều: Tính cạnh tranh quá cao.
“Thôi bỏ đi, huyền kiếm của muội cũng khá tốt.” Nàng lặng lẽ nói, hỏng rồi còn có thể đổi cái mới, quan trọng là không cần vào top mười tổng bảng.
Mộc Trọng Hi: “…” Thôi vậy.
Dù sao, việc khiến Diệp Kiều chủ động nỗ lực là điều không thể.
Đúng như câu nói: Có người thì có giang hồ. Nơi ăn uống vĩnh viễn là nguồn tin tức tốt nhất, vì thế hai người quyết định đi ăn gì đó trước.
Phòng VIP trên lầu đã đầy, chỉ còn lại vài bàn trống dưới lầu. Diệp Kiều gọi hai bát mì, không quên đá Mộc Trọng Hi nhắc nhở: “Lát nữa huynh trả tiền nhé.”
Mộc Trọng Hi rất sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Trong lúc chờ đợi thì có một nhóm người đông đảo tràn vào từ bên ngoài. Diệp Kiều chú ý thấy trang phục của họ đều giống nhau, bên hông đều đeo kiếm, trông như đệ tử của một tông môn nào đó.
Nam nhân dẫn đầu mặt dài ngoẵng, giống như mặt ngựa. Hắn ta quét mắt một vòng quanh, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ui da, đây không phải Trường Minh tông sao?”
Diệp Kiều ngẩn người, suýt nữa tưởng hắn ta đang nói mình và Mộc Trọng Hi.
Kết quả là hai người ở bàn khác đứng lên.
Đối phương không mặc trang phục đệ tử, nếu không phải gã mặt ngựa này mở miệng thì Diệp Kiều thật sự không biết hai người này cũng là người Trường Minh tông.
Mộc Trọng Hi sờ cằm: “Nếu không nhìn lầm thì chắc đó là đệ tử nội môn Vấn Kiếm tông.”
Vấn Kiếm tông?
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Vấn Kiếm tông trong lời đồn năm nay có hi vọng trở thành đệ nhất tông sao?”
Mộc Trọng Hi gật đầu, ánh mắt mọi người xung quanh đều tụ tập vào mấy người cách đó không xa.
Gã nam nhân mặt ngựa kia dường như có ân oán gì đó với hai đệ tử Trường Minh tông, không khí dần trở nên căng thẳng.
Đệ tử Trường Minh tông lớn tiếng: “Tống Kiến, ngươi quá đáng lắm rồi đấy.”
“Đây là Vân Trung Thành, cấm rút kiếm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã nam nhân tên Tống Kiến mặt ngựa cười rộ lên: “Vội cái gì? Ta còn chưa làm gì mà.”
“Trước đây không phải ta đã nói sao? Người của Trường Minh tông các ngươi ở đây chỉ là một lũ rác rưởi.”
“Sau này nhìn thấy chúng ta thì phải đi đường vòng đi, nghe rõ chưa?” Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đối phương, cực kỳ mang tính vũ nhục.
Mắt thấy đệ tử Trường Minh tông kia mắt đỏ hoe, nụ cười Tống Kiến càng đắc ý: “Sao? Ta nói sai à?”
Mộc Trọng Hi cắn chặt răng, kiềm chế xung động muốn động thủ. Hắn hít sâu một hơi. Vân Trung Thành có quy định cấm ẩu đả, động thủ, rút kiếm nên hắn chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh lại.
Diệp Kiều bưng bát mì đã hết trước mặt lên, rũ mắt xuống, giọng điệu âm trầm: “Tứ sư huynh, người Vấn Kiếm tông đều cuồng như thế sao?”
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy loại người kiêu ngạo như vậy.
Mộc Trọng Hi “ừ” một tiếng, giọng điệu chán ghét: “Tông của họ là đệ nhất tông Tu Chân giới, xem thường chúng ta đã lâu rồi. Hơn nữa tông chúng ta và họ có thù oán, mỗi lần ra ngoài đụng phải đều sẽ xảy ra xung đột.”
“Lần đại bỉ trăm năm trước, Vấn Kiếm tông đứng thứ nhất, Nguyệt Thanh tông thứ hai, Thành Phong tông thứ ba, Bích Thủy tông thứ tư.”
“Chúng ta thứ năm.”
“Đệ tử thân truyền Bích Thủy tông phần lớn là nữ tử và Đan tu nên không am hiểu đánh nhau, vì thế thứ tự thứ tư cũng không thấp.”
Huống chi Bích Thủy tông có tiền, Đan tu nhiều. Không ai muốn đắc tội họ, nếu không đến lúc đó mà vào sổ đen của Bích Thủy tông thì sau khi bị thương sẽ chẳng có ai cứu.
Diệp Kiều: “Nói cách khác, Trường Minh Ttông chúng ta dở nhất.”
Mộc Trọng Hi: “… Ừ là vậy đấy.” Nhưng tiểu sư muội này sao lại thẳng thắn đến vậy?
Bên kia vẫn đang tranh chấp, Diệp Kiều làm như không có chuyện gì, lại uống thêm mấy ngụm nước mì, sau đó bưng bát lên, hỏi: “Tứ sư huynh, huynh ăn no chưa?”
Thật ra mì này không ngon cho lắm, Mộc Trọng Hi gật đầu, không hiểu nàng hỏi cái này làm gì: “Sao vậy tiểu sư muội?”
Hắn vừa dứt lời đã thấy Diệp Kiều đi tới trước mặt Tống Kiến.
“Ngươi chính là Tống Kiến?” Nàng khẽ mỉm cười.
Tống Kiến đột nhiên bị cắt ngang, quay đầu hung tợn nói: “Làm gì?”
Nàng trở tay úp bát lên mặt hắn ta: “Nhi tử bất hiếu, sao lại nói chuyện với phụ thân ngươi kiểu đó?”
Toàn bộ hành động của nàng vô cùng lưu loát, không chút do dự, sau đó nàng quay đầu về phía Mộc Trọng Hi, hô lớn: “Chạy mau!”
Hai người đã có kinh nghiệm bị đuổi ở Trường Minh tông rồi nên chạy nhanh như thỏ, trong chốc lát đã biến mất tăm.
Chỉ còn lại Tống Kiến với vô vàn cảm xúc lẫn lộn, cằm hắn ta vẫn đang liên tục có giọt nước nhỏ xuống, trên đầu có mấy sợi mì chưa ăn xong, bộ dạng vô cùng chật vật nhưng hơi buồn cười.
Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong, không hề quay đầu lại.
Thật ra nàng không lo lắng đối phương sẽ đuổi theo, mấy đệ tử nội môn kia tu vi cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ, một mình Mộc Trọng Hi là có thể giải quyết.
Huống chi Vân Trung Thành không cho phép đánh nhau.
Nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của đối phương, Diệp Kiều cười cong cả khóe mắt, tâm trạng tốt lên rất nhiều: “Từ khi hắn ta bước vào cửa, muội đã muốn làm vậy rồi.”
“Tiểu sư muội.” Mộc Trọng Hi đuổi theo, dẫm lên Triều Tịch kiếm, tiện đường giơ ngón cái lên về phía nàng, hít sâu một hơi: “Muội thế này ngầu vãi...”
Sau đó hắn chậm rãi phun ra bốn chữ: “Bất ngờ quá đi.”
Mộc Trọng Hi đã không vừa mắt người của Vấn Kiếm tông từ lâu, hắn vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của trưởng lão, trước nay đều nén giận không dám gây chuyện. Hành động nhanh chóng dứt khoát của Diệp Kiều khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Điên rồi sao?
“Có lẽ vì ngoại hình quá xấu, giá cao thì không bán được chăng?” Nữ tử như suy tư gì, dù sao chi phí luyện đan thật ra rất thấp, cái cao chính là phí nhân công.
“Hoặc là đối phương cũng không màng kiếm tiền, chỉ là muốn tạo phúc cho Tán tu?” Giọng Miểu Miểu mềm mại: “Ta nghe sư phụ nói năm nay đại bí cảnh mở sớm. Gần đây có rất nhiều tu sĩ tụ tập ở đây.”
Nữ tử kia tán đồng gật đầu: “Loại Tán tu thâm tàng bất lộ này tự nhiên cũng có, có lẽ chúng ta đã gặp phải rồi.”
...
Xé nát Truyền Tống phù xong, vị trí rơi xuống đất là ở trung tâm Vân Trung Thành. Người qua lại đều là Tán tu. Diệp Kiều nhẹ nhàng thở phào, nghe nói Truyền Tống phù là dịch chuyển ngẫu nhiên, may mà không bị truyền đến chỗ nào kỳ quái.
Vạn nhất bị truyền tống đến bụng yêu thú, hoặc là mộ phần nhà ai, thì đáng sợ biết bao.
Mộc Trọng Hi để ý thấy huyền kiếm treo bên hông Diệp Kiều, nhịn không được khuyên nhủ: “Tiểu sư muội à, muội nên đến Kiếm Quật chọn một thanh bản mạng kiếm.”
“Kiếm Quật nằm ngay tại Vấn Kiếm tông. Đến lúc đó khi đại bỉ, chỉ cần muội lọt vào top mười bảng xếp hạng Kiếm tu là có tư cách vào Kiếm Quật Vấn Kiếm tông rồi.”
“Ở đó họ còn có cả Linh kiếm thượng cổ nữa đó.”
Diệp Kiều: Tính cạnh tranh quá cao.
“Thôi bỏ đi, huyền kiếm của muội cũng khá tốt.” Nàng lặng lẽ nói, hỏng rồi còn có thể đổi cái mới, quan trọng là không cần vào top mười tổng bảng.
Mộc Trọng Hi: “…” Thôi vậy.
Dù sao, việc khiến Diệp Kiều chủ động nỗ lực là điều không thể.
Đúng như câu nói: Có người thì có giang hồ. Nơi ăn uống vĩnh viễn là nguồn tin tức tốt nhất, vì thế hai người quyết định đi ăn gì đó trước.
Phòng VIP trên lầu đã đầy, chỉ còn lại vài bàn trống dưới lầu. Diệp Kiều gọi hai bát mì, không quên đá Mộc Trọng Hi nhắc nhở: “Lát nữa huynh trả tiền nhé.”
Mộc Trọng Hi rất sảng khoái: “Không thành vấn đề.”
Trong lúc chờ đợi thì có một nhóm người đông đảo tràn vào từ bên ngoài. Diệp Kiều chú ý thấy trang phục của họ đều giống nhau, bên hông đều đeo kiếm, trông như đệ tử của một tông môn nào đó.
Nam nhân dẫn đầu mặt dài ngoẵng, giống như mặt ngựa. Hắn ta quét mắt một vòng quanh, đột nhiên kêu lên một tiếng: “Ui da, đây không phải Trường Minh tông sao?”
Diệp Kiều ngẩn người, suýt nữa tưởng hắn ta đang nói mình và Mộc Trọng Hi.
Kết quả là hai người ở bàn khác đứng lên.
Đối phương không mặc trang phục đệ tử, nếu không phải gã mặt ngựa này mở miệng thì Diệp Kiều thật sự không biết hai người này cũng là người Trường Minh tông.
Mộc Trọng Hi sờ cằm: “Nếu không nhìn lầm thì chắc đó là đệ tử nội môn Vấn Kiếm tông.”
Vấn Kiếm tông?
Diệp Kiều chớp chớp mắt: “Vấn Kiếm tông trong lời đồn năm nay có hi vọng trở thành đệ nhất tông sao?”
Mộc Trọng Hi gật đầu, ánh mắt mọi người xung quanh đều tụ tập vào mấy người cách đó không xa.
Gã nam nhân mặt ngựa kia dường như có ân oán gì đó với hai đệ tử Trường Minh tông, không khí dần trở nên căng thẳng.
Đệ tử Trường Minh tông lớn tiếng: “Tống Kiến, ngươi quá đáng lắm rồi đấy.”
“Đây là Vân Trung Thành, cấm rút kiếm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Gã nam nhân tên Tống Kiến mặt ngựa cười rộ lên: “Vội cái gì? Ta còn chưa làm gì mà.”
“Trước đây không phải ta đã nói sao? Người của Trường Minh tông các ngươi ở đây chỉ là một lũ rác rưởi.”
“Sau này nhìn thấy chúng ta thì phải đi đường vòng đi, nghe rõ chưa?” Hắn ta nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt đối phương, cực kỳ mang tính vũ nhục.
Mắt thấy đệ tử Trường Minh tông kia mắt đỏ hoe, nụ cười Tống Kiến càng đắc ý: “Sao? Ta nói sai à?”
Mộc Trọng Hi cắn chặt răng, kiềm chế xung động muốn động thủ. Hắn hít sâu một hơi. Vân Trung Thành có quy định cấm ẩu đả, động thủ, rút kiếm nên hắn chỉ có thể cố hết sức bình tĩnh lại.
Diệp Kiều bưng bát mì đã hết trước mặt lên, rũ mắt xuống, giọng điệu âm trầm: “Tứ sư huynh, người Vấn Kiếm tông đều cuồng như thế sao?”
Đây là lần đầu nàng nhìn thấy loại người kiêu ngạo như vậy.
Mộc Trọng Hi “ừ” một tiếng, giọng điệu chán ghét: “Tông của họ là đệ nhất tông Tu Chân giới, xem thường chúng ta đã lâu rồi. Hơn nữa tông chúng ta và họ có thù oán, mỗi lần ra ngoài đụng phải đều sẽ xảy ra xung đột.”
“Lần đại bỉ trăm năm trước, Vấn Kiếm tông đứng thứ nhất, Nguyệt Thanh tông thứ hai, Thành Phong tông thứ ba, Bích Thủy tông thứ tư.”
“Chúng ta thứ năm.”
“Đệ tử thân truyền Bích Thủy tông phần lớn là nữ tử và Đan tu nên không am hiểu đánh nhau, vì thế thứ tự thứ tư cũng không thấp.”
Huống chi Bích Thủy tông có tiền, Đan tu nhiều. Không ai muốn đắc tội họ, nếu không đến lúc đó mà vào sổ đen của Bích Thủy tông thì sau khi bị thương sẽ chẳng có ai cứu.
Diệp Kiều: “Nói cách khác, Trường Minh Ttông chúng ta dở nhất.”
Mộc Trọng Hi: “… Ừ là vậy đấy.” Nhưng tiểu sư muội này sao lại thẳng thắn đến vậy?
Bên kia vẫn đang tranh chấp, Diệp Kiều làm như không có chuyện gì, lại uống thêm mấy ngụm nước mì, sau đó bưng bát lên, hỏi: “Tứ sư huynh, huynh ăn no chưa?”
Thật ra mì này không ngon cho lắm, Mộc Trọng Hi gật đầu, không hiểu nàng hỏi cái này làm gì: “Sao vậy tiểu sư muội?”
Hắn vừa dứt lời đã thấy Diệp Kiều đi tới trước mặt Tống Kiến.
“Ngươi chính là Tống Kiến?” Nàng khẽ mỉm cười.
Tống Kiến đột nhiên bị cắt ngang, quay đầu hung tợn nói: “Làm gì?”
Nàng trở tay úp bát lên mặt hắn ta: “Nhi tử bất hiếu, sao lại nói chuyện với phụ thân ngươi kiểu đó?”
Toàn bộ hành động của nàng vô cùng lưu loát, không chút do dự, sau đó nàng quay đầu về phía Mộc Trọng Hi, hô lớn: “Chạy mau!”
Hai người đã có kinh nghiệm bị đuổi ở Trường Minh tông rồi nên chạy nhanh như thỏ, trong chốc lát đã biến mất tăm.
Chỉ còn lại Tống Kiến với vô vàn cảm xúc lẫn lộn, cằm hắn ta vẫn đang liên tục có giọt nước nhỏ xuống, trên đầu có mấy sợi mì chưa ăn xong, bộ dạng vô cùng chật vật nhưng hơi buồn cười.
Diệp Kiều vận Đạp Thanh Phong, không hề quay đầu lại.
Thật ra nàng không lo lắng đối phương sẽ đuổi theo, mấy đệ tử nội môn kia tu vi cao nhất cũng chỉ mới Trúc Cơ, một mình Mộc Trọng Hi là có thể giải quyết.
Huống chi Vân Trung Thành không cho phép đánh nhau.
Nhớ lại bộ dạng ngơ ngác của đối phương, Diệp Kiều cười cong cả khóe mắt, tâm trạng tốt lên rất nhiều: “Từ khi hắn ta bước vào cửa, muội đã muốn làm vậy rồi.”
“Tiểu sư muội.” Mộc Trọng Hi đuổi theo, dẫm lên Triều Tịch kiếm, tiện đường giơ ngón cái lên về phía nàng, hít sâu một hơi: “Muội thế này ngầu vãi...”
Sau đó hắn chậm rãi phun ra bốn chữ: “Bất ngờ quá đi.”
Mộc Trọng Hi đã không vừa mắt người của Vấn Kiếm tông từ lâu, hắn vẫn luôn ghi nhớ lời dạy của trưởng lão, trước nay đều nén giận không dám gây chuyện. Hành động nhanh chóng dứt khoát của Diệp Kiều khiến hắn vô cùng vui vẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương