Cơm thì không ăn được, may mà Mộc Trọng Hi này vẫn còn khá đáng tin cậy. Hắn đã tìm hiểu được tin tức về sự xao động của yêu thú trong rừng. Thông thường, yêu thú xao động thường đi kèm với sự xuất hiện của bí bảo nào đó, nên hai người lập tức chọn đến yêu thú để xem xét.
Diệp Kiều không nhớ rõ liệu nguyên tác có nhắc đến cơ duyên nào ở yêu thú rừng hay không. Dù sao, những cơ duyên lớn đều thuộc về nữ chính Vân Thước. Mà Vân Thước không ở đây, điều đó chỉ có thể chứng tỏ đây không phải là thứ gì tốt đẹp.
Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ngăn cản hai sư huynh muội không chịu nổi sự buồn chán chạy đến xem náo nhiệt.
Thực tế, không chỉ có hai người họ cho rằng có đại cơ duyên mà rất nhiều Tán tu cũng kéo đến. Trong Tu Chân giới, Tán tu là những người không có môn phái, đơn độc chiến đấu. Họ không có bối cảnh, cũng không có sư phụ, điều này có nghĩa là nếu c.h.ế.t ở bên ngoài thì cũng không ai quản. Thông thường, họ thuộc loại người dễ bị bắt nạt nhất.
Vì biết không có đại cơ duyên gì nên Diệp Kiều cứ thong dong cùng sư huynh thỉnh thoảng ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Vùng ngoại vi yêu thú rừng cơ bản không có gì nguy hiểm, càng đi vào trong càng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng đi ngang qua vài con yêu thú tu vi thấp, nàng cũng thuận thế luyện tập và giải quyết chúng.
Có kinh nghiệm rèn luyện từ lần đầu tiên, Diệp Kiều g.i.ế.c yêu thú càng trở nên thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
“Cảm giác không có gì khó khăn cả.”
Mộc Trọng Hi có chút mất hứng.
Kiếm tu về cơ bản đều là những kẻ hiếu chiến, đương nhiên, trừ Diệp Kiều ra. Nàng thì đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Ở Trường Minh tông, ngoài Đại sư huynh ra thì toàn là người có tu vi thấp hơn hắn, hoặc là một đám Đan tu, Phù tu yếu ớt không thể tự lo liệu nên vốn dĩ không có ai có thể đánh ngang ngửa với hắn. Mộc Trọng Hi cảm thấy sâu sắc rằng cuộc đời của cao thủ cô tịch như tuyết.
“A a a a!”
Họ đi chậm rãi được khoảng nửa canh giờ, dần dần đến vị trí trung tâm nhất, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu rên như lừa hí.
Diệp Kiều nhìn thấy một thiếu niên hoảng loạn ngã nghiêng chạy về phía trước, phía sau là một con chim lớn.
Đúng vậy, chim lớn.
Nó dài khoảng ba thước, lông vũ màu đỏ rực, có hơi giống phượng hoàng. Đôi mắt vàng lạnh lẽo toát ra ánh mắt săn mồi tàn nhẫn của hung thú, cái mỏ thon dài lập tức có thể mổ người thấu tim.
Thiếu niên kia tuy chật vật một chút nhưng dường như không bị thương gì, hiển nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.
Thiếu niên nhìn thấy người khác thì mắt sáng lên, nhưng khi phát hiện tu vi của hai người, ánh sáng trong mắt ấy lại vụt tắt. Hắn ta hét lớn: “Chạy mau các huynh đệ!”
“Thứ này nó sẽ mổ người đó!”
Diệp Kiều không ngờ hắn ta lại tốt bụng như vậy.
Đã bị truy đuổi đến mức giày dép cũng rơi, mà còn không quên nhắc nhở người khác.
Khi xích điểu phát hiện thêm hai con mồi, rõ ràng nó đã hưng phấn hơn, phát ra một tiếng kêu chói tai rồi lao nhanh về phía hai người.
Mộc Trọng Hi dẫn đầu rút kiếm, ánh kiếm lạnh thấu xương mang theo sự sắc bén va chạm với cái mỏ nhọn hoắt của xích điểu. Tiếng va chạm chói tai vang lên, cánh tay hắn tê rần trong chớp mắt, lùi về sau nửa bước, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Kim Đan trung kỳ.”
Trong Tu Chân giới. dù chỉ kém nhau một cảnh giới thôi nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Diệp Kiều cũng hơi kinh ngạc.
Bây giờ Mộc Trọng Hi mới là Kim Đan sơ kỳ.
Không hề khoa trương, một Kim Đan trung kỳ có thể đánh hai Kim Đan sơ kỳ.
Có lẽ vì phát hiện Mộc Trọng Hi tương đối khó chơi nên xích điểu quay đầu nhắm thẳng vào thiếu niên kia.
Đối phương khóc không ra nước mắt: “Cứu mạng!”
“Cứu cứu cứu cứu cứu cứu ta!”
Biện pháp tốt nhất là hai người xé Truyền Tống phù bỏ chạy, nhưng nếu không giúp đỡ lúc này, thiếu niên kia sẽ bị xích điểu mổ xuyên người.
Trong khoảnh khắc điện quang đá lửa, Diệp Kiều không chút nghĩ ngợi ngưng tụ linh lực, nhặt một hòn đá ném mạnh vào đầu nó.
Lực đạo của nàng rất lớn, đầu xích điểu bị lệch đi trong chớp mắt, lập tức bị chọc giận.
Cảnh giới càng thấp thì trí thông minh càng thấp. Tu vi Kim Đan trung kỳ, trí thông minh đại khái tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, huống hồ loài chim dễ giận dữ và bộc phát. Quả nhiên như nàng đã đoán, hòn đá vừa rồi đã thành công chọc giận xích điểu.
Nó quay người lao về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều không đánh với nó, nàng cất bước liền chạy.
Một Trúc Cơ và một Kim Đan thi chạy, gần như không cần nghĩ cũng biết kết cục thế nào.
“Cẩn thận!” Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Đoạn Hoành Đao nhanh chóng nhắc nhở.
Mộc Trọng Hi phản ứng nhanh nhất, hắn bay nhanh rút kiếm c.h.é.m ra một luồng kiếm khí về phía sau xích điểu.
Hắn ra tay rất mạnh, một đạo kiếm khí đã tước đi một nửa cái lông chim dài thướt tha dựng đứng trên mình xích điểu.
Thiếu niên: “…” Ngầu ghê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta ngây người nhìn xích điểu phẫn nộ quay lại truy kích Mộc Trọng Hi. Đuổi theo không được mấy bước, Diệp Kiều liền từ phía sau lấy đá ném nó.
Xích điểu lại quay người truy đuổi Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi lần nữa rút kiếm đánh lén nó.
Hai người cứ thế luân phiên, con xích điểu trí có thông minh không cao bị xoay như chong chóng.
Nó sắp phát điên rồi.
Hai con người này quá đê tiện!
Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm, dần dần lâm vào giữa sự hoài nghi nhân sinh.
À, còn có thể như vậy sao?
Nhân lúc hai người kiềm chế xích điểu, thiếu niên phía dưới canh chuẩn thời cơ ném sợi dây vàng trong tay về phía Diệp Kiều, giọng nói lớn hơn: “Tiếp lấy đi.”
Diệp Kiều tiếp được bó dây thừng màu vàng nhỏ kia. Gần như ngay khoảnh khắc cầm vào tay, nàng đã biết cách sử dụng. Đây đại khái chính là dây Bó Yêu giá cả xa xỉ trong truyền thuyết. Nàng không chút do dự nhanh chóng vòng dây thừng lại rồi ném về phía xích điểu.
Nó phẫn nộ, theo bản năng vươn dài cổ cắn lấy dây thừng.
Khóe miệng Diệp Kiều khẽ nhếch, vươn tay kéo kéo.
Xích điểu càng chắc chắn rằng con người này muốn lấy lại sợi dây thừng, vì thế nó cắn càng chặt hơn.
Trong lòng Diệp Kiều quả thực nở hoa vì sung sướng. Đang lo không biết dùng cách nào để vây khốn một con yêu thú Kim Đan trung kỳ, không ngờ nó lại tự chui đầu vào lưới.
Nàng vươn tay nhanh chóng cầm dây thừng buộc chặt quanh cái mỏ thon dài của nó. Bó Yêu gần như ngay lập tức thắt chặt khi buộc vào vật thể.
Khi xích điểu nhận ra miệng mình bị trói thì đã muộn rồi.
Nó phẫn nộ muốn phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng vì miệng bị trói nên chỉ có thể điên cuồng giãy giụa tại chỗ, chìm trong cơn tức giận ngút ngàn.
“Loại yêu thú này sẽ yếu đi nếu miệng nó bị phế.”
Thiếu niên thấy chiến cuộc ổn định lại thì mới cố gắng khống chế đôi chân run rẩy, cố gắng giả vờ vẻ cao thủ bình tĩnh.
Diệp Kiều liếc hắn ta một cái: “Đuỗi thẳng chân của ngươi ra rồi hãy nói.”
Thiếu niên: “…”
Hắn ta xấu hổ nhìn đôi chân đang run rẩy của mình, cứng miệng nói: “Ta chỉ là một Khí tu, đánh nhau là việc của Kiếm tu các ngươi mà?”
“Trước kia ta ở trong tông môn được che chở, ngay cả khi ra ngoài cũng có một đám người bảo vệ ta…”
Hắn ta thao thao bất tuyệt, kết quả quay đầu lại, phát hiện hai người kia đã ngồi xổm xuống tò mò đánh giá con xích điểu.
“Đây là xích điểu trong truyền thuyết à.” Mộc Trọng Hi tò mò đá đá nó.
Đáp lại hắn là ánh mắt căm tức của xích điểu.
Diệp Kiều vươn tay kéo lông chim của nó, vừa lòng nói: “Muội nghe nói lông của nó có thể làm pháp khí phòng ngự đó.”
“Phần lớn Khí tu khi chế tạo pháp y phòng ngự sẽ dùng loại vật liệu này.”
“Sao muội biết?”
Diệp Kiều: “Xem từ sách.” Sự thật chứng minh đọc nhiều sách vẫn có ích.
Đôi mắt Mộc Trọng Hi lập tức sáng lên: “Vậy chúng ta bán cho người của Thành Phong tông chắc chắn sẽ được không ít tiền nhỉ?”
Diệp Kiều giữ chặt con chim lớn đang điên cuồng giãy giụa, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Đừng bán vội.”
“Chúng ta nên nhổ trụi lông nó trước, chờ lông nó mọc ra lại nhổ tiếp. Cái này gọi là phát triển bền vững. Chúng ta không thể ngồi ăn núi lở, phải học cách nhìn sự việc bằng con mắt phát triển.”
Mộc Trọng Hi giơ ngón cái lên về phía nàng: “Sư muội, không hổ là muội.”
Hay quá!
Xích điểu: “…” A a a, con người đáng ghét.
Thiếu niên nghe mà ngây người: “…” Sao hắn ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Đoạn Hoành Đao là đệ tử thân truyền của Thành Phong tông, trước nay đều là bắt được cái gì dùng cái đó, thật sự chưa từng nghĩ đến việc nuôi yêu thú, chờ lông chim và sừng của chúng mọc ra rồi lại tiếp tục thu hoạch.
Hóa ra còn có thể dùng làm phát triển bền vững sao?
“Vậy chúng ta trói nó lại trước nhé?” Nói là vậy, nhưng làm sao để mang con xích điểu này về tông vẫn là một vấn đề khó, huống hồ sợi dây thừng cũng không phải của họ, mà là của tiểu huynh đệ vừa rồi.
Thiếu niên thấy thế ngẩn người, hào phóng nói: “Vậy sợi dây Bó Yêu này cứ tặng cho các ngươi.”
“Ta không thiếu pháp khí.” Hắn ta khẽ cười ngượng ngùng: “Ta là một Khí tu, vốn dĩ đến yêu thú rừng là để tìm vật liệu luyện khí, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.”
“Thông thường mà nói, yêu thú cấp bậc như xích điểu chỉ xuất hiện ở khu vực sâu nhất.” Hắn ta gãi đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hôm nay kỳ lạ thật, thế mà lại chạy ra ngoài.”
Diệp Kiều không nhớ rõ liệu nguyên tác có nhắc đến cơ duyên nào ở yêu thú rừng hay không. Dù sao, những cơ duyên lớn đều thuộc về nữ chính Vân Thước. Mà Vân Thước không ở đây, điều đó chỉ có thể chứng tỏ đây không phải là thứ gì tốt đẹp.
Tuy nhiên, điều này hoàn toàn không ngăn cản hai sư huynh muội không chịu nổi sự buồn chán chạy đến xem náo nhiệt.
Thực tế, không chỉ có hai người họ cho rằng có đại cơ duyên mà rất nhiều Tán tu cũng kéo đến. Trong Tu Chân giới, Tán tu là những người không có môn phái, đơn độc chiến đấu. Họ không có bối cảnh, cũng không có sư phụ, điều này có nghĩa là nếu c.h.ế.t ở bên ngoài thì cũng không ai quản. Thông thường, họ thuộc loại người dễ bị bắt nạt nhất.
Vì biết không có đại cơ duyên gì nên Diệp Kiều cứ thong dong cùng sư huynh thỉnh thoảng ngắm nhìn phong cảnh ven đường. Vùng ngoại vi yêu thú rừng cơ bản không có gì nguy hiểm, càng đi vào trong càng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng đi ngang qua vài con yêu thú tu vi thấp, nàng cũng thuận thế luyện tập và giải quyết chúng.
Có kinh nghiệm rèn luyện từ lần đầu tiên, Diệp Kiều g.i.ế.c yêu thú càng trở nên thuận buồm xuôi gió hơn nhiều.
“Cảm giác không có gì khó khăn cả.”
Mộc Trọng Hi có chút mất hứng.
Kiếm tu về cơ bản đều là những kẻ hiếu chiến, đương nhiên, trừ Diệp Kiều ra. Nàng thì đánh được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Ở Trường Minh tông, ngoài Đại sư huynh ra thì toàn là người có tu vi thấp hơn hắn, hoặc là một đám Đan tu, Phù tu yếu ớt không thể tự lo liệu nên vốn dĩ không có ai có thể đánh ngang ngửa với hắn. Mộc Trọng Hi cảm thấy sâu sắc rằng cuộc đời của cao thủ cô tịch như tuyết.
“A a a a!”
Họ đi chậm rãi được khoảng nửa canh giờ, dần dần đến vị trí trung tâm nhất, bỗng nhiên nghe được một tiếng kêu rên như lừa hí.
Diệp Kiều nhìn thấy một thiếu niên hoảng loạn ngã nghiêng chạy về phía trước, phía sau là một con chim lớn.
Đúng vậy, chim lớn.
Nó dài khoảng ba thước, lông vũ màu đỏ rực, có hơi giống phượng hoàng. Đôi mắt vàng lạnh lẽo toát ra ánh mắt săn mồi tàn nhẫn của hung thú, cái mỏ thon dài lập tức có thể mổ người thấu tim.
Thiếu niên kia tuy chật vật một chút nhưng dường như không bị thương gì, hiển nhiên cũng có vài phần bản lĩnh.
Thiếu niên nhìn thấy người khác thì mắt sáng lên, nhưng khi phát hiện tu vi của hai người, ánh sáng trong mắt ấy lại vụt tắt. Hắn ta hét lớn: “Chạy mau các huynh đệ!”
“Thứ này nó sẽ mổ người đó!”
Diệp Kiều không ngờ hắn ta lại tốt bụng như vậy.
Đã bị truy đuổi đến mức giày dép cũng rơi, mà còn không quên nhắc nhở người khác.
Khi xích điểu phát hiện thêm hai con mồi, rõ ràng nó đã hưng phấn hơn, phát ra một tiếng kêu chói tai rồi lao nhanh về phía hai người.
Mộc Trọng Hi dẫn đầu rút kiếm, ánh kiếm lạnh thấu xương mang theo sự sắc bén va chạm với cái mỏ nhọn hoắt của xích điểu. Tiếng va chạm chói tai vang lên, cánh tay hắn tê rần trong chớp mắt, lùi về sau nửa bước, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Kim Đan trung kỳ.”
Trong Tu Chân giới. dù chỉ kém nhau một cảnh giới thôi nhưng lại khác nhau một trời một vực.
Diệp Kiều cũng hơi kinh ngạc.
Bây giờ Mộc Trọng Hi mới là Kim Đan sơ kỳ.
Không hề khoa trương, một Kim Đan trung kỳ có thể đánh hai Kim Đan sơ kỳ.
Có lẽ vì phát hiện Mộc Trọng Hi tương đối khó chơi nên xích điểu quay đầu nhắm thẳng vào thiếu niên kia.
Đối phương khóc không ra nước mắt: “Cứu mạng!”
“Cứu cứu cứu cứu cứu cứu ta!”
Biện pháp tốt nhất là hai người xé Truyền Tống phù bỏ chạy, nhưng nếu không giúp đỡ lúc này, thiếu niên kia sẽ bị xích điểu mổ xuyên người.
Trong khoảnh khắc điện quang đá lửa, Diệp Kiều không chút nghĩ ngợi ngưng tụ linh lực, nhặt một hòn đá ném mạnh vào đầu nó.
Lực đạo của nàng rất lớn, đầu xích điểu bị lệch đi trong chớp mắt, lập tức bị chọc giận.
Cảnh giới càng thấp thì trí thông minh càng thấp. Tu vi Kim Đan trung kỳ, trí thông minh đại khái tương đương với đứa trẻ bảy tám tuổi, huống hồ loài chim dễ giận dữ và bộc phát. Quả nhiên như nàng đã đoán, hòn đá vừa rồi đã thành công chọc giận xích điểu.
Nó quay người lao về phía Diệp Kiều.
Diệp Kiều không đánh với nó, nàng cất bước liền chạy.
Một Trúc Cơ và một Kim Đan thi chạy, gần như không cần nghĩ cũng biết kết cục thế nào.
“Cẩn thận!” Mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Đoạn Hoành Đao nhanh chóng nhắc nhở.
Mộc Trọng Hi phản ứng nhanh nhất, hắn bay nhanh rút kiếm c.h.é.m ra một luồng kiếm khí về phía sau xích điểu.
Hắn ra tay rất mạnh, một đạo kiếm khí đã tước đi một nửa cái lông chim dài thướt tha dựng đứng trên mình xích điểu.
Thiếu niên: “…” Ngầu ghê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn ta ngây người nhìn xích điểu phẫn nộ quay lại truy kích Mộc Trọng Hi. Đuổi theo không được mấy bước, Diệp Kiều liền từ phía sau lấy đá ném nó.
Xích điểu lại quay người truy đuổi Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi lần nữa rút kiếm đánh lén nó.
Hai người cứ thế luân phiên, con xích điểu trí có thông minh không cao bị xoay như chong chóng.
Nó sắp phát điên rồi.
Hai con người này quá đê tiện!
Thiếu niên trợn mắt há hốc mồm, dần dần lâm vào giữa sự hoài nghi nhân sinh.
À, còn có thể như vậy sao?
Nhân lúc hai người kiềm chế xích điểu, thiếu niên phía dưới canh chuẩn thời cơ ném sợi dây vàng trong tay về phía Diệp Kiều, giọng nói lớn hơn: “Tiếp lấy đi.”
Diệp Kiều tiếp được bó dây thừng màu vàng nhỏ kia. Gần như ngay khoảnh khắc cầm vào tay, nàng đã biết cách sử dụng. Đây đại khái chính là dây Bó Yêu giá cả xa xỉ trong truyền thuyết. Nàng không chút do dự nhanh chóng vòng dây thừng lại rồi ném về phía xích điểu.
Nó phẫn nộ, theo bản năng vươn dài cổ cắn lấy dây thừng.
Khóe miệng Diệp Kiều khẽ nhếch, vươn tay kéo kéo.
Xích điểu càng chắc chắn rằng con người này muốn lấy lại sợi dây thừng, vì thế nó cắn càng chặt hơn.
Trong lòng Diệp Kiều quả thực nở hoa vì sung sướng. Đang lo không biết dùng cách nào để vây khốn một con yêu thú Kim Đan trung kỳ, không ngờ nó lại tự chui đầu vào lưới.
Nàng vươn tay nhanh chóng cầm dây thừng buộc chặt quanh cái mỏ thon dài của nó. Bó Yêu gần như ngay lập tức thắt chặt khi buộc vào vật thể.
Khi xích điểu nhận ra miệng mình bị trói thì đã muộn rồi.
Nó phẫn nộ muốn phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng vì miệng bị trói nên chỉ có thể điên cuồng giãy giụa tại chỗ, chìm trong cơn tức giận ngút ngàn.
“Loại yêu thú này sẽ yếu đi nếu miệng nó bị phế.”
Thiếu niên thấy chiến cuộc ổn định lại thì mới cố gắng khống chế đôi chân run rẩy, cố gắng giả vờ vẻ cao thủ bình tĩnh.
Diệp Kiều liếc hắn ta một cái: “Đuỗi thẳng chân của ngươi ra rồi hãy nói.”
Thiếu niên: “…”
Hắn ta xấu hổ nhìn đôi chân đang run rẩy của mình, cứng miệng nói: “Ta chỉ là một Khí tu, đánh nhau là việc của Kiếm tu các ngươi mà?”
“Trước kia ta ở trong tông môn được che chở, ngay cả khi ra ngoài cũng có một đám người bảo vệ ta…”
Hắn ta thao thao bất tuyệt, kết quả quay đầu lại, phát hiện hai người kia đã ngồi xổm xuống tò mò đánh giá con xích điểu.
“Đây là xích điểu trong truyền thuyết à.” Mộc Trọng Hi tò mò đá đá nó.
Đáp lại hắn là ánh mắt căm tức của xích điểu.
Diệp Kiều vươn tay kéo lông chim của nó, vừa lòng nói: “Muội nghe nói lông của nó có thể làm pháp khí phòng ngự đó.”
“Phần lớn Khí tu khi chế tạo pháp y phòng ngự sẽ dùng loại vật liệu này.”
“Sao muội biết?”
Diệp Kiều: “Xem từ sách.” Sự thật chứng minh đọc nhiều sách vẫn có ích.
Đôi mắt Mộc Trọng Hi lập tức sáng lên: “Vậy chúng ta bán cho người của Thành Phong tông chắc chắn sẽ được không ít tiền nhỉ?”
Diệp Kiều giữ chặt con chim lớn đang điên cuồng giãy giụa, nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Đừng bán vội.”
“Chúng ta nên nhổ trụi lông nó trước, chờ lông nó mọc ra lại nhổ tiếp. Cái này gọi là phát triển bền vững. Chúng ta không thể ngồi ăn núi lở, phải học cách nhìn sự việc bằng con mắt phát triển.”
Mộc Trọng Hi giơ ngón cái lên về phía nàng: “Sư muội, không hổ là muội.”
Hay quá!
Xích điểu: “…” A a a, con người đáng ghét.
Thiếu niên nghe mà ngây người: “…” Sao hắn ta lại không nghĩ ra nhỉ?
Đoạn Hoành Đao là đệ tử thân truyền của Thành Phong tông, trước nay đều là bắt được cái gì dùng cái đó, thật sự chưa từng nghĩ đến việc nuôi yêu thú, chờ lông chim và sừng của chúng mọc ra rồi lại tiếp tục thu hoạch.
Hóa ra còn có thể dùng làm phát triển bền vững sao?
“Vậy chúng ta trói nó lại trước nhé?” Nói là vậy, nhưng làm sao để mang con xích điểu này về tông vẫn là một vấn đề khó, huống hồ sợi dây thừng cũng không phải của họ, mà là của tiểu huynh đệ vừa rồi.
Thiếu niên thấy thế ngẩn người, hào phóng nói: “Vậy sợi dây Bó Yêu này cứ tặng cho các ngươi.”
“Ta không thiếu pháp khí.” Hắn ta khẽ cười ngượng ngùng: “Ta là một Khí tu, vốn dĩ đến yêu thú rừng là để tìm vật liệu luyện khí, ai ngờ lại gặp phải chuyện này.”
“Thông thường mà nói, yêu thú cấp bậc như xích điểu chỉ xuất hiện ở khu vực sâu nhất.” Hắn ta gãi đầu, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Hôm nay kỳ lạ thật, thế mà lại chạy ra ngoài.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương