Cấm Địa có thể nói là nơi linh khí dày đặc nhất, chỉ sau chủ phong. Vì thế, nơi này không chỉ dùng để trừng phạt những đệ tử thân truyền phạm lỗi mà còn rất có ích cho việc tu luyện.
Một lần nữa bị nhốt trong Cấm Địa, bốn người họ buồn bực đến mức muốn cào tường.
Tiết Dư và Minh Huyền thì vẫn khá ổn, tính cách cả hai đều trầm tĩnh. Phù tu và Đan tu vốn đã thưa thớt trong Tu chân giới, nên họ đương nhiên phải cố gắng gấp bội mới không phụ lòng kỳ vọng của tông môn. Nhưng Diệp Kiều và Mộc Trọng Hi, hai Kiếm tu, thì lại có chút không chịu nổi sự buồn chán.
Nàng ngồi khoanh chân trên mặt đất: “Các trưởng lão chắc không đến mức ngày nào cũng chằm chằm nhìn chúng ta đâu nhỉ?”
“Chúng ta có thể lén ra ngoài không?”
Minh Huyền bị Diệp Kiều nắm lấy ống tay áo. Hắn liếc nàng một cái: “Có thể.”
“Nhưng nếu muốn lừa được các trưởng lão thì phải dùng Truyền Tống phù mới ra ngoài được.”
Diệp Kiều chớp mắt, thuận nước đẩy thuyền: “Vậy sư huynh có Truyền Tống phù không?”
Minh Huyền ngẩng cằm, vẻ mặt trở nên đắc ý: “Đương nhiên có chứ.”
“Minh gia ta chính là gia tộc Phù tu số một Tu Chân giới.”
Diệp Kiều vô cùng phấn khích “Oa” một tiếng: “Nhị sư huynh thật là lợi hại ~”
Minh Huyền đối diện với ánh mắt sùng bái của Diệp Kiều, hắn hắng giọng, vô cùng hưởng thụ, không chút do dự rút ra hai lá Truyền Tống phù ném cho nàng: “Ta chỉ có hai lá này, hai đứa liệu tình hình mà dùng nhé.”
Ánh mắt Diệp Kiều sáng rực, lập tức nhận lấy, vui vẻ khen: “Muội biết ngay Nhị sư huynh giỏi nhất mà.”
“…”
Minh Huyền đắc ý nhướng mày.
Đương nhiên rồi!
Nhưng mà…
Hắn cứ có cảm giác lời này của tiểu sư muội nghe quen tai thật.
Tiết Dư đang ngồi thiền mở mắt ra. Hắn cũng thừa biết hai vị sư đệ sư muội này là kiểu người sợ thiên hạ không đủ hỗn loạn, muốn họ an phận thì chỉ sợ còn khó hơn cả việc Tu Chân giới bị hủy diệt.
Hắn thở dài, không yên tâm dặn dò một phen: “Hai người đi ra ngoài đừng có gây chuyện nhé. Nếu tình hình không ổn thì lập tức xé bùa chạy ngay.”
“Nếu gặp được cơ duyên, cướp được thì cứ cướp, nhưng đánh không lại thì đừng có tham lam. Sau này tham gia đại bỉ còn rất nhiều đại bí cảnh cần vào. Đến lúc đó năm người chúng ta đi cùng nhau thì độ an toàn cao hơn. Muội muốn gì chúng ta có thể giúp muội lấy.”
Tiết Dư lải nhải dặn dò một lúc lâu, Diệp Kiều gật đầu như gà mổ thóc, cười tươi nói: “Yên tâm đi Tam sư huynh, chúng ta đều là người hiền lành, lần này xuống núi tuyệt đối không gây chuyện đâu.”
“À đúng rồi.” Diệp Kiều cúi đầu lấy Tẩy Linh đan trong nhẫn trữ vật ra. Đây là số nàng luyện chế còn thừa lại từ trước: “Viên linh đan này có thể giúp các huynh hấp thu nhanh hơn một chút.”
Nếu hai vị sư huynh định tu luyện, nàng đương nhiên có thể giúp đỡ.
Tẩy Linh đan có thể giúp người nhanh chóng tinh lọc linh khí tạp chất trong cơ thể, ăn một viên khi hấp thu linh khí sẽ có hiệu quả rất tốt.
Ngửi thấy mùi bún ốc quen thuộc, mặt Minh Huyền lập tức tái mét.
Sau mấy tháng, hắn vẫn không thể quên được mùi vị của loại đan dược này.
Diệp Kiều không hề biết các sư huynh ghét mùi đan dược của mình. Nàng vội vàng đặt Tẩy Linh đan xuống, liếc mắt nhìn Mộc Trọng Hi, không chút do dự xé Truyền Tống phù, rời khỏi Cấm Địa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trải qua lần bị Diệp Kiều hại trước đó, lần này Tiết Dư đã có sự chuẩn bị tâm lý nhất định. Hắn lắc lắc cái lọ, tỉ mỉ ngửi mùi rồi ngạc nhiên phát hiện lời tiểu sư muội nói dường như đều là thật: “Đan dược này chứa đựng linh khí rất dày đặc, chẳng lẽ tiểu sư muội thật sự biết luyện đan ư?”
Lúc đó khi Diệp Kiều đưa cho hắn ăn, Tiết Dư chỉ nghĩ nàng đang đùa giỡn, hơn nữa mùi vị quá khó chịu, hắn ăn một ngụm liền phun ra, nào biết được linh khí bên trong lại tinh khiết đến vậy.
Minh Huyền nghe vậy yên lặng rùng mình. Bản thân Tiết Dư đã ám ảnh đối với đan dược, còn Diệp Kiều thì không được bình thường cho lắm, luyện đan cứ như chế tạo vũ khí sinh hóa vậy.
Nếu hai người họ sau này tụ lại mà luyện đan, vậy hắn và Mộc Trọng Hi còn có thể sống yên ổn không?
“Ách… Nói không chừng viên đan dược này là mua từ Bích Thủy tông đấy.” Giọng Minh Huyền ngượng nghịu: “Ta nghe sư phụ nói là gần đây đệ tử thân truyền Bích Thủy tông đã xuống núi rồi. Khoảng mấy tháng nữa đại bí cảnh sẽ mở, có thể là sư muội và sư đệ xuống núi vừa lúc gặp phải, mua mấy viên đan dược về đó.”
Mắt Tiết Dư lập tức mở to: “Thật vậy sao?”
Minh Huyền điên cuồng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, người lưỡng đạo song tu trong Tu Chân giới chúng ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa tiểu sư muội vẫn còn là một đứa trẻ!”
Tiết Dư nghĩ lại thấy cũng đúng, hắn có chút tiếc nuối, còn tưởng rằng sau này có thể cùng tiểu sư muội cùng nhau nghiên cứu đan phương đấy.
...
Diệp Kiều có không ít đan dược đều ủy thác cho một cửa hàng đan dược tên là Tứ Quý Đường ở Vân Trung Thành. Ông chủ lúc này đang thao thao bất tuyệt quảng bá đan dược cho hai nữ tu trông có vẻ rất giàu có.
“Tiên tử, bề ngoài nó xấu xí nhưng đẹp trong tâm hồn đó.”
Đối phương trợn tròn mắt, ôm cánh tay, bật cười: “Ông chắc chứ?”
Thứ này mà đẹp ở tâm hồn ư?
“Thật đó vị tiên tử này, có câu nói là không thể trông mặt mà bắt hình dong, đan dược cũng vậy thôi.” Ông chủ tận tình khuyên bảo. Mấy ngày nay có nhiều Đan tu tìm ông ta hợp tác đến vậy, thật ra ngay từ đầu ông ta cũng không xem trọng những đan dược có diện mạo kỳ dị này.
Nhưng ai bảo giá cả lại rẻ hơn so với những Đan tu khác cơ chứ.
Quan trọng là khi dùng, ngoài việc trông hơi khó coi ra, hiệu quả lại không hề kém những viên đan dược được luyện chế từ các tông môn lớn.
“Không phải ta khoác lác đâu. Đan dược này thật ra so với Bích Thủy tông cũng không kém là bao.”
Ban đầu hai người kia còn không mấy hứng thú với loại đồ xấu xí này, nhưng bước chân khẽ dừng lại: “So với Bích Thủy tông cũng không kém là bao ư?”
Thiếu nữ bật cười tại chỗ: “Ông biết mình đang nói gì không?”
“Thật sự nghĩ đan dược của Bích Thủy tông là thứ mà đồ bình thường như này có thể so sánh được sao?”
Nàng ta vừa mở miệng đã là lời châm chọc mỉa mai. Nữ tử bên cạnh ngăn nàng ta lại, không tán đồng mà nhẹ giọng nói: “Miểu Miểu, ăn nói cẩn thận.”
Nữ tử tên là Miểu Miểu bĩu môi, không phục mà lẩm bẩm: “Vốn dĩ là vậy mà… Xấu xí như thế.”
Người kia khẽ nhíu mày, lấy ra một viên đan dược màu vàng nâu rồi bóp nát ra: “Ngươi xem đi.”
“Linh khí bên trong dày đặc.”
“Phẩm chất quả thật không tồi, chỉ là hình dạng sao lại kỳ quái đến thế nhỉ?”
Đây là thần nhân nào luyện đan mà có thể luyện ra thứ xấu như vậy? Hơn nữa giá cả còn thấp đến đáng sợ, không sợ đến lúc đó thị trường đan dược trong giới sẽ cạnh tranh khốc liệt sao?
Là tông môn có nhiều Đan tu nhất, đây là điều mà họ không muốn nhìn thấy nhất.
Miểu Miểu tinh tế cảm nhận linh khí tràn ngập trong không trung, giọng nói bất mãn ban đầu dần thu lại, đôi mắt khẽ nhíu lại: “Sao Đan tu lại thế này? Hắn là không rõ giá đan dược hay sao vậy?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện