CHƯƠNG 117: ĐÁNH ĐỨA XẤU NHẤT Ngự quỷ, bắt đầu từ việc đánh quỷ!
Để không làm tiểu sư muội nhụt chí, Diệp Thanh Minh gỡ bỏ kết giới ngăn cách đám Quỷ Vương.
Ngay khoảnh khắc kết giới bị dỡ bỏ, gió âm xung quanh liền bắt đầu thổi tới, tiếng rít gào như những lưỡi d.a.o sắc lạnh va vào nhau.
Đám Quỷ Vương lập tức gầm gừ, lao tới chỗ Ngự Đan Liên.
Diệp Thanh Minh giơ tay nắm lấy hư không, đám Quỷ Vương như bị bóp lấy yết hầu, hoàn toàn bị áp chế bởi luồng quỷ khí dày đặc tỏa ra từ người hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Ngự Đan Liên cảm thấy khí tức của Diệp Thanh Minh trở nên lạnh lẽo âm trầm, toàn thân tỏa ra hàn khí rợn người.
Chỉ trong chốc lát, đầu của đám Quỷ Vương đã bị ép chặt xuống đất, thân thể dài ngoằng giãy giụa điên cuồng, nhưng vô ích.
“Tiểu sư muội, đừng dùng Xá Lợi Hoàn tiêu diệt chúng, quỷ khí trên người chúng vẫn còn hữu dụng.”
“Rõ!” Chỉ cần không truyền linh lực vào là được!
Ngự Đan Liên lập tức cầm Xá Lợi Hoàn, lao lên đập liên hồi.
Xá Lợi Hoàn là chí bảo của Phật môn, đập vào con quỷ nào là con ấy rít lên thảm thiết, sau đó hình dạng lại càng thêm dữ tợn.
Thấy đám Quỷ Vương giãy giụa, hình dạng ngày càng kinh dị, nỗi sợ trong lòng nàng ngược lại vơi đi quá nửa.
Cái đám c.h.ế.t tiệt này! 
Đã đến nước này rồi mà còn muốn dọa người ta à?
Không biết xem bây giờ ai là d.a.o thớt, ai là thịt cá!
Ngự Đan Liên lần lượt đập một vòng mười hai con Quỷ Vương; trong tiếng kêu rên thảm thiết, nàng mở miệng:
“Con nào xấu nhất, ta đập con đó! Vừa rồi là mày thổi khí vào tai tao đúng không?”
Nàng vòng tới bên một con Quỷ Vương, đập cho một trận, khiến nó méo mó biến dạng.
“Ồ, ở đây còn có đứa xấu hơn!”
Nàng lại đổi mục tiêu, tiếp tục đập một trận tơi bời.
Lại một con Quỷ Vương ngã bẹp xuống đất.
Ánh mắt nàng hướng sang con thứ ba.
Trên đầu con này mọc ra bốn, năm con mắt màu đỏ rực, nửa cái đầu bị nứt ra, trên mặt và cổ mọc đầy răng nhọn, trông ghê rợn vô cùng.
Nhưng ngay khi ánh mắt của Ngự Đan Liên nhìn về phía nó, toàn thân nó run bần bật; đầu lập tức khép lại, răng trở về vị trí, cái cổ dài cũng biến trở về kích thước bình thường. Chỉ trong tích tắc, tuy vẫn là bóng đen, nhưng đã có hình dạng của người bình thường, ngoan ngoãn nằm im dưới đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngự Đan Liên đứng trước mặt nó, trầm ngâm: “Nhà mi cũng biết điều đấy.”
Rồi nàng hướng đến con thứ tư.
Con thứ tư ban đầu còn giãy giụa, nhưng thấy Ngự Đan Liên tiến lại gần, nó nhìn sang con thứ ba rồi cũng vội vàng biến lại hình người. 
Nó thậm chí còn không phải bóng đen nữa mà là một người có mũi, có mắt, chỉ là làn da trắng bệch như xác chết.
Ngự Đan Liên đứng trước mặt nó quan sát một chút, nó liền run như cầy sấy, thậm chí mọc ra cả tóc, càng lúc càng giống người thật.
Ngự Đan Liên liền nhìn sang những con Quỷ Vương còn lại.
Nàng còn chưa kịp chọn mục tiêu tiếp theo, toàn bộ đám Quỷ Vương đã bắt đầu biến hình.
Chúng biến trở về hình dạng người bình thường, mọc đủ mắt, mũi, tai, tóc cũng mọc dài, mắt không còn phát sáng.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Chẳng mấy chốc, cả đám Quỷ Vương đều biến thành dáng vẻ giống như những quỷ hồn nàng từng thấy ở Tử Thành.
Ngự Đan Liên đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trước một con vẫn còn khá xấu, lại đập thêm một trận.
Đám Quỷ Vương còn lại hoảng loạn, vội vàng biến hình thêm lần nữa, ngũ quan ai nấy càng lúc càng tinh xảo, xinh đẹp.
Chỉ trong chốc lát, đám Quỷ Vương vốn trông dữ tợn kinh khủng đã biến thành mười hai nam thanh nữ tú.
Chỉ là cái đầu bị ép xuống đất nên tư thế không được đẹp cho lắm.
Ngự Đan Liên nhìn mà há hốc mồm.
CHƯƠNG 118: CHÚNG NÓ KHÔNG CẦN MẶT MŨI SAO? Đám Quỷ Vương này, trên phương diện nhan sắc mà cũng có thể cạnh tranh tới mức này!
Con bị nàng đánh đầu tiên, giờ đây đã đẹp đến mức khó phân nam nữ, thậm chí giọng nói còn trong trẻo như tiếng suối róc rách:
“Ta, ta đã đủ đẹp chưa?”
Một con khác hóa thành thiếu nữ tuổi đôi mươi, dáng người mảnh mai, dịu dàng đáng thương, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng:
“Đừng, đừng đánh nữa, đau lắm…”
Những con còn lại thấy hai đứa kia được tha, liền thi nhau biến hình, đứa nào cũng xinh đẹp yêu kiều.
Ngự Đan Liên đi một vòng nhìn chúng, trong lòng không biết nói gì cho phải.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh Minh, giọng non nớt đầy vẻ nghiêm trọng hỏi:
“Thất sư huynh, đám Quỷ Vương này sao lại không có chút khí phách nào thế? Quỷ Vương nào cũng vậy à? Hay chỉ có đám này như vậy thôi?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện