CHƯƠNG 118: CHÚNG NÓ KHÔNG CẦN MẶT MŨI SAO? Đám Quỷ Vương này, trên phương diện nhan sắc mà cũng có thể cạnh tranh tới mức này!
Con bị nàng đánh đầu tiên, giờ đây đã đẹp đến mức khó phân nam nữ, thậm chí giọng nói còn trong trẻo như tiếng suối róc rách:
“Ta, ta đã đủ đẹp chưa?”
Một con khác hóa thành thiếu nữ tuổi đôi mươi, dáng người mảnh mai, dịu dàng đáng thương, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng:
“Đừng, đừng đánh nữa, đau lắm…”
Những con còn lại thấy hai đứa kia được tha, liền thi nhau biến hình, đứa nào cũng xinh đẹp yêu kiều.
Ngự Đan Liên đi một vòng nhìn chúng, trong lòng không biết nói gì cho phải.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thanh Minh, giọng non nớt đầy vẻ nghiêm trọng hỏi:
“Thất sư huynh, đám Quỷ Vương này sao lại không có chút khí phách nào thế? Quỷ Vương nào cũng vậy à? Hay chỉ có đám này như vậy thôi?”
“Bọn nó không cần tôn nghiêm sao?”
“Bọn nó không cần thể diện à?”
“Trên thế gian này, bọn nó không còn người mình yêu thích nữa sao?”
“Nếu người mình thích nhìn thấy bọn nó thành ra như thế này thì sao đây?”
Các Quỷ vương: “┭┮﹏┭┮” 
Đứa nhóc này thật phiền phức, sao câu nào cũng đ.â.m thẳng vào tim bọn nó thế này!
Trẻ con bây giờ đều như vậy sao?
Ngự Đan Liên nhìn đám Quỷ vương sắp trầm cảm tới nơi, trong lòng vô cùng mãn nguyện.
Nàng lại lấy ra Anh Linh cổ, bắt đầu lắc.
Tiếng “Thùng thùng” trong trẻo vang lên không dứt, toàn bộ âm khí xung quanh đều bị Anh Linh Cổ hấp thu, men theo bàn tay cầm trống của Ngự Đan Liên truyền vào cơ thể nàng.
Chẳng mấy chốc, âm khí dày đặc xung quanh đã giảm đi quá nửa.
Ngự Đan Liên nội thị thì phát hiện trong đan điền của mình, bên cạnh hỏa linh căn có một mầm cây nhỏ vươn cao, trên chiếc lá duy nhất của nó xuất hiện một vết răng cưa nhỏ, trông giống như răng nanh của ác quỷ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Sơ nhập tu luyện quỷ đạo tức là Quỷ binh, Quỷ binh chia làm mười tầng. Tiểu sư muội, hiện giờ muội đã đạt tới Quỷ binh tầng hai rồi.”
“Muội có cảm nhận được tu vi thay đổi không?”
Ngự Đan Liên gật đầu nói: “Dường như âm khí trong cơ thể có thể sử dụng được nhiều hơn.”
Diệp Thanh Minh nói: “Quỷ tu ngoài nuôi quỷ ra, thuật pháp hầu hết đều là công kích vào tâm trí.”
“Muội tạm thời cứ ổn định tu vi đã. Đợi khi muội đạt đến cấp Quỷ tướng, sư huynh sẽ dạy muội thuật pháp của quỷ tu.”
“Vâng!”
“Mười hai Quỷ vương này, sư muội muốn thu làm Quỷ sứ, hay để Toan Nghê cắn nuốt?”
Cắn nuốt?
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Ngự Đan Liên nhớ lại cảnh quỷ nuốt quỷ trong Tử Thành lúc trước.
Nàng liếc nhìn mười hai con Quỷ vương diêm dúa lòe loẹt dưới đất, có phần do dự.
Những con quỷ này dường như vẫn còn lý trí. Nếu để Toan Nghê trông có vẻ ngoan ngoãn kia ăn thịt chúng...
Cảnh tượng quá mỹ lệ, nàng không dám tưởng tượng.
Nhưng nàng vẫn còn một thắc mắc.
“Sư huynh, những Quỷ vương này có gì khác so với đám quỷ trong Quỷ thị trước kia không?”
Diệp Thanh Minh đáp: “Những Quỷ vương này đều là do hung quỷ tu luyện thành, hầu như không còn ký ức khi còn sống, chỉ biết g.i.ế.c chóc và cắn nuốt không ngừng.”
“Còn đám trong Quỷ thị là những linh hồn đã c.h.ế.t nhưng giữ được tâm trí kiên định. Nếu họ có thể kiên trì đến cùng, tương lai khi tu luyện thành Quỷ vương, có cơ hội tái tạo thân xác, chuyển thế làm người.”
“Nhưng những Quỷ vương này tuy nhờ g.i.ế.c chóc mà tu vi tăng nhanh, cuối cùng vẫn sẽ mất đi lý trí con người…” Diệp Thanh Minh lắc đầu nói: “Chỉ là dã thú mà thôi.”
Ngự Đan Liên nhìn mười hai Quỷ vương, trầm ngâm một lúc rồi quyết định hỏi thử xem Toan Nghê có muốn ăn hay không.
Nàng gọi Toan Nghê ra.
Toan Nghê trông thấy mười hai Quỷ vương bị trấn áp dưới đất, sững lại một chút.
“Ờm, sư huynh nói ngươi có thể ăn, ngươi xem xem có hợp khẩu vị không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện