CHƯƠNG 115 – ĐỒNG QUY VU TẬN VỚI CÁI QUẦN  Diệp Thanh Minh cảm thấy tiểu sư muội có điều giấu giếm mình.
Vừa bước vào chính điện, nàng hai mắt nàng đã sáng lên, lao về phía làn sương trắng giữa đại điện.
Tựa như nhìn thấy vật thân quen vậy.
Mà khi tay nàng chạm vào sương trắng, làn sương liền tan biến.
Song tiểu sư muội chẳng có ý định giải thích, hắn cũng chẳng hỏi.
Trẻ con có bí mật của trẻ con. Người trưởng thành, cũng có bí mật của người trưởng thành.
Tựa như hắn cũng có những điều giữ kín trong lòng, chẳng thể nói với tiểu sư muội.
Nếu tiểu sư muội đã không nói, ắt hẳn cũng là chuyện chẳng thể tùy tiện thổ lộ.
Hắn sống đã lâu, đối với bí mật của trẻ con cũng chẳng mấy để tâm. Chỉ cần không tổn hại đến chính nàng là được.
Lúc này, Ngự Đan Liên đã sớm bước đến cái hố lớn bên vách tường phía Đông.
Diệp Thanh Minh lặng lẽ đi theo sau, cùng nàng dạo quanh cung điện một vòng.
Hai người tiến vào một căn phòng kín đáo.
Phía tường Nam, sáu viên minh châu lấp lánh tạo thành hình Bắc Đẩu thất tinh, nhưng lại thiếu mất một chỗ, là vị trí của Thiên Xu Tinh.
Ngự Đan Liên trầm ngâm: “Hẳn là giống với cơ quan lúc chúng ta đi vào?”
Nàng suy nghĩ chốc lát rồi rời đi, tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng, tại một góc hẻo lánh, nàng tìm được viên minh châu bị thất lạc.
Quay lại căn phòng, nàng đứng đối diện bức tường, nhìn hai chỗ lõm để khảm minh châu, lộ ra vẻ do dự.
Một chỗ chính là vị trí chuẩn xác vốn thuộc về Thiên Xu Tinh, một chỗ khác lại phù hợp với thiên tượng mà họ quan sát được bên ngoài bí cảnh, có chút lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
Nếu chỉ có một chỗ lõm, nàng tất sẽ không do dự, nhưng lúc này lại có hai. 
Một cái thuận theo đạo trời, một cái lại ứng với cảnh tượng nơi này.
Nàng có linh cảm, nếu đặt sai vị trí, e sẽ gặp phải chuyện không mong muốn.
Cẩn thận suy xét, nàng nâng viên minh châu to gần bằng đầu mình, hai tay đưa đến trước mặt Diệp Thanh Minh:
“Sư huynh! Huynh làm đi!”
Diệp Thanh Minh nhận lấy, liếc nhìn một cái liền không chút do dự, trực tiếp ấn vào vị trí trùng khớp với thiên tượng trong bí cảnh.
Bảy viên minh châu nối liền, phát ra ánh sáng trắng chói mắt.
Thế nhưng, cánh cửa phía sau bọn họ đột nhiên đóng sập lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chung quanh lập tức chìm vào bóng tối.
Ngự Đan Liên theo bản năng lập tức nắm lấy quần Diệp Thanh Minh.
Diệp Thanh Minh trầm giọng, ánh mắt lạnh như sương: “Xem ra là đặt sai rồi.”
Từng luồng âm khí từ dưới đất bốc lên, kèm theo tiếng cười quái dị khanh khách và từng trận âm phong lạnh buốt.
“Có quỷ!”
Ngự Đan Liên tức khắc nhận ra, tay càng siết chặt lấy quần của thất sư huynh.
Tay còn lại cũng không để không, lập tức lấy ra Xá Lợi Hoàn, vung vẩy giữa không trung.
Thế nhưng, tiếng cười ma mị không hề giảm đi chút nào.
“Con quỷ này không sợ pháp bảo của nàng!”
Không chỉ vậy, bên tai nàng là từng luồng khí lạnh thấu xương thổi qua.
“Khặc khặc khặc…”
Âm thanh kia sát bên tai, như muốn xâm nhập vào linh hồn nàng.
Đầu óc Ngự Đan Liên lập tức trở nên trống rỗng, bản năng phát ra tiếng hét chói tai:
“A a a a a! Thất sư huynh! Có quỷ! Có quỷ! Có quỷ!”
Nàng tức khắc ôm chặt lấy chân trái của Diệp Thanh Minh, run cầm cập.
Diệp Thanh Minh liếc nhìn nàng với vẻ mặt bất đắc dĩ, khoé môi khẽ co giật.
“Tiểu sư muội, chỉ là một con quỷ vương… à nhầm, mười hai con mà thôi. Trên người chúng nó nồng nặc âm khí, rất thích hợp để muội tu luyện.”
Thậm chí còn không phải quỷ bình thường! 
Ngự Đan Liên rùng mình, ôm chặt lấy chân sư huynh hơn nữa.
Đường đường là quỷ tu, sao có thể sợ quỷ đến mức này chứ?
Diệp Thanh Minh cau mày, giọng nói cũng thêm vài phần nghiêm khắc:
“Tiểu sư muội, buông chân ta ra.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

“Không buông! Trừ phi sư huynh thề, không bao giờ nhốt muội cùng đám quỷ này nữa muội mới buông!”
“Nếu không… nếu không muội sẽ đồng quy vu tận với quần của huynh luôn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện