CHƯƠNG 114 THẦN THƯỢNG CỔ  Ngự Đan Liên lộ vẻ mờ mịt:
“Vậy… cánh cửa này dùng để làm gì? Mở ra thế nào? Mở ra rồi bên trong là thứ gì?”
Diệp Thanh Minh đáp: “Ta cũng không rõ, nhưng nó chắc chắn biết.”
Toan Nghê lên tiếng: “Vật này không thuộc về hạ giới, tạm thời không tiện tiết lộ.”
Diệp Thanh Minh nói: “Cánh cửa này hiện tại không quan trọng. Tiểu Đoàn Đoàn, lấy Anh linh cổ ra, nhỏ huyết lập khế.”
“Có được quỷ sử, về sau tu quỷ đạo sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
Vốn dĩ hắn định tự mình nuôi dưỡng một Quỷ Vương cho Ngự Đan Liên, đợi đến khi Quỷ Vương có thể kháng lại Phật quang trong thể nàng, mới dùng làm quỷ sử.
Không ngờ hôm nay lại có một kẻ chủ động tiến tới.
Dù còn nhiều bí ẩn chưa rõ, nhưng đồ đã dâng tới tay, cớ gì mà không dùng?
Ngự Đan Liên khẽ thở dài một hơi, nghĩ bụng: “Thôi vậy, trước cứ lập khế ước trước đã.”
Nàng lấy Anh Linh Cổ ra, nhỏ một giọt m.á.u vào.
Trống cổ kêu vang một tiếng.
Giọt m.á.u kia hóa thành sương máu, chậm rãi lan đến, bao phủ Toan Nghê.
Ngay khoảnh khắc đó, nàng cảm nhận được trong thần thức mình xuất hiện một mối liên kết mơ hồ với Toan Nghê.
Toan Nghê mỉm cười với nàng: “Khế ước đã thành, ta sẽ ở lại nơi này.”
Ngự Đan Liên hỏi: “Sau khi chúng ta bước vào bí cảnh này thì đã bị phong tỏa. Ngươi có biết lối ra ở đâu chăng?”
Toan Nghê đáp: “Nơi này vốn chẳng phải bí cảnh gì, mà là phủ đệ Thần Vương Hi Vô ban cho ta năm xưa. Về sau xảy ra biến cố…”
Nó lộ vẻ hoài niệm, rồi nói tiếp: “Các ngươi thử tìm xem, lối ra hẳn là ẩn bên trong phủ đệ.”
“Được, đa tạ ngươi. Sư huynh, chúng ta đi.”
“Quỷ sử đã thu, để nó ở lại nơi này cũng tốt. Chúng ta rời đi thôi.”
Vừa ra khỏi phủ đệ, Ngự Đan Liên nhịn không được hỏi:“Sư huynh, huynh từng nghe nói về Thần Vương Hi Vô chưa?”
Diệp Thanh Minh đáp: “Chưa từng nghe qua, nhưng hẳn là một vị thần tộc thượng cổ.”
“Trong cổ tịch tu tiên giới có ghi, thần tộc thượng cổ đã diệt tuyệt từ lâu. Vị Hi Vô này có lẽ cũng nằm trong hàng ngũ đó.”
Nghe vậy, Ngự Đan Liên chìm vào trầm tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nay nàng buộc phải nghiêm túc suy xét về thân phận kẻ đang cư ngụ trong thần thức mình – một ma tu không rõ lai lịch.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

Tại sao nơi cất giữ hai mảnh tàn hồn của hắn đều có liên quan đến Thần Vương Hi Vô?
Bí cảnh trước là Tịnh Phạn Tâm Liên, còn nơi này là thi cốt Thần thú Toan Nghê.
Lẽ nào, Tịnh Phạn Tâm Liên và thi cốt Thần thú đều là vật trấn áp tàn hồn của hắn?
Nếu quả thực là vật trấn áp, vậy thì hắn và Hi Vô chính là kẻ thù.
Thần thú Toan Nghê và Tịnh Phạn Tâm Liên cũng là kẻ thù của hắn.
Như vậy, hắn tuyệt đối không thể là ma tu tầm thường.
Thần Vương Hi Vô, vừa nghe danh đã biết là nhân vật vô cùng lợi hại.
Mà kẻ đang trú ngụ trong thần thức nàng, rất có thể chính là một Ma Thần đủ sức khuynh đảo càn khôn!
Khi tìm được tàn hồn đầu tiên của hắn, hắn từng kéo nàng vào thần thức mình, miệng lẩm bẩm gì mà “Tín đồ…”
Tín đồ của Ma Thần?
Ma Thần xem nàng là tín đồ của mình ư?
Thế nhưng, lần trước gặp Tịnh Phạn Tâm Liên, nó bị mấy cái tượng Phật vây khốn.
Còn lần này gặp Toan Nghê, thần thú đã hóa thành quỷ hồn.
Như vậy có thể thấy, bọn nó chưa chắc đã tình nguyện trấn áp Ma Thần kia.
Thậm chí còn chẳng hề hay biết bản thân đang trấn áp hắn, bởi chẳng ai nhắc tới việc này cả.
Ngự Đan Liên nghĩ mãi vẫn không thông, sắc mặt dần trở nên quái dị.
“Tiểu Đoàn Đoàn?”
Giọng nói đầy nghi hoặc của Diệp Thanh Minh vang bên tai, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Thật muốn kể cho Thất sư huynh biết rằng trong thần thức mình đang chứa chấp một Ma Thần…
Thế nhưng, trước kia sư huynh cũng không phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Nàng cũng chẳng rõ liệu Ma Thần kia có thể nhìn thấy những gì nàng đang thấy hay không.
Nếu nàng kể cho sư huynh biết… Lỡ như Ma Thần nổi giận, xử luôn Thất sư huynh thì sao bây giờ?
Ngự Đan Liên cúi đầu, đáp: “Thất sư huynh, Toan Nghê nói lối ra của bí cảnh có thể ở trong tàn cung này. Chúng ta tìm thử đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện