Ngự Đan Liên hoảng hốt, lùi lại mấy bước liền.
“Ngươi là ai?”
“Má ơi!”
Một người một quỷ hồn cùng đồng thanh hét lên, Diệp Thanh Minh cũng bước tới.
Quỷ hồn kia nhẹ bẫng, chân không chạm đất, ôm đầu gối lơ lửng giữa không trung.
Không biết có phải do tư thế hay không, nó không giống những quỷ hồn âm u thường thấy, mà ngược lại còn có vẻ ngoan ngoãn.
Tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt như sao không chớp lấy một lần, nhìn thẳng vào Ngự Đan Liên.
“Trên người ngươi có khí tức của thi cốt ta!”
Ngự Đan Liên bị câu nói này làm cho sững người, theo bản năng núp sau lưng Diệp Thanh Minh.
Sư huynh, con quỷ này hình như bị bệnh thần kinh á!
Diệp Thanh Minh quan sát quỷ hồn trước mặt, trong ánh mắt lộ vẻ hiểu ra.
“Ngươi là chủ nhân của bí cảnh này — Toan Nghê!”
Toan Nghê sửng sốt, cánh tay đang ôm gối động đậy, nhưng vẫn không đứng dậy, tiếp tục ngồi tại chỗ nói:
“Ta đã c.h.ế.t mấy vạn năm, bị giam nơi này từng ấy thời gian, vậy mà vẫn có người nhận ra ta.”
Nó nhìn Diệp Thanh Minh một lúc rồi nói:
“Ngươi là Quỷ tu, lấy hồn tu luyện lại nhục thể, tái sinh thành người sao? Thật đúng là hiếm gặp!”
Ngự Đan Liên ngây người. Những lời Toan Nghê nói... sao nghe cứ như sư huynh nàng từng c.h.ế.t rồi vậy?
Diệp Thanh Minh không phủ nhận, mà kéo Ngự Đan Liên từ sau lưng ra phía trước.
“Tiểu Đoàn Đoàn, khế ước nó đi!”
“Hả?”
Ngự Đan Liên nhìn Diệp Thanh Minh đầy nghi hoặc.
“Muội vừa là Quỷ tu, cũng là Phật tu, quỷ hồn bình thường không thể làm Quỷ sứ của muội. Nhưng nó là tàn hồn của thần thú Toan Nghê, sẽ không bị tu vi Phật đạo của muội ảnh hưởng!”
Diệp Thanh Minh nói xong, Toan Nghê lại khẽ cười:
“Nhân loại, ngươi còn trẻ mà lá gan không nhỏ!”
“Ta từng là thần thú trông coi lò luyện đan dưới trướng Thần Vương Hi Vô. Ngươi lại muốn tiểu nha đầu này thu ta làm Quỷ Sứ?”
Nó lắc đầu, chậm rãi nói tiếp:
“Ta không đồng ý!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Câu “Ta không đồng ý” này nó nói rất bình thản, tư thế ôm gối cũng chẳng thay đổi chút nào.
Ngự Đan Liên nhìn chằm chằm nó, nghĩ thầm: Đúng là một con quỷ có tính tình tốt ghê!
Đây đã là lần thứ hai nàng nghe đến tên của Thần Vương Hi Vô.
Cũng là người dưới trướng vị Thần Vương đó.
So với ngọn lửa nào đó, Toan Nghê này tính tình hiền hòa hơn nhiều.
Diệp Thanh Minh nói:
“Khi chúng ta đến đây đã thấy hài cốt của ngươi.”
Toan Nghê có vẻ có hứng thú, ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Minh:
“Ồ, vậy có vẻ như việc ta ngửi thấy khí tức thi cốt của mình trên người các ngươi là không sai rồi!”
“Các người đã lấy hài cốt của ta, định dùng nó làm gì vậy?”
Nói xong câu này, nó lại lẩm bẩm: “Hay là dùng để xây nhà đi. Căn nhà được dựng bằng bộ xương của ta nhất định sẽ vô cùng kiên cố, đến cả Hi Vô cũng chưa chắc phá được dễ dàng đâu.”
Ngự Đan Liên: “……”
Nó bị tâm thần à?
Chắc chắn là có bệnh rồi!
Ai mà lại cảm thấy hài cốt của mình có thể dùng để xây nhà chứ!
Đã vậy còn nói với giọng điệu thản nhiên, như thể không liên quan gì đến mình vậy.
Cứ như đang bàn về mấy thanh gỗ chứ không phải xương cốt của chính mình vậy.
“Tiểu Đoàn Đoàn, dẫn nó đi xem cánh cửa đó đi.”
Ngự Đan Liên đang chìm trong những suy nghĩ miên man lập tức bị kéo về thực tại.
Nàng gật đầu, lấy miếng ngọc kia ra.
Chớp mắt một cái, nàng đã đưa Diệp Thanh Minh và Toan Nghê tiến vào không gian bí cảnh.
Khi nhìn thấy cánh cửa đồng đó, Toan Nghê cuối cùng cũng buông cánh tay đang ôm gối, chầm chậm đứng lên, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc.
“Chắc hẳn ngươi biết đây là cánh cửa gì.”
Toan Nghê do dự một chút, nhìn về phía Diệp Thanh Minh, rồi lại cúi đầu nhìn Ngự Đan Liên, nói:
“Tiểu cô nương, ta nguyện làm quỷ sai của cô, để cô sai khiến.”
“Lập khế ước đi.”

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện