Ánh mắt Vân Hề lạnh như băng cùng bốn chữ kia không thể khiến đám nhà báo, phóng viên lùi bước được, những nhà báo này đều đã thành tinh, bọn họ không sợ bị người khác nhục mạ, không sợ mắt lạnh, chỉ sợ người ta không mở miệng thôi. Thấy Vân Hề rốt cuộc cũng mpr miệng, đám phóng viên càng thêm hưng phấn, lại đem những câu hỏi kia hỏi lại thêm một lần. Dưới tình huống như vậy, may là tính tình cậu tốt nếu không đã nổi bão lớn rồi.

Ngay lúc Vân Hề chuẩn bị phát tác, Đường Hạo và Charles khó khăn lôi kéo Vân Hề về phía cửa xe, một giây trước Charles mở cửa xe, một giây sau Đường Hạo đã đem Vân Hề nhét vào bên trong xe, Charles cũng nhanh chóng vòng qua đầu xe ngồi vào buồng lái.

Bọn họ thấy Vân Hề muốn rời đi, trực tiếp vây xe Benz lại, có ý đồ đem ống thu âm vói vào trong cửa sổ xe.

Đường Hạo bấm nút dựng thẳng cửa kính lên ngăn cản đám nhà báo bên ngoài, cuối cùng hắn mở cửa ra một chút, đám nhà báo thấy thế còn tưởng Đường Hạo muốn nói điều gì, hưng phấn đưa microphone đến tận mép hắn. Nào ngờ Đường Hạo huýt sáo một cái vang dội, sau đó cười như không cười nói: “Các vị, tôi biết các vị làm như vậy đơn giản chỉ muốn lấy ít thông tin kiếm chút tiền thưởng, thế nhưng…” Đường Hạo chỉ chỉ Charles ở buồng lái nói: “Các người không thấy điên loạn như vậy trước người nước ngoài là rất mất mặt sao?”

Đám nhà báo bị đương hạo nói xong lập tức ngẩn người, sắc mặt vô cùng đặc biệt.

Đồng thời Charles cũng bóp còi vài tiếng, đám nhà báo che trước mui xe ngượng ngùng tránh sang một bên. Charles lập tức nắm lấy thời cơ đạp mạnh chân ga, xe Benx sáng loáng cứ như vậy vọt đi trước mắt của đám nhà báo.

Vân Hề cuối cùng cũng tránh được ma trảo của đám nhà báo, nhéo nhéo mi tâm: “A Hạo, sao cậu lại trở về?”

Đường Hạo đọc cho Charles một địa chỉ, sau đó thành thạo xoa bóp huyệt thái dương cho cậu, ôn nhu nói: “Tớ nghe được chuyện náo loạn ở Phương Hoa, có chút lo lắng nên trơ lại, may là không tính đến muộn.”

Vân Hề bất đắc dĩ cười cười, lầm bầm một câu: “Lo lắng thái quá.’

Thấy Vân Hề không có ý trách mình, Đường Hạo lúc này mới yên lòng, hắn vừa xoa huyệt thái dương cho cậu vừa hỏi: “Hiện tại tình hình thế nào? Sao Hàn Diệp Tu lại liên lụy vào chuyện này? Còn có Hàn Diệp Tu đến cửa xin lỗi cậu sao, chuyện này có thật không?”

“Ừ. ” Vân Hề gật đầu đem chuyện của Phương Hoa kể lại sạch sẽ cho Đường Hạo, trong ngực Vân Hề, leon và Đường Hạo giống nhau, đều là bạn tốt nhất của cậu, hơn nữa Đường Hạo đường xá xa xôi, cậu không cần phải giấu diếm hắn.

Đường Hạo nghe Vân Hề kể lại mọi chuyện xong không khỏi cau mày, đối với người đứng sau bức màn thao túng mọi chuyện kia, Đường Hạo vừa cáu giận, đồng thời lại rất nghi ngờ: “Nếu người kia chỉ muốn nhắm vào Hàn Diệp Tu, tại sai lại làm nên nhiều chuyện lớn như vậy, hơn nữa chuyện lúc trước của cậu và Hàn Diệp Tu bị hắn biết rõ ràng như vậy, Vân Hề, cậu không cảm thấy kì quái sao?”

Vân Hề nói: “Ngay từ đầu tớ cũng cảm thấy thật kỳ quái, đồng thời vẫn cho rằng hắn nhằm vào chính là tớ cùng Hàn Diệp Tu, mãi cho đến khi lộ ra tin tức Hàn Diệp Tu cùng Phương Hoa bí mật hợp tác tớ mời phủ định suy nghĩ này. Thực chất trước đó tớ có thăm dò qua mấy năm gần đây của Hàn Diệp Tu, nói thế nào nhỉ, thế lực của hắn rất lớn, ở trên thương trường không có chút khuyết điểm, có thể nói khó có thể tìm ra nhược điểm của hắn, ngoại trừ…”

“Trừ cậu ra!” Đường Hạo xác định nói: “Ai cũng biết mấy năm nay Hàn Diệp Tu phái người tìm kiếm tung tích của cậu, ngoài mặt thì rât kiên nhẫn không lộ ra gì, nhưng có thể khẳng định nhược điểm lớn nhất của hắn là cậu.”

Vân Hề hít một hơi thật sâu, gian nan gật đầu: “Tuy rằng tớ rất muốn phủ nhận, nhưng sự thực là như thế. Cho nên tớ mới có lí do tin tưởng người kia muốn tìm điểm đột phá trên người tớ, cậu xem, hai lần Phương Hoa rung chuyển, kế hoạch của hắn rất thành công có đúng không? Hiện tại Hàn Diệp Tu cũng bị kéo xuống nước, không cẩn thận có thể kéo theo cả Hàn gia xuống theo.”

“Thực sự là không có chuyện gì không có khả năng. ” Đường Hạo trầm ngâm nói, “Kế hoạch này khẳng định người kia chuẩn bị đã lâu, nói không chừng lần ddaaud Phương Hoa rưng chuyển cũng trong kế hoạch của hắn, mục đích là muốn Phương Hoa và Christopher hợp tác, là phó tổng người Hoa duy nhất của Christopher, cũng thuận lý thành chương là người phụ trách hạng mục này.”

“Tớ cũng vậy nghĩ như vậy.” Vân Hề phụ họa nói: “Thế nhưng tớ hiếu kỳ tại sao Hàn Diệp Tu cũng không điều tra ra tung tích của tớ, tại sao người kia lại biết được? Hơn nữa làm sao hắn có thể khẳng định chắc chắn Phương Hoa và Christopher sẽ cùng hợp tác?”

Đường Hạo nghe vậy, cúi đầu rơi vào trầm tư, không bao lâu hắn ngẩng đầu lên, khiếp sợ nhìn về phía Vân Hề.

Vân Hề khổ sáp sở, nở nụ cười nơi khóe miệng: “Cậu cũng đoán được đúng không? Chuyện này tớ đã báo cáo cho Leon, tin chắc rằng hắn đang phái người điều tra rồi.”

Charles nhìn con đường phía trước đang rẽ vào khu dân cư cao cấp, hắn thả chậm tốc độ, mờ mịt nhìn về phía Đường Hạo, tuy rằng trong khoảng thời gian này hắn cũng chạy quanh thành phố S được mấy vòng, thế nhưng địa điểm phức tạp như thế này hắn tìm không nổi.

Đường Hạo chỉ đường cho Charles: “Quẹo trái, đi thẳng 500m, quẹo phải, vào cửa lớn là được.” Sau đó hắn nhìn về phía Vân Hề: “Để phòng ngừa có chuyện gì xảy ra, trong khoảng thời gian này cậu không nên ở lại khách sạn kia nữa, trước tiên cứ đến ở tạm bên chỗ tớ đã.”

Vân Hề gật đầu không phản bác, cậu lôi kéo Đường Hạo rời đi, cũng không nghĩ đến muốn về khách sạn, cậu không bao muốn bị đám phóng viên nhà báo bao vay như hôm nay nữa.

“Vân Hề, cậu đã từng nghĩ đến người kia không chỉ muốn đối phó với Hàn Diệp Tu mà cũng nhân tiện đối phó với cậu không? Tớ đang suy nghĩ, về thời gian của kế hoạch này liệu có tính cả cậu cùng hắn gộp vào một lần. Phải biết rằng nếu không phải Leon bắt Kevin kí phần hiệp nghị kia rất có thể lúc này cậu đã bị đám người Kevin trách phạt rồi.”

Vân Hề nhíu mày, có chút chần chờ nói: “Thế nhưng A Hạo, tôi ở cùng Hàn Diệp Tu hai năm chưa từng gây thù chuốc oàn với kẻ nào…”

“Không!” Đường Hạo phủ định nói: “Có một người cậu đã quên, trước đây tranh đoạt Hàn Diệp Tu cùng cậu, y ngay cả việc bắt cóc cũng có thể bày ra.”

“Cậu nói là lê tích sao?”

Đường Hạo gật đầu: “Không sai, thực ra ban đầu tớ đã hoài nghi có thể nào là người của bang hội kia, thế nhưng Hàn Diệp Tu lúc trước làm việc tuyệt đối vô tình, đem tất cả những người uy hiếp đến cậu diệt trừ, thế nhưng lại không vậy với lê tích, không phải y bây giờ vẫn còn sống sao?”

Vân Hề trầm tư nửa ngày, lúc này xe Benz cũng đã tới căn hộ theo lời Đường Hạo. Hắn vôc vỗ Vân Hề, ý bảo cậu trước tiên xuống xe đa sau đó hai người đứng chờ Charles đi đỗ xe.

“A Hạo” Vân Hề giương mắt nhìn về phía Đường Hạo: “Tớ cảm thấy không thể nào là lê tích dược, không nói trước đây y không có đầu óc siêu việt đến mức bày ra chuyện này, nhưng bây giờ y còn ngốc ở trong tù, căn bản không thể làm được.”

“Đúng vậy, lê rõ ràng không thể có năng lực như vậy, thế nhưng người nhà lê gia đâu? ” Đường Hạo hỏi ngược lại: “Cậu đừng quên Lê gia không chỉ có một mình Lê Tích được, lúc trước Hàn Diệp Tu nóng giận ném lê tích vào tù giam, mà ngay cả bạn bè lê bân của hắn cũng bị trục xuất khỏi thành phố S, cậu có thể nói trong lúc này không có cá lọt lưới sao?”

Vân Hề phản biện nói: “Theo lời cậu nói như vậy, có khả năng nào lúc trước Hàn Diệp Tu diệt tận bang hội kia…”

“Không có khả năng!” Đường Hạo kiên định nói: “Đại ca bang hội kia đã bị Hàn Diệp Tu giết chết, về phần tôm tép dưới trướng căn bản không đủ sức gây họa, đại ca chết chúng có thể gia nhập bang phái khác, bọn họ cũng không ngu đến mức làm cái chuyện báo thù cho đại ca đâu. Thế nhưng người nhà lê gia không giống vậy, bọn họ là quan hệ máu mủ, bọn họ là người thân của nhau, không như bang hội, bọn họ không có bất kỳ lý do gì.”

Vân Hề nghe vậy khiếp sợ nhìn Đường Hạo, thật lâu không nói nên lời. Cậu rất muốn nói người Lê gia quả có tâm cơ như vậy, làm sao lúc trước Hàn Diệp Tu chỉ phá như vậy đã sụp đổ được, thế nhưng nghĩ lại, cậu cảm thấy phân tích của Đường Hạo có gì đó không đúng lắm, lỡ may, người kia cái gọi là cá lọt lưới thì sao nhỉ? Vân Hề á khẩu, không rõ nói: “A Hạo, tớ muốn cậu giúp một chút.”

Đường Hạo hơi câu dẫn ra khóe miệng: “Tớ đây cam tâm tình nguyện.”

*******************************

Một nơi khác, Hàn Diệp Tu đem ngọn nguồn mọi chuyện cùng dự định tiếp theo nói cho Hàn Diệp Triết. Hàn Diệp Triết nghe xong lạnh lùng hừ một tiếng,

“Xem ra tôi đã đi một chuyến không công rồi, cha cũng thật là lo lắng thái quá.”

Hàn Diệp Tu cười khổ một tiếng, chần chờ một chút nói: “Cha… Ông ấy có khỏe không?”

Hàn Diệp Triết liếc mắt nhìn Hàn Diệp Tu: “Nếu cậu không làm phiền, chắc ông ấy sẽ sống được lâu hơn một chút đó.”

Hàn Diệp Tu chán nản rũ mắt xuống: “ Đúng vậy, là tôi có lỗi với cha.”

Hàn Diệp Triết vỗ vỗ vạt áo đứng lên nói: “Cậu cũng đã có kế hoạch rồi, như vậy tôi cũng nhanh rời khỏi mảnh đất thị phi này thôi, lần này nhớ dọn dẹp kỹ một chút, đừng có mà lăn qua lăn lại như con thiêu thân, tôi cũng không có thời gian thay cậu thu dọn cục diện rối rắm đâu.”

Hàn Diệp Tu bĩu môi châm chọc nói: “Đại ca không tiếp tục ngáng chân là tôi đã cảm ơn trời đất lắm rồi.”

“Thằng nhóc thối!” Hàn Diệp Triết khẽ nguyền rủa một tiếng: “Thế nào còn ghi hận việc này chứ! Tôi lúc đó cũng chỉ nhận mệnh của bố già thôi mà, có trách thì cậu đi mà trách ông ấy!”

Hàn Diệp Tu hừ một tiếng không nói gì, nghĩ thầm một ngày nào đó muốn trở lại trả thù.

Lúc này tiếng chuông tin nhắn điện thoại Hàn Diệp Triết vang lên một tiếng, hắn lấy ra nhìn nội dung tin nhắn, sau đó thu hồi điện thoại, có chút hả hê nhìn về Hàn Diệp Tu: “Vết thương trên mặt còn đau không? Không sao, có người nói người đem cậu đánh cho một trận tơi bời đang bị nhà báo bao vây như cái bénh tét ở ngoài cửa khách sạn đấy.”

Hàn Diệp Tu nghe vậy biến sắc, hắn thoắt cái dứng thẳng dậy đi ra ngoài, chỉ là hắn vừa rối té ngã có chút nghiêm trọng, bước đi hiện tại không thể nào lưu loát được.

Thấy thế vẻ hả hê trên mặt Hàn Diệp Triết lại càng sâu, thẳng cho đến khi Hàn Diệp Tu khập khễnh đi tới cửa hắn mới buồn bã nói: “Nhưng đến lúc đó có hai người đàn ông đến cứu cậu ta, một người là vệ sĩ người nước ngoai, còn người kia tôi không biết.”

Hàn Diệp Tu nhấc chân – động tác cứng đờ, sau đó vừa trầm lặng trở về phòng làm việc.

“Thế nào? Không có ý định đi xem?”

Hàn Diệp Tu lắc đầu: “Có thể Đường Hạo cùng Charles mang Vân Hề đi, có hắn ở bên tôi cũng không lo lắng nhiều đến an nguy của Vân Hề, bây giờ tôi có chuyện quan trọng hơn cần làm.”

“Không sai.” Hàn Diệp Triết tán thưởng gật đầu: “Trước tiên đi cầu xin tha thứ là không dễ, da mặt phải dày một chút, nếu không làm sao khiến người ta đi theo mình một đời được.”

Hàn Diệp Tu lặng yên liếc mắt nhìn Hàn Diệp Triết mà không nói gì.

Hàn Diệp Triết cười cười đứng dậy đi ra ngoài, đi tới cửa hắn chợt dừng lại: “Được rồi, cha nhờ tôi chuyển lời đến cậu, người đuổi được rồi thì mang về nhà đi, ông ấy sẽ không làm khó dễ các cậu nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện