Sau đó Vân Hề đánh cho Hàn Diệp Tu một trận ngay trong chính van phòng hắn, cuối cùng cậu ném thẳng tờ báo vào mặt Hàn Diệp Tu rồi nổi giận rời đi.

Vân Hề vẫn không hiểu được tên này rốt cuộc nhầm lẫn đến mức nào, cậu càng muốn tránh xa Hàn Diệp Tu, Hàn Diệp Tu lại càng hăng hái lăn qua lăn lại, làm ra chuyện gì mỹ danh cũng đều là vì cậu. Cậu nghĩ rồi, chờ cục diện rối rắm này thu thập xong nhất định cậu phải rời xa khỏi hắn, rời xa chốn thi phi này.

Bên trong phòng làm việc, Hàn Diệp Tu không lập tức đứng dậy ngay, cũng không có suy nghĩ muốn đuổi theo Vân Hề. Tuy rằng vừa bị cậu đánh cho một trận đầy đau đớn, thế nhưng trong ngực hắn lại tràn đầy thỏa mãn cùng hài lòng, chí ít Vân Hề đánh cũng là vì hắn, là vì lo lắng cho hắn. Hiện tại cho dù bị mời đến cục cảnh sát uống trà hắn cũng thấy đáng giá lắm.

Nhưng Hàn Diệp Tu không thỏa mãn được bao lâu thì phòng làm việc lần thứ hai nghênh đón một vị khách không mời.

Trợ lý vừa cất bước tiễn Vân Hề đi được chưa lâu còn chưa kịp uống một hơi cà phê nòng thì phải tiếp tục nghênh đoán một pho tượng đại thần, trợ lý đối với sự xuất hiện thì vô cùng giật mình, dù sao cô làm thủ hạ của Hàn Diệp Tu nhiều năm như vậy, đối với anh cả của sếp mình còn chưa gặp quá hai lần. Cô nằm mơ cũng không ngờ được Hàn Diệp Tu có liên quan đến chuyện Phương Hoa rửa tiền, mà lúc này, Hàn Diệp Triết lại từ nới xa xôi ngàn vạn dặm chạy đến thành phố S.

Trợ lý đặt cốc cà phê trong tay xuống, nơm nớp lo sợ tiến đến nghênh đón, đối mặt với ánh mắt lợi hại của Hàn Diệp Triết, trợ lý cưỡng chế nhịn xuống ý định muốn tránh đi trong đầu mình, mỉm cười nói: “Chào ngài.”

Mặt Hàn Diệp Triết không đổi, gật đầu: “Tôi đến tìm Chủ tịch Hàn của các cô.”

“Chủ tịch Hàn đang làm việc trong phòng, xin mời theo tôi.”

Hàn Diệp Triết ừ một tiếng rồi theo sau trợ lý, trợ lý cứng ngắc dẫn hàn diệp triets đến trước phòng làm việc của Hàn Diệp Tu, cô đưa tay lên gõ cửa, cao giọng nói: “Chủ tịch Hàn, anh trai ngài đến tìm.”

Bên trong phòng làm việc vang lên một tiếng động thật lớn, sau đó có tiếng vật gì loảng xoảng rơi xuống. Sắc mặt trợ lý cứng đờ, cánh tay giơ lên giữa không trung không biết phải làm tiếp thế nào. Vừa rồi khi Vân Hề ở trong phòng cũng vang lên tiếng động thật lớn đó, còn thêm tiếng rống giận dữ dội, trợ lý khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ hay là chủ tịch đại nhân bị ngài vân ăn mất rồi? Hàn Diệp Triết cau cậu, mặc dù trong ngực có chút khó chịu, nhưng cũng không giục ra tiếng. Mặc dù như thế, trợ lý chợt cảm thấy không khí xung quanh đột nhiên loãng hơn bao giờ hết, Hàn Diệp Triết của hiện tại, khí thế càng khiến người ta khiếp đảm.

Hàn diệp tư nghe tiếng gọi của trợ lý lập tức bò dây từ trên mặt đất, không ngờ tới vận khí của hắn xui xẻo vấp phải hộp đựng bút trên đất, nhất thời lại té ngã, ngay sau đó mấy thứ đồ lặt vặt trên bàn cũng bị hắn kéo theo rớt hết. Hắn khó khăn đứng dậy, cũng không quan tâm thu dọn đồ trên đất mà chỉ sửa sang quần áo, đem đầu tóc rối bời vuốt vuốt lại, lúc này mới khập khiếng đi đến ngồi sau bàn làm việc. (làm màu)

Hàn Diệp Tu cố gắng hít thở đều đặn, cầm lấy một tập tài liệu thản nhiên nói: ‘Tiến vào.”

Trợ lý thở dài một hơi nhẹ nhõm, mở cửa ra cũng kính mời Hàn Diệp Triết tiến vào. Không đợi cô nói xong, liền cảm giác một lực mạnh đẩy mình ra bên ngoài, ngay sau đó phòng làm việc “Rầm!!!!!!” một tiếng đóng sầm lại. Trợ lý ổn định thân thể sờ sờ mũi, đi về chỗ làm việc của mình.

Hàn Diệp Triết nhìn mặt Hàn Diệp Tu còn mang theo chút đỏ ửng, lông cậu dựng đứng lên hung hăng nhìn xung quanh, hắn hừ mạnh, châm chọc nói: “Có vẻ như người vừa thu thập cậu không mạnh lắm, nếu đổi lại là tôi, cậu chắc nằm trên đất không bò nổi dậy đâu.”

Hàn Diệp Tu ngượng ngùng cười cười, “Đại ca sao lại tới đây?”

Hàn Diệp Triết chỉ chỉ đống hỗn độn trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Xem ra cậu tuyệt đối không sốt ruột, còn có tâm tư ở đây đánh nhau với người ta. Hàn diêp tu, tôi xem cậu ngày càng vô pháp vô thiên!”

Hàn Diệp Tu nhíu nhíu cậu, nói: “Tôi có thế nào chắc hẳn không liên quan gì mấy đến đại ca? Hơn nữa tôi mấy năm nay ngoại trừ tìm hiểu tung tích Vân Hề cũng không làm ra chuyện gì mà vô pháp vô thiên.”

“Cậu còn có mặt mũi nói câu này!” Hàn Diệp Triết cả giận nói: “Tự cậu nói đã thể hiện mình làm chuyện hư hỏng thế nào! Rửa tiền mà cũng có thể tùy tiện dính vào sao? Cậu có biết bởi vì chuyện của mình, sáng này cha đã bị mời đi nói chuyện rồi không?”

“Quả nhiên truyền nhanh như vậy…” Hàn Diệp Tu thấp giọng nói, lập tức gương mắt nhìn về phía Hàn Diệp Triết: “Trước tiên chớ nói, ngồi xuống đã.”

Hàn Diệp Triết liếc mắt trừng Hàn Diệp Tu, sải bước đi tới sô pha rồi ngồi xuống, “Quay lại đây, Tôi có lời hỏi cậu!”

Hàn Diệp Tu lúng túng kéo kéo khóe miệng: “Cái kia, hiện tại tôi không tiện hoạt động.”

Hàn Diệp Triết nghiêng đầu hung hăng trừng hướng Hàn Diệp Tu, trong mắt tràn đầy lợi hại. Hàn Diệp Tu cũng không sợ, hắn ưỡn ngực, không chút khách khí trừng trở lại.

Hàn Diệp Triết bị phản ứng của Hàn Diệp Tu làm cho trên mặt xanh trắng lẫn lộn, đột nhiên, hắn cười cười, sau đó đứng dậy đi đến trước bàn làm việc rồi ngồi xuống: “Để Tôi đoán xem người có dũng cảm đánh cậu đến thế này là ai nào, a, Tôi nghe nói trước đó không lâu cậu vì người kia chuẩn bị một biển hoa hồng, còn cầm cài gì mà chìa khòa nhà đến tận cửa khách sạn đê xin lỗi, kết quả bị người ta châm chọc khiêu khích đến thông suốt, hôm nay người ra tay với cậu không phải là Vân Hề cậu vẫn tâm tâm niệm niệm đấy chứ?

Hắn đối với chế nhạo của Hàn Diệp Triết cũng không tức giận, trái lại tâm tình tốt hơn hẳn: “Đại ca ngày càng thông minh.”

Hàn Diệp Triết hừ lạnh một tiếng: “Không phải cậu rất đáng để đánh sao? Thế nào lại không ra tay? Tôi xem ra Vân Hề ra tau tương đối ác độc đó chứ.”

Hàn Diệp Tu sắc bén trừng Hàn Diệp Triết: “Anh thì biết cái gì?”

“Tôi? ” Hàn Diệp Triết cười cười: “Tôi biết đến cũng không nhiều, vừa vặn biết được vài chuyện ngu ngốc của cậu, cũng khó trách Vân Hề không để ý đến cậu, tôi cảm thấy cậu ấy không đem một dao ra làm thịt cậu cũng là nể mặt mũi lắm rồi.”

“Chuyện kia là tôi làm không đúng.” Hàn Diệp Tu chán nản nói: “Đời này nhất định là tôi phải xin lỗi em ấy.”

Hàn Diệp Triết hừ một tiếng: “Coi như cậu còn tự mình hiểu được, nói đi, tin tức mấy ngày qua là sao?”

******************************************

Vân Hề còn chưa đi đến cửa khách sạn đã thấy không ít nhà báo ngồi chổm hổm trước đó, chờ cậu ý thức được không thích hợp, đám nhà báo đã phát hiện ra cậu mà ùa lên. Những nhà báo này tựa như bị điên vaayk bọn họ tranh giành nhau chỗ đứng trước mặt Vân Hề, microphone thật nhiều suýt chút nữa đập vào mặt cậu, ánh mắt bọn họ toát lên vẻ hưng phấn rạng ngời, ngoài miệng không chút lưu tình nào nói:

“Arvin, xin hỏi ngài và chủ tịch tập đoàn Hạo Hãn – Hàn Diệp Tu có quan hệ tình nhân đúng không?”

“Arvin, có tin đồn nói Hàn Diệp Tu là bởi vì cậu mà bí mật hợp tác cùng Phương Hoa, xin hỏi cậu biết chuyện này không?

“Arvin, Christopher và Phương Hoa đích hợp tác liên tiếp thu được ngăn trở, xin hỏi ngươi có ý kiến gì không?”

“Arvin, có đưa tin nói năm năm trước bởi vì bị Hàn Diệp Tu phản bội khiến cậu giận dữ bỏ đi, năm năm sau cậu về nước phụ trách hạng mục hợp tác với Phương Hoa, xin hỏi cậu làm như vậy nhằm cố ý bày thực lực của mình ra trước mặt Hàn Diệp Tu?

“Arvin, mọi người đều biết Hàn Diệp Tu thế lực lớn, như vậy có thật hắn vì cậu mà tạo áp lực với nhân viên cấp cao cục thuế nhằm che giấu tội của Phương Hoa?”

Đám nhà báo hỏi đông hỏi tây, mục đích là muốn Vân Hề nhiễu loạn tâm trí, từng vấn đề một vô cùng bén nhọn, càng thêm xảo quyệt, sơ sẩy một chút sẽ lập tức rơi vào tròng ngay.

Vân Hề mím chặt môi, mặt không chút thay đổi đẩy đám nhà báo phía trước ra, hướng bãi đậu xe đi đến. Cậu dám khẳng định, cho dù hôm nay có thoát khỏi đám người này thì ngày mai bọn họ cũng sẽ ngoan cường canh giữ bên ngoài cửa khách sạn. Bọn họ muốn đào từ trong miệng Vân Hề ra tin tức, chỉ cần chuyện Phương Hoa rửa tiền chưa dẹp tan thì đám nhà báo này vẫn sẽ ngồi lì ở đây thôi.

Chỉ là đám nhà báo này làm sao có thể dễ dàng để Vân Hề chạy đi như vậy, bọn họ ngồi chờ đã một buổi sáng, nếu như không moi được trong miệng Vân Hề ra chút thông tin nào làm sao cam tâm nổi. Trước đây, bọn họ bị Hàn Diệp Tu cảnh cáo không được đụng đến người này, hiện tại Hàn Diệp Tu bị cuốn vào phong ba thương trường, tự bảo vệ bản thân còn khó huống chi là uy hiếp bọn họ. Đám nhà báo thiện chiến vây quanh Vân Hề, một vòng vây nho nhỏ cuốn theo Vân Hề.

Vì đêm trước đã nhận được chỉ thị từ Leon, cho nên sáng nay Vân Hề đi ra ngoài, Charles cũng theo chân ra cửa, thế nên hắn căn bản không biết Vân Hề đang lúc nước sôi lửa bỏng bị nhà báo vây quanh mù mịt.

Nhưng mà không biết hắn ăn gì mà vận khí tốt đến vậy, Đường Hạo mới bí mật về nước, vừa từ sân bay về khách sạn đã thấy một đám người hỗn độn đi đến bãi đậu xe. Charles liếc mắt một cái lập tức nhìn từ trang bị trên người liền đoán được là nhà báo, phóng viên, chỉ là Charles không muốn chõ mũi vào thôi, mà chỉ dẫn tiếp tục dẫn Đường Hạo đi vào khách sạn.

Đường Hạo đi được vài bước liền dừng lại, hắn chăm chú nhìn chằm chằm đám nhà báo đang đi lại kia, đáy lòng có chút lo lắng, đám nhà báo này làm gì vậy? Một loạt vấn đề xông vài tai khiến hắn dừng lại, Đột nhiên, hắn nghe được từ đống âm thành hỗn loạn kia một chữ Arvin, liên tưởng đến vừa xuống máy bay thì vô tình đọc được tin tức hôm qua, Đường Hạo biến sắc, kéo theo cả hành lý trong tay đi lên phía trước.

Charles cũng quan sát thấy tình hình, hắn nhấc valy trên mặt đất lên chạy theo Đường Hạo đang lao vào đám nhà báo.

Charles thấy đám người vây quanh Vân Hề, sắc mặt cũng trở nên khó coi, hắn không chút khách khí đẩy đám người ra hướng vào bên trong vòng chen chúc.

“Xin nhường một chút, nhường chút đi.” Đường Hạo đẩy đám người liều mạng chen chúc đến phía Vân Hề, Charles thật vất cả mới giúp Vân Hề đến trước mặt, đầu tiên Đường Hạo kéo Vân Hề xuống dưới sau đó quan sát một phen, thấy quần áo cậu vẫn còn chỉnh thể mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hạo xuất hiện cùng làm loạt động tác khiên đám phóng viên sôi trào lên, họ khẩn cấp đưa microphone đến trước mặt Đường Hạo.

“Ngài này, xin hỏi ngài là ai, có quan hệ như thế nào với Arvin?”

“Thưa ngài, xin hỏi Hàn Diệp Tu có biết đến sự tồn tại của ngài không?”

Đường Hạo mạnh mẽ ôm Vân Hề vào ngực, không thèm quan tâm đến đám nhà báo: “Thế nào rồi? Có sao không?”

Biết rõ bây giờ không phải là lúc nói chuyện, Vân Hề trầm mặc lắc đầu, ý bảo trước tiên Đường Hạo nên rời khỏi nơi này.

Đường Hạo gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu cho Charles dẫn Vân Hề đến bãi đậu xe.

Charles canh giữa bên Vân Hề, vừa lạnh mặt đầy đám nhà báo phía trước ra, nhưng đám nhà báo này cũng nhất quyết bám theo bọn họ.

“Thưa ngàu, trước tiên xin ngài trả lời cho chúng tôi một vài vấn đê được không? Arvin, ngài có thể nói cho chúng tôi biết quan hệ giữa ngài và người này là như thế nào không?”

Vân Hề lạnh lùng trừng mắt nhìn đám nhà báo, sau đó quét mắt một vòng: “Không thể trả lời.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện