Hai ngày liên tục ra hai tin tức kinh người, quần chúng nhân dân đang suy đoán xem ngày thứ ba sẽ có tin giật gân nào đây, thế nhưng kỳ lạ là tòa soạn kia không tiếp tục đưa tin nữa, cùng ngày chỉ đăng mấy tin vặt như con đường bảo hộ bị phá hư, một đôi tình nhân cãi nhau muốn nhảy lầu tự vẫn.

Thế nhưng, tin tức khiến người ta chú ý là do tòa soạn khác đưa tin – Chủ tịch Tập đoàn Hạo Hãn vì tình cũ cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa, hồi báo lại được nón xanh. Hình minh hạo té ra là Đường Hạo đem vân hè ôm chặt vào ngực, dáng vẻ vô cùng bất thiện.

Nhưng mà, kỳ lạ hơn chính là, sáng sớm cùng ngày báo vừa mới ra không lâu đã bị một kẻ giàu có nào đó thu mua toàn bộ, rất nhiều người không mua được báo suy đoán rằng kẻ thu mua này không ai khác là Hàn Diệp Tu bị đeo nón xanh.

Vân Hề đem tờ báo kia vứt lại trên bàn, sắc mặt có chút thay đổi: “Đám nhà bào này đúng là cái gì cũng dám viết!”

Đường Hạo bất đắc dĩ cười cười: “May là cậu không tham gia vào giới giải trí, nếu không sớm muộn gì cũng bị đám nhà bào này viết cho đến vỡ nát.”

Vân Hề nhướn mày từ chối cho ý kiến: “Toàn bộ báo kia đều là do Hàn Diệp Tu thu mua?”

“Không phải hắn. ” Đường Hạo lắc đầu: “Trên thực tế tớ cùng hắn đều chậm một bước, tớ gọi điện thoại cho tòa soạn báo, những người đó trước đó đã bị người nào che miệng, nghe khẩu khí của bọn họ, đối phương chắc chắn phải là người không ai dám đắc tội.”

“Người không ai dám đắc tội..” Vân Hề thấp giọng lầm bầm, không phải là Đường Hạo, cũng không phải là Hàn Diệp Tu, cậu thực sự không nghĩ ra người nào còn làm được như vậy nữa.

“Còn có một việc, cậu nghe xong tâm trạng tuyệt đối sẽ vui sướng nha. ” Đường Hạo giả vờ thần bí nói, “Đoán xem là chuyện gì.”

Vân Hề nhướn mày, “Điều tra được kẻ đứng sau tấm màn?”

Đường Hạo cười khổ một tiếng, “Nào có nhanh như vậy, đám phóng viên hôm qua bao vây cậu ở khách sạn đều đã bị đuổi việc hết.”

“Đuổi việc? ” Vân Hề trừng lớn mắt, trong đó toàn bộ đều là dáng vẻ không tin lắm “Thực sự?”

“Đúng.” Đường Hạo gật đầu: “Một người không nói, đây là toàn bộ đều bị đuổi việc, tớ đoàn chính là cái kẻ đã thu mua bài báo kia làm.”

Vừa thu mua tất tần tật một đầu báo, bây giờ còn khiến cho đám nhà báo kia bị đuổi việc, có thể khẳng định người này nhất định có lai lịch lớn. Nếu như không phải Đường Hạo trước đó phủ định, người đầu tiên cậu nghĩ đến chắc chắn là Hàn Diệp Tu. Nếu như chỉ thu mua báo, cậu còn có thể cho rằng đối phương là bởi vì không thích tin này, nhưng hết lần này đến lần khác đuổi việc..

“Vân Hề, cho anh một cơ hội được theo đuổi em đươck không?’ lời nói lúc trước của Tần Chử lập tức vang vọng bên tai, Vân Hề trừng lớn mắt, lẽ nào người này là Tần Chử? Đường Hạo thấy Vân Hề trừng lớn mắt kinh ngạc, ân cần hỏi: “Vân Hề, có phải cậu nghĩ ra được điều gì không?”

“A Hạo.” Vân Hề đem ánh mắt phóng tới trên người Đường Hạo: “Cậu nói Tần Chử có thể làm chuyện này không?”

“Hắn? ” Đường Hạo suy nghĩ một chút, sau đó đúng trọng tâm nói: “Nếu như là hắn, muốn làm những chuyện này chỉ sợ dễ như trở bàn tay, tuy rằng trụ sở chính của Tần gia không phải ở thành phố S, thế nhưng mức độ ảnh hưởng của Tần gia đến giới giải trí rất lớn, còn hơn tớ cùng Hàn Diệp Tu, Tần Chử làm những chuyện này quả thực dễ dàng.”

Chút hy vọng duy nhất trong lòng Vân Hề cuối cùng cũng tan vỡ, cậu không thích nợ nhân tình ai, nhất là Tần Chử vốn muốn cậu trở thành tình nhân của hắn. Hiện tại thì sao, cậu càng không muốn kiếm lại có nhiều người kiếm cậu, Hàn Diệp Tu, Tần Chử nữa.

Đường Hạo nhìn Vân Hề một chút chần chờ nói: “Vân Hề, cậu nghi ngờ người kia là Tần Chử?”

Vân Hề gật đầu nói: “Tớ ở thành phố S người quen biết không mấy người, ngoại trừ cậu và Hàn Diệp Tu, động tác nhanh nhẹn lưu loát như vậy chỉ còn Tần Chử mà thôi.”

“Vậy cậu có tính toán gì không?”

“Không biết.” Vân Hề lắc đầu, việc này cậu quả thật không biết.

Đường Hạo kéo kéo khóe miệng: “Vậy cậu cứ làm bộ không biết đi, hắn làm chuyện tốt không để lại danh, cậu cũng không cần để ý đến hắn làm gì.”

Vân Hề bất đắc dĩ liếc nhìn Đường Hạo, đang muốn nói thì trong nhà vang lên tiếng chuông cửa. Đường Hạo ý bảo Vân Hề đừng nhúc nhích, chính mình thì đi tới cửa lớn, trước tiên hắn nhìn qua mắt mèo một chút, sau đó đối với Vân Hề nhún vai, “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới ngay.”

Cửa nhà vừa mử ra, Tần Chử mang theo một rổ hoa tươi híp mắt cười bước vào, vẫn không quên nghiêng đầu nói cảm ơn với Đường Hạo.

Vân Hề kéo khóe miệng, nhất thời nghĩ một cái đầu hai người lớn.

Tần Chử thay giày ở trước cửa nhà, sau đó đem lẵng hoa trên tay đặt lên bàn trà trước mặt Vân Hề: “Anh nghe nói em hôm qua bị đám nhà báo bao vây quấy rầy nên sang đây xem thế nào? Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?”

Vân Hề yên lặng nhìn đóa tử đinh hương trong lẵng, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười chút nào: “Anh không đến, tâm trạng tôi sẽ rất tốt.”

“Vẫn vô tình như vậy.” Tần Chử bất mãn cúi đầu, tiện tay nhận luôn đồ uống Đường Hạo vừa mang ra rồi cảm ơn hắn.

Vân Hề nhìn Đường Hạo đang đi đến chỗ mình liền dịch mông nhường chỗ cho hắn, nét mặt không đổi nhìn Tần Chử: “Sao anh lại điều tra đươc nơi này tôi không muốn hói, nhưng hôm nay anh đã làm cái gì?”

Tần Chử ghen tị đến đỏ mắt với Đường Hạo, sau đó vô tội nói: “Anh chỉ muốn hỏi thăm em một chút.”

Vân Hề cười cười, sau đó thản nhiên nói: “Vậy hiện tại xem xong rồi, anh có thể đi, không tiễn.”

Đường Hạo một bên không khống chế được bật cười thành tiếng, thái độ làm người của Vân Hề rất lãnh đạm, lúc du học ở nước ngoài, không hề thiếu người theo đuổi Vân Hề, nhưng cậu đều bỏ mặc nhưng đầy là lần đầu tiên hắn thấy Vân Hề không chút nể mặt nào nói như vậy. Hiện tại hắn không biết rốt cuộc trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì giữa Vân Hề và Tần Chử.

Tần Chử ủy ủy khuất khuất bĩu môi: “Anh từ nơi xa xôi ngàn dặm chạy tới đây, ngồi còn chưa nóng đít em đã đuổi anh đi, cho dù em không nguyện ý kết giao với anh cũng không nên tuyệt tình như vậy chứ?”

Vân Hề hai tay ôm cánh tay, lạnh lùng nhìn Tần Chử, rất có dộ dáng tôi đây tuyệt tình thế đó.

Đường Hạo hắng giọng một cái cản thận nói: “Vân Hề, người tới là khách, tớ xem không bằng…”

Một tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt lời nói của Đường Hạo, Tần Chử lấy điện thoại di động ra thấy mấy chữ trên màn hình sắc mặt lập tức biến sắc, nhưng vẫn làm như không có gì mà xin lỗi Đường Hạo cùng Vân Hề: “Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút.”

Vân Hề dời mắt ý bảo hắn tự nhiên đi, Tần Chử đem điện thoại đến gần xửa sổ, thì thầm to nhỏ một trận.

Bởi vì khoảng cách không xa, cho nên Vân Hề cũng nghe được ít nhiều những gì hắn nói, trên cơ bản đều là “Ừm” “À”, cuối cùng là câu “Tôi đã biết” liền cúp điện thoại.

Trở lại phòng khách, Tần Chử lúng túng kéo kéo khóe miệng: “Vân Hề, anh bây giờ có việc gấp cần xử lý, xin lỗi, hôm này anh lại đến thăm em.”

“Đi thong thả không tiễn.”

Đường Hạo đứng dậy tiễn Tần Chử ra tận cửa, nhân lúc Vân Hề không chú ý mà ghé lỗ tai hắn nối nhỏ: “Anh không phải loại người Vân Hề thích, đừng nên lãng phí thời gian, không tin, ngài Tần.”

Tần Chử tự tiếu phi tiếu gật đầu: “Có đúng hay không sau đó sẽ biết, gặp lại.”

Tần Chử vừa rời đi không lâu sau, Vân Hề liền phân pho cho charles: “Đi theo hắn, tối muốn biết hắn đi gặp ai.”

Charles nhận chỉ thị liền xoay người rời đi, đói với hành động này của Vân Hề Đường Hạo không sao hiểu nổi, nhưng vẫn là rất săn sóc không hỏi lại, hắn biết Vân Hề không thích người nào quá mức truy hỏi cậu.

Vân Hề nhận thấy nghi hoặc nơi đáy mắt Đường Hạo, bèn giải thích: “Tần Chử này rất không đơn giản, tớ luôn có cảm giác hắn sẽ làm những chuyện mà mọi người không dự đoán nổi.”

********************

Ở bên kia, Hàn Diệp Tu loay hoay bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, chuyện mà kẻ đứng phía sau tấm màn biết còn nhiều hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, cấp trên nhận lệnh vừa đến thành phố S không lâu sau liền có người bí mật thông báo cho hắn thân phận nhân vật cấp cao của cục thuế đã che giấu chuyện Phương Hoa rửa tiền trước đó, tiện thể đem cho hắn bằng chứng luôn.

Chỉ trong vòng một ngày, đặc phái viên này đã đem toàn bộ mánh khóe nơi cục thuế nhổ ra hết, mà Hàn Diệp Tu cũng sáng hôm sau mới thu được tin tức này. Tuy rằng so với kế hoạch của hắn không có gì đột biến mấy, nhưng tốc độ rõ ràng nhanh hơn rất nhiêu.

Về phương diện khác, bài báo in hình Vân Hề và Đường Hạo hôm qua cũng được trợ lý chọn đặt lên bàn làm việc của hắn, một mặt hắn rất muốn thu mua toàn bộ đầu báo này, nhưng khi gọi điện cho tòa soạn, một mặt bố trí thêm đặc phái viên. Lúc này Hàn Diệp Tu hận không thể có thuật phân thân, chí ít lúc này cũng có thể uống một ngụm trà to ở chỗ Vân Hề.

Nhưng mà ông trời phỏng chừng muốn cho hắn được nhàn rỗi một xíu, có người so với hắn nhanh tay hơn đã dùng tiền mua miệng tòa soạn, chuyện này Đường Hạo có hỏi qua hắn, sau khi biết được chuyện này để phòng ngừa có chuyện xảy ra, Hàn Diệp Tu đã phái người đi điều tra chuyện này.

Không đợi được người đi điều tra về thông báo, Hàn Diệp Tu đã bị cục cảnh sát bí mật mời đến uống trà.

Hàn Diệp Tu bị tra khảo cả một đêm liền giống như chó chết ngồi phịch trên ghế, người đàn ông nghiêm chỉnh ngồi đối diện hắn có chút không đồng ý: “Nếu để cho Hàn tư lệnh gặp lại cậu lúc này, phỏng chừng sẽ quất cho cậu tơi bời.”

Hàn Diệp Tu miễn cưỡng khoát khoát tay, “Nếu như động tác của anh chậm đi vài ngày, tôi cũng đã không mệt mỏi thế này.”

Người đàn ông nghe vậy lạnh lùng hừ một tiếng: “Trước đó tôi đã cấp cho cậu tin tức, chỉ là năng suất làm việc của cậu quá thấp mà thôi, nếu đây mà ở trong giới chính trị xem cậu có bị biến thành một thi thể rồi không!”

“Dạ dạ dạ.” Hàn Diệp Tu liên thanh đáp lời: “Ngài làm việc chăm chỉ quá, có thể nói cho tôi hôm nay đã xảy ra chuyện gì không? Màn hình này nhìn rất mới, vẫn chưa mở khóa đúng không?”

Người đàn ông liếc mắt nhìn về phía màn hình: “Yên tâm, lúc nào mở được tôi sẽ nói cho cậu được chưa, tình hình hiện tại rất bất lợi cho cậu, đối phương sẽ cắn cậu bằng đòn lạm dụng chức quyền, bên chủ tịch Phương Hoa cũng không thể nào tốt được.”

“Không cần để ý đến bên Phương Hoa, để cho ông ta tự sinh tự diệt đi, về phần cắn tôi không tha…”Hàn Diệp Tu suy tư một phen rồi nói: “Không bằng đáp ứng hắn tung tin tức này ra đi.”

“Tung ra?” Người đàn ông kia không tin nổi nói: “Cậu có biết vì chuyện này mà tôi tính toán tốn không ít tế bào não rồi không? Hiện tại cậu lại để tôi tung ra? Cậu có biết hậu quả một ngày chuyện này bị tung ra không? Hàn Diệp Tu, tôi xem cậu đều bị tiểu tình nhân kích thích đến đầu óc ngu si không dùng được nữa rồi!”

“Giấy gói không được lửa, quần chúng kiểu gì cũng biết đến.” Hàn Diệp Tu nói: “Những bình luận trên mạng anh đã xem qua chưa? Dân chúng cũng không phải ngu ngốc hết, không phải tất cả đều biết nhưng cũng có số ít người đoán đúng, để càng nhiều thông tin không đúng thì không biết câu chuyện sẽ phát triển đến mức nào, chi bằng cho họ biết một nửa sự thật đi.”

Người đàn ông lắc đầu: “Tôi cảm thấy cách kia không thể tin, bây giờ đang là nhiệm kỳ mới, cậu gây rắc rối lớn như vậy, liên lụy rất rộng.”

“Không phải liên lụy không rộng tôi đã không phải làm vậy.” Hàn Diệp Tu cười tựa không cười nói: “Có một số ít người ngồi lâu ở một vị trí cũng không biết định vị chỗ của mình ở đâu, người nọ rất tham vọng náo loạn sao? Tôi đây xem hắn gây rắc rối được đến mức nào.”

Người đàn ông nhíu mày, đáy mắt chính là không đồng ý.

Hàn Diệp Tu dựng thẳng người lên, nghiêm túc nói: “Có câu nói, tìm đường sống trong cõi chết.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện