Nhìn tới đây, cô ta đột nhiên hơi ưu thương, ngôi nhà này có cô ta hay không đã không còn quan trọng nữa, không có cô ta ở đây, bọn họ vẫn sẽ sống tốt như trước kia.
Cô thở ra một hơi, đè nén luồng đau thương đột nhiên dâng lên đó, cũng rất nhanh đã đến nhà chính rồi.
Trên bàn vẫn còn cơm trưa bọn họ mới ăn ban nãy, mặc dù đã nguội rồi, nhưng bên cạnh có nồi có than lửa, cho nên Mã Ái Vân đang hâm đồ ăn cho ba đứa nhỏ ăn, ba đứa ngồi trên bàn vừa ăn vừa tố cáo nhà họ Lưu với Mã Ái Vân, còn nói sau này sẽ không đến nhà bà ngoại nữa.
Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, cũng không dự định nói liền bây giờ, chỉ đợi cô ta cùng mấy đứa nhỏ ăn xong, đợi mẹ anh ta đưa con ra ngoài rồi mới nhìn cô ta hỏi: “Cô có điều kiện gì?”
Lưu Thải Nga nhìn anh ta: “Anh trả lời một câu hỏi của em trước.”
Thần sắc Tưởng Chính Quang thản nhiên: “Nói.”
Lưu Thải Nga thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Bây giờ có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?”
Tưởng Chính Quang còn tưởng rằng cô ta sẽ nói đến chuyện tiền bạc, nhưng không nghĩ đến cô ta vậy mà lại hỏi vấn đề này, theo bản năng trả lời: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?”
“Đương nhiên là có liên quan.” Lưu Thải Nga cắn răng nhìn chằm chằm anh ta: “Nếu anh tái giá sẽ liên quan đến ba đứa nhỏ, tôi là mẹ ruột của bọn nhỏ, anh nói xem có liên quan đến tôi hay không?”
Tưởng Chính Quang cảm thấy bị xúc phạm đối với câu hỏi của cô ta, rõ ràng hai người đã chung sống với nhau bảy năm, nhưng cô ta một chút cũng không hề hiểu anh ta, nhưng lúc này cũng không cần phải tranh chấp nhiều nữa: “Không có, cho nên cô yên tâm, con cũng là con của tôi, tôi sẽ không tùy tiện như vậy.”
Lưu Thải Nga biết người như Tưởng Chính Quang cơ bản sẽ không nói dối, cho nên nghe thấy câu trả lời của anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, ba đứa đều còn nhỏ, hiện tại Nha Nha chỉ mới hai tuổi, sau khi chúng ta ly hôn tôi không hy vọng anh sẽ không nhanh như vậy tìm mẹ kế cho bọn nhỏ.”
Bây giờ Tưởng Chính Quang chỉ muốn ly hôn, cho nên cô ta nói chuyện gì cũng được: “Được.”
Lưu Thải Nga: “Vậy chút nữa khi chúng ta đi tìm bí thư ký tên anh phải viết thư chứng minh cho tôi, đảm bảo trong vòng mười năm không được tái giá.”
Tưởng Chính Quang nghe xong lời này thì nổi giận lên tại chỗ, anh ta vốn tưởng rằng cô ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu, thì ra cô ta chỉ là thay đổi cách giày vò mà thôi, sự kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt rồi, anh ta có thể vì các con suy nghĩ sẽ không tái giá nhanh như vậy, nhưng cô ta dựa vào cái gì yêu cầu anh ta như vậy, huống chi sau khi ly hôn, hai người đường ai nấy đi, cô ta dựa vào cái gì mà giới hạn anh ta? Anh ta lập tức đứng dậy khỏi vị trí của mình, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt này: “Lưu Thải Nga, tôi vẫn luôn nhịn cô là vì cô là mẹ của ba đứa nhỏ, nhưng cô đừng được đằng chân lên đằng đầu nữa, thư kiện tôi đã nhờ người giúp tôi sắp đặt xong hết rồi, nếu như hôm nay cô không mang con đến, năm sau tôi sẽ giao lên, cho nên đừng hết lần này đến lần khác chọc giận tôi!”
Lưu Thải Nga cũng đứng lên theo: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng là đang thương lượng với anh.”
Tưởng Chính Quang chỉ nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi không muốn thương lượng với cô, nếu hôm nay cô không ly hôn vậy thì cút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta trừng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, vẫn lớn tiếng mắng, làm cho Lưu Thải Nga bị giật mình, nhất thời sững sờ, cũng không biết phải nói gì.
Tống Xuân Ninh lúc nãy vẫn luôn dọn dẹp ở ngoài nhà chính, lúc này nghe thấy bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đi vào nhà nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, cô đừng gây chuyện nữa được không?
Cô nhìn thử ba đứa nhỏ để cô dẫn về nhà họ Lưu mới mấy ngày đã thành bộ dạng như thế nào đi? Bọn nhỏ ở nhà họ Tưởng đã bao giờ phải chịu khổ như vậy chưa?”
“Nếu cô đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn rồi, vậy thì đừng giày vò thêm nữa, Chính Quang là ba của tụi nhỏ, chú ấy càng yêu thương tụi nhỏ hơn cô, biết như thế nào sẽ tốt cho tụi nhỏ hơn cô, cho nên cô lại tiếp tục giày vò chỉ có thể làm cho tụi nhỏ tệ hơn, chẳng lẽ cô muốn tụi nhỏ hận cô sao?”
Cô ta nói xong, Lưu Thải Nga trực tiếp ngồi xuống, những chuyện này sao cô ta có thể không hiểu, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, làm gì có ai sau khi ly hôn mười năm không tái giá chứ, huống chi người đàn ông này cũng không tệ.
Tưởng Chính Quang lười để ý đến cô ta, dù sao thì thư kiện cũng đã chuẩn bị xong rồi, anh ta không sao cả, đứng dậy đi ra khỏi nhà chính.
Chưa đi được hai bước thì sau lưng truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lưu Thải Nga: “Được, tôi ly hôn! Bây giờ ly hôn! Bây giờ đi tìm bí thư.”
Lưu Thải Nga cũng cảm thấy, bây giờ trong lòng người đàn ông này đã không còn cô ta nữa rồi, tiếp tục giày vò nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ không giúp cô ta, nếu đến lúc đó ngay cả bọn nhỏ cũng hận cô ta, vậy thì cô ta sẽ không còn gì nữa, cho nên, ly hôn thôi!
Đồ của Lưu Thải Nga cơ bản đều ở nhà họ Tưởng, mấy người nhà họ Tưởng cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người, sau đó đi tìm bí thư khai chứng nhận.
Lúc trước bí thư cũng đã biết những chuyện đó của Lưu Thải Nga rồi, cho nên hai người ly hôn cũng không hỏi gì đã khai chứng nhận, sau đó lại bảo Tưởng Chính Quang đưa chút tiền cho Lưu Thải Nga.
Nhà họ Tưởng có tiền, nhưng ba anh em bọn họ sớm đã tách nhau ra ở riêng rồi, cho nên trong túi của Tưởng Chính Quang chỉ có một trăm đồng giống như lúc trước anh ta nói, có ba đứa con ở đây, Lưu Thải Nga cũng không đòi nhiều, chỉ cầm theo ba mươi đồng mang theo tùy thân.
Sau khi cầm tiền, hai người đến ỦY ban Cách mạng, lúc này vẫn chưa đến Tết, phòng làm việc hôn nhân vẫn chưa nghỉ phép, hai người đã lãnh giấy chứng nhận ly hôn trong ngày hôm đó, vì thế chuyện ly hôn ồn ào kéo dài cả năm cuối cùng cũng dừng lại.
Sau khi cầm giấy ly hôn hai người cùng lúc về nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga đến nói lời tạm biệt với bọn nhỏ, cũng không nói gì khác, chỉ nói với bọn nhỏ muốn về nhà mẹ đẻ, sau đó qua Tết phải ra ngoài kiếm tiền, mấy đứa nhỏ vừa mới từ bên nhà ngoại trở về, bây giờ nghe cô ta nói muốn về nhà ngoại, như thế nào cũng không nguyện ý cùng cô ta quay về nhà ngoại nữa, cho nên Lưu Thải Nga trực tiếp trở về nhà họ Lưu.
Cô ta vừa đi, Mã Ái Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có hơi muốn khóc, nhà họ Tưởng bọn họ, năm nay có thể yên tâm đón Tết rồi, mặc dù ba đứa cháu không có mẹ ruột ở bên cạnh, nhưng cũng vui mừng vì ba đứa sẽ không bị mẹ ruột mang đi.
Cùng Lưu Thải Nga làm chị em dâu với nhau bảy năm, ban đầu Tống Xuân Ninh cảm thấy cô ta không phải người như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta lại thay đổi hoàn toàn như vậy, hoặc có lẽ là bắt đầu khi biết Giang Nguyệt Vi không thể sinh được.
Nhắc đến Giang Nguyệt Vi, Tống Xuân Ninh lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô ta lập tức nhìn Mã Ái Vân nói: “Mẹ, mẹ có muốn nói với Nguyệt Vi không, bảo em ấy mở thêm một tiệm ở chỗ chúng ta, chúng ta làm công nhân cho em ấy.”
Đội sản xuất Trường Hồng cũng sớm đã bắt đầu thực hiện “Chế độ trách nhiệm sản xuất gia đình” rồi , cho nên sau này bọn họ không cần phải giống như trước kia mỗi ngày đều làm việc, lại cải cách cởi mở hơn nữa .
Cô thở ra một hơi, đè nén luồng đau thương đột nhiên dâng lên đó, cũng rất nhanh đã đến nhà chính rồi.
Trên bàn vẫn còn cơm trưa bọn họ mới ăn ban nãy, mặc dù đã nguội rồi, nhưng bên cạnh có nồi có than lửa, cho nên Mã Ái Vân đang hâm đồ ăn cho ba đứa nhỏ ăn, ba đứa ngồi trên bàn vừa ăn vừa tố cáo nhà họ Lưu với Mã Ái Vân, còn nói sau này sẽ không đến nhà bà ngoại nữa.
Tưởng Chính Quang nhìn Lưu Thải Nga, cũng không dự định nói liền bây giờ, chỉ đợi cô ta cùng mấy đứa nhỏ ăn xong, đợi mẹ anh ta đưa con ra ngoài rồi mới nhìn cô ta hỏi: “Cô có điều kiện gì?”
Lưu Thải Nga nhìn anh ta: “Anh trả lời một câu hỏi của em trước.”
Thần sắc Tưởng Chính Quang thản nhiên: “Nói.”
Lưu Thải Nga thở ra một hơi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Bây giờ có phải anh có người phụ nữ khác rồi không?”
Tưởng Chính Quang còn tưởng rằng cô ta sẽ nói đến chuyện tiền bạc, nhưng không nghĩ đến cô ta vậy mà lại hỏi vấn đề này, theo bản năng trả lời: “Chuyện của tôi liên quan gì đến cô?”
“Đương nhiên là có liên quan.” Lưu Thải Nga cắn răng nhìn chằm chằm anh ta: “Nếu anh tái giá sẽ liên quan đến ba đứa nhỏ, tôi là mẹ ruột của bọn nhỏ, anh nói xem có liên quan đến tôi hay không?”
Tưởng Chính Quang cảm thấy bị xúc phạm đối với câu hỏi của cô ta, rõ ràng hai người đã chung sống với nhau bảy năm, nhưng cô ta một chút cũng không hề hiểu anh ta, nhưng lúc này cũng không cần phải tranh chấp nhiều nữa: “Không có, cho nên cô yên tâm, con cũng là con của tôi, tôi sẽ không tùy tiện như vậy.”
Lưu Thải Nga biết người như Tưởng Chính Quang cơ bản sẽ không nói dối, cho nên nghe thấy câu trả lời của anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì được, ba đứa đều còn nhỏ, hiện tại Nha Nha chỉ mới hai tuổi, sau khi chúng ta ly hôn tôi không hy vọng anh sẽ không nhanh như vậy tìm mẹ kế cho bọn nhỏ.”
Bây giờ Tưởng Chính Quang chỉ muốn ly hôn, cho nên cô ta nói chuyện gì cũng được: “Được.”
Lưu Thải Nga: “Vậy chút nữa khi chúng ta đi tìm bí thư ký tên anh phải viết thư chứng minh cho tôi, đảm bảo trong vòng mười năm không được tái giá.”
Tưởng Chính Quang nghe xong lời này thì nổi giận lên tại chỗ, anh ta vốn tưởng rằng cô ta đã suy nghĩ thông suốt rồi, nhưng bây giờ anh ta mới hiểu, thì ra cô ta chỉ là thay đổi cách giày vò mà thôi, sự kiên nhẫn của anh ta đã cạn kiệt rồi, anh ta có thể vì các con suy nghĩ sẽ không tái giá nhanh như vậy, nhưng cô ta dựa vào cái gì yêu cầu anh ta như vậy, huống chi sau khi ly hôn, hai người đường ai nấy đi, cô ta dựa vào cái gì mà giới hạn anh ta? Anh ta lập tức đứng dậy khỏi vị trí của mình, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trước mặt này: “Lưu Thải Nga, tôi vẫn luôn nhịn cô là vì cô là mẹ của ba đứa nhỏ, nhưng cô đừng được đằng chân lên đằng đầu nữa, thư kiện tôi đã nhờ người giúp tôi sắp đặt xong hết rồi, nếu như hôm nay cô không mang con đến, năm sau tôi sẽ giao lên, cho nên đừng hết lần này đến lần khác chọc giận tôi!”
Lưu Thải Nga cũng đứng lên theo: “Anh lớn tiếng như vậy làm gì, tôi cũng là đang thương lượng với anh.”
Tưởng Chính Quang chỉ nhìn chằm chằm cô ta: “Tôi không muốn thương lượng với cô, nếu hôm nay cô không ly hôn vậy thì cút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh ta trừng mắt lạnh lùng nhìn cô ta, vẫn lớn tiếng mắng, làm cho Lưu Thải Nga bị giật mình, nhất thời sững sờ, cũng không biết phải nói gì.
Tống Xuân Ninh lúc nãy vẫn luôn dọn dẹp ở ngoài nhà chính, lúc này nghe thấy bọn họ nói chuyện, cuối cùng cũng nhịn không được nữa, trực tiếp đi vào nhà nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, cô đừng gây chuyện nữa được không?
Cô nhìn thử ba đứa nhỏ để cô dẫn về nhà họ Lưu mới mấy ngày đã thành bộ dạng như thế nào đi? Bọn nhỏ ở nhà họ Tưởng đã bao giờ phải chịu khổ như vậy chưa?”
“Nếu cô đã nghĩ thông suốt muốn ly hôn rồi, vậy thì đừng giày vò thêm nữa, Chính Quang là ba của tụi nhỏ, chú ấy càng yêu thương tụi nhỏ hơn cô, biết như thế nào sẽ tốt cho tụi nhỏ hơn cô, cho nên cô lại tiếp tục giày vò chỉ có thể làm cho tụi nhỏ tệ hơn, chẳng lẽ cô muốn tụi nhỏ hận cô sao?”
Cô ta nói xong, Lưu Thải Nga trực tiếp ngồi xuống, những chuyện này sao cô ta có thể không hiểu, chỉ là có chút không cam lòng mà thôi, làm gì có ai sau khi ly hôn mười năm không tái giá chứ, huống chi người đàn ông này cũng không tệ.
Tưởng Chính Quang lười để ý đến cô ta, dù sao thì thư kiện cũng đã chuẩn bị xong rồi, anh ta không sao cả, đứng dậy đi ra khỏi nhà chính.
Chưa đi được hai bước thì sau lưng truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Lưu Thải Nga: “Được, tôi ly hôn! Bây giờ ly hôn! Bây giờ đi tìm bí thư.”
Lưu Thải Nga cũng cảm thấy, bây giờ trong lòng người đàn ông này đã không còn cô ta nữa rồi, tiếp tục giày vò nhau cũng không còn ý nghĩa gì nữa, người nhà mẹ đẻ cũng sẽ không giúp cô ta, nếu đến lúc đó ngay cả bọn nhỏ cũng hận cô ta, vậy thì cô ta sẽ không còn gì nữa, cho nên, ly hôn thôi!
Đồ của Lưu Thải Nga cơ bản đều ở nhà họ Tưởng, mấy người nhà họ Tưởng cầm lấy giấy chứng nhận kết hôn của hai người, sau đó đi tìm bí thư khai chứng nhận.
Lúc trước bí thư cũng đã biết những chuyện đó của Lưu Thải Nga rồi, cho nên hai người ly hôn cũng không hỏi gì đã khai chứng nhận, sau đó lại bảo Tưởng Chính Quang đưa chút tiền cho Lưu Thải Nga.
Nhà họ Tưởng có tiền, nhưng ba anh em bọn họ sớm đã tách nhau ra ở riêng rồi, cho nên trong túi của Tưởng Chính Quang chỉ có một trăm đồng giống như lúc trước anh ta nói, có ba đứa con ở đây, Lưu Thải Nga cũng không đòi nhiều, chỉ cầm theo ba mươi đồng mang theo tùy thân.
Sau khi cầm tiền, hai người đến ỦY ban Cách mạng, lúc này vẫn chưa đến Tết, phòng làm việc hôn nhân vẫn chưa nghỉ phép, hai người đã lãnh giấy chứng nhận ly hôn trong ngày hôm đó, vì thế chuyện ly hôn ồn ào kéo dài cả năm cuối cùng cũng dừng lại.
Sau khi cầm giấy ly hôn hai người cùng lúc về nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga đến nói lời tạm biệt với bọn nhỏ, cũng không nói gì khác, chỉ nói với bọn nhỏ muốn về nhà mẹ đẻ, sau đó qua Tết phải ra ngoài kiếm tiền, mấy đứa nhỏ vừa mới từ bên nhà ngoại trở về, bây giờ nghe cô ta nói muốn về nhà ngoại, như thế nào cũng không nguyện ý cùng cô ta quay về nhà ngoại nữa, cho nên Lưu Thải Nga trực tiếp trở về nhà họ Lưu.
Cô ta vừa đi, Mã Ái Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thậm chí có hơi muốn khóc, nhà họ Tưởng bọn họ, năm nay có thể yên tâm đón Tết rồi, mặc dù ba đứa cháu không có mẹ ruột ở bên cạnh, nhưng cũng vui mừng vì ba đứa sẽ không bị mẹ ruột mang đi.
Cùng Lưu Thải Nga làm chị em dâu với nhau bảy năm, ban đầu Tống Xuân Ninh cảm thấy cô ta không phải người như vậy, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta lại thay đổi hoàn toàn như vậy, hoặc có lẽ là bắt đầu khi biết Giang Nguyệt Vi không thể sinh được.
Nhắc đến Giang Nguyệt Vi, Tống Xuân Ninh lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, cô ta lập tức nhìn Mã Ái Vân nói: “Mẹ, mẹ có muốn nói với Nguyệt Vi không, bảo em ấy mở thêm một tiệm ở chỗ chúng ta, chúng ta làm công nhân cho em ấy.”
Đội sản xuất Trường Hồng cũng sớm đã bắt đầu thực hiện “Chế độ trách nhiệm sản xuất gia đình” rồi , cho nên sau này bọn họ không cần phải giống như trước kia mỗi ngày đều làm việc, lại cải cách cởi mở hơn nữa .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương