Lưu Thải Nga oan ức muốn chết, những thứ này coi như bỏ đi, vậy mà chỉ mới khi nãy cô ta lại nghe được hai người chị dâu lén lút thương lượng với nhau, muốn nghĩ cách đuổi cô ta và con ra khỏi nhà, thậm chí ngay cả lời muốn cô ta gả cho người góa vợ năm mươi tuổi cũng nói ra.
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, kể ra, cô ta ở nhà mẹ cũng chỉ mới tám ngày mà thôi, mà sao bọn họ có thể đối xử với cô ta như vậy chứ? Giờ phút này, Lưu Thải Nga đang ngồi một mình trong phòng, tinh thần đờ đẫn, cô ta đã nhìn rõ nhà mẹ rồi, cô ta luôn tưởng rằng bọn họ thực sự ra sức giúp đỡ cô ta, thì ra vốn không phải như vậy, mẹ cô ta quan tâm đến anh trai và con của bọn họ hơn cô ta và con của cô ta, cho nên mới bảo cô ta ở trong nhà nhường nhịn một chút.
Lúc bắt đầu anh trai có thể thực sự là có lòng tốt, nhưng khi thực sự ảnh hưởng đến bọn họ thì cũng đã thay mặt, bây giờ cô ta đã hiểu triệt để rồi, cái nhà này không chứa được cô ta và con của cô ta nữa.
Nhà mẹ đã như vậy rồi, nếu như cô ta mang theo ba đứa nhỏ này tái giá, vậy thì người nhà đàn trai bên đó sẽ chấp nhận được sao?
Chắc chắn là sẽ không, cho dù là có, ngày tháng lâu dài chắc chắn cũng sẽ thay đổi!
Lúc này đột nhiên Lưu Thải Nga nghĩ rằng tại sao cô ta phải lấy cứng chọi cứng với Tưởng Chính Quang chứ? Tại sao cô ta phải tự mình chịu khổ mang theo ba đứa con chứ? Nếu ba đứa nhỏ đi theo cô ta, vậy Tưởng Chính Quang không phải sẽ rất tiêu sái sao?
Lúc này khuôn mặt Nữu Nữu ngấn lệ dắt theo Nha Nha và Ny Ny từ bên ngoài đi vào, ba đứa nhỏ lúc bên nhà họ Tưởng thì sạch sẽ, nhưng bây giờ lại bẩn như con mèo bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.
Mặc dù Nữu Nữu rất muốn về nhà, nhưng cô bé nhớ lời hứa của mình với bà nội, cho nên cố nhịn không khóc, khiếu nại với Lưu Thải Nga: “Mẹ, Lưu Gia Đông lại ức h.i.ế.p bọn con, mẹ mau trả thù giúp bọn con đi, lúc trước ai bắt nạt chúng ta, cha đều sẽ giúp chúng ta báo thù.”
Lưu Thải Nga vội vàng nhìn ba người: “Bị thương ở đâu?”
Ny Ny chỉ đầu Nữu Nữu nói: “Anh ta đánh đầu chị! Còn đánh tận hai cái.”
Tim và não Lưu Thải Nga ngưng lại, vội vàng đứng dậy ra ngoài, thì nhìn thấy chị dâu cả đang dạy bảo cháu trai cả, giống như gãi ngứa vậy, thấy cô ta đi ra, chị cả còn cười nói: “Chuyện khi nãy chị đã nói với Gia Đông rồi, bọn nhỏ ầm ĩ với nhau một chút, cũng không phải chuyện gì lớn, bảo nó xin lỗi Nữu Nữu một câu là được rồi.”
Nữu Nữu cắn răng nói: “Cháu không cần xin lỗi, lúc trước anh ta xin lỗi xong vẫn tiếp tục bắt nạt cháu, lần này cháu cũng muốn đánh anh ta!”
Chị dâu cả Lưu không vui, mấy đứa con nít chơi với nhau, đụng chạm đánh nhau là chuyện bình thường, nhỏ nhóc này sau còn muốn đánh lại vậy: “Đã nói là anh không cố ý rồi mà, cháu đây là thật tâm muốn cãi lại bác gái sao?”
Cô ta lại nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, chuyện này để Gia Đông xin lỗi là được rồi chứ?”
Mấy ngày này Lưu Thải Nga sớm đã chịu đủ rồi, cô ta thở ra một hơi, không nói lời nào, trực tiếp đi lên trước, kéo tay của Lưu Gia Đông mạnh mẽ đánh hai cái, Lưu Gia Đông ngay lập tức bật khóc “oa oa”.
Chị dâu cả Lưu vừa thấy con trai của mình vậy mà bị Lưu Thải Nga đánh, lập tức nổi giận lên, thiếu chút nữa đánh nhau với cô ta, trực tiếp chỉ mũi cô ta mắng, bảo bốn mẹ con cô ta cút khỏi nhà.
Lưu Thải Nga không nói gì cả, chỉ mang theo mấy đứa nhỏ trở về phòng, ngay cả quần áo cũng không thu dọn, trực tiếp cầm tiền dắt bọn nhỏ rời khởi nhà họ Lưu.
Lúc này sắp đến giao thừa rồi, cho nên người công xã và xe đi đi lại lại rất nhiều .
Bọn họ cũng rất may mắn, cho nên đến đường lớn không lâu thì có hai chiếc xe bò, bốn người dồn vào xe bò của người ta, “lộc cộc” đi đến nhà họ Tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên xe, ba đứa nhỏ biết sắp về nhà họ Tưởng thì vô cùng vui vẻ, hai đứa lớn đều đang suy nghĩ nên đòi quà gì và bao nhiêu tiền mừng tuổi từ bà nội.
Mặc dù trong lòng Lưu Thải Nga bây giờ không chịu được cứ như vậy ly hôn với Tưởng Chính Quang, nhưng cô ta bây giờ không thể không làm như vậy, nếu không sau này các con chắc chắn sẽ hận cô ta.
Xe bò hơi chậm, một giờ chiều mới đến nhà họ Tưởng, ba đứa nhỏ đói đến kêu “oa oa”, cho nên khi vừa đến nhà họ Tưởng, Nữu Nữu và Ny Ny vui vẻ chạy vào sân nhà, lớn tiếng gọi ---
“Bà nội, bọn cháu về rồi đây!”
“Cha ơi, bọn con về rồi đây!”
Nha Nha cũng giãy giụa muốn từ trong tay cô ta xuống, chạy bước nhỏ vào trong sân nhà: “Chị đợi đợi em!”
Sắp đến Tết rồi, gần đây cả đám người nhà họ Tưởng đều ở trong sân quét dọn vệ sinh thì thấy Lưu Thải Nga mang theo ba đứa nhở trực tiếp trở về, đều sững sờ.
Mã Ái Vân vốn còn nghĩ, nếu qua một ngày nữa mà Lưu Thải Nga vẫn không mang bọn trẻ đưa về thì bọn họ sẽ nghĩ cách đi đón.
Nhưng lần này, bọn họ cược đúng rồi, mấy người nhà họ Lưu đó nhỏ mọn như vậy, khi biết tình hình Lưu Thải Nga ly hôn muốn chọn giữ con, sao có thể để cô ta mang theo ba đứa nhỏ về nhà mẹ ở được?
Lưu Thải Nga thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người nhà họ Tưởng, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, suy cho cùng thì ban đầu là do cô ta hùng hồn nói ra, bây giờ lại tự mình vả mặt, thật sự rất đau.
Nhưng so với những oan ức mà cô ta cùng các con chịu đựng ở nhà họ Lưu mấy ngày nay thì cô ta cảm thấy những ánh mắt kinh ngạc này không đáng là gì.
Cô ta đi vào trong sân, nhìn Tưởng Chính Quang trong tay cầm giẻ lau, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Ly hôn đi, tôi giao con cho anh.”
Lời nói này vô cùng thẳng thắn dứt khoát, Tưởng Chính Hoa chưa phản ứng kịp, trong lòng nghĩ rằng cô ta đang nói gì vậy?
Mà ba đứa nhỏ vì được trở về nhà nên vô cùng vui vẻ, cho nên cũng không nghe thấy mẹ ruột mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ một mực kéo Mã Ái Vân nói muốn ăn đồ muốn quà.
Mã Ái Vân nhìn ba đứa cháu của mình vốn dĩ sạch sẽ thơm tho bây giờ lại bẩn như những con mèo lăn lộn bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng khi nghe thấy Lưu Thải Nga nói đồng ý ly hôn và giao con cho bọn họ, sắc mặt lại tốt hơn một chút.
Cho dù bây giờ người phụ nữ đó nói cái gì đi nữa, bây giờ ba đứa cháu gái của bà phải ăn cái gì đó trước, thế là sau khi bà nói với mọi người một tiếng rồi trực tiếp dẫn ba đứa cháu vào nhà.
Lưu Thải Nga sau khi thấy bọn họ đi vào nói chuyện cũng không còn kiêng nể gì nữa, trực tiếp lặp lại lời nói khi nãy một lần nữa.
Lúc trước khi đàm phán thái độ của cô ta rất cứng rắn nói không có sáu trăm đồng tuyệt đối sẽ không giao con cho nhà họ Tưởng, cho nên bây giờ cô ta dứt khoát lưu loát như vậy, Tưởng Chính Quang vô cùng kinh ngạc, ném khăn trong tay xuống, thản nhiên nhìn cô ta: “Vậy cô còn có điều kiện gì không?”
Xác thực là Lưu Thải Nga có điều kiện, cô ta nghĩ rằng điều kiện này đều tốt đối với năm người bọn họ: “Đương nhiên là có điều kiện, anh xác thực muốn nói ở ngoài sân sao?”
Nể cô ta chủ động đưa con trở về, Tưởng Chính Quang cũng không dự định làm khó cô ta, thế là trực tiếp quay người đi vào nhà chính.
Lưu Thải Nga nhìn một vòng sân lớn, đều đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, riềm giấy và câu đối cũng đã được dán lên rồi, khắp nơi đều là màu đỏ, không khác gì mấy so với lúc cô ta ở đây.
Lúc này, cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa, kể ra, cô ta ở nhà mẹ cũng chỉ mới tám ngày mà thôi, mà sao bọn họ có thể đối xử với cô ta như vậy chứ? Giờ phút này, Lưu Thải Nga đang ngồi một mình trong phòng, tinh thần đờ đẫn, cô ta đã nhìn rõ nhà mẹ rồi, cô ta luôn tưởng rằng bọn họ thực sự ra sức giúp đỡ cô ta, thì ra vốn không phải như vậy, mẹ cô ta quan tâm đến anh trai và con của bọn họ hơn cô ta và con của cô ta, cho nên mới bảo cô ta ở trong nhà nhường nhịn một chút.
Lúc bắt đầu anh trai có thể thực sự là có lòng tốt, nhưng khi thực sự ảnh hưởng đến bọn họ thì cũng đã thay mặt, bây giờ cô ta đã hiểu triệt để rồi, cái nhà này không chứa được cô ta và con của cô ta nữa.
Nhà mẹ đã như vậy rồi, nếu như cô ta mang theo ba đứa nhỏ này tái giá, vậy thì người nhà đàn trai bên đó sẽ chấp nhận được sao?
Chắc chắn là sẽ không, cho dù là có, ngày tháng lâu dài chắc chắn cũng sẽ thay đổi!
Lúc này đột nhiên Lưu Thải Nga nghĩ rằng tại sao cô ta phải lấy cứng chọi cứng với Tưởng Chính Quang chứ? Tại sao cô ta phải tự mình chịu khổ mang theo ba đứa con chứ? Nếu ba đứa nhỏ đi theo cô ta, vậy Tưởng Chính Quang không phải sẽ rất tiêu sái sao?
Lúc này khuôn mặt Nữu Nữu ngấn lệ dắt theo Nha Nha và Ny Ny từ bên ngoài đi vào, ba đứa nhỏ lúc bên nhà họ Tưởng thì sạch sẽ, nhưng bây giờ lại bẩn như con mèo bị bỏ rơi, vô cùng đáng thương.
Mặc dù Nữu Nữu rất muốn về nhà, nhưng cô bé nhớ lời hứa của mình với bà nội, cho nên cố nhịn không khóc, khiếu nại với Lưu Thải Nga: “Mẹ, Lưu Gia Đông lại ức h.i.ế.p bọn con, mẹ mau trả thù giúp bọn con đi, lúc trước ai bắt nạt chúng ta, cha đều sẽ giúp chúng ta báo thù.”
Lưu Thải Nga vội vàng nhìn ba người: “Bị thương ở đâu?”
Ny Ny chỉ đầu Nữu Nữu nói: “Anh ta đánh đầu chị! Còn đánh tận hai cái.”
Tim và não Lưu Thải Nga ngưng lại, vội vàng đứng dậy ra ngoài, thì nhìn thấy chị dâu cả đang dạy bảo cháu trai cả, giống như gãi ngứa vậy, thấy cô ta đi ra, chị cả còn cười nói: “Chuyện khi nãy chị đã nói với Gia Đông rồi, bọn nhỏ ầm ĩ với nhau một chút, cũng không phải chuyện gì lớn, bảo nó xin lỗi Nữu Nữu một câu là được rồi.”
Nữu Nữu cắn răng nói: “Cháu không cần xin lỗi, lúc trước anh ta xin lỗi xong vẫn tiếp tục bắt nạt cháu, lần này cháu cũng muốn đánh anh ta!”
Chị dâu cả Lưu không vui, mấy đứa con nít chơi với nhau, đụng chạm đánh nhau là chuyện bình thường, nhỏ nhóc này sau còn muốn đánh lại vậy: “Đã nói là anh không cố ý rồi mà, cháu đây là thật tâm muốn cãi lại bác gái sao?”
Cô ta lại nhìn Lưu Thải Nga: “Thải Nga, chuyện này để Gia Đông xin lỗi là được rồi chứ?”
Mấy ngày này Lưu Thải Nga sớm đã chịu đủ rồi, cô ta thở ra một hơi, không nói lời nào, trực tiếp đi lên trước, kéo tay của Lưu Gia Đông mạnh mẽ đánh hai cái, Lưu Gia Đông ngay lập tức bật khóc “oa oa”.
Chị dâu cả Lưu vừa thấy con trai của mình vậy mà bị Lưu Thải Nga đánh, lập tức nổi giận lên, thiếu chút nữa đánh nhau với cô ta, trực tiếp chỉ mũi cô ta mắng, bảo bốn mẹ con cô ta cút khỏi nhà.
Lưu Thải Nga không nói gì cả, chỉ mang theo mấy đứa nhỏ trở về phòng, ngay cả quần áo cũng không thu dọn, trực tiếp cầm tiền dắt bọn nhỏ rời khởi nhà họ Lưu.
Lúc này sắp đến giao thừa rồi, cho nên người công xã và xe đi đi lại lại rất nhiều .
Bọn họ cũng rất may mắn, cho nên đến đường lớn không lâu thì có hai chiếc xe bò, bốn người dồn vào xe bò của người ta, “lộc cộc” đi đến nhà họ Tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên xe, ba đứa nhỏ biết sắp về nhà họ Tưởng thì vô cùng vui vẻ, hai đứa lớn đều đang suy nghĩ nên đòi quà gì và bao nhiêu tiền mừng tuổi từ bà nội.
Mặc dù trong lòng Lưu Thải Nga bây giờ không chịu được cứ như vậy ly hôn với Tưởng Chính Quang, nhưng cô ta bây giờ không thể không làm như vậy, nếu không sau này các con chắc chắn sẽ hận cô ta.
Xe bò hơi chậm, một giờ chiều mới đến nhà họ Tưởng, ba đứa nhỏ đói đến kêu “oa oa”, cho nên khi vừa đến nhà họ Tưởng, Nữu Nữu và Ny Ny vui vẻ chạy vào sân nhà, lớn tiếng gọi ---
“Bà nội, bọn cháu về rồi đây!”
“Cha ơi, bọn con về rồi đây!”
Nha Nha cũng giãy giụa muốn từ trong tay cô ta xuống, chạy bước nhỏ vào trong sân nhà: “Chị đợi đợi em!”
Sắp đến Tết rồi, gần đây cả đám người nhà họ Tưởng đều ở trong sân quét dọn vệ sinh thì thấy Lưu Thải Nga mang theo ba đứa nhở trực tiếp trở về, đều sững sờ.
Mã Ái Vân vốn còn nghĩ, nếu qua một ngày nữa mà Lưu Thải Nga vẫn không mang bọn trẻ đưa về thì bọn họ sẽ nghĩ cách đi đón.
Nhưng lần này, bọn họ cược đúng rồi, mấy người nhà họ Lưu đó nhỏ mọn như vậy, khi biết tình hình Lưu Thải Nga ly hôn muốn chọn giữ con, sao có thể để cô ta mang theo ba đứa nhỏ về nhà mẹ ở được?
Lưu Thải Nga thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người nhà họ Tưởng, cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào, suy cho cùng thì ban đầu là do cô ta hùng hồn nói ra, bây giờ lại tự mình vả mặt, thật sự rất đau.
Nhưng so với những oan ức mà cô ta cùng các con chịu đựng ở nhà họ Lưu mấy ngày nay thì cô ta cảm thấy những ánh mắt kinh ngạc này không đáng là gì.
Cô ta đi vào trong sân, nhìn Tưởng Chính Quang trong tay cầm giẻ lau, sắc mặt nhợt nhạt nói: “Ly hôn đi, tôi giao con cho anh.”
Lời nói này vô cùng thẳng thắn dứt khoát, Tưởng Chính Hoa chưa phản ứng kịp, trong lòng nghĩ rằng cô ta đang nói gì vậy?
Mà ba đứa nhỏ vì được trở về nhà nên vô cùng vui vẻ, cho nên cũng không nghe thấy mẹ ruột mình rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ một mực kéo Mã Ái Vân nói muốn ăn đồ muốn quà.
Mã Ái Vân nhìn ba đứa cháu của mình vốn dĩ sạch sẽ thơm tho bây giờ lại bẩn như những con mèo lăn lộn bên ngoài, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng khi nghe thấy Lưu Thải Nga nói đồng ý ly hôn và giao con cho bọn họ, sắc mặt lại tốt hơn một chút.
Cho dù bây giờ người phụ nữ đó nói cái gì đi nữa, bây giờ ba đứa cháu gái của bà phải ăn cái gì đó trước, thế là sau khi bà nói với mọi người một tiếng rồi trực tiếp dẫn ba đứa cháu vào nhà.
Lưu Thải Nga sau khi thấy bọn họ đi vào nói chuyện cũng không còn kiêng nể gì nữa, trực tiếp lặp lại lời nói khi nãy một lần nữa.
Lúc trước khi đàm phán thái độ của cô ta rất cứng rắn nói không có sáu trăm đồng tuyệt đối sẽ không giao con cho nhà họ Tưởng, cho nên bây giờ cô ta dứt khoát lưu loát như vậy, Tưởng Chính Quang vô cùng kinh ngạc, ném khăn trong tay xuống, thản nhiên nhìn cô ta: “Vậy cô còn có điều kiện gì không?”
Xác thực là Lưu Thải Nga có điều kiện, cô ta nghĩ rằng điều kiện này đều tốt đối với năm người bọn họ: “Đương nhiên là có điều kiện, anh xác thực muốn nói ở ngoài sân sao?”
Nể cô ta chủ động đưa con trở về, Tưởng Chính Quang cũng không dự định làm khó cô ta, thế là trực tiếp quay người đi vào nhà chính.
Lưu Thải Nga nhìn một vòng sân lớn, đều đã được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp, riềm giấy và câu đối cũng đã được dán lên rồi, khắp nơi đều là màu đỏ, không khác gì mấy so với lúc cô ta ở đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương