Vết thương trên mặt Nguyễn Linh Huyên đã khá lâu, nên Đan Dương Quận chúa không dám chậm trễ, lập tức đưa nàng về chữa trị.
Tiêu Văn Cảnh cầm kiếm, đứng đó một lúc mới đi đến căn lều nơi Ngụy Khiếu Vũ ở.
Lúc trước Ngụy Khiếu Vũ và hai người khác chủ yếu phụ trách giúp đỡ Nguyễn Linh Huyên và Chương Nguyên Côn ngăn chặn cuộc tấn công của người Bắc Lỗ, phòng ngừa bị bọn họ gặp trở ngại khi b.ắ.n tên. Thế nhưng từ trước đến nay người Bắc Lỗ luôn thô bạo hung ác, ngay cả khi không có vũ khí sắc bén trong tay vẫn gây ra sức sát thương rất lớn, dù cơ thể hắn ta có cường tráng đến đâu thì khó tránh khỏi việc xô đẩy trong lúc chiến đấu mà bị thương.
Lúc này, hắn ta đang cởi áo trên, để người hầu kiểm tra xem trên lưng có bị nội thương không.
Khi Tiêu Văn Cảnh bước vào, trong phòng tràn ngập mùi dầu thuốc.
“Lục điện hạ?” Nguỵ Khiếu Vũ vừa trông thấy hình bóng Tiêu Văn Cảnh xuất hiện ở cửa trướng, vô cùng kinh ngạc.
Sao ngài ấy lại đột nhiên đến đây chứ? Tiêu Văn Cảnh để người hầu lui xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cuộc tỷ thí vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Nhắc tới chuyện này Nguỵ Khiếu Vũ lại tức giận, vì chuyện của Bắc Lỗ mà tâm tình hắn ta vốn đã không tốt, cuối cùng cũng khá hơn một chút khi đến bãi săn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn ta kéo xiêm y lên, khoanh chân ngồi trên giường, vỗ đùi nói: “Còn không phải do Bảo Gia Quận chúa kia, thủ đoạn ác độc, thế mà lại dùng roi quất đứt dây cung của Linh Huyên muội muội. Cũng may mà lúc sau ngài đưa cung đến kịp thời, nếu không thì lần này chúng ta không biết sẽ thắng hay thua!”
“Vậy sau khi khởi hành không bao lâu thì nàng ấy bị thương?”
Ngụy Khiếu Vũ nghe xong mấy câu này, phát hiện Tiêu Văn Cảnh cố ý nhắc tới từ "bị thương", nên mới biết hắn đang hỏi về vết thương của Nguyễn Linh Huyên.
"Ý ngài là vết thương ấy à? Là do roi quất trúng, không ngờ rằng mặc dù Linh Huyên muội muội đã bị thương nhưng vẫn có thể chịu đựng được đến khi cuộc so tài kết thúc, ta còn lo rằng muội ấy không cầm cự nổi. Nhưng không sao đâu, chăm sóc thật tốt, vết thương sẽ lành thôi mà..." Đối với một tướng sĩ bình thường bị thương như cơm bữa thì vết thương đó thật sự chẳng là gì cả. Trong lúc đang nói, Nguỵ Khiếu Vũ đột nhiên chú ý đến thanh kiếm trong tay Tiêu Văn Cảnh.
"Thanh kiếm này..."
Ngụy Khiếu Vũ không hề nhận lầm, lúc Nguyễn Linh Huyên nhận lấy nó từ tay bệ hạ, hắn ta còn xem qua mấy lần, không phải thanh kiếm đó quá hiếm đối với hắn ta, mà hắn ta chỉ tò mò mà thôi.
Ngay từ đầu Nguyễn Linh Huyên đã nói, nàng không muốn bất kỳ phần thưởng nào, chỉ muốn thanh kiếm này, nhưng thanh kiếm này rõ ràng vừa dài vừa nặng, không thích hợp để một cô nương dùng.
Thì ra muội ấy không phải lấy cho bản thân mình mà là muốn đưa cho Tiêu Văn Cảnh.
"Hai người…" Nguỵ Khiếu Vũ đột nhiên nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng.
Hắn ta đã sớm biết Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh là thanh mai trúc mã, thế nhưng liệu hai người họ có thân thiết quá hay không?
Nếu Tiêu Văn Cảnh còn tâm trạng thì nhất định hắn sẽ ở lại nói thêm mấy câu cùng Nguỵ Khiếu Vũ. Nhưng hiện tại hắn chẳng có tâm trạng, cho nên khi hỏi kỹ chuyện đã xảy ra, thì lập tức cầm kiếm bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh băng.
Nội giám thu dọn sân bãi đang bưng một đống cung và mũi tên trở về, Tiêu Văn Cảnh liếc mắt trông thấy trong đó có cây cung ban đầu của Nguyễn Linh Huyên.
Nội giám giải thích: “Mặc dù chiếc cung này đã đứt dây nhưng nô tài nghĩ vẫn có thể thay dây được, cho nên nô tài mới định trả lại cho Nguyễn Lục tiểu thư.”
“Đưa cho ta đi.” Tiêu Văn Cảnh cầm cung, nghiên cứu sợi dây cung bị đứt.
Dây cung vốn là dây gân trâu, chỗ đứt thô ráp, khác hẳn với dây bị lưỡi đao cắt.
*
Trong lều.
Lần hội săn mùa thu này, Nguyễn gia chia thành năm lều, hai vị cô nương ở cùng một lều. Khi Nguyễn Linh Chuỷ vừa về đã nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên ôm cánh tay Đan Dương Quận chúa khóc nức nở, sau đó lại nhìn thấy vết thương nghiêm trọng trên mặt nàng, nàng ấy càng thêm hoảng sợ.
"Cho con cậy mạnh này, cho con tỷ thí này, giờ thì tốt rồi, về sau vết thương trên mặt con còn xử lí thế nào?" Đan Dương Quận chúa vừa tức vừa hối hận.
Tức giận vì người Bắc Lỗ kia lại ra tay tàn nhẫn như vậy, hối hận vì đã không khuyên ngăn Nguyễn Linh Huyên từ trước mà lại để tuỳ nàng tham gia.
“Nương, nếu con ngoan ngoãn bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo chứ?” Chưa bao giờ Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn như lúc này, cọ cọ vào trên người nương một cách đáng thương.
"Nếu ngay từ đầu con an phận không gây sự, thì sao vết thương này lại bay đến trên mặt con được chứ?" Đan Dương Quận chúa kéo tay nàng, quát: "Ngồi xuống!"
Nguyễn Linh Huyên chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, lại nhìn Nguyễn Linh Chuỷ: “Đại tỷ tỷ, vết thương đau quá.”
“Quạt một lúc thì sẽ hết đau thôi.” Nguyễn Linh Chuỷ thương nàng phải chịu đau như vậy chỉ để giành chiến thắng trong trận đấu. Vì vậy, nàng ấy vội vàng cầm chiếc quạt tròn trên bàn, nhẹ nhàng quạt giúp nàng, để giảm đau nhức trên miệng vết thương: “Lần này nương có mang cho ta một ít thuốc trị thương, Tiểu Điệp, ngươi mau đi tìm đi, đợi tí nữa để thái y xem có dùng được hay không.”
Tiểu Điệp vội vàng đi tìm.
Đan Dương Quận chúa nhìn chằm chằm Vân Phiến đang giúp Nguyễn Linh Huyên dùng nước rửa sạch vết thương. Tuy miệng vết thương sưng đỏ lên nhưng may mà không chảy máu, chứng tỏ chỉ là vết thương ngoài da. Chỉ có điều là cái dáng vẻ sưng tấy đó vẫn rất mất thẩm mỹ, khiến Đan Dương Quận chúa càng nhìn càng phiền não. Cho nên, bà ấy dứt khoát quay đầu nhìn Nguyễn Linh Chuỷ.
Nguyễn Linh Chuỷ cầm cây quạt nhẹ nhàng đong đưa. Tư thái của nàng ấy luôn thong dong tao nhã lịch sự, không chê vào đâu được, hoàn toàn không giống người muội muội lúc nào cũng trên nhảy dưới tránh, khiến người ta lo lắng suốt ngày, sợ nàng sẽ gây chuyện.
"Chủy Nhi, con thấy Bùi công tử kia thế nào?" Đối với Nguyễn Linh Chuỷ luôn ngoan ngoãn, nghe lời, giọng Đan Dương Quận chúa cũng vô thức dịu dàng hơn.
Nguyễn Linh Chuỷ mỉm cười đáp lời: "Bùi công tử là một người rất tốt."
"Đại tỷ tỷ đã thấy Bùi công tử rồi?" Nguyễn Linh Huyên tràn đầy hiếu kỳ, tạm quên đi vết thương đau đớn: "Tỷ cảm thấy hắn ta tốt thế nào?"
Nguyễn Linh Chuỷ cúi đầu, ngượng ngùng nói: "... Tỷ cũng thấy hợp ý."
"Tỷ thấy vừa mắt mà tính là người tốt sao?" Nguyễn Linh Huyên hỏi: "Vậy là quá bình thường rồi..."
"Đừng nghe Miên Miên nói nhảm." Đan Dương Quận chúa dựa trên kinh nghiệm của người từng trải, nói với Nguyễn Linh Chuỷ: "Con cảm thấy ưng ý là tốt rồi. Con người chính là như vậy, có những người vừa gặp đã yêu, lại có những người lâu ngày sinh tình, nếu con đã ưng ý thì quanh đi quẩn lại vẫn có thể là hắn.”
"Ý nương là nương và cha quanh đi quẩn lại vẫn ở cùng nhau sao?" Nguyễn Linh Huyên sớm đã nghe những lời này từ Nguyễn Nhị gia, lúc này nàng thốt ra, không ngờ Đan Dương Quận chúa lại búng tay vào đầu nàng khiến đầu nàng tê rần.
“Còn dám trêu chọc cha và nương à!” Đan Dương Quận chúa tóm lấy nàng: “Ta còn chưa hỏi con, rốt cuộc con và Lục điện hạ xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Linh Huyên ôm đầu, bối rối mê man nói: "Lục điện hạ và con xảy ra chuyện gì chứ?"
Đan Dương Quận chúa thấy nàng ngốc nghếch như thế nên bèn nói thẳng: “Nói thật cho ta biết, có phải con thích ngài ấy không?”
Hai mắt của Nguyễn Linh Huyên mở to.
"Sao, sao có thể?"
*
Bên ngoài doanh trướng của người Bắc Lỗ, Bảo Gia Quận chúa rầu rĩ không vui. Lúc đầu nàng ta tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ cuối cùng lại thua thảm như vậy.
"Người Đại Chu quỷ kế đa đoan, còn cố ý đùa giỡn lừa gạt! Đường huynh không nói cho Hoàng đế Đại Chu biết thì thôi, sao không để muội nói!" Bảo Gia Quận chúa nghĩ một hồi lâu vẫn không nguôi cơn giận, chống nạnh nói với Trác Nhĩ Thân Vương: “Huynh còn nói mấy người kia là thân thích của huynh!”
Trác Nhĩ Thân Vương bình tĩnh nói: "Mặc dù mẫu thân ta là Công chúa Đại Chu, nhưng ta là người Bắc Lỗ, nói là thân thích chỉ vì muốn mọi người nể mặt, để họ không giương cung bạt kiếm với chúng ta."
Hắn ta điềm nhiên như không nhìn Bảo Gia Quận chúa: “Muội thua cũng không sao đâu. Ta nghĩ Đại Hoàng tử kia vẫn rất đề phòng ta, nhưng Lục Hoàng tử càng có nhiều lợi thế thì ta chỉ cần chờ ngày Đại Hoàng tử sốt ruột, chỉ cần hắn ta chịu hợp tác với ta, thì chuyến đi này sẽ không uổng phí."
“Nhưng muội đã thua!” Bảo Gia Quận chúa không chịu nổi việc mình bại trận dưới tay người Đại Chu: “Muội không thích thua!”
“Muội đã nói rồi đó, tất cả đều là quỷ kế của bọn họ nên cũng không tính là muội thua.” Trác Nhĩ Thân Vương an ủi nàng ta.
"Nhưng..." Bảo Gia Quận chúa vừa định nói, sau đó lại ủ rũ ngậm miệng lại.
Thật ra nếu tỷ thí bình thường, nàng ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Nguyễn Linh Huyên.
Người Bắc Lỗ đang canh gác đột nhiên phát cảnh báo.
Hai huynh muội ngừng nói chuyện.
“Lục điện hạ?” Trác Nhĩ Thân Vương rất ngạc nhiên khi thấy người đầu tiên đến tìm mình không phải là Đại Hoàng tử mà là Lục Hoàng tử.
Đương nhiên là Tiêu Văn Cảnh không tới đây để hàn huyên, hắn liếc nhìn hai người rồi hỏi:
“Có phải vết thương trên mặt Nguyễn Linh Huyên là do Bảo Gia Quận chúa làm không?”
Ưu điểm lớn nhất của Bảo Gia Quận chúa là làm chuyện xấu mà không ngại thừa nhận, nàng ta lập tức chống nạnh, lý lẽ hùng hồn: "Đúng! Là ta!"
Trác Nhĩ Thân Vương cảm thấy đau đầu không thôi, kéo Bảo Gia Quận chúa ra phía sau:
"Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Ngựa có lúc vấp, người mắc sai lầm là chuyện thường tình. May mà Huyện chủ cũng không bị thương nặng, còn giành được thắng lợi, tại đây Tiểu Vương cũng chúc mừng điện hạ."
Tiêu Văn Cảnh hơi híp mắt, liếc nhìn Bảo Gia Quận chúa.
Bảo Gia Quận chúa vốn rất thích ngắm dung mạo của mấy vị Hoàng tử Đại Chu, mặc dù người Đại Chu cũng không đẹp lắm. Nhưng dung mạo của hoàng thất vẫn khá bắt mắt, chỉ là ánh mắt mà Lục Hoàng tử nhìn nàng ta rất kỳ lạ khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi, không muốn ở lại lâu hơn: "Đường huynh, còn một chút thời gian nữa mới đến tiệc tối, muội đi cưỡi ngựa một chuyến đã!"
Trác Nhĩ Thân Vương sợ Tiêu Văn Cảnh tới hưng sư vấn tội, chỉ muốn tách bọn họ ra, tốt nhất là Bảo Gia Quận chúa rời đi.
Thế nhưng, khi nhìn Bảo Gia Quận chúa cưỡi lên ngựa, Trác Nhĩ Thân Vương quay đầu liền phát hiện tùy tùng của Tiêu Văn Cảnh không biết từ đâu đang cầm cung tên.
"Chuyện này là…?"
"Ta còn chưa có cơ hội tỷ thí với thân vương đây, không phiền chứ?" Tiêu Văn Cảnh giơ tay mời hắn ta, thế nhưng Trác Nhĩ Thân Vương không biết hắn định làm gì nên cũng không dám động đậy.
Khóe môi Tiêu Văn Cảnh khẽ nhếch, trước tiên hắn cầm một cây cung lên, chọn một mũi tên, đặt vào cung rồi kéo cung.
Trác Nhĩ Thân Vương nhìn Tiêu Văn Cảnh, sau đó lại nhìn Bảo Gia Quận chúa đang cưỡi ngựa đi xa, nội tâm chấn động đến mức quên cả giữ nụ cười trên môi, kinh ngạc hét lên: "Lục điện hạ, ngài làm gì vậy?!"
Nhưng Tiêu Văn Cảnh không chút do dự, mũi tên đã ra khỏi cung.
“Bảo Gia!” Trác Nhĩ Thân Vương không còn bình tĩnh được nữa, chạy về phía trước vài bước rồi hô lớn.
Bảo Gia Quận chúa nghe thấy Trác Nhĩ Thân Vương kêu to ở phía sau, nàng ta vô thức quay người lại, đúng lúc đó, con ngựa đột nhiên ngã xuống, chấn động cực lớn khiến nàng ta ngã khỏi yên ngựa.
Cũng may thân thủ nàng ta không tệ, đã quen với việc ngã ngựa, cho nên lúc này mới đưa ra quyết định thật nhanh, ôm lấy đầu mình để bảo vệ chỗ trọng yếu.
Sau khi lăn lộn trên mặt cỏ vài vòng, nàng ta nằm trên đất.
Người Bắc Lỗ sợ ngây người.
Trác Nhĩ Thân Vương đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Lục điện hạ!"
Tiêu Văn Cảnh nhìn Bảo Gia Quận chúa từ xa đang chầm chậm đứng dậy, ấm giọng nói: “Ngựa có lúc vấp, người mắc sai lầm, đều là chuyện thường tình.”
"Rõ ràng là ngài cố ý!" Trác Nhĩ Thân Vương nói.
Ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Văn Cảnh đến đây vì Bảo Gia Quận chúa, mấy lời nói khó hiểu trước đó chỉ là để xác minh xem vết thương của Nguyễn Linh Huyên có liên quan gì đến nàng ta hay không.
“Nếu các ngươi còn dám dùng lại mấy chiêu trò này, lần sau thứ ta b.ắ.n sẽ không chỉ là chân ngựa đâu.” Tiêu Văn Cảnh cười như không.
"Ngài điên rồi à?" Trác Nhĩ Thân Vương mặc dù có dã tâm bừng bừng, nhưng hắn ta chưa bao giờ dám tỏ ý thù địch một cách trắng trợn và ngạo mạn như vậy với người khác. Hơn nữa đây lại còn là trước mặt kẻ thù có quan hệ căng thẳng như vậy.
Tiêu Văn Cảnh ném cây cung trở lại khay, bình tĩnh nói: “Ta nói được làm được.”
Tiêu Văn Cảnh cầm kiếm, đứng đó một lúc mới đi đến căn lều nơi Ngụy Khiếu Vũ ở.
Lúc trước Ngụy Khiếu Vũ và hai người khác chủ yếu phụ trách giúp đỡ Nguyễn Linh Huyên và Chương Nguyên Côn ngăn chặn cuộc tấn công của người Bắc Lỗ, phòng ngừa bị bọn họ gặp trở ngại khi b.ắ.n tên. Thế nhưng từ trước đến nay người Bắc Lỗ luôn thô bạo hung ác, ngay cả khi không có vũ khí sắc bén trong tay vẫn gây ra sức sát thương rất lớn, dù cơ thể hắn ta có cường tráng đến đâu thì khó tránh khỏi việc xô đẩy trong lúc chiến đấu mà bị thương.
Lúc này, hắn ta đang cởi áo trên, để người hầu kiểm tra xem trên lưng có bị nội thương không.
Khi Tiêu Văn Cảnh bước vào, trong phòng tràn ngập mùi dầu thuốc.
“Lục điện hạ?” Nguỵ Khiếu Vũ vừa trông thấy hình bóng Tiêu Văn Cảnh xuất hiện ở cửa trướng, vô cùng kinh ngạc.
Sao ngài ấy lại đột nhiên đến đây chứ? Tiêu Văn Cảnh để người hầu lui xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Cuộc tỷ thí vừa rồi xảy ra chuyện gì?"
Nhắc tới chuyện này Nguỵ Khiếu Vũ lại tức giận, vì chuyện của Bắc Lỗ mà tâm tình hắn ta vốn đã không tốt, cuối cùng cũng khá hơn một chút khi đến bãi săn, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Hắn ta kéo xiêm y lên, khoanh chân ngồi trên giường, vỗ đùi nói: “Còn không phải do Bảo Gia Quận chúa kia, thủ đoạn ác độc, thế mà lại dùng roi quất đứt dây cung của Linh Huyên muội muội. Cũng may mà lúc sau ngài đưa cung đến kịp thời, nếu không thì lần này chúng ta không biết sẽ thắng hay thua!”
“Vậy sau khi khởi hành không bao lâu thì nàng ấy bị thương?”
Ngụy Khiếu Vũ nghe xong mấy câu này, phát hiện Tiêu Văn Cảnh cố ý nhắc tới từ "bị thương", nên mới biết hắn đang hỏi về vết thương của Nguyễn Linh Huyên.
"Ý ngài là vết thương ấy à? Là do roi quất trúng, không ngờ rằng mặc dù Linh Huyên muội muội đã bị thương nhưng vẫn có thể chịu đựng được đến khi cuộc so tài kết thúc, ta còn lo rằng muội ấy không cầm cự nổi. Nhưng không sao đâu, chăm sóc thật tốt, vết thương sẽ lành thôi mà..." Đối với một tướng sĩ bình thường bị thương như cơm bữa thì vết thương đó thật sự chẳng là gì cả. Trong lúc đang nói, Nguỵ Khiếu Vũ đột nhiên chú ý đến thanh kiếm trong tay Tiêu Văn Cảnh.
"Thanh kiếm này..."
Ngụy Khiếu Vũ không hề nhận lầm, lúc Nguyễn Linh Huyên nhận lấy nó từ tay bệ hạ, hắn ta còn xem qua mấy lần, không phải thanh kiếm đó quá hiếm đối với hắn ta, mà hắn ta chỉ tò mò mà thôi.
Ngay từ đầu Nguyễn Linh Huyên đã nói, nàng không muốn bất kỳ phần thưởng nào, chỉ muốn thanh kiếm này, nhưng thanh kiếm này rõ ràng vừa dài vừa nặng, không thích hợp để một cô nương dùng.
Thì ra muội ấy không phải lấy cho bản thân mình mà là muốn đưa cho Tiêu Văn Cảnh.
"Hai người…" Nguỵ Khiếu Vũ đột nhiên nghẹn lời, không biết phải nói thế nào.
Một cảm giác kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng.
Hắn ta đã sớm biết Nguyễn Linh Huyên và Tiêu Văn Cảnh là thanh mai trúc mã, thế nhưng liệu hai người họ có thân thiết quá hay không?
Nếu Tiêu Văn Cảnh còn tâm trạng thì nhất định hắn sẽ ở lại nói thêm mấy câu cùng Nguỵ Khiếu Vũ. Nhưng hiện tại hắn chẳng có tâm trạng, cho nên khi hỏi kỹ chuyện đã xảy ra, thì lập tức cầm kiếm bước ra ngoài với vẻ mặt lạnh băng.
Nội giám thu dọn sân bãi đang bưng một đống cung và mũi tên trở về, Tiêu Văn Cảnh liếc mắt trông thấy trong đó có cây cung ban đầu của Nguyễn Linh Huyên.
Nội giám giải thích: “Mặc dù chiếc cung này đã đứt dây nhưng nô tài nghĩ vẫn có thể thay dây được, cho nên nô tài mới định trả lại cho Nguyễn Lục tiểu thư.”
“Đưa cho ta đi.” Tiêu Văn Cảnh cầm cung, nghiên cứu sợi dây cung bị đứt.
Dây cung vốn là dây gân trâu, chỗ đứt thô ráp, khác hẳn với dây bị lưỡi đao cắt.
*
Trong lều.
Lần hội săn mùa thu này, Nguyễn gia chia thành năm lều, hai vị cô nương ở cùng một lều. Khi Nguyễn Linh Chuỷ vừa về đã nhìn thấy Nguyễn Linh Huyên ôm cánh tay Đan Dương Quận chúa khóc nức nở, sau đó lại nhìn thấy vết thương nghiêm trọng trên mặt nàng, nàng ấy càng thêm hoảng sợ.
"Cho con cậy mạnh này, cho con tỷ thí này, giờ thì tốt rồi, về sau vết thương trên mặt con còn xử lí thế nào?" Đan Dương Quận chúa vừa tức vừa hối hận.
Tức giận vì người Bắc Lỗ kia lại ra tay tàn nhẫn như vậy, hối hận vì đã không khuyên ngăn Nguyễn Linh Huyên từ trước mà lại để tuỳ nàng tham gia.
“Nương, nếu con ngoan ngoãn bôi thuốc thì sẽ không để lại sẹo chứ?” Chưa bao giờ Nguyễn Linh Huyên ngoan ngoãn như lúc này, cọ cọ vào trên người nương một cách đáng thương.
"Nếu ngay từ đầu con an phận không gây sự, thì sao vết thương này lại bay đến trên mặt con được chứ?" Đan Dương Quận chúa kéo tay nàng, quát: "Ngồi xuống!"
Nguyễn Linh Huyên chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, lại nhìn Nguyễn Linh Chuỷ: “Đại tỷ tỷ, vết thương đau quá.”
“Quạt một lúc thì sẽ hết đau thôi.” Nguyễn Linh Chuỷ thương nàng phải chịu đau như vậy chỉ để giành chiến thắng trong trận đấu. Vì vậy, nàng ấy vội vàng cầm chiếc quạt tròn trên bàn, nhẹ nhàng quạt giúp nàng, để giảm đau nhức trên miệng vết thương: “Lần này nương có mang cho ta một ít thuốc trị thương, Tiểu Điệp, ngươi mau đi tìm đi, đợi tí nữa để thái y xem có dùng được hay không.”
Tiểu Điệp vội vàng đi tìm.
Đan Dương Quận chúa nhìn chằm chằm Vân Phiến đang giúp Nguyễn Linh Huyên dùng nước rửa sạch vết thương. Tuy miệng vết thương sưng đỏ lên nhưng may mà không chảy máu, chứng tỏ chỉ là vết thương ngoài da. Chỉ có điều là cái dáng vẻ sưng tấy đó vẫn rất mất thẩm mỹ, khiến Đan Dương Quận chúa càng nhìn càng phiền não. Cho nên, bà ấy dứt khoát quay đầu nhìn Nguyễn Linh Chuỷ.
Nguyễn Linh Chuỷ cầm cây quạt nhẹ nhàng đong đưa. Tư thái của nàng ấy luôn thong dong tao nhã lịch sự, không chê vào đâu được, hoàn toàn không giống người muội muội lúc nào cũng trên nhảy dưới tránh, khiến người ta lo lắng suốt ngày, sợ nàng sẽ gây chuyện.
"Chủy Nhi, con thấy Bùi công tử kia thế nào?" Đối với Nguyễn Linh Chuỷ luôn ngoan ngoãn, nghe lời, giọng Đan Dương Quận chúa cũng vô thức dịu dàng hơn.
Nguyễn Linh Chuỷ mỉm cười đáp lời: "Bùi công tử là một người rất tốt."
"Đại tỷ tỷ đã thấy Bùi công tử rồi?" Nguyễn Linh Huyên tràn đầy hiếu kỳ, tạm quên đi vết thương đau đớn: "Tỷ cảm thấy hắn ta tốt thế nào?"
Nguyễn Linh Chuỷ cúi đầu, ngượng ngùng nói: "... Tỷ cũng thấy hợp ý."
"Tỷ thấy vừa mắt mà tính là người tốt sao?" Nguyễn Linh Huyên hỏi: "Vậy là quá bình thường rồi..."
"Đừng nghe Miên Miên nói nhảm." Đan Dương Quận chúa dựa trên kinh nghiệm của người từng trải, nói với Nguyễn Linh Chuỷ: "Con cảm thấy ưng ý là tốt rồi. Con người chính là như vậy, có những người vừa gặp đã yêu, lại có những người lâu ngày sinh tình, nếu con đã ưng ý thì quanh đi quẩn lại vẫn có thể là hắn.”
"Ý nương là nương và cha quanh đi quẩn lại vẫn ở cùng nhau sao?" Nguyễn Linh Huyên sớm đã nghe những lời này từ Nguyễn Nhị gia, lúc này nàng thốt ra, không ngờ Đan Dương Quận chúa lại búng tay vào đầu nàng khiến đầu nàng tê rần.
“Còn dám trêu chọc cha và nương à!” Đan Dương Quận chúa tóm lấy nàng: “Ta còn chưa hỏi con, rốt cuộc con và Lục điện hạ xảy ra chuyện gì?”
Nguyễn Linh Huyên ôm đầu, bối rối mê man nói: "Lục điện hạ và con xảy ra chuyện gì chứ?"
Đan Dương Quận chúa thấy nàng ngốc nghếch như thế nên bèn nói thẳng: “Nói thật cho ta biết, có phải con thích ngài ấy không?”
Hai mắt của Nguyễn Linh Huyên mở to.
"Sao, sao có thể?"
*
Bên ngoài doanh trướng của người Bắc Lỗ, Bảo Gia Quận chúa rầu rĩ không vui. Lúc đầu nàng ta tràn đầy tự tin, nhưng không ngờ cuối cùng lại thua thảm như vậy.
"Người Đại Chu quỷ kế đa đoan, còn cố ý đùa giỡn lừa gạt! Đường huynh không nói cho Hoàng đế Đại Chu biết thì thôi, sao không để muội nói!" Bảo Gia Quận chúa nghĩ một hồi lâu vẫn không nguôi cơn giận, chống nạnh nói với Trác Nhĩ Thân Vương: “Huynh còn nói mấy người kia là thân thích của huynh!”
Trác Nhĩ Thân Vương bình tĩnh nói: "Mặc dù mẫu thân ta là Công chúa Đại Chu, nhưng ta là người Bắc Lỗ, nói là thân thích chỉ vì muốn mọi người nể mặt, để họ không giương cung bạt kiếm với chúng ta."
Hắn ta điềm nhiên như không nhìn Bảo Gia Quận chúa: “Muội thua cũng không sao đâu. Ta nghĩ Đại Hoàng tử kia vẫn rất đề phòng ta, nhưng Lục Hoàng tử càng có nhiều lợi thế thì ta chỉ cần chờ ngày Đại Hoàng tử sốt ruột, chỉ cần hắn ta chịu hợp tác với ta, thì chuyến đi này sẽ không uổng phí."
“Nhưng muội đã thua!” Bảo Gia Quận chúa không chịu nổi việc mình bại trận dưới tay người Đại Chu: “Muội không thích thua!”
“Muội đã nói rồi đó, tất cả đều là quỷ kế của bọn họ nên cũng không tính là muội thua.” Trác Nhĩ Thân Vương an ủi nàng ta.
"Nhưng..." Bảo Gia Quận chúa vừa định nói, sau đó lại ủ rũ ngậm miệng lại.
Thật ra nếu tỷ thí bình thường, nàng ta cũng chưa chắc có thể đánh thắng được Nguyễn Linh Huyên.
Người Bắc Lỗ đang canh gác đột nhiên phát cảnh báo.
Hai huynh muội ngừng nói chuyện.
“Lục điện hạ?” Trác Nhĩ Thân Vương rất ngạc nhiên khi thấy người đầu tiên đến tìm mình không phải là Đại Hoàng tử mà là Lục Hoàng tử.
Đương nhiên là Tiêu Văn Cảnh không tới đây để hàn huyên, hắn liếc nhìn hai người rồi hỏi:
“Có phải vết thương trên mặt Nguyễn Linh Huyên là do Bảo Gia Quận chúa làm không?”
Ưu điểm lớn nhất của Bảo Gia Quận chúa là làm chuyện xấu mà không ngại thừa nhận, nàng ta lập tức chống nạnh, lý lẽ hùng hồn: "Đúng! Là ta!"
Trác Nhĩ Thân Vương cảm thấy đau đầu không thôi, kéo Bảo Gia Quận chúa ra phía sau:
"Tất cả chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi! Ngựa có lúc vấp, người mắc sai lầm là chuyện thường tình. May mà Huyện chủ cũng không bị thương nặng, còn giành được thắng lợi, tại đây Tiểu Vương cũng chúc mừng điện hạ."
Tiêu Văn Cảnh hơi híp mắt, liếc nhìn Bảo Gia Quận chúa.
Bảo Gia Quận chúa vốn rất thích ngắm dung mạo của mấy vị Hoàng tử Đại Chu, mặc dù người Đại Chu cũng không đẹp lắm. Nhưng dung mạo của hoàng thất vẫn khá bắt mắt, chỉ là ánh mắt mà Lục Hoàng tử nhìn nàng ta rất kỳ lạ khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi, không muốn ở lại lâu hơn: "Đường huynh, còn một chút thời gian nữa mới đến tiệc tối, muội đi cưỡi ngựa một chuyến đã!"
Trác Nhĩ Thân Vương sợ Tiêu Văn Cảnh tới hưng sư vấn tội, chỉ muốn tách bọn họ ra, tốt nhất là Bảo Gia Quận chúa rời đi.
Thế nhưng, khi nhìn Bảo Gia Quận chúa cưỡi lên ngựa, Trác Nhĩ Thân Vương quay đầu liền phát hiện tùy tùng của Tiêu Văn Cảnh không biết từ đâu đang cầm cung tên.
"Chuyện này là…?"
"Ta còn chưa có cơ hội tỷ thí với thân vương đây, không phiền chứ?" Tiêu Văn Cảnh giơ tay mời hắn ta, thế nhưng Trác Nhĩ Thân Vương không biết hắn định làm gì nên cũng không dám động đậy.
Khóe môi Tiêu Văn Cảnh khẽ nhếch, trước tiên hắn cầm một cây cung lên, chọn một mũi tên, đặt vào cung rồi kéo cung.
Trác Nhĩ Thân Vương nhìn Tiêu Văn Cảnh, sau đó lại nhìn Bảo Gia Quận chúa đang cưỡi ngựa đi xa, nội tâm chấn động đến mức quên cả giữ nụ cười trên môi, kinh ngạc hét lên: "Lục điện hạ, ngài làm gì vậy?!"
Nhưng Tiêu Văn Cảnh không chút do dự, mũi tên đã ra khỏi cung.
“Bảo Gia!” Trác Nhĩ Thân Vương không còn bình tĩnh được nữa, chạy về phía trước vài bước rồi hô lớn.
Bảo Gia Quận chúa nghe thấy Trác Nhĩ Thân Vương kêu to ở phía sau, nàng ta vô thức quay người lại, đúng lúc đó, con ngựa đột nhiên ngã xuống, chấn động cực lớn khiến nàng ta ngã khỏi yên ngựa.
Cũng may thân thủ nàng ta không tệ, đã quen với việc ngã ngựa, cho nên lúc này mới đưa ra quyết định thật nhanh, ôm lấy đầu mình để bảo vệ chỗ trọng yếu.
Sau khi lăn lộn trên mặt cỏ vài vòng, nàng ta nằm trên đất.
Người Bắc Lỗ sợ ngây người.
Trác Nhĩ Thân Vương đột nhiên quay đầu lại, sắc mặt tái nhợt: "Lục điện hạ!"
Tiêu Văn Cảnh nhìn Bảo Gia Quận chúa từ xa đang chầm chậm đứng dậy, ấm giọng nói: “Ngựa có lúc vấp, người mắc sai lầm, đều là chuyện thường tình.”
"Rõ ràng là ngài cố ý!" Trác Nhĩ Thân Vương nói.
Ai sáng suốt đều có thể nhìn ra Tiêu Văn Cảnh đến đây vì Bảo Gia Quận chúa, mấy lời nói khó hiểu trước đó chỉ là để xác minh xem vết thương của Nguyễn Linh Huyên có liên quan gì đến nàng ta hay không.
“Nếu các ngươi còn dám dùng lại mấy chiêu trò này, lần sau thứ ta b.ắ.n sẽ không chỉ là chân ngựa đâu.” Tiêu Văn Cảnh cười như không.
"Ngài điên rồi à?" Trác Nhĩ Thân Vương mặc dù có dã tâm bừng bừng, nhưng hắn ta chưa bao giờ dám tỏ ý thù địch một cách trắng trợn và ngạo mạn như vậy với người khác. Hơn nữa đây lại còn là trước mặt kẻ thù có quan hệ căng thẳng như vậy.
Tiêu Văn Cảnh ném cây cung trở lại khay, bình tĩnh nói: “Ta nói được làm được.”
Danh sách chương