Tiểu Thạch Đầu và nàng phối hợp với nhau hết sức ăn ý, nó có thể hiểu được tất cả mệnh lệnh của nàng. Khi thấy nàng có động tác như vậy nó lập tức tung vó phi nước đại, chẳng mấy chốc đã từ từ thu hẹp khoảng cách vừa được Bảo Gia Quận chúa tạo ra khi nãy.

Mấy người cưỡi ngựa chạy phía sau các nàng đã sớm bắt đầu giao chiến, Ngụy Khiếu Vũ dẫn theo hai ngươi khác có nhiệm vụ ngăn cản người Bắc Lỗ, còn Chương Nguyên Côn phụ trách nhân lúc hỗn loạn sẽ b.ắ.n tên.

Chỉ nghe thấy hắn ta kêu to này này, liên tục gọi Ngụy Khiếu Vũ đến cứu hắn ta, đồng thời lại vì bản thân b.ắ.n trúng bia mà lớn tiếng khen hay.

Người Bắc Lỗ nói chuyện ồn ào, giọng điệu vừa vội vừa tức giống như cũng không giành được chút lợi thế nào.

Nguyễn Linh Huyên quay đầu nhìn bọn họ.

Lúc đầu bọn họ tưởng rằng chỉ cầm để chặn những người Bắc Lỗ khác lại, chỉ để một mình nàng cạnh tranh với Bảo Gia Quận chúa ở phía trước thì phần thắng của đội bọn họ không nhỏ.

Thế nhưng chắc chắn họ không thể ngờ rằng Bảo Gia Quận chúa vừa xông lên đã dùng roi đánh gãy dây cung của nàng, khiến nàng không thể nào b.ắ.n tên được.

Trên cái cây phía trước lại xuất hiện một bia ngắm, Bảo Gia Quận chúa giơ tay kéo cung, Nguyễn Linh Huyên để Tiểu Thạch Đầu đến gần nàng ta, sau đó đưa cây cung dài ra, dùng cây cung uốn cong mềm mại kia móc vào cung của Bảo Gia Quận chúa.

Chỉ cần có một chút sai lầm, góc b.ắ.n của mũi tên sẽ chệch hướng đến nỗi ngay cả mép của bia ngắm cũng không b.ắ.n vào được.

Thấy lần b.ắ.n tên này thất bại, Bảo Gia Quận chúa tức giận: “Ngươi!”

Nguyễn Linh Huyên lạnh lùng nói: “Ta đã nói, ta mà không được thì người cũng đừng hòng b.ắ.n trúng!”

Hai người không giảm tốc độ bởi vì cuộc tỷ thí này ngoại trừ so tài b.ắ.n bia ra thì đua tốc độ cũng là một hạng mục trong cuộc tỷ thí, các nàng còn phải cạnh tranh vị trí trước sau.

Để không còn bị nàng làm ảnh hướng đến việc b.ắ.n tên, Bảo Gia Quận chúa cố ý đi đường vòng nhưng sao Nguyễn Linh Huyên lại có thể để nàng ta được như ý, nàng giống như thuốc cao da chó luôn áp sát Bảo Gia Quận chúa.

Khiến Bảo Gia Quận chúa tức giận đến nỗi cũng bắt đầu liên tục nói tiếng Bắc Lỗ.

Chẳng qua Nguyễn Linh Huyên không hiểu nàng ta nói gì nên nàng không ngại một chút nào.

Cứ như vậy Bảo Gia Quận chúa liên tiếp bị ảnh hưởng hai lần b.ắ.n tên sau đó, cuối cùng nàng ta mất hết lý trí, không còn quan tâm đến phong thái của bản thân nữa, tức giận chửi ầm lên nói nàng khốn nạn.

“Ai khốn nạn, người mới khốn nạn!” Đến lúc này, Nguyễn Linh Huyên cũng không nhường nàng ta nữa, nàng lớn tiếng nói: “Lát nữa hai chúng ta đánh một trận luôn đi, xem ta có thể khiến  mặt mũi người bầm dập hay không!”

“Nguyễn Linh Huyên!”

Bỗng nhiên có người gọi nàng, Nguyễn Linh Huyên cũng không quan tâm đến Bảo Gia Quận chúa đang nói mấy lời dọa nạt nữa.

Nàng nhìn sang phía bên phải, chỉ thấy bên ngoài đường đua là Tiêu Văn Cảnh cầm một cây cung trong tay, nàng lập tức cưỡi ngựa băng qua chỗ hắn.

Bảo Gia Quận chúa thấy vậy lập tức hiểu ngay ý định của bọn họ, nàng ta dứt khoát thúc ngựa chạy qua, muốn va vào Nguyễn Linh Huyên khiến nàng ngã ngựa.

Ngã ngựa khi đang chạy tốc độ cao cũng không phải vấn đề có đau hay không, nếu tư thế khi ngã không tốt thì có khi sẽ ngã gãy cổ, đi đời nhà ma.

Nguyễn Linh Huyên cắn chặt răng, kéo mạnh dây cương, để Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng lách qua.

Tiểu Thanh Đầu cũng biết nguy hiểm nên cố gắng tăng tốc, chạy đến gần Tiêu Văn Cảnh và Tiểu Miên Hoa.

“Đón lấy!”

Tiêu Văn Cảnh ném cung tên cho nàng, Nguyễn Linh Huyên vừa bắt được cây cung thì cảm giác đầu tiên chính là cây cung này rất nhẹ nhưng nàng không kịp nghĩ nhiều, Bảo Gia Quận chúa đã đánh đến ngay bên cạnh nàng.

Nguyễn Linh Huyên cũng không rảnh tốn thời gian với nàng ta nữa, nàng dứt khoát cưỡi ngựa xông thẳng về phía trước, phóng ngựa chạy đến điểm cuối của trường đua.

Cạnh tảng đá ở giữa đường có một cái bia ngắm, nàng cũng bỏ qua không thèm để ý đến. Dưới ánh mắt hoảng hốt của Bảo Gia Quận chúa, nàng kéo dây cung từ đằng xa, nhắm b.ắ.n một mũi tên vào bia ngắm ở điểm cuối kia.

Vút…

Đích đến của mũi tên có chút sai sót, mũi tên bay cao hơn bia ngắm.

Cung tên mới nên không thuận tay cũng là bình thường, chỉ là Nguyễn Linh Huyên cũng không ngờ sẽ có sự sai sót lớn đến như thế.

Cây cung này không nặng, độ co dãn của dây cung cũng rất tốt, dường như lúc kéo dây còn đỡ tốn sức hơn tất cả những cây cung nàng đã từng dùng trước đây, nàng chỉ dùng một nửa lực đã có thể khiến mũi tên bay đến chỗ xa hơn.

“Xem ra đây là cung mới, vẫn chưa thuận tay, ngươi cũng đừng uổng phí công sức nữa!”

Lúc này Bảo Gia Quận chúa đã b.ắ.n trúng bia ngắm ở vị trí thứ hai đếm ngược, đang ra roi thúc ngựa chạy đến điểm cuối cùng. Chỉ là Nguyễn Linh Huyên đang dẫn trước nàng ta ít nhất hai thân ngựa, bàn về tốc độ, ngựa của nàng ta không thể nào đuổi kịp trong khoảng cách ngắn như vậy.

Bảo Gia Quận chúa lại giương cung lên lần nữa, chẳng qua lần này thứ nàng ta ngắm vào chính là ngựa của Nguyễn Linh Huyên.

Chỉ cần b.ắ.n trúng ngựa, Nguyễn Linh Huyên sẽ không thể chạy đến điểm cuối cùng, nàng ta cũng có thể giành chiến thắng.

Đúng lúc này, Nguyễn Linh Huyên cũng quay đầu lại nhìn thấy ý định của Bảo Gia Quận chúa, nàng để Tiểu thạch Đầu chạy theo đường zíc zắc, để Bảo Gia Quận chúa không thể nào nhắm b.ắ.n chính xác được.

Bảo Gia Quận chúa chỉ còn lại một mũi tên, không thể để nó uống phí vô ích, nếu như không thể b.ắ.n trúng thì còn không bằng giữ lại b.ắ.n vào bia ngắm ở điểm cuối cùng. Sau khi cân nhắc xong xuôi, nàng ta từ bỏ việc kỵ xạ, dùng tốc độ cao nhất chạy về điểm cuối cùng, đồng thời trên đường cũng luôn giương cung kéo dây cung, muốn b.ắ.n tên.

Nguyễn Linh Huyên cũng kéo cung ra nhưng lần này mục tiêu nàng nhắm không phải là bia ngắm.

Hai mũi tên va vào nhau giữa không trung, sau đó lộp bộp rơi xuống đất, bị móng ngựa phóng đến giẫm vào trong bụi đất.

Bảo Gia Quận chúa lập tức nổi giận.

“Ngươi làm cái gì đấy!”

Rõ ràng Nguyễn Linh Huyên cầm cung không thuận tay, sao còn có thể b.ắ.n trúng mũi tên của nàng ta? Chẳng lẽ mũi tên đầu tiên chỉ là mũi nàng ta dùng để thử tay sao?

Nhưng chỉ dựa vào một mũi tên, sao nàng ta có thể nhanh chóng thay đổi những phán đoán, nhận định của mình về cây cung mới chứ, từ đó khiến bản thân có thể nhắm mục tiêu chính xác hơn?

Bảo Gia Quận chúa không dám tin, Đại Chu còn có nữ tử có kỵ xạ tốt hơn nàng ta.

Nhưng tất cả những thứ đã và đang xảy ra trước mặt nàng ta đã cho thấy, nữ tử tên Nguyễn Linh Huyên này quả thực có trình độ kỵ xạ không tầm thường, nếu tỷ thí nghiêm túc, vẫn chưa biết chênh lệch giữa hai người là bao nhiêu.

Nguyễn Linh Huyên lại giương cung lên lần nữa, lần này nàng đặt tất cả ba mũi tên còn lại lên dây cung, trên lưng ngựa lắc lư lên xuống, cuối cùng khi con ngựa tung vó khiến người nàng nảy lên cao, ngón tay nàng buông ra, ba mũi tên liên tiếp b.ắ.n vào trên bia.

Người Đại Chu làm giám khảo ở vạch đích cũng lập tức vì ba mũi tên của nàng mà reo lên tán thưởng.

“Hay!”

Ngựa của Nguyễn Linh Huyên đến đích trước, Bảo Gia Quận chúa tụt lại phía sau một chút.

Một lúc sau, những người phía sau mới lần lượt về đích.

Trên người Ngụy Khiếu Vũ bị thương, mấy người Bắc Lỗ kia người nào người nấy cũng bị sây sát, đánh nhau trên lưng ngựa là một chuyện rất khó khăn, ngựa vừa dừng lại ai nấy đều thở hổn hển, quay sang trừng mắt nhìn nhau.

Chỉ có Chương Nguyên Côn vẫn còn đang phấn khích, vung cung về phía quan khảo nói: “Mau đi đếm đi, chắc chắn mũi tên của bọn ta nhiều hơn bọn hắn.”

Một thiếu niên người Bắc Lỗ chạy đến, cằn nhằn kể khổ với Bảo Gia Quận chúa một phen.

Bảo Gia Quận chúa lập tức đứng ra, chỉ vào Chương Nguyên Côn nói: “Từ đã, các ngươi đưa hết tên cho một mình hắn ta bắn! Hắn ta b.ắ.n tận năm mũi tên lên một bia ngắm! Các ngươi làm như thế là đang gian lận!”

“Như thế nào là gian lận, Quận chúa cũng đã nói, cuộc tỷ thí này chỉ so xem ai về đích đầu tiên.” Ngụy Khiếu Vũ chỉ xuống Nguyễn Linh Huyên, lại dùng chỉ ngón cái ra sau lưng: “Với cả so xem tên của đội nào b.ắ.n vào bia ngắm nhiều hơn chứ không nói phải chia đều trên mỗi đầu người.”

Chương Nguyên Côn đắc ý nói: “Đúng vậy!”

Chàng thiếu niên người Bắc Lỗ vừa uất ức vừa tức giận, bực tức giậm chân bình bịch.

“Các ngươi như này là lách luật!” Bảo Gia Quận chúa tức giận ném cung đi, cưỡi ngựa chạy về.

Nguyễn Linh Huyên che vết thương trên mặt, cưỡi ngựa quay lại nơi xuất phát cùng những người khác.

Quan khảo tính toán số cung tiễn nên về muộn hơn bọn họ một chút, hắn ta mang năm bia ngắm về cho Hoàng đế xem. Trong lòng Thuận Thiên Đế vô cùng vui mừng, lập tức trao phần thưởng là bội kiếm của Tiên hoàng cho Nguyễn Linh Huyên, sau đó cũng phân phó trọng thưởng cho bốn người còn lại.

Bảo Gia Quận chúa thở dốc đi đến bên cạnh Trác Nhĩ Thân Vương, vẻ mặt hết sức tức giận.

Mặc dù nàng ta bực tức rõ ra mặt nhưng Thuận Thiên Đế cũng giả vờ như không nhìn thấy, lập tức bảo người chuẩn bị tiệc tối vào tối hôm nay, định chúc mừng cho ra trò một phen.

Trác Nhĩ Thân Vương vẫn tươi cười, trông không giống như đang không vui.

Tiêu Yến Thư kéo Nguyễn Linh Huyên vui vẻ đến nỗi sắp khóc đến nói: “Linh Huyên, ta biết ngay ngươi có thể thắng mà!”

Chiến thắng của Nguyễn Linh Huyên chẳng những bảo vệ thể diện của Đại Chu, hơn nữa Bảo Gia Quận chúa chắc chắn cũng không còn mặt mũi nào mà tiếp tục khiêu chiến nàng ấy nữa.

“Mặt của ngươi sao vậy?” Tiêu Yến Thư thấy nàng cứ mãi che mặt không buông, sau khi vui vẻ thì lại lo lắng: “Vừa nãy đã bị thương sao?”

“Không sao… Chỉ là lúc kéo dây cung bị b.ắ.n vào mặt nên đỏ lên thôi…” Nguyễn Linh Huyên không dám nói thật, sợ Tiêu Yến Thư nhìn thấy mình bị thương thì sẽ đau lòng.

Nàng cứ luôn che vết thương không cho người khác nhìn, đến lúc quay về bên cạnh mẫu thân, nàng mới méo miệng, nước mắt bắt đầu tí tách rơi xuống.

“Nương, con đau quá!”

Đan Dương Quận chúa bỏ tay nàng xuống, lúc này bà ấy mới nhìn thấy rõ vết thương trên mặt nữ nhi mình đã sưng lên, bà ấy hoảng hốt nói: “Miên Miên, sao con lại bị thương như thế này?”

Bà ấy không chỉ kinh ngạc vì Nguyễn Linh Huyên bị thương mà còn kinh ngạc vì kể cả đã bị thương đến mức này nhưng nàng vẫn nhịn đến bây giờ mới bắt đầu khóc.

Vết thương này cũng không phải có thể sưng thành thế này ngay lập tức, cho nên cũng chẳng biết vết thương này đã bao lâu rồi.

Nguyễn Linh Huyên nói rõ đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra cho Đan Dương Quận chúa nghe, Đan Dương Quận chúa giận không nhịn nổi: “Những người Bắc Lỗ này thật quá quắt, thật sự cho rằng Đại Chu ta không dám làm gì bọn chúng sao?”

Tiêu Văn Cảnh đúng lúc đi đến, vừa đến nơi đã nhìn thấy NGuyên Linh Huyên nước mắt đầm đìa, hơn nữa vết thương trên mặt nàng…

Hắn cau mày lại, hai tay buông thõng bên người nắm chặt thành nắm đấm, từ từ đến gần nàng.

“Miên Miên…”

Nguyễn Linh Huyên ngước đôi mắt long lanh ánh nước lên nhìn hắn, dúi thanh kiếm nàng đang cầm trong tay vào n.g.ự.c hắn, còn nức nở buồn bã nói: “Tặng cho người đấy, ta nói được làm được!”

Cầm thanh kim loại lạnh lẽo trong lòng bàn tay, Tiêu Văn Cảnh cảm thấy cơ thể mình như bị đông cứng lại đến nỗi run lên từng hồi.

Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả.

Nàng cố gắng hết mình như vậy, tất cả đều là vì hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện