Lúc này Trác Nhĩ Thân Vương mới nhận ra, Tiêu Văn Cảnh hoàn toàn không sợ sẽ đắc tội hắn ta, cũng không sợ hắn ta quay về sẽ mách tội hắn.
Chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh đã biết rõ tình hình của hắn ta ở Bắc Lỗ, biết rằng hiện tại hắn ta không thể gây ra được sóng gió gì? Trác Nhĩ Thân Vương thầm nghiến răng, sải bước đi qua hắn mà không nói một lời, hắn ta muốn đi xem vết thương của Bảo Gia Quận chúa trước.
Rơi khỏi lưng ngựa đang chạy với tốc độ nhanh không phải là chuyện nhỏ.
Bảo Gia Quận chúa ngã đến choáng váng cả đầu, ngây ra cả lúc lâu mới mới bắt đầu khóc òa lên, than khóc nói chỗ nào trên người mình cũng đau.
Trác Nhĩ Thân Vương không còn cách nào khác ngoài việc cho người đưa nàng ta trở lại lều, rồi nhờ thái y đến xem vết thương cho nàng ta.
Tiệc tối ngày đầu tiên, hai cô nương nổi bật nhất Bắc Lỗ và Đại Chu đều vắng mặt, không ai xuất hiện.
*
Trong lều.
Nguyễn Linh Huyên đang cầm gương kiểm tra vết thương trên mặt, nàng không để tâm chuyện việc mặt mình có bị để lại sẹo hay không, bởi vì trên mặt và tay của Ngụy tiểu tướng quân cũng có rất nhiều vết sẹo, đó là huân chương cho sự dũng cảm của các chiến sĩ.
Nếu bản thân nàng có sẹo, thì sẽ càng giống Tiểu Tướng quân hơn.
Chuyện khó chịu duy nhất là trong khi đợi vết thương lành hẳn, làm ra biểu cảm gì cũng thấy mặt rất đau, mà vừa bị đau là nàng lại hận không thể xông ra đánh Bảo Gia Quận chúa một trận.
"Cô nương! Nô tỳ đi hỏi rồi, Bảo Gia Quận chúa cũng không đi dự yến tiệc..." Vân Phiên mang bữa tối tới.
Bởi vì đang ở bãi săn, nên đồ ăn toàn là các loại thịt động vật có thể săn được ở đó, được nướng trên lửa lớn cho đến khi béo ngậy rồi rắc các loại gia vị lên, nhìn rất hấp dẫn.
Nguyễn Linh Huyên tò mò nhìn Vân Phiến đặt những miếng thịt nướng đủ màu sắc lên bàn và hỏi: "Tại sao?"
Nàng còn tưởng rằng Bảo Gia Quận chúa này chắc chắn sẽ nhân cơ hội để thể hiện bản thân trong yến tiệc tối nay.
“Nghe Trác Nhĩ Thân Vương nói, Bảo Gia Quận chúa đang cưỡi ngựa thì bị ngã ngựa ngoài ý muốn, bị gãy tay, hiện tại chỉ có thể nằm trong lều dưỡng thương.”
“Ngã ngựa á?” Nguyễn Linh Huyên cao giọng hỏi, lộ vẻ không thể tin được.
Nếu một người luyện được kỹ năng cưỡi ngựa như nàng ta mà vô duyên vô cớ ngã ngựa thì chắc chắn giữa con ngựa hoặc chủ của nó, một trong hai bị điên.
“Đúng ạ, nô tỳ cũng không tin, nhưng bọn họ nói với với bệ hạ như vậy.”
Nói với bệ hạ thì chắc không phải nói dối đâu nhỉ?
“Vậy thì thật đáng tiếc…” Nguyễn Linh Huyên còn muốn đánh nhau với nàng ta để trút cơn tức giận trong lòng, bây giờ nàng ta đã bị gãy tay, nàng cũng không tiện ‘bắt nạt’ người ta nữa.
Vân Phiến lại hiểu lầm câu đáng tiếc của nàng, gật đầu nói: "Đúng đó, tiệc tối rất náo nhiệt, đáng tiếc Quận chúa không cho người đi xem chút..."
Nguyễn Linh Huyên bị thương là một chuyện, nhưng Đan Dương Quận chúa không yên tâm về nàng lại là chuyện khác, vì vậy yến tiệc đông vui như vậy mà nàng không thể tham gia.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh Huyên cũng không phải là người hay oán trách. Dù không thể đến dự tiệc cũng phải ăn uống đầy đủ, nàng ngồi xuống bàn, ngửi thấy mùi thịt nướng nóng hổi đang bốc khói thì lập tức trợn mắt, ghét bỏ.
Tuy nàng không kén ăn nhưng lại có khứu giác rất nhạy, món thịt rừng có mùi quá gây mũi, dù đã cho nhiều loại gia vị phức tạp vào nhưng cũng không thể giấu được mùi tanh của thịt.
Vân Phiến thấy nàng không vui nên nói: "Cô nương, ở đây chỉ có những món thịt này thôi."
Ý là nếu không ăn thì chỉ có thể để bụng đói thôi.
Nguyễn Linh Huyên chạy nhảy cả ngày dài đã sớm đói meo cả bụng, không thể không ăn.
“Tiểu thư, Lục điện hạ tới.” Người hầu ở cửa chợt cất giọng bẩm báo.
Nguyễn Linh Huyên sửng sốt, bữa tiệc đã bắt đầu từ lâu rồi,không biết tại sao Tiêu Văn Cảnh lại xuất hiện ở đây, nàng đeo khăn che mặt lên rồi nói: “Mời vào.”
Tiêu Văn Cảnh bước vào, cầm theo một đĩa bánh ngọt.
“Ta sợ muội không quen với món nướng ở đây nên mang ít bánh ngọt từ chỗ mẫu phi đến đây.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn đĩa bánh ngọt, hai mắt sáng lên.
Có lúc Nguyễn Linh Huyên thực sự muốn hét lớn rằng Tiêu Văn Cảnh là người hiểu nàng nhất trên đời!
Nhưng niềm vui vừa trào dâng trong lòng đã nhanh chóng bị lời nói hồi chiều của Đan Dương Quận chúa áp xuống.
Biểu hiện trước đây của nàng khiến người khác dễ hiểu lầm đến vậy à?
Sao người nào cũng nói nàng thích Tiêu Văn Cảnh? Ngay cả Tiêu Văn Cảnh hồi trước cũng rất kỳ lạ…
Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng đưa ra kết luận.
Chắc chắn là nàng chưa đủ dè dặt trước mặt Tiêu Văn Cảnh.
Nguyễn Linh Huyên lúng túng,nhìn sang nơi khác.
“Không phải bây giờ người nên có mặt trong bữa tiệc tối sao?”
Tiêu Văn Cảnh hơi dừng bước, sau đó lại đi về phía trước như không có chuyện gì, hai mắt khẽ chớp: “Bọn họ đang uống rượu, ta ra ngoài hít thở.”
Nguyễn Linh Huyên đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh đen láy cùng đôi lông mày cong cong, nàng yên lặng ngồi đó, không xông đến khi nhìn thấy bánh như hồi trước.
Vân Phiến liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ lui về mép lều, cúi đầu xuống, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Văn Cảnh đặt bánh ngọt xuống, đưa chiếc cung sau lưng cho Nguyễn Linh Huyên: “Nội giám đã thu cung tên của muội về, ta thay dây cung mới cho muội rồi.”
Nguyễn Linh Huyên còn định đợi đến ngày mai thì phái Vân Phiến đi hỏi, cây cung cũ đó theo nàng đã lâu, chỉ bị đứt dây, vẫn còn dùng được.
Không ngờ rằng Tiêu Văn Cảnh mang cung về cho nàng rồi.
Nguyễn Linh Huyên cầm lấy chiếc cung đi vài bước đến kệ để gần đó rồi đặt nó xuống, đồng thời gỡ chiếc cung quấn dây đỏ hồi trước xuống.
"Vừa đúng lúc ta định trả lại cây cung của người."
Nguyễn Linh Huyên muốn trả lại cây cung mà Tiêu Văn Cảnh đã cho nàng mượn.
Tiêu Văn Cảnh không nhận: “Đây vốn là quà sinh nhật mà ta chuẩn bị cho muội.”
"Quà cho ta?" Nguyễn Linh Huyên chớp mắt vài cái, sau đó cúi đầu, cẩn thận nhìn cây cung trong tay.
Lúc trước nàng đã vội vàng thử nó trên đấu trường, nhưng vẫn chưa nhìn kỹ hình dạng của nó.
Đây là một chiếc cung ghép bằng gân, làm từ gỗ nguyên khối sẫm màu, các đầu màu đen được đánh bóng loáng, kiểu dáng thanh mảnh và tinh tế.
“Cây cung này có vẻ tốt hơn cây cung của ta nhỉ?”
Cây cung của Nguyễn Linh Huyên là Đan Dương Quận chúa bỏ ra rất nhiều tiền để mời người có kinh nghiệm về làm, mọi thứ đều cân đối, là một cây cung tốt hiếm có.
Tiêu Văn Cảnh chỉ vào cây cung mới nàng đang cầm: “Sáu vật liệu để làm phải chọn đúng lúc để lấy, mùa đông chọn thân, mùa thu làm góc, mùa hè sơn lụa.
Thợ mộc thông thường chỉ có thể làm được ba đến năm chiếc cung trong một năm, nếu số lượng tăng lên thì chất lượng sẽ giảm xuống, cây cung này phải mất ba năm mới làm ra, đương nhiên là tốt hơn."
Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc: “Ba năm á!”
Tiêu Văn Cảnh khẽ mỉm cười: “Ba năm cũng không lâu lắm đâu.”
Nguyễn Linh Huyên đột nhiên cảm thấy may mắn, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải là người tự làm đâu nhỉ?”
Tiêu Văn Cảnh hơi xấu hổ nói: “Ừm.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn đi nhìn lại cây cung, càng nhìn càng thấy hài lòng, cây cung này nhẹ nhàng, cầm không tốn sức.
"Dùng cây cung này, ít nhất ta có thể so đấu với cung thủ b.ắ.n tầm xa rồi!" Nguyễn Linh Huyên thử sức mạnh của nó, cũng biết nó có thể mang lại lợi ích gì cho mình.
Trên lưng ngựa cùng lắm là kéo được cung ba tên, mà còn là cung thủ rất giỏi mới làm được, mặc dù trước đây Nguyễn Linh Huyên đã sử dụng cây cung một tên cải tiến nhưng nàng vẫn không có lợi thế về khoảng cách.
"Ừm, muội b.ắ.n không xa không phải là do muội, mà là cung của muội không tốt. Nếu như muội dùng cây cung này thì có thể thắng." Tiêu Văn Cảnh cười nhạt.
Nguyễn Linh Huyên vuốt ve chiếc cung mới, ánh mắt không giấu được sự yêu thích, là cung do Tiêu Văn Cảnh tự tay làm ra.
"Ta sẽ trân trọng cây cung này!"
Tiêu Văn Cảnh nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Nguyễn Linh Huyên đột nhiên nghĩ đến, dường như Tiêu Văn Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng một cô nương như nàng thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung là không hợp lẽ thường. Thậm chí, hắn còn ủng hộ, khuyến khích nàng mọi lúc, đây là điều mà ngay cả Đan Dương Quận chúa cũng không thể làm được.
"Ta, ta còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho người!" Nguyễn Linh Huyên đột nhiên lắp bắp, ngước mắt lên hỏi Tiêu Văn Cảnh: "Người muốn gì?"
Tiêu Văn Cảnh nhìn tấm mạng che mặt bị hơi thở thổi bay, dưới tấm mạng là đôi môi hồng như ẩn như hiện.
Hắn không khỏi giơ tay vuốt ve nửa má bị thương của nàng, nhìn nàng nói: “Muội đã tặng một cây kiếm cho ta, thế là đủ rồi.”
Nguyễn Linh Huyên bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, nàng lại bắt đầu cảm thấy bối rối, như có thứ gì đó sắp bật ra không thể khống chế được.
"Ta đói rồi!" Nàng vội vàng quay mặt đi, bảo Vân Phiến chuẩn bị trà: "Chúng ta cùng ăn bánh thôi!"
Hai người ngồi vào bàn, chia nhau bánh ngọt và lấp đầy chiếc bụng rỗng.
Hai người nói mãi nói mãi, Tiêu Văn Cảnh nói về bài ca, điệu nhảy nơi thảo nguyên trên bữa tiệc, điều này khiến Nguyễn Linh Huyên rất mong chờ.
Nàng chưa bao giờ được xem người ta múa lửa hay múa rồng lửa.
"Muốn đi xem một chút không?" Tiêu Văn Cảnh chủ động nói.
Nguyễn Linh Huyên liếc nhìn Vân Phiến.
“…Nhưng, nương không cho ta ra khỏi lều…”
Tiêu Văn Cảnh không muốn làm nàng khó xử, hơn nữa hắn đã vắng mặt trên bữa tiệc một lúc lâu rồi nên chuẩn bị rời đi: "Nếu Đan Dương Quận chúa đã dặn nàng..."
Nhìn thấy hắn sắp rời đi, Nguyễn Linh Huyên nắm lấy tay áo Tiêu Văn Cảnh, đáng thương nói: “Nhưng ta muốn đi!”
Màn đêm buông xuống, ánh đuốc và đống lửa thắp sáng cả khu chỗ ngồi, còn xung quanh tối om.
Nguyễn Linh Huyên đeo mạng che mặt, trừ phi bị người quen bắt gặp, nếu không sẽ rất khó bị phát hiện.
Nguyễn Linh Huyên vẫn đang trốn ở trong đám người, lén lút liếc nhìn chỗ ngồi của Nguyễn gia. Đan Dương Quận chúa và Nguyễn Nhị gia đều không có ở đó, nhưng có một công tử trẻ lạ mặt ngồi bên cạnh đại tỷ của nàng, nàng mới chỉ thấy góc nghiêng của hắn ta, cộng thêm ánh sáng quá mờ ảo, nên không nhìn rõ.
Không cần nghĩ nhiều, người đó nhất định chính là Bùi công tử.
Nhưng không đợi nàng nhìn thêm vài lần, Bùi công tử đã được bốn vị Hoàng tử mời rượu.
Sau ba tuần rượu, ca hát và nhảy múa trở nên nhiệt tình hơn.
Nguyễn Linh Huyên xem đến say mê.
Những bước nhảy tự do phóng khoáng của nữ tử thảo nguyên hoàn toàn khác với những bước nhảy được luyện tập kỹ lưỡng của thành Thịnh Kinh.
Nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận được kiểu múa nóng bỏng quá mức của thảo nguyên. Chẳng mấy chốc đã có nhiều phu nhân không thể ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy, đi dạo loanh quanh.
Nguyễn Linh Huyên vô tình gặp phải Liễu Ỷ Như, là người mà nàng ghét nhất.
Nàng ta đến cùng người của Tạ gia, nhưng lại thích nói chuyện phiếm với Nguyễn lão phu nhân hơn, vì vậy mọi chuyện lớn nhỏ trong Nguyễn gia nàng ta đều nằm rõ.
Nguyễn Linh Huyên vừa nhìn thấy nàng ta thì cảm thấy đầu mình như muốn phình ra. Nàng sợ nàng ta sẽ đi mách tội với Đan Dương Quận chúa, vậy thì chuyện nàng lén ra ngoài sẽ không giấu được nữa.
Nhưng Liễu Ỷ Như nhìn thấy nàng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó lại cười lớn như ngầm hiểu, cuối cùng giả vờ đặt một ngón tay lên môi khẽ "Suỵt".
“Ngươi đừng đi lối này, mẫu thân ngươi đang nói chuyện với người ta bên kia kìa.” Liễu Ỷ Như chỉ sang hướng khác: “Cẩn thận kẻo bị nhìn thấy đó.”
Nguyễn Linh Huyên thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo hướng nàng ta chỉ, đúng là không đụng phải đám người Đan Dương Quận chúa thật, nàng rất khó hiểu: "Sao tự nhiên nàng ta lại tốt bụng như vậy?"
“Có chuyện kỳ quái, chắc chắn ẩn mưu đồ.” Tiêu Văn Cảnh nhận xét.
Nguyễn Linh Huyên không tin, kiên trì nói: "Cũng không hẳn. Có lẽ nàng ta đã đổi tính, trở nên tốt hơn thì sao."
Tiêu Văn Cảnh không tranh cãi với nàng.
Nguyễn Linh Huyên xem múa xong, lại muốn xem múa rồng lửa lần nữa, nàng đang lén lút trốn sau đám người, đột nhiên đầu nàng đụng trúng ai đó, ngã nhào xuống đất.
"Ôi chao!"
Người đối diện cũng kêu lên thảm thiết, cũng bị ngã lộn xuống.
Nguyễn Linh Huyên nghe thấy thanh âm quen thuộc, thì ôm đầu, mở mắt ra, giơ tay chỉ: “Là ngươi!”
Bảo Gia Quận chúa cũng không thua kém, chỉ thẳng vào nàng nói: "Sao lại là ngươi!"
Hai người đúng là oan gia ngõ hẹp, cả hai đều không ngờ rằng đối phương lại lén đến bữa tiệc tối.
Một người trùm khăn che mặt, còn người kia đeo băng trên tay, mỗi người đều có nét chật vật.
"Câu này ta hỏi người mới đúng!" Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên mở to.
"Ta?" Bảo Gia Quận chúa trừng mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, nhưng qua sự phân tích của Trác Nhĩ Thân Vương, nàng ta không dám trở mặt với Tiêu Văn Cảnh. Vì vậy nàng ta chỉ có thể giơ cánh tay đang băng bó của mình lên với Nguyễn Linh Huyên, lộ vẻ kiêu ngạo nói: "Vết thương nhỏ này không là gì với ta cả, nhưng ta thấy ngươi đúng là nhõng nhẽo, trên mặt có vết thương nhỏ xíu xiu đã vừa khóc lóc vừa che mặt, thật vô dụng!”
Nguyễn Linh Huyên có thể bị mang ra so sánh với người khác, nhưng không thể so nàng với Quận chúa Bắc Lỗ kiêu ngạo này. Cho nên khi nàng nghe vậy thì đứng dậy, không phục nói: “Đừng tưởng rằng người tàn phế thì ta không dám đánh người sao!"
"Nói như thể ngươi đánh thắng được ta vậy?" Bảo Gia Quận chúa cũng đứng dậy, nàng ta đứng thẳng nên cao hơn Nguyễn Linh Huyên nửa cái đầu, vì vậy giọng nói tràn đầy khinh thường: "Cho dù ta mất đi một tay, ngươi cũng không đánh được ta."
Nguyễn Linh Huyên chỉ vào Tiêu Văn Cảnh: “Đừng có coi thường ta, ta đánh bại được Lục Hoàng tử đó!”
Đây là chiến tích cao và có sức thuyết phục nhất của nàng.
Bảo Gia Quận chúa không tin, quay đầu nhìn Tiêu Văn Cảnh cao bảy thước.
Tiêu Văn Cảnh cũng phối hợp với Nguyễn Linh Huyên nói: "Ừm."
Cái gì?! Một nam nhân cao lớn như hắn cũng không thể đánh lại được một nha đầu như Nguyễn Linh Huyên?
Nhịp tim của Bảo Gia Quận chúa bắt đầu tăng nhanh.
Nguyễn Linh Huyên thừa thắng xông lên, dùng kế khích tướng: “Không tin thì chúng ta so tài một lần đi!”
Lúc này Bảo Gia Quận chúa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mặt đỏ bừng bừng như lửa.
Ngay khi nàng ta đang do dự có nên đồng ý vì thể diện hay từ chối vì sức khỏe, Tiêu Văn Cảnh đã lên tiếng: "Không được."
Bảo Gia Quận chúa thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Văn Cảnh lại khiến nàng ta lại bối rối.
“Nơi này nhiều người đi lại, không tiện.” Tiêu Văn Cảnh chỉ chỉ một chỗ tối tăm: “Bên kia rất ít người, ta sẽ trông chừng giúp muội.”
Hắn nhìn Nguyễn Linh Huyên, nói nửa câu cuối một cách nhẹ nhàng và đầy ẩn ý.
Bảo Gia Quận chúa nghe mà ngây người.
Biểu ca nói đúng, đừng nhìn bề ngoài Lục điện hạ là người cao quý, nhưng khi ở bên cạnh Nguyễn Linh Huyên, hắn chắc chắn sẽ là người có thể hùa theo làm loạn cùng nàng!
Chẳng lẽ Tiêu Văn Cảnh đã biết rõ tình hình của hắn ta ở Bắc Lỗ, biết rằng hiện tại hắn ta không thể gây ra được sóng gió gì? Trác Nhĩ Thân Vương thầm nghiến răng, sải bước đi qua hắn mà không nói một lời, hắn ta muốn đi xem vết thương của Bảo Gia Quận chúa trước.
Rơi khỏi lưng ngựa đang chạy với tốc độ nhanh không phải là chuyện nhỏ.
Bảo Gia Quận chúa ngã đến choáng váng cả đầu, ngây ra cả lúc lâu mới mới bắt đầu khóc òa lên, than khóc nói chỗ nào trên người mình cũng đau.
Trác Nhĩ Thân Vương không còn cách nào khác ngoài việc cho người đưa nàng ta trở lại lều, rồi nhờ thái y đến xem vết thương cho nàng ta.
Tiệc tối ngày đầu tiên, hai cô nương nổi bật nhất Bắc Lỗ và Đại Chu đều vắng mặt, không ai xuất hiện.
*
Trong lều.
Nguyễn Linh Huyên đang cầm gương kiểm tra vết thương trên mặt, nàng không để tâm chuyện việc mặt mình có bị để lại sẹo hay không, bởi vì trên mặt và tay của Ngụy tiểu tướng quân cũng có rất nhiều vết sẹo, đó là huân chương cho sự dũng cảm của các chiến sĩ.
Nếu bản thân nàng có sẹo, thì sẽ càng giống Tiểu Tướng quân hơn.
Chuyện khó chịu duy nhất là trong khi đợi vết thương lành hẳn, làm ra biểu cảm gì cũng thấy mặt rất đau, mà vừa bị đau là nàng lại hận không thể xông ra đánh Bảo Gia Quận chúa một trận.
"Cô nương! Nô tỳ đi hỏi rồi, Bảo Gia Quận chúa cũng không đi dự yến tiệc..." Vân Phiên mang bữa tối tới.
Bởi vì đang ở bãi săn, nên đồ ăn toàn là các loại thịt động vật có thể săn được ở đó, được nướng trên lửa lớn cho đến khi béo ngậy rồi rắc các loại gia vị lên, nhìn rất hấp dẫn.
Nguyễn Linh Huyên tò mò nhìn Vân Phiến đặt những miếng thịt nướng đủ màu sắc lên bàn và hỏi: "Tại sao?"
Nàng còn tưởng rằng Bảo Gia Quận chúa này chắc chắn sẽ nhân cơ hội để thể hiện bản thân trong yến tiệc tối nay.
“Nghe Trác Nhĩ Thân Vương nói, Bảo Gia Quận chúa đang cưỡi ngựa thì bị ngã ngựa ngoài ý muốn, bị gãy tay, hiện tại chỉ có thể nằm trong lều dưỡng thương.”
“Ngã ngựa á?” Nguyễn Linh Huyên cao giọng hỏi, lộ vẻ không thể tin được.
Nếu một người luyện được kỹ năng cưỡi ngựa như nàng ta mà vô duyên vô cớ ngã ngựa thì chắc chắn giữa con ngựa hoặc chủ của nó, một trong hai bị điên.
“Đúng ạ, nô tỳ cũng không tin, nhưng bọn họ nói với với bệ hạ như vậy.”
Nói với bệ hạ thì chắc không phải nói dối đâu nhỉ?
“Vậy thì thật đáng tiếc…” Nguyễn Linh Huyên còn muốn đánh nhau với nàng ta để trút cơn tức giận trong lòng, bây giờ nàng ta đã bị gãy tay, nàng cũng không tiện ‘bắt nạt’ người ta nữa.
Vân Phiến lại hiểu lầm câu đáng tiếc của nàng, gật đầu nói: "Đúng đó, tiệc tối rất náo nhiệt, đáng tiếc Quận chúa không cho người đi xem chút..."
Nguyễn Linh Huyên bị thương là một chuyện, nhưng Đan Dương Quận chúa không yên tâm về nàng lại là chuyện khác, vì vậy yến tiệc đông vui như vậy mà nàng không thể tham gia.
Tuy nhiên, Nguyễn Linh Huyên cũng không phải là người hay oán trách. Dù không thể đến dự tiệc cũng phải ăn uống đầy đủ, nàng ngồi xuống bàn, ngửi thấy mùi thịt nướng nóng hổi đang bốc khói thì lập tức trợn mắt, ghét bỏ.
Tuy nàng không kén ăn nhưng lại có khứu giác rất nhạy, món thịt rừng có mùi quá gây mũi, dù đã cho nhiều loại gia vị phức tạp vào nhưng cũng không thể giấu được mùi tanh của thịt.
Vân Phiến thấy nàng không vui nên nói: "Cô nương, ở đây chỉ có những món thịt này thôi."
Ý là nếu không ăn thì chỉ có thể để bụng đói thôi.
Nguyễn Linh Huyên chạy nhảy cả ngày dài đã sớm đói meo cả bụng, không thể không ăn.
“Tiểu thư, Lục điện hạ tới.” Người hầu ở cửa chợt cất giọng bẩm báo.
Nguyễn Linh Huyên sửng sốt, bữa tiệc đã bắt đầu từ lâu rồi,không biết tại sao Tiêu Văn Cảnh lại xuất hiện ở đây, nàng đeo khăn che mặt lên rồi nói: “Mời vào.”
Tiêu Văn Cảnh bước vào, cầm theo một đĩa bánh ngọt.
“Ta sợ muội không quen với món nướng ở đây nên mang ít bánh ngọt từ chỗ mẫu phi đến đây.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn đĩa bánh ngọt, hai mắt sáng lên.
Có lúc Nguyễn Linh Huyên thực sự muốn hét lớn rằng Tiêu Văn Cảnh là người hiểu nàng nhất trên đời!
Nhưng niềm vui vừa trào dâng trong lòng đã nhanh chóng bị lời nói hồi chiều của Đan Dương Quận chúa áp xuống.
Biểu hiện trước đây của nàng khiến người khác dễ hiểu lầm đến vậy à?
Sao người nào cũng nói nàng thích Tiêu Văn Cảnh? Ngay cả Tiêu Văn Cảnh hồi trước cũng rất kỳ lạ…
Nguyễn Linh Huyên suy nghĩ đi suy nghĩ lại, cuối cùng đưa ra kết luận.
Chắc chắn là nàng chưa đủ dè dặt trước mặt Tiêu Văn Cảnh.
Nguyễn Linh Huyên lúng túng,nhìn sang nơi khác.
“Không phải bây giờ người nên có mặt trong bữa tiệc tối sao?”
Tiêu Văn Cảnh hơi dừng bước, sau đó lại đi về phía trước như không có chuyện gì, hai mắt khẽ chớp: “Bọn họ đang uống rượu, ta ra ngoài hít thở.”
Nguyễn Linh Huyên đeo khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt hạnh đen láy cùng đôi lông mày cong cong, nàng yên lặng ngồi đó, không xông đến khi nhìn thấy bánh như hồi trước.
Vân Phiến liếc nhìn xung quanh, lặng lẽ lui về mép lều, cúi đầu xuống, cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Tiêu Văn Cảnh đặt bánh ngọt xuống, đưa chiếc cung sau lưng cho Nguyễn Linh Huyên: “Nội giám đã thu cung tên của muội về, ta thay dây cung mới cho muội rồi.”
Nguyễn Linh Huyên còn định đợi đến ngày mai thì phái Vân Phiến đi hỏi, cây cung cũ đó theo nàng đã lâu, chỉ bị đứt dây, vẫn còn dùng được.
Không ngờ rằng Tiêu Văn Cảnh mang cung về cho nàng rồi.
Nguyễn Linh Huyên cầm lấy chiếc cung đi vài bước đến kệ để gần đó rồi đặt nó xuống, đồng thời gỡ chiếc cung quấn dây đỏ hồi trước xuống.
"Vừa đúng lúc ta định trả lại cây cung của người."
Nguyễn Linh Huyên muốn trả lại cây cung mà Tiêu Văn Cảnh đã cho nàng mượn.
Tiêu Văn Cảnh không nhận: “Đây vốn là quà sinh nhật mà ta chuẩn bị cho muội.”
"Quà cho ta?" Nguyễn Linh Huyên chớp mắt vài cái, sau đó cúi đầu, cẩn thận nhìn cây cung trong tay.
Lúc trước nàng đã vội vàng thử nó trên đấu trường, nhưng vẫn chưa nhìn kỹ hình dạng của nó.
Đây là một chiếc cung ghép bằng gân, làm từ gỗ nguyên khối sẫm màu, các đầu màu đen được đánh bóng loáng, kiểu dáng thanh mảnh và tinh tế.
“Cây cung này có vẻ tốt hơn cây cung của ta nhỉ?”
Cây cung của Nguyễn Linh Huyên là Đan Dương Quận chúa bỏ ra rất nhiều tiền để mời người có kinh nghiệm về làm, mọi thứ đều cân đối, là một cây cung tốt hiếm có.
Tiêu Văn Cảnh chỉ vào cây cung mới nàng đang cầm: “Sáu vật liệu để làm phải chọn đúng lúc để lấy, mùa đông chọn thân, mùa thu làm góc, mùa hè sơn lụa.
Thợ mộc thông thường chỉ có thể làm được ba đến năm chiếc cung trong một năm, nếu số lượng tăng lên thì chất lượng sẽ giảm xuống, cây cung này phải mất ba năm mới làm ra, đương nhiên là tốt hơn."
Nguyễn Linh Huyên kinh ngạc: “Ba năm á!”
Tiêu Văn Cảnh khẽ mỉm cười: “Ba năm cũng không lâu lắm đâu.”
Nguyễn Linh Huyên đột nhiên cảm thấy may mắn, nhỏ giọng nói: “Chắc không phải là người tự làm đâu nhỉ?”
Tiêu Văn Cảnh hơi xấu hổ nói: “Ừm.”
Nguyễn Linh Huyên nhìn đi nhìn lại cây cung, càng nhìn càng thấy hài lòng, cây cung này nhẹ nhàng, cầm không tốn sức.
"Dùng cây cung này, ít nhất ta có thể so đấu với cung thủ b.ắ.n tầm xa rồi!" Nguyễn Linh Huyên thử sức mạnh của nó, cũng biết nó có thể mang lại lợi ích gì cho mình.
Trên lưng ngựa cùng lắm là kéo được cung ba tên, mà còn là cung thủ rất giỏi mới làm được, mặc dù trước đây Nguyễn Linh Huyên đã sử dụng cây cung một tên cải tiến nhưng nàng vẫn không có lợi thế về khoảng cách.
"Ừm, muội b.ắ.n không xa không phải là do muội, mà là cung của muội không tốt. Nếu như muội dùng cây cung này thì có thể thắng." Tiêu Văn Cảnh cười nhạt.
Nguyễn Linh Huyên vuốt ve chiếc cung mới, ánh mắt không giấu được sự yêu thích, là cung do Tiêu Văn Cảnh tự tay làm ra.
"Ta sẽ trân trọng cây cung này!"
Tiêu Văn Cảnh nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười nhẹ.
Nguyễn Linh Huyên đột nhiên nghĩ đến, dường như Tiêu Văn Cảnh chưa bao giờ nghĩ rằng một cô nương như nàng thích cưỡi ngựa b.ắ.n cung là không hợp lẽ thường. Thậm chí, hắn còn ủng hộ, khuyến khích nàng mọi lúc, đây là điều mà ngay cả Đan Dương Quận chúa cũng không thể làm được.
"Ta, ta còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho người!" Nguyễn Linh Huyên đột nhiên lắp bắp, ngước mắt lên hỏi Tiêu Văn Cảnh: "Người muốn gì?"
Tiêu Văn Cảnh nhìn tấm mạng che mặt bị hơi thở thổi bay, dưới tấm mạng là đôi môi hồng như ẩn như hiện.
Hắn không khỏi giơ tay vuốt ve nửa má bị thương của nàng, nhìn nàng nói: “Muội đã tặng một cây kiếm cho ta, thế là đủ rồi.”
Nguyễn Linh Huyên bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm, nàng lại bắt đầu cảm thấy bối rối, như có thứ gì đó sắp bật ra không thể khống chế được.
"Ta đói rồi!" Nàng vội vàng quay mặt đi, bảo Vân Phiến chuẩn bị trà: "Chúng ta cùng ăn bánh thôi!"
Hai người ngồi vào bàn, chia nhau bánh ngọt và lấp đầy chiếc bụng rỗng.
Hai người nói mãi nói mãi, Tiêu Văn Cảnh nói về bài ca, điệu nhảy nơi thảo nguyên trên bữa tiệc, điều này khiến Nguyễn Linh Huyên rất mong chờ.
Nàng chưa bao giờ được xem người ta múa lửa hay múa rồng lửa.
"Muốn đi xem một chút không?" Tiêu Văn Cảnh chủ động nói.
Nguyễn Linh Huyên liếc nhìn Vân Phiến.
“…Nhưng, nương không cho ta ra khỏi lều…”
Tiêu Văn Cảnh không muốn làm nàng khó xử, hơn nữa hắn đã vắng mặt trên bữa tiệc một lúc lâu rồi nên chuẩn bị rời đi: "Nếu Đan Dương Quận chúa đã dặn nàng..."
Nhìn thấy hắn sắp rời đi, Nguyễn Linh Huyên nắm lấy tay áo Tiêu Văn Cảnh, đáng thương nói: “Nhưng ta muốn đi!”
Màn đêm buông xuống, ánh đuốc và đống lửa thắp sáng cả khu chỗ ngồi, còn xung quanh tối om.
Nguyễn Linh Huyên đeo mạng che mặt, trừ phi bị người quen bắt gặp, nếu không sẽ rất khó bị phát hiện.
Nguyễn Linh Huyên vẫn đang trốn ở trong đám người, lén lút liếc nhìn chỗ ngồi của Nguyễn gia. Đan Dương Quận chúa và Nguyễn Nhị gia đều không có ở đó, nhưng có một công tử trẻ lạ mặt ngồi bên cạnh đại tỷ của nàng, nàng mới chỉ thấy góc nghiêng của hắn ta, cộng thêm ánh sáng quá mờ ảo, nên không nhìn rõ.
Không cần nghĩ nhiều, người đó nhất định chính là Bùi công tử.
Nhưng không đợi nàng nhìn thêm vài lần, Bùi công tử đã được bốn vị Hoàng tử mời rượu.
Sau ba tuần rượu, ca hát và nhảy múa trở nên nhiệt tình hơn.
Nguyễn Linh Huyên xem đến say mê.
Những bước nhảy tự do phóng khoáng của nữ tử thảo nguyên hoàn toàn khác với những bước nhảy được luyện tập kỹ lưỡng của thành Thịnh Kinh.
Nhưng không phải ai cũng có thể chấp nhận được kiểu múa nóng bỏng quá mức của thảo nguyên. Chẳng mấy chốc đã có nhiều phu nhân không thể ngồi yên được nữa, lần lượt đứng dậy, đi dạo loanh quanh.
Nguyễn Linh Huyên vô tình gặp phải Liễu Ỷ Như, là người mà nàng ghét nhất.
Nàng ta đến cùng người của Tạ gia, nhưng lại thích nói chuyện phiếm với Nguyễn lão phu nhân hơn, vì vậy mọi chuyện lớn nhỏ trong Nguyễn gia nàng ta đều nằm rõ.
Nguyễn Linh Huyên vừa nhìn thấy nàng ta thì cảm thấy đầu mình như muốn phình ra. Nàng sợ nàng ta sẽ đi mách tội với Đan Dương Quận chúa, vậy thì chuyện nàng lén ra ngoài sẽ không giấu được nữa.
Nhưng Liễu Ỷ Như nhìn thấy nàng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, sau đó lại cười lớn như ngầm hiểu, cuối cùng giả vờ đặt một ngón tay lên môi khẽ "Suỵt".
“Ngươi đừng đi lối này, mẫu thân ngươi đang nói chuyện với người ta bên kia kìa.” Liễu Ỷ Như chỉ sang hướng khác: “Cẩn thận kẻo bị nhìn thấy đó.”
Nguyễn Linh Huyên thấy hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đi theo hướng nàng ta chỉ, đúng là không đụng phải đám người Đan Dương Quận chúa thật, nàng rất khó hiểu: "Sao tự nhiên nàng ta lại tốt bụng như vậy?"
“Có chuyện kỳ quái, chắc chắn ẩn mưu đồ.” Tiêu Văn Cảnh nhận xét.
Nguyễn Linh Huyên không tin, kiên trì nói: "Cũng không hẳn. Có lẽ nàng ta đã đổi tính, trở nên tốt hơn thì sao."
Tiêu Văn Cảnh không tranh cãi với nàng.
Nguyễn Linh Huyên xem múa xong, lại muốn xem múa rồng lửa lần nữa, nàng đang lén lút trốn sau đám người, đột nhiên đầu nàng đụng trúng ai đó, ngã nhào xuống đất.
"Ôi chao!"
Người đối diện cũng kêu lên thảm thiết, cũng bị ngã lộn xuống.
Nguyễn Linh Huyên nghe thấy thanh âm quen thuộc, thì ôm đầu, mở mắt ra, giơ tay chỉ: “Là ngươi!”
Bảo Gia Quận chúa cũng không thua kém, chỉ thẳng vào nàng nói: "Sao lại là ngươi!"
Hai người đúng là oan gia ngõ hẹp, cả hai đều không ngờ rằng đối phương lại lén đến bữa tiệc tối.
Một người trùm khăn che mặt, còn người kia đeo băng trên tay, mỗi người đều có nét chật vật.
"Câu này ta hỏi người mới đúng!" Đôi mắt của Nguyễn Linh Huyên mở to.
"Ta?" Bảo Gia Quận chúa trừng mắt nhìn Tiêu Văn Cảnh, nhưng qua sự phân tích của Trác Nhĩ Thân Vương, nàng ta không dám trở mặt với Tiêu Văn Cảnh. Vì vậy nàng ta chỉ có thể giơ cánh tay đang băng bó của mình lên với Nguyễn Linh Huyên, lộ vẻ kiêu ngạo nói: "Vết thương nhỏ này không là gì với ta cả, nhưng ta thấy ngươi đúng là nhõng nhẽo, trên mặt có vết thương nhỏ xíu xiu đã vừa khóc lóc vừa che mặt, thật vô dụng!”
Nguyễn Linh Huyên có thể bị mang ra so sánh với người khác, nhưng không thể so nàng với Quận chúa Bắc Lỗ kiêu ngạo này. Cho nên khi nàng nghe vậy thì đứng dậy, không phục nói: “Đừng tưởng rằng người tàn phế thì ta không dám đánh người sao!"
"Nói như thể ngươi đánh thắng được ta vậy?" Bảo Gia Quận chúa cũng đứng dậy, nàng ta đứng thẳng nên cao hơn Nguyễn Linh Huyên nửa cái đầu, vì vậy giọng nói tràn đầy khinh thường: "Cho dù ta mất đi một tay, ngươi cũng không đánh được ta."
Nguyễn Linh Huyên chỉ vào Tiêu Văn Cảnh: “Đừng có coi thường ta, ta đánh bại được Lục Hoàng tử đó!”
Đây là chiến tích cao và có sức thuyết phục nhất của nàng.
Bảo Gia Quận chúa không tin, quay đầu nhìn Tiêu Văn Cảnh cao bảy thước.
Tiêu Văn Cảnh cũng phối hợp với Nguyễn Linh Huyên nói: "Ừm."
Cái gì?! Một nam nhân cao lớn như hắn cũng không thể đánh lại được một nha đầu như Nguyễn Linh Huyên?
Nhịp tim của Bảo Gia Quận chúa bắt đầu tăng nhanh.
Nguyễn Linh Huyên thừa thắng xông lên, dùng kế khích tướng: “Không tin thì chúng ta so tài một lần đi!”
Lúc này Bảo Gia Quận chúa vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, mặt đỏ bừng bừng như lửa.
Ngay khi nàng ta đang do dự có nên đồng ý vì thể diện hay từ chối vì sức khỏe, Tiêu Văn Cảnh đã lên tiếng: "Không được."
Bảo Gia Quận chúa thở phào nhẹ nhõm, nhưng những lời tiếp theo của Tiêu Văn Cảnh lại khiến nàng ta lại bối rối.
“Nơi này nhiều người đi lại, không tiện.” Tiêu Văn Cảnh chỉ chỉ một chỗ tối tăm: “Bên kia rất ít người, ta sẽ trông chừng giúp muội.”
Hắn nhìn Nguyễn Linh Huyên, nói nửa câu cuối một cách nhẹ nhàng và đầy ẩn ý.
Bảo Gia Quận chúa nghe mà ngây người.
Biểu ca nói đúng, đừng nhìn bề ngoài Lục điện hạ là người cao quý, nhưng khi ở bên cạnh Nguyễn Linh Huyên, hắn chắc chắn sẽ là người có thể hùa theo làm loạn cùng nàng!
Danh sách chương