Trước đây, chuyện hôn nhân giữa Thịnh Sùng Lâm và Liên Tư Tư dù chỉ mới đăng ký kết hôn, chưa tổ chức lễ cưới, nhưng ông cụ Thịnh thích khoe nên những người thân thiết đều biết cả.
Thế mà họ vừa kết hôn được ba tháng đã ly hôn. Thực chất đó chỉ là một cuộc hôn nhân giả, nhưng chỉ có vài người thân thiết trong gia đình biết chuyện. Còn về phần "kết hôn giả" và "ly hôn chớp nhoáng," kể ra thì thật sự không hay ho chút nào.
Ông cụ Thịnh vốn định đợi thêm một thời gian nữa, rồi tìm lý do mơ hồ như "hai đứa trẻ không hợp nhau nên chia tay" để nói với mọi người. Để lâu thêm, ít nhất có thể khiến cuộc hôn nhân trông bớt phần vội vã.
Thời gian gần đây, ông cụ liên tục từ chối các cuộc hẹn gặp bạn bè cũng là vì không muốn bị hỏi han chuyện hôn lễ của cháu trai và cháu dâu, nào là khi nào tổ chức, khi nào mới được uống rượu mừng, rồi thậm chí là những câu bông đùa như năm sau có khi được bế chắt đấy!
Những câu nói đó khiến ông cụ Thịnh buồn lòng không ít. Cháu dâu đã không còn thì chắt ở đâu ra.
Cho nên, khi Thịnh Minh Hồng vừa nhắc đến tên người phụ nữ mà Thịnh Sùng Ngật qua lại thân thiết, ông cụ liền phải uống mấy viên thuốc trợ tim để giữ bình tĩnh.
Thực ra, ông cụ Thịnh vẫn rất nghi ngờ và không tin hẳn. Ông nghĩ chắc Thịnh Minh Hồng đã nghĩ quá lên. Con gái út của ông vốn thích hóng hớt, thông tin mà cô ấy nghe được lúc nào cũng lẫn lộn thật giả.
Có khi Thịnh Sùng Ngật tìm đến Liên Tư Hành chẳng qua là vì công việc!
Gần đây, viên đan dược dưỡng sinh của nhà họ Liên bán rất chạy, ông cụ Thịnh cũng mua một lọ nhỏ về dùng thử, cảm thấy hiệu quả không tệ chút nào!
Vài ngày trước, ông cụ Liên còn gọi điện khoe rằng loại đan dược này ban đầu được chính cháu gái của ông đặc chế dành riêng cho ông ấy. Vậy nên ông cụ Thịnh chỉ nghĩ rằng A Ngật muốn mở rộng sang ngành y dược! Hoặc là nhờ Tư Tư điều chế loại thuốc đặc biệt nào đó phù hợp với mình.!
Cho tới trước ngày hôm nay, ông cụ Thịnh một mực nghĩ như vậy.
Thà rằng con heo nhà mình không biết đụng vào cây cải nào, cũng còn hơn chuyện nó lại đi "đụng" vào người từng là em dâu của nó. Một chuyện như thế mà xuất hiện trên tin xã hội thì chắc chắn phải giật tít kiểu "Sốc quá!..."
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Thịnh Sùng Ngật và Liên Tư Hành tay trong tay xuất hiện trước mặt, ông cụ tuyệt vọng đến mức phải đưa một tay lên che mắt, còn tay kia phẩy liên tục: "Mấy người đừng nói gì hết! Tôi không quen mấy người! Mau đi đi, đi đi đi!"
Hiện tại, ông cụ chẳng còn mơ tới chuyện đứng trên đỉnh vinh quang gì nữa. Trong mấy lần tụ họp sắp tới, nếu các ông bạn già khoe chuyện thế hệ thứ tư, ông sẽ chỉ dám khoe chú chó to, bé mèo mũm mĩm và đàn cá chép nhỏ với tên gọi nào là Tiểu Hắc, Tiểu Hồng, Tiểu Kim, Tiểu Hoa mà thôi.
Hãy thử tưởng tượng, lần tới khi tụ họp, các ông bạn già sẽ hỏi ông: "Ông Thịnh này, cháu trai út và cháu dâu nhà ông khi nào tổ chức lễ cưới?"
Ông cụ sẽ trả lời thế nào đây?
Chuyện này, là như vậy, không phải cháu út, mà là cháu cả… cháu út ly hôn rồi.
Nếu họ lại hỏi đối tượng của Thịnh Sùng Ngật là ai, thì sao?
… Là thế này… Cô dâu chính là cô cháu dâu trước đây đã từng đăng ký kết hôn với cháu út.
Nghĩ đến cảnh tượng đó thôi, ông cụ Thịnh đã cảm thấy mất hết mặt mũi.
Thịnh Sùng Ngật nhìn dáng vẻ của ông cụ, làm sao mà không nhận ra được ông nội của mình – người luôn yêu thể diện và thích so sánh với bạn bè, chắc chắn đang cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp ai nữa.
Dù trong lòng ông cụ rất vui vì đứa cháu lớn cuối cùng cũng biết tìm đối tượng, nhưng lại không thể chấp nhận được việc thân phận của Liên Tư Hành từng là em dâu cũ.
Thịnh Sùng Ngật quay sang hỏi y tá Tiểu Cung: "Thuốc cấp cứu tim của ông đâu? Đưa qua đây trước đã."
Rồi anh dặn dì Lý: "Rót ly nước ấm. Bác sĩ Trần chắc khoảng hai phút nữa tới nơi, phiền dì mời ông ấy vào."
Anh cần cho ông nội uống một viên đan dược dưỡng sinh trước, thuốc cấp cứu tim thì chuẩn bị sẵn, bác sĩ cũng phải túc trực bên cạnh. Vì hai tin tức sắp thông báo sẽ khá kích động.
Thịnh lão gia không còn che mặt nữa, chỉ vuốt vuốt mái tóc đã nhuộm đen của mình, tức giận nhìn Thịnh Sùng Ngật: "Gọi thêm một hộp thuốc nhuộm tóc và mời thợ cắt tóc đến nhà luôn đi! Tuần trước vừa nhuộm xong, giờ tóc sắp bị cháu làm bạc hết rồi!"
Nhưng khi đối diện với Liên Tư Hành – cô gái từng bị ông ép cưới quá mức đến nỗi thành phụ nữ hai đời chồng – Thịnh lão gia lại cảm thấy chột dạ, không thể nổi giận: "Chuyện là thế này, Tư Tư à... Cháu giận A Lâm, ông giúp cháu mắng nó là được rồi. Sao lại phải nhắm cả vào anh trai nó thế chứ... Quá tuyệt tình rồi mà! Ông đối xử với cháu không tệ chút nào, cháu làm vậy bảo ông biết để cái mặt già ở đâu bây giờ?"
Khó khăn lắm mới xuất hiện một cô gái có thể lay động đứa cháu lớn lạnh lùng, chẳng gần gũi phụ nữ của ông cụ, nhưng tại sao lại chính là Liên Tư Hành cơ chứ?
Điều này khiến ông cụ Thịnh vừa muốn bắn pháo ăn mừng, đúng là "cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh", lại nghĩ tới sau này đi đâu cũng phải đeo khẩu trang vì mất mặt chẳng dám gặp ai.
Đối diện với ánh mắt của Thịnh lão gia, ký ức của nguyên chủ cũng thức tỉnh trong Liên Tư Hành. Ông cụ thực sự đối xử với cô rất tốt, là một ông lão hài hước nhưng đôi khi cũng có chút tính trẻ con.
Cô bước lên trước vài bước, tươi cười rạng rỡ: "Ông ơi, ông đâu có già, ông vẫn trẻ lắm đó chứ! Nhìn chỉ khoảng năm mươi mấy tuổi thôi, mà đi trên đường không biết chừng còn làm bao cô gái hai mươi mấy ngã gục ấy chứ!"
Ông cụ Thịnh vốn rất giỏi tưởng tượng, bàn tay cầm lọ thuốc cứu tim run rẩy, lọ thuốc rơi xuống đất: "..."
Ôi trời, câu này của con bé Tư Tư là có ý gì? "Cô gái hai mươi mấy tuổi", chẳng lẽ cô đang ám chỉ ông?! Chắc chắn không phải là đang ngầm ám chỉ cô vì muốn làm A Lâm tức giận, mà đối tượng cô "hạ thủ" có thể là ông già này sao?! Nếu làm vậy quá khó, đành phải chọn A Ngật trước?!
Thịnh lão gia tức thì đỏ bừng mặt: "Khụ... Khụ khụ... Tư Tư à, cháu và A Ngật... cũng tốt, cũng tốt..."
Sau khi được cho uống thuốc cấp cứu tim và một viên đan dược dưỡng sinh, bác sĩ Trần cũng đã đến.
Ông cụ đè ngực mình, nói: "A Ngật, có chuyện gì thì cháu cứ nói đi, dù cháu bảo muốn cưới Tư Tư, ông cũng không ngạc nhiên đâu, ông đã chuẩn bị tâm lý rồi."
Ông cụ Thịnh bị những suy nghĩ trong đầu mình dọa sợ suýt bị nhồi máu cơ tim, giờ đã bình tĩnh lại rất nhiều. Ông cụ sợ nếu mình phản đối, Tư Tư có thể sẽ chọn ông già này làm mục tiêu trả thù tiếp theo.
Trời ơi, lòng thù hận của phụ nữ quả thật đáng sợ quá!
Không cho tôi làm vợ của anh, thì tôi làm chị dâu của anh! Không cho tôi làm chị dâu, thì tôi làm bà nội kế của anh!
Gần đây ông cụ Thịnh đang theo dõi một bộ phim trả thù kịch tính vào giờ vàng, trong đó cũng có một tình tiết tương tự. Ban đầu nữ chính kết hôn với nam chính, sau khi bị anh ta vứt bỏ thì lập tức quyến rũ cha của nam chính, sau khi bị nam chính làm làm hỏng đám cưới với người cha, nữ chính lập tức tuyên bố sẽ kết hôn với ông nội của nam chính! Kết quả là nam chính tức giận đến mức máu trào lên, quỳ xuống cầu xin nữ chính quay lại...
Loại cốt truyện đẫm máu này trông thực sự thú vị, nhưng nếu xảy ra trong gia đình mình thì chắc chắn không còn vui nữa!
Tất nhiên, ông cụ Thịnh chỉ yêu người vợ đã qua đời của mình, không thể nào thật sự có gì với Liên Tư Hành. Tuy nhiên, nếu cô cứ bám lấy ông, tuyên bố rằng không cưới được A Lâm thì sẽ cưới A Ngật, không cưới được A Ngật thì sẽ cưới ông lão góa vợ này, quyết phải được gat vào gia đình họ Thịnh, ghi tên vào hộ khẩu nhà ông, thì mặt mũi gia đình họ Thịnh sẽ để ở đâu?!
Không thể không nói, Thịnh lão gia quả thực đã nghĩ quá nhiều rồi.
Thịnh Sùng Ngật nhướng mày nói: "Xem ra ông đã đoán ra chuyện đầu tiên cháu muốn nói rồi, đúng vậy, cháu sẽ kết hôn với Tư Tư."
Ông cụ Thịnh lập tức tiếp lời: "Kết kết kết!"
Nếu ông cụ phản đối, nói không chừng ông già chết tiệt này lập tức rơi vào nguy hiểm ngay, mặt mũi này khó mà giữ được! Chỉ cần so sánh chỉ số xấu hổ 10 và 100, ai cũng biết phải chọn cái nào.
Thịnh Sùng Ngật và Liên Tư Hành nhìn nhau, rất ngạc nhiên, sao ông nội tiếp nhận nhanh vậy?!
Thịnh Sùng Ngật nhân cơ hội tiếp tục nói: "Ông à, còn một chuyện nữa, Tư Tư đã mang thai hai tháng rồi, vì vậy hôn lễ phải tổ chức sớm, tốt nhất là trong vòng một tháng..."
Ông cụ Thịnh: "Tổ chức tổ chức tổ chức... Chờ đã, cháu nói gì?! Mang thai hai tháng rồi?! Đứa bé là của ai?!"
Không khí bỗng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thịnh Sùng Ngật tối sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi: "Tất nhiên là của cháu rồi."
Liên Tư Hành xấu hổ, nhỏ nhẹ nói: "Khụ, ông à, ông cũng biết cháu và A Lâm là hôn nhân giả mà."
Ông cụ Thịnh biết rõ Liên Tư Hành và A Lâm không có quan hệ vợ chồng thật sự, nhưng chuyện cô mang thai con của Thịnh Sùng Ngật, ông cụ không tin: "… Các cháu lại nghĩ ra cái cớ mới cho cuộc hôn nhân giả? Cần ông hỗ trợ gì không? Mang thai không dễ giả đâu, chẳng lẽ như trong phim truyền hình, nhét một cái gối vào bụng sao…"
Liên Tư Hành: "..."
Vốn tưởng sẽ phải đối mặt với ông cụ Thịnh là một người quyền lực, ai ngờ lại chỉ là một kẻ tầm thường, lại còn tưởng tượng nhiều như mấy nhân vật trong những bộ phim tình cảm sến súa chiếu giờ vàng.
Thịnh Sùng Ngật suy nghĩ một chút, quyết định hành động, anh kéo Liên Tư Hành vào, đặt một nụ hôn nồng cháy kiểu Pháp lên môi cô ngay trước mặt ông cụ Thịnh.
Chiêu này đúng là hữu hiệu, dù có không hiệu quả thì anh cũng chẳng thiệt thòi gì. Dù sao ở nhà Liên đã hôn rồi thì ở nhà họ Thịnh cũng phải có chứ, không thể nặng bên này nhẹ bên kia!
Thịnh Sùng Ngật nghĩ thầm trong lòng, điều quan trọng nhất là nếu thằng nhóc A Lâm đó không tin, anh sẽ hôn luôn trước mặt nó!
Cái này gọi là giả không được thật, thật không thể giả!
Chẳng qua lần này nụ hôn lại khác với lúc ở nhà họ Liên – kỹ thuật hôn của giám đốc Thịnh đã tiến bộ và cũng lâu hơn.
Ông cụ Thịnh đứng xem mà chẳng cảm thấy ngại hay xấu hổ, còn vỗ tay khen: "Quá cảm động! Tiếp đi tiếp đi! Nếu các cháu kiên trì thêm mười phút nữa, ông sẽ tin các cháu thật sự định có con… Ôi không, là có con rồi!"
Ông cụ vui mừng khôn xiết, chúc mừng chúc mừng, con heo nhà ông cuối cùng cũng biết ăn bắp cải rồi!
Dù họ kết hôn giả, nhưng nếu hôn nhiều một chút có lẽ sẽ thành thật đấy, cái này so với việc cháu gái nhà họ Liên và A Lâm kết hôn giả ba tháng mà chẳng hôn nhau đã khác biệt lớn! Còn hy vọng cao để giả thành thật!
Liên Tư Hành bị người đàn ông hôn một cách mạnh mẽ, không nhịn được cắn mạnh vào môi anh. Người này lúc nào cũng cố gần gũi cô, cũng được, nhìn vào gương mặt điển trai của anh, cô cũng không thiệt, chỉ là có thể đừng chọn lúc có nhiều khán giả như thế, mà lại là người lớn được không!
Thịnh Sùng Ngật đau đớn hít một hơi, phải một lúc lâu mới ngừng lại, nhỏ giọng với Liên Tư Hành: "Ông nội còn đang nhìn đấy, em đừng nhiệt tình quá như thế…"
Liên Tư Hành cảm thấy cả nhà họ Thịnh đều có vấn đề: " …Cái gì mà nhiệt tình với không nhiệt tình!"