Liên Tư Hành hoàn toàn không ngờ rằng, ông cụ Thịnh lại chấp nhận chuyện hôn sự của cô và Thịnh Sùng Ngật một cách dễ dàng như vậy. Rõ ràng lúc đầu ông cụ cũng rất sốc và không hài lòng, nhưng chẳng biết trong đầu ông cụ đã tưởng tượng ra những gì mà bỗng dưng chuyển sang đồng tình và ủng hộ nhiệt tình.
Tuy nhiên, ông cụ Thịnh vẫn không tin hai người họ đã có con, ông cụ vẫn còn nghi ngờ chuyện của cô và Thịnh Sùng Ngật là giả, chuyện mang thai chỉ là cái cớ cho cuộc hôn nhân giả tạo này, thực ra chẳng hề có đứa bé nào cả.
Thịnh Sùng Ngật bình thản nói: "Bác sĩ Trần, vừa hay ông cũng đang ở đây. Trước đây chính ông đã chẩn đoán chuyện mang thai của Tiểu Tư và cả lần kiểm tra thai kỳ tháng này cũng là nhờ ông giúp đỡ. Làm phiền ông làm chứng giúp chúng tôi."
Bác sĩ Trần, người vừa giỏi Trung y vừa thành thạo Tây y, ông ấy đã mở một phòng khám tư nhân nhỏ nhưng được trang bị đầy đủ thiết bị y tế cần thiết. Trước đó, vì Liên Tư Hành không muốn nhà họ Liên sớm biết chuyện cô mang thai nên các lần khám thai định kỳ đều nhờ bác sĩ Trần hỗ trợ.
Người bác sĩ trung niên đẩy gọng kính, gật đầu và nói: "Ông Thịnh, cô Liên thực sự đã mang thai. Cách đây nửa tháng tôi đã xác nhận qua kiểm tra. Đây là báo cáo khám thai của cô ấy, thai nhi rất khỏe mạnh và đã được hai tháng."
Sau khi xem báo cáo và hỏi bác sĩ Trần để xác nhận thêm vài lần, ông cụ Thịnh mới chịu tin rằng Liên Tư Hành thật sự đang mang thai.
Ông cụ Thịnh hiểu rõ cháu trai của mình nhất, nếu đứa bé không phải là con của Thịnh Sùng Ngật thì anh sẽ không dễ bị lừa.
Còn nếu nói rằng đây là một ca thụ tinh nhân tạo, với tính cách kiêu ngạo của Thịnh Sùng Ngật thì anh chẳng đời nào chấp nhận phá vỡ nguyên tắc không gần phụ nữ của mình mà quan tâm chu đáo với Liên Tư Hành, còn hy sinh rất nhiều, thậm chí còn diễn cả cảnh HÔN trước mặt ông già này...
Chưa kể, dù ông cụ Thịnh đã lớn tuổi nhưng mắt vẫn rất tinh. Đừng nghĩ ông cụ không nhận ra ánh mắt Thịnh Sùng Ngật thường xuyên dừng lại trên người cô gái nhỏ, lại còn luyến tiếc chẳng muốn buông tay cô ra.
Sau khi bình tĩnh lại, ông cụ Thịnh nghiêm giọng nói: "Nếu hai đứa thực sự nghiêm túc muốn kết hôn, ông sẽ không phản đối, dù là vì đứa bé hay bất kỳ lý do nào khác. Nhưng ông phải nói rõ trước, sau này không được viện cớ linh tinh để ly hôn..."
Thịnh Sùng Ngật cưới em dâu cũ là chuyện mất mặt sao? Rất mất mặt.
Nhưng đối với Thịnh Sùng Ngật, việc tìm được một người phụ nữ khiến anh có ý định kết hôn thực sự rất khó. Trước đây, anh chưa từng cảm thấy ai phù hợp để anh sẵn lòng tiếp cận, chứ đừng nói đến kết hôn. Liên Tư Hành là người đầu tiên. Ông cụ Thịnh không muốn chỉ vì sợ mất mặt mà làm lỡ dở hạnh phúc của đứa cháu trai lớn.
Mất mặt không quan trọng, chỉ cần có giá trị thực tế là được - cháu dâu tương lai đã đứng trước mặt, cháu trai lớn có vẻ rất hài lòng với cô ấy, mà chắt thì đã chắc chắn đang ở trong bụng của cô bé nhà họ Liên rồi.
Việc trước đây Liên Tư Hành từng kết hôn với Thịnh Sùng Lâm đúng là nghe không hay, nhưng người nhà họ Thịnh đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra, bọn họ không phải vợ chồng thực sự.
Tuy nhiên, nếu Thịnh Sùng Ngật và Liên Tư Hành kết hôn rồi cũng lại ly hôn trong thời gian ngắn, thì nhà họ Thịnh sẽ không chỉ mất mặt nữa mà còn trở thành trò cười của giới thượng lưu ở thành phố A.
Ông cụ Thịnh tuyệt đối không muốn điều đó xảy ra.
Ông cụ Thịnh có khí chất mạnh mẽ, ánh mắt có phần sắc bén liếc nhìn Thịnh Sùng Ngật và Liên Tư Hành.
Ông cụ không muốn đứa cháu trai lớn của mình trở thành kẻ thứ hai bị cô gái nhà họ Liên "bỏ rơi", biến nhà họ Thịnh và nhà họ Liên từ thông gia thành kẻ thù.
Ông cụ cũng không muốn Liên Tư Hành kết hôn với Thịnh Sùng Ngật chỉ vì xem A Ngật là công cụ để trả đũa A Lâm.
Thịnh Sùng Ngật gật đầu, chân thành nói: "Ông nội, cháu sẽ không ly hôn, cháu và A Lâm không giống nhau."
Anh tuyệt đối không chấp nhận "hôn nhân giả". Người mà anh quyết định kết hôn chắc chắn là người anh sẵn lòng bên cạnh.
Dù tình cảm hiện tại giữa anh và Liên Tư Hành chưa đạt đến mức sâu đậm, nhưng anh rất rõ ràng rằng một khi đã kết hôn, anh sẽ không phản bội hôn nhân và sẽ cố gắng hết sức để làm tròn trách nhiệm của một người chồng, một người cha.
Còn chuyện gặp được chân ái sau khi kết hôn, điều đó càng không bao giờ xảy ra với anh... Nếu thực sự có người anh có thể yêu, thì có lẽ chỉ là...
Ngồi trên chiếc sofa đôi, Thịnh Sùng Ngật liếc nhìn Liên Tư Hành đang ngồi bên cạnh mình. Anh không kìm được, đưa tay khẽ vuốt v e phần đuôi tóc mềm mại của cô. Giọng nói của anh dịu đi, lời nói đều mang tính chất dò hỏi, nhưng thái độ lại rất mạnh mẽ: "Còn em thì sao? Nếu em định lấy anh với suy nghĩ rằng chỉ cần có chút vấn đề gì không vừa ý là sẽ ly hôn, thì hãy nói thẳng với anh ngay bây giờ. Anh sẽ không ép em phải kết hôn. Vấn đề đứa bé, chúng ta có thể bàn bạc lại."
Rõ ràng trước đó khi lần đầu hai người bàn bạc chuyện kết hôn, thái độ của Thịnh Sùng Ngật là không chấp nhận bất kỳ câu trả lời phủ định nào. Vậy mà giờ lại biết giả vờ tôn trọng ý kiến của cô.
Nhưng ánh mắt của người đàn ông đó lại dán chặt vào cô, trong ánh mắt lộ rõ sự đe dọa - cô mà dám nói không đồng ý kết hôn, cứ xem anh xử lý cô thế nào.
Liên Tư Hành thì đang thử thách giới hạn của mình, giả bộ như không hiểu ý tứ trong ánh mắt Thịnh Sùng Ngật, thản nhiên nói: "À, hôn nhân này chỉ có thể kết mà không thể ly à? Anh Ngật, anh nói cũng có lý, chúng ta cũng không nhất thiết phải kết hôn. Con thì cứ để lại cho nhà họ Thịnh. Em làm trong giới giải trí, không tiện nuôi con, chỉ cần mọi người đối xử tốt với đứa bé, ai dám cười nó là con ngoài giá thú..."
Liên Tư Hành đang muốn lấy lùi làm tiến, muốn thăm dò một chút, thử xem Thịnh Sùng Ngật có phải chỉ vì đứa bé mà muốn cưới hay thực sự có phần coi trọng và thật lòng muốn cưới cô....
Thịnh Sùng Ngật nghe vậy thì giận đến phát điên, một tay bóp chặt vai cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em thấy đùa giỡn với anh vui lắm đúng không! Cô gái này đúng là... cần phải được dạy dỗ!"
Vì có ông cụ Thịnh ở bên cạnh nên anh cố nuốt chữ "xxx"vào trong, dùng từ khác nghe đứng đắn hơn.
Dừng lại một lúc rồi Thịnh Sùng Ngật đen mặt nói tiếp: "Những lời vớ vẩn em vừa nói, anh xem như chưa nghe thấy. Anh cho em một cơ hội, trả lời lại lần nữa cho đàng hoàng!"
Lần này, giám đốc Thịnh tỏ ra cực kỳ hung hăng, lời đe dọa được nói thẳng ra.
Ông cụ Thịnh ngồi bên cạnh nhìn mà sững sờ, không ngờ đứa cháu trai vốn luôn lạnh lùng, thờ ơ của mình bên trong lại cuồng nhiệt như lửa thế này?
Hóa ra chuyện kết hôn của hai đứa là do cháu trai ông ép cô bé nhà họ Liên phải đồng ý, mà nhìn dáng vẻ của cô bé thì có vẻ chẳng mấy vui vẻ gì...
Điều này khiến cho ông cụ Thịnh hoàn toàn gạt bỏ nghi ngờ rằng Liên Tư Hành cố ý tính kế để mang thai con của Thịnh Sùng Ngật, dùng đứa bé ép hôn để chọc tức chồng cũ Thịnh Sùng Lâm.
Liên Tư Hành thật sự bị ánh mắt đỏ hoe, đầy vẻ giận dữ của Thịnh Sùng Ngật dọa cho sợ. Trước giờ, anh chưa từng hung dữ đến vậy.
Nhưng trước khi kết hôn, những vấn đề cần nói rõ ràng thì vẫn phải nói.
Liên Tư Hành kiên trì nhỏ giọng nói: "Cho dù anh có thể đảm bảo rằng mình sẽ không phản bội hôn nhân, nhưng hôn nhân không có tình yêu thì khó mà lâu dài. Ai có thể chắc chắn được chuyện tương lai? Lỡ như một ngày nào đó, chúng ta thật sự chán ghét nhau đến mức không thể nhìn mặt, chẳng lẽ cũng phải vì con, vì thể diện mà miễn cưỡng ràng buộc nhau, rồi cùng hành hạ nhau sao…"
Thịnh Sùng Ngật lập tức áp sát, thô bạo hôn lên đôi môi nhỏ vừa thốt ra những lời làm anh giận dữ kia, không muốn nghe cô nói thêm nữa.
Làm sao họ có thể rơi vào tình trạng như vậy.
Họ tuyệt đối sẽ không bao giờ rơi vào tình cảnh đó.
Chính cô người đầu tiên bước vào cuộc đời anh theo cách khiến anh không thể cưỡng lại được, thậm chí còn mang trong mình sợi dây gắn kết sâu sắc là đứa con của họ.
Vậy mà vào lúc anh đang tràn đầy nhiệt huyết và kỳ vọng, cô lại cố tình giội lên tim anh một gáo nước lạnh buốt.
Nụ hôn này không có chút dịu dàng nào mà mang theo sự cuồng loạn và tức giận như muốn cắn nuốt cô.
Thịnh Sùng Ngật cắn nhẹ môi cô, lực đủ khiến cô đau nhưng không đến mức chảy máu, rồi mới lạnh lùng rời ra, nói: "Nếu thật sự đến mức đó, thì có lẽ chúng ta phải phiền nhau suốt đời rồi. Anh sẽ không bao giờ để em rời đi."
Thịnh Sùng Ngật tiếp tục nói: "Nếu em dám đổi ý chuyện kết hôn, vậy thì từ bây giờ chúng ta cứ bắt đầu hành hạ nhau đi. Không kết hôn cũng không sao, anh vẫn sẽ không tha cho em. Sau này, em đừng mơ tưởng đến việc tìm bất kỳ người đàn ông nào khác."
Ông cụ Thịnh ở bên cạnh không nhịn được, vỗ tay một cái rõ to, nhỏ giọng cổ vũ: "A Ngật nói hay lắm! Câu nói này hay lắm! Ông nội ủng hộ cháu!"
Thịnh Sùng Ngật cảm thấy cơn giận của mình đã bùng nổ đến đỉnh điểm, toàn thân toát ra khí thế bá đạo ngút trời, nhưng chỉ vì ông nội vỗ tay cổ vũ một cái mà bỗng chốc xẹp xuống như quả bóng bị xì hơi…
Thịnh Sùng Ngật nhịn không được, lạnh lùng liếc ông nội một cái đầy cảnh cáo.
Ông cụ Thịnh chớp mắt vài cái, rất thức thời mà lấy tay che miệng lại.
Liên Tư Hành rụt cổ, nhỏ giọng lí nhí: "Kết kết kết, em kết còn không được à..."
Cô cũng không phải là người rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.
Chỉ là cô muốn nghe người đàn ông này nói một câu rõ ràng, mong từ miệng anh thốt ra rằng, họ không chỉ kết hôn vì đứa bé, mà thực ra anh cũng có chút tình cảm với cô thôi mà?!
Kết quả, chẳng có lời nào giống tình cảm cả, cô chỉ nhận lại một đống đe dọa hung dữ đến rợn người.
Tuy nhiên, Liên Tư Hành không ngờ rằng Thịnh Sùng Ngật lại phản ứng dữ dội đến vậy trước chuyện cô từ chối kết hôn hoặc có khả năng yêu cầu ly hôn sau khi kết hôn.
Rõ ràng là đã bắt đầu quan tâm đ ến cô rồi, vậy mà người đàn ông này lại chậm hiểu đến mức có lẽ bản thân anh cũng chưa nhận ra điều đó.
Trong lòng Liên Tư Hành chợt nếm được cảm giác ngọt ngào. Cô bắt đầu nhẹ nhàng dỗ dành người đàn ông đang vì cô mà tức giận: "Anh Ngật đừng giận nữa mà, lúc nãy em chỉ đùa với anh thôi. Em còn mong được gả cho anh ngay lập tức ấy chứ. Anh Ngật tốt như vậy, gả cho anh là em lời to rồi. Kết hôn xong anh sẽ là của em, em đâu nỡ để người chồng tuyệt vời như vậy rơi vào tay yêu tinh khác?!"
Vừa nói, Liên Tư Hành vừa làm nũng ôm lấy cổ Thịnh Sùng Ngật, dụi đầu vào hõm vai anh, dáng vẻ làm nũng của cô gái nhỏ ngây thơ đáng yêu, khiến người ta không thể không mềm lòng.
Cơn giận của Thịnh Sùng Ngật cứ thế "viu viu" mà giảm đi nhanh chóng, nhưng anh vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng, mặt nghiêm nghị: "Không có yêu tinh nào khác cả, có mỗi em đã đủ làm anh đau đầu rồi."
Liên Tư Hành nhanh chóng gật đầu, tiếp tục thuận theo ý anh, cười ngọt ngào nói toàn lời dỗ ngon ngọt: "Vâng vâng vâng, em cũng chỉ cần mỗi anh Ngật là đủ rồi."
Thịnh Sùng Ngật cảm thấy cô gái này đúng là quá giỏi gây chuyện, trong lòng vẫn có chút bất an: "Ngày mai chúng ta đi làm giấy đăng ký kết hôn trước!"
Ông cụ Thịnh nói đúng lúc: "Khụ khụ khụ… Hai đứa đủ rồi đấy, đôi vợ chồng trẻ đừng có tình tứ, trêu chọc nhau trước mặt ông già cô đơn này nữa. Vậy cứ quyết định thế nhé, ngày mai đi đăng ký kết hôn, còn lễ cưới thì trong vòng một tháng sẽ chọn ngày lành mà tổ chức. Ừm, nhà chúng ta đã nhiều năm chưa có chuyện vui, lần này nhất định phải tổ chức thật long trọng…"