Khoảng 4 giờ chiều, Liên Tư Hành và Thịnh Sùng Ngật cùng đến biệt thự trên lưng chừng núi nơi nhà họ Thịnh sinh sống.

Hàng rào điện cao vút bao quanh một khuôn viên rộng lớn. Sau khi qua cổng sắt, chẳng bao xa là ba căn biệt thự nối với nhau bằng hành lang.

Phía sau ba căn biệt thự là khu vườn, hồ bơi, đình hóng mát, nhà kính trồng hoa, garage và nhiều khu vực khác.

Trong ba căn biệt thự, tòa nhà ba tầng ở chính giữa là nơi ông cụ Thịnh cùng hai anh em Thịnh Sùng Ngật và Thịnh Sùng Lâm ở. Biệt thự phía Đông là không gian riêng của cặp vợ chồng Thịnh Thừa Kiệt. Còn biệt thự phía Tây được dùng làm nơi tiếp khách.

Tài sản của gia tộc hào môn thật sự rất vững mạnh, chỉ cần nhìn vào quy mô của khu nhà cũng có thể thấy sự chênh lệch không nhỏ giữa nhà họ Thịnh và nhà họ Liên.

Tuy nhiên, người sống thường xuyên trong khu biệt thự này thực ra chỉ có ông cụ Thịnh, dì Lý - người phụ trách nấu ăn và cô điều dưỡng Tiểu Cung - người chăm sóc ông cụ, tất cả đều ở trong tòa chính.

Về phần tài xế, lao công và nhân viên làm vườn, họ được bố trí ở khu nhà tập thể dành cho nhân viên, nằm phía sau khu vườn.

Thịnh Sùng Ngật nghĩ rằng, sau này khi đã có gia đình riêng, việc tiếp tục ở cùng nhiều người trong tòa nhà chính sẽ không tiện lắm. Anh dự tính sẽ dọn dẹp lại biệt thự phía Tây để cùng Liên Tư Hành chuyển vào đó.

Nếu có khách đến, họ có thể ở tòa chính hoặc biệt thự phía Đông, vì vợ chồng Thịnh Thừa Kiệt gần như thường xuyên vắng nhà.

Điều quan trọng nhất là, phòng của hai anh em Thịnh Sùng Ngật và Thịnh Sùng Lâm hiện đều ở tầng ba của tòa chính.

Ăn cơm cùng nhau thì cũng thôi đi, trong những lúc nghỉ ngơi, Thịnh Sùng Ngật không muốn em trai mình có cơ hội vô tình nhìn thấy Liên Tư Hành trong bộ đồ ngủ mỏng manh.

Trong đầu, Thịnh Sùng Ngật âm thầm nghĩ, trong khu biệt thự này, anh sẽ chuẩn bị cho Liên Tư Hành tất cả những bộ đồ ngủ kín đáo nhất.

Còn những chiếc váy ngủ mỏng manh, gợi cảm như Liên Tư Hành mặc trong phòng riêng tại biệt thự của nhà họ Liên... Ừm, vẫn có thể mua thêm nhiều chiếc như thế. Cô mặc rất đẹp, nhưng chỉ được mặc khi ở trong căn biệt thự nhỏ của hai người tại trung tâm thành phố, nơi chỉ có anh và cô.

Liên Tư Hành hoàn toàn không biết rằng trong đầu Thịnh Sùng Ngật, anh đã sắp xếp xong mọi thứ cho cuộc sống sau khi kết hôn, từ nơi ở đến loại đồ ngủ mà cô sẽ mặc.

Nguyên chủ của cơ thể này từng đến biệt thự của nhà họ Thịnh khá nhiều lần, thậm chí ở lại ba bốn lần. Tuy nhiên, đúng lúc đó Thịnh Sùng Ngật đều không có nhà, nên cả hai chưa từng trực tiếp chạm mặt nhau.

Nguyên chủ ở lại đây vài lần là trong khoảng thời gian còn cuộc hôn nhân giả với Thịnh Sùng Lâm, để tránh bị lộ trước mặt ông cụ Thịnh, hai vợ chồng đương nhiên phải ngủ cùng một phòng.

Nguyên chủ ngủ trên giường của Thịnh Sùng Lâm, còn Thịnh Sùng Lâm thì nằm trên chiếc sofa ở phòng khách nhỏ trong phòng ngủ chính.

Khi nhìn thấy biệt thự nhà họ Thịnh, ký ức về những lần ở lại đây của nguyên chủ lập tức hiện về. Liên Tư Hành nhanh chóng nhận ra ban công ở phía trái tầng ba của tòa nhà chính, nơi đặt những giá trồng cây mọng nước, chính là phòng của Thịnh Sùng Lâm. Trước đây, nguyên chủ thường lấy cớ ngắm cây để yêu cầu Thịnh Sùng Lâm cùng "về biệt thự chính," vì như vậy hai người có thể sống dưới một mái nhà, chỉ cách nhau một bức tường và một cánh cửa.

Cô còn hy vọng rằng một ngày nào đó, bức tường và cánh cửa ấy sẽ biến mất đi, họ có thể từ vợ chồng giả trở thành vợ chồng thật.

Khi sống chung dưới một mái nhà, khụ, trước khi đi ngủ nguyên chủ từng mặc những bộ đồ ngủ mát mẻ với ý đồ - quyến rũ Thịnh Sùng Lâm... Ừm, chuyện như vậy... cũng từng xảy ra...

Dù giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì và người làm những điều đó là nguyên chủ, không phải cô, nhưng khi ký ức liên quan đến Thịnh Sùng Lâm bất ngờ hiện lên trong đầu, Liên Tư Hành vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cô liếc nhìn ban công phía trái tầng ba, nơi đặt đầy những cây mọng nước, rồi lập tức dời ánh mắt đi, cố ý không nhìn lại lần nào nữa.

Sau đó, ánh mắt cô vô tình dừng lại ở ban công phía phải tầng ba. Đó hẳn là phòng của Thịnh Sùng Ngật. Vì anh thường xuyên không ở nhà, ban công ấy trống trơn chẳng có gì. Thịnh Sùng Ngật thường ở tại văn phòng công ty hoặc khách sạn, như một cỗ máy làm việc lạnh lùng, gần như không có chút ấm áp hay mềm mại nào trong tâm hồn.

Nhưng giờ đây, người đàn ông này đã thay đổi. Anh trở nên sống động hơn, mang trong mình hơi thở của tình cảm mãnh liệt. Anh không còn hay ra nước ngoài, giảm bớt thời gian làm thêm, giao những công việc có thể ủy thác cho cấp dưới. Anh thường xuyên đưa đón cô đi làm, cùng cô đi kiểm tra thai kỳ và còn dành thời gian ăn cơm với cô.

Liên Tư Hành nghĩ, cô đã đặt cho Thịnh Sùng Ngật một hình tượng lạnh lùng vô cảm, rồi chính cô lại thắp sáng anh, mang đến cho anh một sự nồng nhiệt hoàn toàn khác biệt.

Cô đồng ý kết hôn, hẳn là không sai. Một người đàn ông lạnh lùng như thế, nếu đã rung động, đối tượng không phải cô thì còn ai vào đây? Hiện tại, có lẽ anh mới chỉ có chút cảm tình với cô vậy mà đã chăm sóc tỉ mỉ, dịu dàng và nồng nhiệt đến thế...

Liên Tư Hành bất giác kỳ vọng, nếu một ngày nào đó hai người có thể từ gắn bó mà thành yêu nhau, liệu cô có thể thấy được một Thịnh Sùng Ngật khác, đặc biệt hơn nữa không?

Nếu có thể tìm được một người để yêu thương thật lòng và cùng nhau sống đến đầu bạc răng long, ai lại muốn chỉ vì miễn cưỡng mà ở bên nhau chứ?

Khi cả hai xuống xe, Thịnh Sùng Ngật chủ động nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng bóp nhẹ lòng bàn tay như để trấn an: "Ông nội đang đợi rồi, chúng ta vào thôi."

Khi ông cụ Thịnh thấy hai người nắm tay nhau bước vào, dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, ông cụ vẫn kinh ngạc đến mức không nói nên lời, mắt nhìn chằm chằm vào đôi tay đan chặt của hai người.

Đứa cháu trai lớn từng sống như một nhà sư nay thực sự bắt đầu gần gũi với phụ nữ!

Còn nắm tay con gái người ta nữa!!!

Trời ơi, ông cụ suýt tưởng mình cả đời này cũng không có cơ hội nhìn thấy cảnh tượng này!

Vì lo lắng cháu trai lớn sống cô độc đến cuối đời, trước đây ông cụ từng sắp xếp hai, ba lần xem mắt cho Thịnh Sùng Ngật. Do nói thẳng thì anh không chịu đi, ông cụ buộc phải tìm đủ mọi lý do để đưa anh đến những cuộc gặp này.

Kết quả là Thịnh Sùng Ngật vì không thể chịu đựng được nữa đã cảnh cáo ông nội: "Chuyện gì cũng chỉ nên làm ba lần là đủ." Sau đó, anh vẫn ôm mối hận, hai, ba năm nay gần như không về nhà chính. Dù có ghé thăm, anh cũng không báo trước, ở lại một đêm rồi đi ngay. Anh còn đe dọa, nếu chuyện này xảy ra lần thứ tư, anh sẽ không bao giờ về nữa.

Không chỉ vậy, mỗi đối tượng được ông cụ sắp xếp, Thịnh Sùng Ngật đều lạnh nhạt, thẳng thừng từ chối một cách rất khó chịu, khiến các cô gái không biết giấu mặt vào đâu.

Khi con trai và con dâu của ông cụ không đáng tin cậy, cháu trai út thì vì không muốn kế thừa gia nghiệp mà nỗ lực làm việc cật lực trong giới giải trí, tất cả trọng trách của tập đoàn Thịnh Thiên đều đặt lên vai Thịnh Sùng Ngật, thế nên cho dù ông cụ muốn quản lý cháu trai thì cũng chẳng còn cách nào cả, chỉ có thể từ bỏ việc can thiệp vào chuyện tình cảm của anh.

Nửa năm trước, ông cụ Thịnh nhập viện phòng ICU, sau khi tỉnh lại, ông cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, không chừng lần sau sẽ không tỉnh lại nữa.

Nhìn đám bạn già lần lượt có chắt, chỉ có ông cụ là chưa có. Con cháu trong nhà thì đứa nào cũng bận rộn bên ngoài, khiến căn biệt thự chính nhà họ Thịnh lạnh lẽo vắng vẻ.

Thế là ông cụ Thịnh chỉ còn cách ra tay từ đứa cháu út dễ mềm lòng hơn.

Ông hỏi Thịnh Sùng Lâm và Liên Tư Tư rốt cuộc là thế nào. Trên mạng đồn hai người là một cặp đã ba năm rồi, nhà họ Thịnh và nhà họ Liên từ trước đến nay luôn thân thiết, mà cô bé nhà họ Liên thì ông cũng từng gặp vài lần. Đã biết rõ gốc gác nhau như vậy, mà hai đứa trẻ cũng đã yêu nhau lâu như thế, chi bằng kết hôn sớm để ông còn được bế chắt.

Thịnh Sùng Lâm giải thích rằng anh ta và Liên Tư Tư chỉ là "ghép đôi" để đánh bóng tên tuổi, hoàn toàn không phải người yêu thực sự. Nhưng ông cụ Thịnh nhìn ra được rằng cô bé Tư Tư đó chắc chắn thích thằng nhóc này. Vậy là ông cụ giả bệnh, tìm mọi cách thúc đẩy hai người kết hôn.

Chỉ là ông cụ không ngờ rằng, hóa ra hai đứa chúng nó lại làm đám cưới chỉ để dỗ dành ông, rồi lén ký một thỏa thuận kết hôn giả. Cô bé nhà họ Liên thì muốn giả thành thật, nhưng đúng lúc đó, Sùng Lâm lại gặp được "chân ái" trong đời mình... cương quyết đòi ly hôn.

Cuối cùng hai bên cãi nhau đến gần như trở mặt thành thù mới chính thức ly hôn.

Khi ông cụ Thịnh biết chuyện này, ông cụ phải uống liền mấy viên thuốc trợ tim mới qua khỏi cơn sốc.

Đứa cháu dâu xinh đẹp, ngoan ngoãn, ngọt ngào và dễ thương không còn nữa, mong ước có chắt cũng tan biến.

Trong hơn hai tháng nay, ông cụ Thịnh cứ ủ ê, chán chường, từ chối hết tất cả các lời mời của bạn già, từ uống trà, chơi cờ, nghe kịch, câu cá đến đánh golf.

Bạn nghĩ những buổi tụ họp của các cụ già bảy, tám mươi tuổi sẽ thanh nhàn như Phật sao? Không!

Sống đến già là phải cạnh tranh đến già!

Khi nhỏ thì so thành tích học tập, so cha mẹ. Khi trẻ thì so công việc, so vợ. Trung niên thì so điểm học của con, thành tích công việc, đối tượng kết hôn của chúng. Còn về già, tất nhiên là phải so cháu chắt!

Hai đứa cháu trai nhà ông không biết phải nói xuất sắc đến mức nào, chỗ nào cũng hơn hẳn con cháu nhà người ta! Những năm trước, ông cụ Thịnh có hơi uất ức vì con trai mình không ra gì, không đáng tin cậy, nhưng từ khi hai đứa cháu chào đời, ông cụ đã nở mày nở mặt, ngẩng cao đầu tự hào trước mọi người trong suốt bao nhiêu năm...

Cho đến vài năm gần đây, ông cụ Thịnh bắt đầu không còn tự hào được nữa.

Đám bạn già, già hơn ông có, trẻ hơn ông cũng có, từng người từng người bắt đầu khoe về chắt của mình... còn ông, ông chẳng có gì để khoe!

Cảm giác buồn bã đó! Cảm giác tiếc nuối không dứt đó! Cảm giác hụt hẫng đó! Cảm giác lạc lõng vì không chen nổi vào câu chuyện của bạn bè!

Cô đơn, trống trải, buồn tẻ, ông cụ Thịnh chỉ còn cách nuôi một chú chó Golden, rồi thêm một chú mèo béo màu cam, thậm chí còn nuôi một bể cá Koi. Không có gì làm thì xem chó mèo đối đầu, xem mèo muốn bắt cá, cá ăn tôm, cũng đủ náo nhiệt lắm rồi!

Khi những người bạn khoe chắt, ông đành khoe chó, khoe mèo, khoe cá của mình.

Bề ngoài thì ông cụ Thịnh vẫn giữ được vẻ bình thản, nhưng trong lòng thì lạnh lẽo, trống vắng, cô đơn vô cùng.

Vì thế, một tuần trước, khi nghe được tin đồn từ cô con gái út Thịnh Minh Hồng, người vốn rất thích hóng chuyện, rằng gần đây cháu trai lớn Thịnh Sùng Ngật qua lại rất thân thiết với một người phụ nữ, đầu tiên là ông cụ Thịnh kinh ngạc, không tin nổi, rồi ngay sau đó tràn đầy hy vọng: "Chuyện này có thật không? Nếu đúng thì đúng là tin vui lớn!"

Không cần biết bạn gái lần này của Thịnh Sùng Ngật có đi đến đâu, nhưng việc nuôi một con lợn gần ba mươi năm cuối cùng cũng biết đào bới rau cải, thật đáng ăn mừng!

Nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng, cứ như muốn nói lại thôi của cô con gái út, ông cụ Thịnh đã sống qua nhiều sóng gió, lập tức cảm thấy bất an, cẩn thận hỏi: "Chẳng lẽ thân phận của cô gái đó có vấn đề gì sao?"

Ví dụ như xuất thân không tốt chẳng hạn...

Nhưng ông cụ Thịnh đã sớm nói rằng ông không câu nệ chuyện môn đăng hộ đối. Vì cuộc hôn nhân không hạnh phúc của con gái, giờ đây ông cụ đã nghĩ thoáng hơn, không đòi hỏi khắt khe gì về chuyện hôn nhân của cháu mình, chỉ cần chúng thích là được.

Như lần Thịnh Sùng Lâm cương quyết ly hôn với người cháu dâu mà ông từng rất ưng ý để theo đuổi một cô gái xuất thân từ gia đình khá giả bình thường, dù ông cụ rất tức giận, cuối cùng vẫn để mặc nó.

Còn có thể làm gì được nữa chứ, dưa hái xanh không ngọt. Hiện tại, nhà họ Thịnh đã không cần phải dựa vào hôn nhân để tăng thêm lợi thế. Đối với ông cụ, hạnh phúc của con cháu quan trọng hơn bất kỳ lợi ích nào.

Nhưng nghe đến đây, ông cụ vẫn không khỏi suy đoán, liệu người phụ nữ mà Thịnh Sùng Ngật qua lại có phải chỉ đơn thuần xuất thân không tốt, hay thực sự có vấn đề về danh tiếng? Ông cụ lập tức nghiêm mặt hỏi: "Chẳng lẽ là loại phụ nữ xuất thân từ những nơi như thế…"

"Nơi như thế" ở đây dĩ nhiên ám chỉ các chốn phong trần. Nếu thật sự là phụ nữ từ những nơi như vậy, tuyệt đối không thể cưới vào nhà họ Thịnh, bằng không cả gia tộc sẽ mất mặt, không dám ngẩng đầu với đời.

Thấy ông cụ hiểu sai, Thịnh Minh Hồng vội vàng giải thích: "Ba, không phải như ba nghĩ đâu. Nhưng mà… đúng là thân phận của cô gái này có hơi rắc rối. Nếu A Ngật thật sự muốn cưới cô ấy, e rằng gia đình mình sẽ khó ăn nói với họ hàng, bạn bè."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện