Dưới lời nài nỉ của Liên Tư Hành, Thịnh Sùng Ngật không lên trên căn hộ của cô mà chỉ đợi ở dưới bãi đậu xe.
Về đến nhà, Liên Tư Hành liền uống hai viên bổ khí đan cấp thấp. Loại thuốc này chứa linh khí nhiều hơn so với thuốc bán ra ngoài vì cô tự luyện riêng để sử dụng trong những lúc cần thiết, mỗi ngày chỉ tích lũy đủ linh khí để luyện một lò. Tác dụng chủ yếu của nó là bổ sung linh khí.
Sau khi uống thuốc, Liên Tư Hành cảm thấy sự mệt mỏi của cơ thể do tập luyện cường độ cao đã thuyên giảm đi nhiều.
Liên Tư Hành nhanh chóng thay một bộ đồ thoải mái, chuẩn bị vài bộ đồ thường ngày, đồ ngủ, đồ dưỡng da và trang điểm. Những bộ đồ cần cho các dịp quan trọng thì quá nhiều, sau này cô sẽ bảo Tiểu Đan qua lấy sau.
Tất cả vừa đủ nhét hết vào một chiếc vali lớn.
Khi Liên Tư Hành quay lại hầm để xe, Thịnh Sùng Ngật đang bận xử lý công việc ở ghế sau nên cho tài xế ra giúp cô chuyển hành lý vào xe.
Nhìn thấy Liên Tư Hành vào xe trở lại, Thịnh Sùng Ngật nhướn mày hỏi: "Tôi còn tưởng em sẽ viện cớ kéo dài hoặc trì hoãn."
Liên Tư Hành chân thành đáp: "Lần trước quả thực là lỗi của tôi, tôi lại không dám đắc tội với anh Ngật, tất nhiên chỉ còn cách hành xử cho phải phép."
Liên Tư Hành vừa nói xong, cô cảm thấy mình diễn xuất quá tốt và biết cách tiến lùi, hoàn toàn trái ngược với dự định ban đầu của cô là gây khó chịu cho người khác!
Liên Tư Hành đã suy nghĩ cẩn thận nhìn từ góc độ của một người tác giả, người đàn ông như Thịnh Sùng Ngật sẽ ghét loại phụ nữ nào?
Ngay trong lần gặp đầu tiên cô đã đưa ra đề nghị quan hệ với anh, và rồi cô bị từ chối tận hai lần. Nếu không có sự thuận lợi của hoàn cảnh và việc cả hai đều trúng thuốc kích thích, cộng thêm cả mị thuật cô dùng, người đàn ông này làm sao mà trúng chiêu?
Là một tổng tài vừa nghiện công việc lại mắc chứng sạch sẽ nặng, chắc chắn Thịnh Sùng Ngật rất ghét loại phụ nữ hay quấn lấy mình, hoặc những kẻ hay thay lòng đổi dạ, tâm cơ khó lường, yêu thích phù phiếm và hám danh lợi…
"Cô" vốn thích em trai anh, nhưng nếu giờ cô lại tỏ ra có hứng thú với anh hơn, hơn nữa không phải là thật lòng mà chỉ vì lợi dụng thân phận của anh để làm cho chồng cũ Thịnh Sùng Lâm mất mặt...
Đối với Thịnh Sùng Ngật, chắc chắn đây là điểm yếu rất lớn!
Cô càng vội phủi sạch mối quan hệ với Thịnh Sùng Ngật, sẽ càng làm cho anh có hứng thú, nhưng nếu cô chủ động bám lấy anh, người đàn ông này ngược lại sẽ cảm thấy phiền mà tránh xa!
Nghĩ đến đây, Liên Tư Hành nhanh chóng nở một nụ cười ngọt ngào với Thịnh Sùng Ngật và ngồi xuống ghế sofa - cố tình chọn một vị trí rất gần anh, rồi lại dịch mông từng chút một sát về phía anh.
Liên Tư Hành mỉm cười có chút nịnh nọt nói: "Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi giúp anh Lâm làm lá chắn, phối hợp với anh ấy diễn kịch là anh ấy có thể nâng đỡ tôi từ một nghệ sĩ hạng mười tám lên hạng ba. Anh Ngật, anh còn tài giỏi hơn nhiều so với anh Lâm, đi theo anh tôi không thiệt chút nào. Anh đường đường là người nắm quyền của tập đoàn nhà họ Thịnh, chắc chắn sẽ không bạc đãi tôi."
Trước kia Thịnh Sùng Lâm chủ động kéo nguyên chủ vào xào couple, một là giúp em gái của bạn thân tạo ra danh tiếng, hai là anh ta cũng xem Tư Tư như một lá chắn, anh ta đã có người tình rồi, những người khác muốn lợi dụng couple để cọ nhiệt đều phải dè chừng, không cẩn thận lại mang tiếng là "tiểu tam".
Và cô đã phải mất cả một giờ để thu dọn hành lý, Thịnh Sùng Ngật chắc chắn đã biết Thịnh Sùng Lâm chỉ bày ra cuộc hôn nhân giả để khiến ông nội cảm thấy an lòng.
Liên Tư Hành cố tình hành động thiển cận, lời nói và hành động đều mang đầy ác ý, muốn lợi dụng mối quan hệ tình một đêm giữa hai người, tiến một bước trèo lên Thịnh Sùng Ngật, còn khéo léo đưa tay ra để xin tài nguyên.
Thịnh Sùng Ngật nhất định sẽ chán ghét cô!
Nhưng ai ngờ, người đàn ông này lại hành động không theo một quy tắc nào cả!
Thịnh Sùng Ngật nhìn thấy cô gái nhỏ này đang tựa hơn nửa người vào người anh, ánh mắt đảo quanh tính toán rồi tuôn ra những lời dối trá và màn diễn vụng về - diễn viên gì mà kém thế này, chẳng trách chỉ là một bình hoa di động!
Anh từng gặp không biết bao nhiêu người phụ nữ nhắm vào tiền và thân phận của anh, nhưng chưa từng có ai viết hai chữ "tính toán" lên mặt rõ như cô.
Nhà họ Liên tuy không phải là gia tộc giàu có, nhưng cũng có tiếng tăm, tiền bạc cũng không thiếu, đâu cần cô phải đi lấy lòng người khác.
Trước kia, việc cô cố gắng bám theo Thịnh Sùng Lâm cũng chỉ vì thích cậu ta mà thôi.
Nhưng cô gái nhỏ này đúng là rất xinh đẹp, cho dù là bình hoa cũng là bình hoa đẹp mắt nhất.
Bây giờ cô đã tẩy trang, khuôn mặt cô trắng hồng tự nhiên, tươi tắn dễ thương hơn hẳn so với khi trang điểm đậm, thậm chí có thể nói là rất ngon.
Giờ thì cô đã chủ động đến gần, anh cũng không ngại mà hưởng thụ!
Thịnh Sùng Ngật vươn cánh tay dài ra, trực tiếp ôm cô gái nhỏ vào lòng: "Đây là em tự nguyện ôm lấy tôi, không phải do tôi ép buộc em. Cho nên, em đây là không chỉ đồng ý sống chung mà còn đồng ý những chuyện khác nữa, phải không? Muốn anh Ngật đổ tài nguyên cho, chỉ có một đêm là chưa đủ đâu."
Thịnh Sùng Ngật vừa nói, vừa nắm chặt vòng eo thon gọn trên cơ thể mềm mại và thanh tú của cô, khiến cô không thể phản kháng, hai chân bất đắc dĩ phải dạng ra ngồi lên đùi anh.
Vừa rồi, Thịnh Sùng Ngật đã gọi điện cho Thịnh Sùng Lâm, người vừa quay xong chương trình "Vui nào", trợ lý Kim cũng đã gửi cho anh thông tin chi tiết về sự nghiệp trong giới giải trí của cô.
Khi biết giữa cô và Thịnh Sùng Lâm chỉ là một cuộc hôn nhân giả, anh cảm thấy bớt khó chịu hơn nhiều.
Họ chưa bao giờ có mối quan hệ chính thức, ngay khi Liên Tư Tư bày tỏ tình cảm của mình, Thịnh Sùng Lâm lập tức thẳng thắn từ chối.
Cô gái này khi thất tình lại chọn đi mua vui, thậm chí gọi hẳn hai người một lúc, điều này thật sự khiến Thịnh Sùng Ngật cảm thấy khó chấp nhận, đó là biểu hiện của sự thiếu chín chắn, buông thả và suy đồi.
Tuy nhiên, Thịnh Sùng Ngật cảm thấy cô gái này không giống với lời Thịnh Sùng Lâm mô tả về một cô nàng bề ngoài ngoan ngoãn nhưng bên trong lại cực đoan. Cô có vẻ trưởng thành và sâu sắc hơn, tính cách linh hoạt, sinh động và đa dạng.
Ít nhất Thịnh Sùng Lâm không có hứng thú gì với cô gái này.
Nhưng con người thật của cô gái trước mặt, mỗi một lần gặp đều để lại cho anh cảm giác thần bí, thú vị, thôi thúc anh muốn tìm hiểu thêm.
Liên Tư Hành bối rối nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông. Cô dùng tay chắn trước ngực, cố đẩy Thịnh Sùng Ngật ra xa, lo lắng vùng vẫy: "Không không không, anh Ngật, vừa rồi tôi chỉ đùa với anh một chút, tôi không cần gì cả..."
Thịnh Sùng Ngật siết chặt vòng tay ôm eo cô, giọng trầm trầm nói: "Đừng cử động linh tinh."
Cơ thể Liên Tư Hành đột nhiên cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa.
Thịnh Sùng Ngật nhẹ nhàng giơ tay lên, véo vào khuôn mặt trắng trẻo và mịn màng đến mức giống như có thể vắt ra nước của cô một cái, để lại một vệt đỏ rõ ràng.
Liên Tư Hành đau đớn che mặt lại và trừng mắt lườm Thịnh Sùng Ngật với ánh mắt trách móc.
Thịnh Sùng Ngật hơi ngượng ngùng thu tay lại, da của cô gái nhỏ này thực sự quá mịn màng, rõ ràng anh chẳng dùng sức chút nào.
Ngay khi cánh tay vòng quanh eo buông lỏng, Liên Tư Hành vội nhảy ra khỏi người anh, né sang một góc xa nhất trên ghế sofa, làm động tác như đầu hàng.
Giọng cô gái lại trở nên nhút nhát, đầy vẻ tội nghiệp: "Anh Ngật, tôi sai rồi, tôi thực sự không có ý định, khụ... tự nguyện dâng mình cho anh. Ba tháng tới, chúng ta chung sống hòa bình, không liên quan đến nhau, anh thấy được không?"
Thịnh Sùng Ngật bình thản nói: "Không được, sự hiện diện của em với bản thân tôi mà nói đã là một cản trở rồi."
Thịnh Sùng Ngật thậm chí không có ý định che giấu ý định của mình, bình tĩnh nói: "Em rất hấp dẫn với tôi, tôi chỉ muốn ngủ với em. Tôi không có suy nghĩ đó với tất cả những người phụ nữ khác, nên không thể tìm được người nào nữa, chỉ có thể tìm em. Cái này không thể trách tôi, lúc trước em là người bắt đầu trước, em phải chịu trách nhiệm. Đến khi nào tôi không còn cảm giác này với em nữa, tôi sẽ buông tha em. Ba tháng tới, em cứ tiếp tục nỗ lực để tôi mất hứng thú với em đi."
Thật khó để nói liệu những nỗ lực của cô có phản tác dụng và khiến anh muốn cô nhiều hơn hay không.
Ít nhất là những nỗ lực vừa rồi của cô, hoàn toàn đã phản tác dụng rồi.
Lúc này, Thịnh Sùng Ngật thậm chí cảm thấy rằng, ngay cả khi không thể ngủ với cô... chỉ cần ôm cô, hôn cô, hoặc đơn giản là nói chuyện và nhìn cô thôi, anh cũng thấy rất vui, tâm trạng rất tốt.
Cảm giác ôm thân hình mềm mại, ấm áp trong lòng vừa rồi thực sự quá dễ chịu, đến nỗi khi bỗng nhiên vòng tay trở nên trống trải, anh cảm thấy có chút tiếc nuối.
Liên Tư Hành run lẩy bẩy: "..."
Tổ sư, thế giới của người lớn thẳng thắn đến vậy sao?!
Liên Tư Hành ôm đầu gối im lặng, nước mắt tràn ngập trong lòng. Mẹ nó chứ, Thịnh Sùng Ngật vừa đẹp trai hơn cả nam thần trong mấy tiệm trai đẹp, thân hình cũng còn chuẩn hơn! Mà lại còn miễn phí nữa chứ!!!
Cô cũng muốn ngủ với anh lắm! Nhưng điều kiện sức khoẻ cô không cho phép!
Liên Tư Hành nghiêm túc nghĩ, hay là chờ cô phá thai xong, chăm sóc cơ thể cho tốt, rồi ngủ với anh thêm vài lần trước khi rời đi? Lúc ấy cũng vừa hết hạn ba tháng rồi!
Còn về ba tháng sau… Nếu kỹ năng của anh được cải thiện, thì để anh làm bạn tình lâu dài cũng tốt. Còn nếu chẳng có tiến bộ gì… thì tạm biệt, cô không phục vụ nữa. Nghĩ mà xem, đường đường là một tổng tài bá đạo chắc cũng sẽ không thật sự đeo bám cô mãi đâu.
Thịnh Sùng Ngật nhìn thấy trên mặt cô gái nhỏ xuất hiện nụ cười đê tiện, đôi mắt lạnh lùng đầy nguy hiểm híp lại, hỏi: "Em đang nghĩ gì đấy?"
Liên Tư Hành đang trong cơn mơ mộng, vô thức đáp: "Nghĩ không biết kỹ năng dở tệ của anh có khá lên không."
Sắc mặt Thịnh Sùng Ngật lập tức tối sầm lại: "... ? ! ! !"
Vậy ra, lý do cô từ chối lời mời của anh thực chất là vì chê kỹ năng của anh dở tệ sao?!?!
Thịnh Sùng Ngật cảm thấy lòng tự tôn của một người đàn ông bị tổn thương nghiêm trọng.