Liên Tư Hành vừa được nghỉ ngơi ấm áp và thoải mái trong chiếc xe lưu động. Sau khi Thịnh Sùng Ngật bế cô quay lại xe, anh còn rót cho cô một cốc nước ấm có pha chút đường, giúp cô giảm bớt cơn khó chịu trong người đi rất nhiều. Dù sao thì cô cũng không thể giả vờ ngất tiếp được nữa.

Liên Tư Hành rất muốn chỉ trích Thịnh Sùng Ngật vì mới gặp lần thứ hai mà đã đề nghị quan hệ như vậy, lại còn là hẹn hẳn mười đêm liên tiếp... Thật là trơ trẽn! Không biết xấu hổ!

Nhưng khi nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau chưa đầy ba phút, chính cô đã mời mọc Thịnh Sùng Ngật quan hệ vài lần…

Không những thành công mà còn chiếm đoạt sự trong trắng gần ba mươi năm của anh, nhờ đó cô đã rút ngắn thời gian tu luyện của mình…

Ra ngoài làm bậy, quả nhiên là phải trả giá! QAQ

Chỉ là lần này, cô chẳng uống phải thứ gì khiến mình kích động cả, lại còn đang mang thai trong ba tháng đầu, làm sao có thể đồng ý yêu cầu này của Thịnh Sùng Ngật được.

Cô vừa xấu hổ vừa tức giận, thoát khỏi bàn tay của Thịnh Sùng Ngật đang cầm lấy cằm của mình, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh nói: "Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Giám đốc Thịnh xuất sắc như vậy, muốn loại mỹ nhân nào chẳng được, sao phải làm khó tôi."

Không nghĩ ngợi gì, Thịnh Sùng Ngật liền đáp ngay: "Bởi vì những người phụ nữ khác không phải là em!"

Với những người phụ nữ khác, đừng nói đến ham muốn ngủ cùng, anh thậm chí còn không muốn nhìn quá một giây. Thậm chí, chỉ vì công việc mà phải bắt tay, sau đó anh cũng phải rửa tay vài lần.

Sau khi Thịnh Sùng Ngật nói ra lời này, anh cũng nhận ra mấu chốt vấn đề của mình, ngoại trừ người em dâu cũ này - người trong lòng có lẽ vẫn còn nghĩ về em trai anh, anh vẫn không hề có chút hứng thú gì với bất kỳ phụ nữ nào khác.

Tất nhiên, với đàn ông anh cũng chẳng có hứng thú gì cả.

Thịnh Sùng Ngật đã từng quyết định sẽ độc thân đến hết đời. Anh nghĩ rằng xét về nhu cầu sinh lý thì bàn tay phải cũng có thể mang lại cho anh đủ khoái cảm.

Nhưng bây giờ... Anh đã không còn là anh của trước đây nữa, cuối cùng anh đã không còn để cánh tay phải có tình nghĩa nhiều năm vào mắt mình nữa rồi.

Sau khi đã thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn một lần rồi, làm sao anh có thể cam tâm quay lại với những ngày tháng canh nhạt nước trong của mình.

Con gái người ta không muốn, anh cũng không thể nào ép buộc cô.

Lúc này, nhìn dáng vẻ yếu đuối và thanh tú của cô gái trước mặt, trong lòng anh lại bất giác có những suy nghĩ bẩn thỉu muốn ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của cô...

Anh mới nhận ra bản thân mình vẫn còn một mặt hèn hạ và bẩn thỉu như vậy.

Tuy nhiên, Thịnh Sùng Ngật sẽ không để những ham muốn nhất thời chi phối lý trí của mình. Dù mới đây anh đã đề nghị mười đêm với cô, nhưng khuôn mặt điển trai cứng rắn đầy kiêu ngạo của anh vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh và tự chủ.

Bây giờ bị Liên Tư Hành từ chối, vẻ mặt anh cũng vẫn rất thản nhiên, nhưng lời anh nói lại đầy tính chất của một thương nhân cáo già: "Ồ? Vậy thì thật tiếc quá. Em đã không muốn tôi cũng không thể ép buộc em. Để bảo vệ quyền lợi của mình, tôi không thể làm gì khác ngoài việc đến thăm ông nội Liên và chú Liên một chuyến, nói với họ em đã bội tình bạc nghĩa với tôi, đùa bỡn với tôi còn không chịu trách nhiệm, để họ cho tôi một lời giải thích."

Ánh mắt Liên Tư Hành tối sầm lại, mẹ nó, tên đàn ông này nham hiểm quá đi!

Liên Tư Hành nghiến răng nghiến lợi nói: "Cho dù anh có đi gặp người nhà tôi, họ cũng không thể bắt tôi đồng ý... yêu cầu hoang đường của anh đâu. Cái đó thực sự không được, anh đổi yêu cầu khác đi."

Thịnh Sùng Ngật nghĩ rằng nếu không phải vì việc cô từng là vợ trước của Thịnh Sùng Lâm, thì cha mẹ hai bên nếu biết anh tìm được người phụ nữ khiến anh không cảm thấy phản cảm, thậm chí còn nhớ mãi không quên, chắc chắn sẽ giục hai người họ kết hôn ngay lập tức.

Nghĩ đến hai chữ "kết hôn", điều hiện lên trong lòng Thịnh Sùng Ngật không còn là từ chối nữa mà thậm chí còn có cảm giác nếu đối tượng là cô thì cũng không phải là không thể.

Thịnh Sùng Ngật biết rằng người phụ nữ này hiện đang rất tỉnh táo, trong lòng lại còn có người khác, đã biết rõ anh là anh trai của chồng cũ cô, nên chắc chắn sẽ không thể đồng ý với yêu cầu quá đáng và vô liêm sỉ của anh.

Thịnh Sùng Ngật cũng không quá thất vọng, bởi là người thành thạo kỹ năng đàm phán. Đầu tiên anh đưa ra một yêu cầu mà đối phương gần như không thể chấp nhận được, sau đó sẽ đưa ra một yêu cầu khác đơn giản hơn nhiều, khiến đối phương dễ dàng chấp nhận hơn và hầu như sẽ đồng ý với điều đó.

Người đàn ông bình tĩnh đưa ra yêu cầu mới: "Từ hôm nay, em sẽ chuyển đến sống cùng tôi ba tháng. Yên tâm, nếu không có sự đồng ý của em, tôi tuyệt đối sẽ không đụng vào em. Nếu em đồng ý và sống đủ ba tháng, chuyện này coi như chấm dứt."

Sống chung?! Tất nhiên Liên Tư Hành cũng muốn nói không và không thể hiểu được lý do mà Thịnh Sùng Ngật lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng yêu cầu này, đúng là so với yêu cầu trước đó "một đêm trả lại gấp mười lần" yêu cầu này dễ chấp nhận hơn hẳn.

Không rõ ý đồ của anh ta là gì, Liên Tư Hành quyết định hỏi thẳng: "Tôi có thể hỏi lý do anh đưa ra yêu cầu này không?"

Thịnh Sùng Ngật lạnh lùng cười: "Không phải em rất muốn lập tức cắt đứt quan hệ với tôi sao? Tôi nhất định không để em được toại nguyện. Nếu không thể hành hạ thân xác em, tôi sẽ khiến em khổ sở về tinh thần."

Liên Tư Hành vẫn không thể tin nổi, đường đường là một tổng giám đốc làm sao có thể trẻ con và nhàm chán như vậy.

Nhưng rồi cô chợt nhớ đến chuyện sau đêm song tu đó, đâu phải Thịnh Sùng Ngật không được lợi ích gì, công lực trong cơ thể anh ít nhất đã tăng thêm mười năm…

Có lẽ anh đã nghi ngờ, nhưng vì cô là vợ trước của em trai anh, lại là con gái nhà họ Liên, không có chứng cứ thì khó mà hỏi thẳng liệu chuyện này có liên quan đến cô hay không. Mà kể cả có hỏi, cô cũng không thể nói thật được.

Người đàn ông này rõ ràng muốn tìm cách sống gần cô để tiện quan sát xem cô có điều gì bất thường không?!

Liên Tư Hành thật sự không muốn đồng ý, không chỉ vì việc tu luyện của cô không thể bị lộ mà còn vì cô đang mang thai và không thể tiết lộ chuyện này.

Nhưng Thịnh Sùng Ngật không cho cô cơ hội từ chối: "Thế thì quyết định như vậy đi. Nếu em còn cò kè mặc cả, thì sẽ là sáu tháng. Còn dám từ chối, tôi sẽ đến nhà em nói chuyện rõ ràng."

Nói xong, Thịnh Sùng Ngật mở tấm chắn cách âm và yêu cầu tài xế lái xe đến biệt thự ở trung tâm thành phố nơi anh thường sống.

Anh còn gọi điện bảo bác sĩ gia đình, người vốn dĩ chuẩn bị đến khách sạn năm sao của Thịnh gia, chuyển sang biệt thự của anh.

Liên Tư Hành vội vàng nói: "Tôi không cần gặp bác sĩ! Tôi thực sự đã khoẻ rồi!"

Thịnh Sùng Ngật nhìn chằm chằm cô một hồi lâu rồi thản nhiên nói: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt."

Cô bé lừa đảo này, quả nhiên còn có chuyện giấu anh, khả năng cao vẫn có liên quan đến cơ thể của cô, nếu không thì sao lại kịch liệt phản đối việc gặp bác sĩ như vậy.

Nhưng Thịnh Sùng Ngật cùng không ép cô nữa, cùng ở chung một mái nhà, sớm muộn gì anh cũng sẽ tóm được đuôi cáo của cô.

Công ty giải trí Thiên Lâm là công ty con thuộc tập đoàn Thịnh Thiên, Liên Tư Hành bị ép sống cùng với cấp trên của cấp trên, còn không cách nào từ chối.

Cô đành phải bất đắc dĩ nói: "Tôi phải về nhà, lấy ít quần áo, vài món đồ trang điểm thường dùng và những thứ cần thiết khác."

Kể từ khi mang thai, Liên Tư Hành không còn có thể ngồi thiền cả đêm để thay thế giấc ngủ. Nếu có bị Thịnh Sùng Ngật bắt gặp đang thiền, cô vẫn có thể viện cớ là đang luyện công.

Cô vốn đã có ý định đền bù tổn thất cho Thịnh Sùng Ngật. Khi thời cơ đến, cô có thể truyền cho anh một hai môn pháp tu luyện thể chất mà người bình thường cũng có thể tập, giúp tăng cường sức khỏe. Bằng cách này, cô ngầm thừa nhận rằng mình biết chút công phu và có thể che đậy chuyện sau đêm đó công lực của anh tăng thêm mười năm.

Bây giờ đứa bé chỉ mới mấy tháng vẫn còn nhỏ, sẽ chưa lộ bụng. Hơn một tháng nữa, khi quay xong cảnh trong phim "Kế hoạch đào hôn", cô có thể mượn lý do công tác hoặc đi nghỉ để ra nước ngoài, phá thai xong quay về, rồi chuyện này sẽ mãi mãi là một bí mật không ai hay biết.

Thịnh Sùng Ngật nói: "Tôi sẽ đi cùng em để thu dọn."

Vừa nói xong, anh cũng nhận ra điều này quá thân mật, như thể họ là một đôi sắp chung sống với nhau…

Anh nhanh chóng nói thêm: "Phòng khi cái cơ thể yếu đuối của em ngã quỵ giữa đường, hơn nữa cũng cần có người giúp em xách hành lý."

Những việc này thực ra đều có thể giao cho trợ lý.

Thịnh Sùng Ngật cũng nghĩ đến điều này nên nói thêm: "Việc hai ta sống chung cần phải giữ kín, không thể để trợ lý của em biết, em cũng không được cố tình đem chuyện này ra để tạo sự chú ý."

Liên Tư Hành: "Được rồi, ngài Thịnh."

Liên Tư Hành nói xong, cô lại cảm thấy gọi như vậy khiến mình giống như cô tình nhân nhỏ được tổng tài bao nuôi...

Nghĩ ngợi một chút Liên Tư Hành đổi lại cách xưng hô: "Anh trai Thịnh."

Nhưng cách gọi này lại càng không ổn... Vì cô là vợ cũ của em trai anh, dù đã ly hôn nhưng gọi anh là anh trai giống như cách em trai của Thịnh Sùng Ngật gọi cũng chẳng có gì sai, nhất là khi bản thân cô trước đây lại còn tỏ vẻ thích Thịnh Sùng Lâm và không muốn ly hôn. Nhưng tình huống hiện tại lại phức tạp vì giữa cô và anh ta đã từng có quan hệ thân mật...

Liên Tư Hành lại rụt rè đổi lại cách gọi: "Anh Thịnh."

Như vậy có vẻ tốt hơn, lịch sự và cùng giữ được khoảng cách!

Thịnh Sùng Ngật không hài lòng cau mày lại: "Cái gì mà anh Thịnh, ai biết em gọi tôi hay Sùng Lâm, gọi là anh Ngật đi."

Gọi như thế này thì lại quá thân mật rồi!

Liên Tư Hành do dự một chút rồi ngoan ngoãn khẽ gọi: "... Anh Ngật."

Cô sợ nếu mình phản đối, người đàn ông này không chừng sẽ lại nhắc đến chuyện trên giường và bảo rằng cô đã gọi anh là "anh trai tốt" rồi…

Liên Tư Hành thầm nghi ngờ về tương lai, liệu ba tháng sống chung với người đàn ông lạnh lùng, ngang ngược và vô liêm sỉ này có thể giúp cả hai chấm dứt mọi liên hệ được không?

Nhưng hiện tại cô không còn lựa chọn nào khác, đành tạm thời bước từng bước xem sao.

Biết đâu chưa đến ba tháng, người đàn ông đã quen sống độc thân, tự do tự tại này sẽ chịu không nổi sự hiện diện của cô và đuổi cô ra khỏi nhà!

Nghĩ đến đó, mắt Liên Tư Hành bỗng sáng lên. Đúng rồi, chuyện trước đây là lỗi của cô, cô không thể từ chối yêu cầu của anh. Nhưng cô hoàn toàn có thể làm anh khó chịu, khiến anh chán ghét cô mà đuổi đi sớm!

Khi Thịnh Sùng Ngật nghe thấy cô gái xinh đẹp trong sáng ngước nhìn anh với khuôn mặt nhỏ nhắn, cô nhẹ nhàng gọi anh là "anh Ngật"... Anh cũng hồi tưởng lại đêm hôm đó, cô lại gọi anh là anh trai tốt... Anh suýt nữa không thể kiềm chế mà có phản ứng không đúng mực.

Anh giữ khuôn mặt lạnh lùng "Ừ" một tiếng, rồi vội quay người lấy chai nước lạnh từ tủ lạnh nhỏ để… hạ hỏa.

Thịnh Sùng Ngật bắt đầu nghi ngờ liệu trong ba tháng tới, anh có thể giữ được lời hứa rằng sẽ không chạm vào cô nếu cô không đồng ý hay không. Yêu cầu này quả là một thử thách lớn với khả năng kiềm chế của anh!

Cũng không biết ba tháng sống chung sắp tới là để hành hạ cô hay để hành hạ anh nhiều hơn.

Nhưng kỳ lạ thay, anh lại không hề cảm thấy chán ghét gì, ngược lại còn thấy mình khá mong chờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện