Cha mẹ của Đường Cẩm ly hôn vì cảm tình không còn như trước, mỗi người đều có gia đình mới. Trước đây Đường Cẩm từng đau lòng vì bị cha mẹ bỏ rơi, nhưng khi lớn thì cô cũng quen rồi, cô chỉ muốn sống thật tốt. Nhà hàng của cô mở trở nên đông khách, cuộc sống không tồi chút nào.

Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì Đường Cẩm đã nghỉ hưu sớm. Hiện tại xuyên đến nơi xa lạ, cùng lắm thì cô chỉ cảm thấy nơi này quá mức lạc hậu mà thôi.

Dựa theo nội dung của tiểu thuyết, chỉ còn cách nửa năm đất nước sẽ khôi phục thi đại học, đất nước cũng ngưng bế quan tỏa cảng, tình cảnh sẽ không khó khăn như trong tưởng tượng. Đường Cẩm tin rằng chỉ cần cô có năng lực, thì đi đến nơi đâu cô cũng sẽ sống tốt.

Bây giờ là đêm trước khi nguyên chủ kết hôn với Lục Trầm. Nguyên chủ làm ầm ĩ không chịu gả, đe dọa mọi người bằng cách đập đầu vào tường. Nhưng mẹ kế và cha của nguyên chủ không thèm để ý, bọn họ chỉ khiêng cô vào trong phòng, tùy tiện bôi thuốc rồi để mặc cô ở trong này. Lần này nguyên chủ không sống sót được như trong tiểu thuyết, mà là buổi tốt phát sốt rồi theo ông bà luôn.

Đường Cẩm sắp xếp các mảnh ký ức lại, năm ngày sau là thời điểm tổ chức hôn lễ. Cuộc hôn nhân này là mẹ kế muốn Lục Trầm phụ trách, đại khái là bà ta thấy Lục Trầm làm việc có năng suất cao, có thể lấy được một phần lễ hỏi đáng giả. Nhưng sau khi đính hôn, cha của nguyên chủ là Đường Đại Cường bị cuốc vào chân, trong nhà cần phải có người làm việc nên ngày cưới mới bị dời lại đến năm sau. Không ai cần đứa con gái lớn này, bởi vì tiết kiệm lương thực mà nôn nóng gả cô đi.

Hiện giờ hôn lễ gần ngay trước mắt, nếu đổi ý bây giờ, trừ phi cô không muốn tiếp tục sống ở trong thôn này. Niên đại này nếu không có thư giới thiệu thì không thể tùy tiện đi lại.

Đường Cẩm suy xét một lúc, cô không bài xích cuộc hôn nhân này. Trong mắt nguyên chủ, Lục Trầm vừa đen vừa thô kệch vừa hung dữ, nhưng anh lại phù hợp với gu thẩm mỹ của cô. Tướng mạo cường tráng, vóc dáng cao, mày rậm mắt to, ngũ quan sắc bén, hoàn mỹ đến nỗi trùng khớp với tiêu chuẩn bạn đời của Đường Cẩm.

Không biết có phải là vì thức tỉnh dị năng mộc hệ hay không, mà làn da của những người đàn ông ở nơi cô từng sống đều trắng nõn mịn màng, Đường Cẩm luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, không phù hợp với gu thẩm mỹ của cô cho nên vẫn luôn độc thân đến bây giờ.

Hiện tại, Đường Cẩm nhớ lại vẻ ngoài của Lục Trầm một lần nữa, cô cảm thấy mình có thể kết hôn với anh. Huống chi Lục Trầm lại là người chững chạc có trách nhiệm, sống với người như vậy, cùng với cố gắng xây dựng tổ ấm thì chắc chắn cuộc sống sẽ không quá kém.



Nghĩ xong xuôi, Đường Cẩm đang định ngồi dậy thì cửa gỗ trước mắt đột ngột bị mở ra, một người phụ nữ bện tóc đuôi sam đi đến, bà ta nhướng mày, cất cao giọng, mắng cô với vẻ mặt khó chịu: “Con nhỏ chết tiệt kia! Tỉnh rồi còn ăn vạ trong phòng làm cái quái gì hả? Mày định lười biếng à? Vậy mà dám đòi chết đòi sống, mày có thấy xấu hổ không đấy?”

“Nếu chuyện này mà bị truyền ra thì nước bọt của người đời cũng đủ nhấn chìm mày. Mày làm chuyện xấu hổ thì tự mày chịu đi, đừng liên lụy đến chúng tao! Mày cũng không nghĩ lại xem ngoài Lục Trầm ra, có ai muốn lấy mày không? Mày không muốn trói thì tao cũng phải trói mày lại.”

Đây là Liễu Xuân Hoa – mẹ kế của thân thể này. Đường Cẩm nhíu mày, giọng của bà ta quá chói tai! Vì để lỗ tai của mình nghỉ ngơi, cô lập tức ngắt lời bà ta: “Có gì ăn không? Con đói bụng, muốn ăn cơm.”

Liễu Xuân Hoa nghẹn họng, lại tiếp tục tức giận mắng: “Mày đã quậy tanh bành đến mức này rồi mà còn muốn ăn à? Bớt mơ mộng hão huyền đi! Bà để mày đói chết.”

Đường Cẩm giương mắt nhìn bà ta, cô nói: “Còn mấy ngày nữa là con cưới chồng rồi, nếu đói hôn mê thì lấy ai gả đây?”

Đường Cẩm vừa nói xong, Liễu Xuân Hoa lập tức ngậm miệng. Bà ta không muốn con gái của chồng ở lại ăn không uống không, nôn nóng đẩy cô ra ngoài. Sợ chuyện cưới hỏi bị gián đoạn, bà ta quyết định nhịn, dù sao thì cũng chỉ còn hai ngày mà thôi.

Liễu Xuân Hoa trừng mắt nhìn Đường Cẩm, tức giận hừ một tiếng rồi nhíu mày đi vào phòng bếp.

Mấy ngày trước, hai đứa con của bà ta ra ngoài thăm họ hàng, bây giờ trong nhà chỉ còn lại ba người. Trên bàn ăn có hai món khô một canh, trong cháo có lẫn hạt cao lương thô ráp, chút thức ăn này đã xem như không tồi. Bởi vì nhận lễ hỏi, Liễu Xuân Hoa cũng chịu thêm chút dầu ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện