Đường Cẩm mở to mắt, đối diện cô là xà nhà cổ xưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở nóc nhà và những hạt bụi bay múa trong các tia sáng ấy.
Đây là đâu? Cô bị hoàn cảnh lạ lẫm này làm cho bối rối, sau vài giây ngây ngốc, đột nhiên cô bật dậy.
Không phải là cô bị tai nạn giao thông sao? Nơi này là nơi nào? Bệnh viện ư? Nhưng khung cảnh bốn phía lại không giống chút nào hết! Vách tường được trát đất hoàng thổ, đơn sơ cũ kỹ, ngay cả nông thôn trong trí nhớ của cô cũng không có căn nhà nào xưa cũ như thế này cả.
Trán của Đường Cẩm hơi nhói, cô duỗi tay sờ thì thấy trên đó sưng vù, Đường Cẩm khẽ xuýt xoa một tiếng.
Lúc này Đường Cẩm mới chú ý đến trang phục của mình đã thay đổi, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi được làm từ sợi tổng hợp và được vá rất nhiều lần. Đường Cẩm còn chưa kịp khiếp sợ, thì đầu óc của cô bỗng dưng đau như muốn nổ tung, từng ký ức mạnh mẽ xâm nhập vào trong não bộ.
Phản ứng đầu tiên của Đường Cẩm là mình xuyên qua rồi, hai cái tên trong trí nhớ nhắc nhở cho cô biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trần Nguyệt Thanh và Lâm Tử Tu, rõ ràng là nam chính và nữ chính trong cuốn truyện về niên đại mà tối hôm qua Đường Cẩm vừa xem. Cô cũng nhớ rõ tên của nguyên chủ, bởi vì hai người trùng tên trùng họ, cho nên cô mới nhớ kỹ. Vậy rốt cuộc là cô đã xuyên vào một quyển sách?
Nội dung của cuốn tiểu thuyết này là kiếp trước nữ chính Trần Nguyệt Thanh gặp phải tra nam, sau khi chết thì may mắn có được cơ hội sống lại, trở lại năm mười tám tuổi – khi cô ta chưa xuất giá. Cô ta quyết định đánh bóng đôi mắt tìm kiếm hạnh phúc một lần nữa. Dựa vào ký ức của kiếp trước, cô ta chọn gả cho thanh niên trí thức Lâm Tử Tu – tuy hiện tại có hoàn cảnh nghèo khó nhưng tương lai sẽ đậu đại học, cuối cùng trở thành vợ của huyện trưởng được mọi người ngưỡng mộ.
Mà nguyên chủ Đường Cẩm, cô là nữ xứng pháo hôi sinh hoạt ở cùng đại đội sản xuất với nữ chính. Năm cô ba tuổi, cha của cô cưới mẹ kế, sau khi mẹ kế sinh một trai một gái thì nguyên chủ liền mất địa vị trong nhà. Bởi vì lần nọ làm việc được nam chính Lâm Tử Tu giúp đỡ, cho nên từ đó về sau cô liền bén rễ tình với nam chính. Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô thật sự không tốt, không phải là lựa chọn hàng đầu của Lâm Tử Tu.
Bời vì nguyện vọng không được thực hiện, nguyên chủ đã nghĩ ra một kế sách không khôn ngoan, đó là cố ý nhảy vào con sông cạnh con đường Lâm Tử Tu nhất định phải đi qua. Chỉ cần đối phương cứu cô, thì chẳng khác nào chạm phải cơ thể cô, đối phương coi trọng thanh danh nên chắc chắn sẽ lấy cô.
Đáng tiếc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người cứu Đường Cẩm là Lục Trầm – một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, làm việc lợi hại của đội sản xuất. Nguyên chủ không vui, cô cho rằng Lục Trầm xấu, vừa đen vừa thô kệch, kém xa Lâm Tử Tu. Nhưng bởi vì dư luận bức bách, cô đành phải đồng ý kết hôn với Lục Trầm.
Đêm tân hôn, Đường Cẩm lập tức đưa ra yêu cầu tách phòng ngủ. Bởi vì không ưa Lục Trầm, cho nên cô cũng không giúp đỡ làm việc. Quan trọng hơn là trái tim của cô vẫn đập liên hồi vì Lâm Tử Tu, vẫn luôn theo đuổi nam chính, làm ra những việc hết sức xấu hổ.
Người trong thôn đều biết tâm tư của Đường Cẩm, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng, thanh danh của cô xấu đến tệ hại. Nhưng cô vẫn liên tục làm loạn, thấy Lâm Tử Tu đậu đại học rồi dẫn Trần Nguyệt Thanh vào thành phố, cô càng cảm thấy không công bằng, cuối cùng thì đòi ly hôn với Lục Trầm.
Ly hôn xong, Đường Cẩm mới phát hiện tuy Lục Trầm không được dễ nhìn nhưng cần cù chịu khó, ít nhất sẽ không làm cô chịu khổ. Cuộc hôn nhân thứ hai sau này của cô mới đặc sắc, cuối cùng trở thành phông nền không đáng giá nhắc đến trong hồi ức của nữ chính.
Đường Cẩm véo cánh tay mảnh khảnh, cơn đau truyền đến làm cô biết chuyện mình xuyên qua làm pháo hôi là thật. Tình hình này không được tốt, nhưng ít ra thì cô cũng được sống. Tuy Đường Cẩm chưa từng trải qua chuyện này nhưng cũng từng chứng kiến, dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, đã xuyên thì không về lại được, hơn nữa cơ thể cũ của cô đã không còn sự sống rồi.
Đường Cẩm cũng không cảm thấy quá đau buồn. Cô sống ở thế giới vào hai trăm năm sau, lúc ấy trái đất đã trải qua tận thế, mỗi người đều có dị năng mộc hệ. Xã hội loài người tiến vào giai đoạn phát triển vượt bậc, sau khi đời sống vật chất được đáp ứng thì bắt đầu theo đuổi nhu cầu tinh thần.
Đây là đâu? Cô bị hoàn cảnh lạ lẫm này làm cho bối rối, sau vài giây ngây ngốc, đột nhiên cô bật dậy.
Không phải là cô bị tai nạn giao thông sao? Nơi này là nơi nào? Bệnh viện ư? Nhưng khung cảnh bốn phía lại không giống chút nào hết! Vách tường được trát đất hoàng thổ, đơn sơ cũ kỹ, ngay cả nông thôn trong trí nhớ của cô cũng không có căn nhà nào xưa cũ như thế này cả.
Trán của Đường Cẩm hơi nhói, cô duỗi tay sờ thì thấy trên đó sưng vù, Đường Cẩm khẽ xuýt xoa một tiếng.
Lúc này Đường Cẩm mới chú ý đến trang phục của mình đã thay đổi, cô đang mặc một chiếc áo sơ mi được làm từ sợi tổng hợp và được vá rất nhiều lần. Đường Cẩm còn chưa kịp khiếp sợ, thì đầu óc của cô bỗng dưng đau như muốn nổ tung, từng ký ức mạnh mẽ xâm nhập vào trong não bộ.
Phản ứng đầu tiên của Đường Cẩm là mình xuyên qua rồi, hai cái tên trong trí nhớ nhắc nhở cho cô biết rằng mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Trần Nguyệt Thanh và Lâm Tử Tu, rõ ràng là nam chính và nữ chính trong cuốn truyện về niên đại mà tối hôm qua Đường Cẩm vừa xem. Cô cũng nhớ rõ tên của nguyên chủ, bởi vì hai người trùng tên trùng họ, cho nên cô mới nhớ kỹ. Vậy rốt cuộc là cô đã xuyên vào một quyển sách?
Nội dung của cuốn tiểu thuyết này là kiếp trước nữ chính Trần Nguyệt Thanh gặp phải tra nam, sau khi chết thì may mắn có được cơ hội sống lại, trở lại năm mười tám tuổi – khi cô ta chưa xuất giá. Cô ta quyết định đánh bóng đôi mắt tìm kiếm hạnh phúc một lần nữa. Dựa vào ký ức của kiếp trước, cô ta chọn gả cho thanh niên trí thức Lâm Tử Tu – tuy hiện tại có hoàn cảnh nghèo khó nhưng tương lai sẽ đậu đại học, cuối cùng trở thành vợ của huyện trưởng được mọi người ngưỡng mộ.
Mà nguyên chủ Đường Cẩm, cô là nữ xứng pháo hôi sinh hoạt ở cùng đại đội sản xuất với nữ chính. Năm cô ba tuổi, cha của cô cưới mẹ kế, sau khi mẹ kế sinh một trai một gái thì nguyên chủ liền mất địa vị trong nhà. Bởi vì lần nọ làm việc được nam chính Lâm Tử Tu giúp đỡ, cho nên từ đó về sau cô liền bén rễ tình với nam chính. Nhưng hoàn cảnh gia đình của cô thật sự không tốt, không phải là lựa chọn hàng đầu của Lâm Tử Tu.
Bời vì nguyện vọng không được thực hiện, nguyên chủ đã nghĩ ra một kế sách không khôn ngoan, đó là cố ý nhảy vào con sông cạnh con đường Lâm Tử Tu nhất định phải đi qua. Chỉ cần đối phương cứu cô, thì chẳng khác nào chạm phải cơ thể cô, đối phương coi trọng thanh danh nên chắc chắn sẽ lấy cô.
Đáng tiếc là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người cứu Đường Cẩm là Lục Trầm – một người đàn ông có thân thể khỏe mạnh, làm việc lợi hại của đội sản xuất. Nguyên chủ không vui, cô cho rằng Lục Trầm xấu, vừa đen vừa thô kệch, kém xa Lâm Tử Tu. Nhưng bởi vì dư luận bức bách, cô đành phải đồng ý kết hôn với Lục Trầm.
Đêm tân hôn, Đường Cẩm lập tức đưa ra yêu cầu tách phòng ngủ. Bởi vì không ưa Lục Trầm, cho nên cô cũng không giúp đỡ làm việc. Quan trọng hơn là trái tim của cô vẫn đập liên hồi vì Lâm Tử Tu, vẫn luôn theo đuổi nam chính, làm ra những việc hết sức xấu hổ.
Người trong thôn đều biết tâm tư của Đường Cẩm, bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng, thanh danh của cô xấu đến tệ hại. Nhưng cô vẫn liên tục làm loạn, thấy Lâm Tử Tu đậu đại học rồi dẫn Trần Nguyệt Thanh vào thành phố, cô càng cảm thấy không công bằng, cuối cùng thì đòi ly hôn với Lục Trầm.
Ly hôn xong, Đường Cẩm mới phát hiện tuy Lục Trầm không được dễ nhìn nhưng cần cù chịu khó, ít nhất sẽ không làm cô chịu khổ. Cuộc hôn nhân thứ hai sau này của cô mới đặc sắc, cuối cùng trở thành phông nền không đáng giá nhắc đến trong hồi ức của nữ chính.
Đường Cẩm véo cánh tay mảnh khảnh, cơn đau truyền đến làm cô biết chuyện mình xuyên qua làm pháo hôi là thật. Tình hình này không được tốt, nhưng ít ra thì cô cũng được sống. Tuy Đường Cẩm chưa từng trải qua chuyện này nhưng cũng từng chứng kiến, dựa trên kinh nghiệm đọc tiểu thuyết, đã xuyên thì không về lại được, hơn nữa cơ thể cũ của cô đã không còn sự sống rồi.
Đường Cẩm cũng không cảm thấy quá đau buồn. Cô sống ở thế giới vào hai trăm năm sau, lúc ấy trái đất đã trải qua tận thế, mỗi người đều có dị năng mộc hệ. Xã hội loài người tiến vào giai đoạn phát triển vượt bậc, sau khi đời sống vật chất được đáp ứng thì bắt đầu theo đuổi nhu cầu tinh thần.
Danh sách chương