Đường Cẩm rất đói, cô liền gắp một đũa thức ăn rồi cho vào miệng. May là thân thể này đã quen, cho nên ăn ngũ cốc thô cũng không cảm thấy khó chịu.
Liễu Xuân Hoa trừng mắt nhìn chằm chằm, bà ta ôm ngực oán giận: “Mày sắp chết đói hay sao mà ăn nhiều vậy? Ăn đi, ăn no chết mày!”
Đường Đại Cường ngồi ở bên cạnh cũng liếc nhìn cô một cái, có chút bất mãn trong đôi mắt vẩn đục của ông ta.
Đường Cẩm không hề quan tâm đến bọn họ, cơ thể của mình quan trọng nhất, hiện tại cô nên lấp đầy bụng, cùng lắm thì nghe vài câu oán giận mà thôi, cô cũng không để ý.
Thái độ này làm Liễu Xuân Hoa phát cáu, thế nhưng bà ta lại không dám đánh Đường Cẩm, sợ cô lại chạy tới đòi chết đòi sống. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì bà ta lại phải đưa tiền lễ hỏi ra ngoài.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Cẩm về phòng nghỉ ngơi. Miệng vết thương trên trán của cô rất đau, khó mà ra ngoài làm việc theo lời của Liễu Xuân Hoa được, cho nên định ở lại trong phòng dưỡng thương.
Thừa dịp không ai chú ý, Đường Cẩm cầm một hạt thóc giống bỏ vào túi áo rồi trở về phòng mình. Sau đó, cô đặt hạt thóc giống lên lòng bàn tay, muốn thử xem dị năng mộc hệ có còn hay không. Cô lẳng lặng dùng tâm thúc giục, và rồi cô cảm nhận được một dòng khí nóng đặc biệt tràn ra khỏi lòng bàn tay, ánh mắt của cô lập tức sáng lên.
Dưới ánh sáng màu xanh lục không ngừng quay quanh, hạt thóc giống kia hơi nở to ra, sau đó thì nứt vỏ, nảy mầm.
Đường Cẩm vui vẻ nâng niu hạt giống, xem ra dị năng của cô cũng đi theo.
Vấn đề ăn no được bảo đảm, Đường Cẩm trở nên tự tin ngay tức thì, cũng càng thêm tin tưởng về cuộc sống mai sau.
Mấy ngày nay Liễu Xuân Hoa vì sợ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của Đường Cẩm nên rất nhường nhịn cô, làm mấy ngày cuối cùng của cô dưới mái hiên này không quá khó chịu.
Buổi tối, hai anh em nhà họ Đường quay trở lại từ nhà họ hàng. Cho dù quan hệ của hai bên không được tốt đẹp thì bọn họ vẫn phải có mặt trong ngày cưới của cô. Thấy Đường Cẩm không làm việc, hai người đang định làm ầm ĩ liền bị Liễu Xuân Hoa cản lại. Dù sao cô cũng sắp gả ra ngoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Thoắt cái đã đến cuối tháng ba, đây là ngày Đường Cẩm kết hôn.
Hà Lệ, bạn tốt của nguyên chủ cầm một sợi chỉ đi vào phòng. Trước kia mẹ của cô ấy làm người săn sóc cô dâu, chuyên môn se lông mặt cho tân nương nên Hà Lệ mới học được tay nghề này. Cô ấy nghĩ hôm nay là ngày vui của Đường Cẩm, định đến trang điểm cho cô một chút.
Bởi vì Đường Cẩm cứ cố chấp thích Lâm Tử Tu, Hà Lệ và cô cãi nhau không ít lần. Dù cô ấy cảm thấy bạn tốt quá ngốc, nhưng hiện tại là ngày quan trọng nhất của bạn mình, Hà Lệ vẫn muốn đến chúc mừng.
Nhìn vẻ mặt của Đường Cẩm, thấy cô không mặt ủ mày ê, Hà Lệ liền yên lòng. Cô ấy vừa điều khiển sợi chỉ vừa nói: “Cậu nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Thanh niên trí thức Lâm kia ngoài có khuôn mặt đẹp ra thì không được tích sự gì, rất là không đáng tin. Nhớ mong người ta chỉ làm lãng phí thời gian của cậu thôi. Tớ thấy Lục Trầm khá tốt, điểm công của anh ta cao nhất đội sản xuất của chúng ta đó, kết hôn xong có thể ăn no mới là quan trọng nhất.
Đường Cẩm nghe Hà Lệ tận tình khuyên bảo, mỉm cười nói: “Cậu nói đúng, người không có liên quan không đáng để tớ phải nhớ thương.”
Đường Cẩm nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương. Lúc này cô cảm thấy cực kỳ vi diệu, vừa lo lắng vừa chờ mong.
Kết hôn, tất nhiên là Đường Cẩm muốn làm mình trở nên xinh đẹp nhất có thể. Nhưng lúc này chưa có mỹ phẩm muôn sắc màu, chỉ có thể tắm sạch sẽ, thay chiếc áo đầy miếng vá ra rồi chải tóc gọn gàng.
Cũng may gương mặt này môi hồng răng trắng, mày liễu cong cong, đôi mắt trong suốt lúng liếng, cánh môi phấn hồng như nụ hoa mới nở rộ đầu xuân nên không cần trang điểm quá nhiều.
Liễu Xuân Hoa cho Đường Cẩm năm đồng tiền làm của hồi môn cùng với bộ quần áo cũ kia, còn chăn gối gì cũng không có. Đường Cẩm biết Lục Trầm đưa tám mươi đồng lễ hỏi, cô năn nỉ ỉ ôi một lúc mới lấy được hai mươi lăm đồng từ tay Liễu Xuân Hoa. Không còn cách nào khác, địa vị của cha mẹ ở niên đại này rất cao, có lẽ trong mắt người ngoài thì hai mươi lăm đồng của hồi môn đã xem như không tồi.
Tiếng chiêng trống vang lên từ bên ngoài phòng, đội ngũ đón dâu đến.
Đường Cẩm nhìn ra ngoài cửa, cô thấy một người đàn ông có thân hình cao ngất đi vào. Đôi mắt của người đó đen nhánh, mũi cao thẳng, tim của Đường Cẩm đập nhanh hơn mọi khi.
Lục Trầm đứng trước mặt Đường Cẩm khác với ấn tượng trong đầu cô, trông đẹp trai có thần hơn nhiều.
Xuất phát từ phép lịch sự, Đường Cẩm mím môi cười. Hai bên má của cô có hai lúm đồng tiền, khi cười rộ lên trông rất ngọt ngào.
Lục Trầm khẽ nhíu mày, sự nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt. Bởi vì đây là lần đầu tiên Đường Cẩm cho anh sắc mặt hiền hòa. Anh biết cô chướng mắt mình, cũng suy đoán thái độ của cô trong buổi hôn lễ hôm nay nên không kỳ vọng quá nhiều.
Anh không ngờ Đường Cẩm sẽ cười với mình.
Liễu Xuân Hoa trừng mắt nhìn chằm chằm, bà ta ôm ngực oán giận: “Mày sắp chết đói hay sao mà ăn nhiều vậy? Ăn đi, ăn no chết mày!”
Đường Đại Cường ngồi ở bên cạnh cũng liếc nhìn cô một cái, có chút bất mãn trong đôi mắt vẩn đục của ông ta.
Đường Cẩm không hề quan tâm đến bọn họ, cơ thể của mình quan trọng nhất, hiện tại cô nên lấp đầy bụng, cùng lắm thì nghe vài câu oán giận mà thôi, cô cũng không để ý.
Thái độ này làm Liễu Xuân Hoa phát cáu, thế nhưng bà ta lại không dám đánh Đường Cẩm, sợ cô lại chạy tới đòi chết đòi sống. Nếu xảy ra chuyện gì thật thì bà ta lại phải đưa tiền lễ hỏi ra ngoài.
Sau khi ăn uống no nê, Đường Cẩm về phòng nghỉ ngơi. Miệng vết thương trên trán của cô rất đau, khó mà ra ngoài làm việc theo lời của Liễu Xuân Hoa được, cho nên định ở lại trong phòng dưỡng thương.
Thừa dịp không ai chú ý, Đường Cẩm cầm một hạt thóc giống bỏ vào túi áo rồi trở về phòng mình. Sau đó, cô đặt hạt thóc giống lên lòng bàn tay, muốn thử xem dị năng mộc hệ có còn hay không. Cô lẳng lặng dùng tâm thúc giục, và rồi cô cảm nhận được một dòng khí nóng đặc biệt tràn ra khỏi lòng bàn tay, ánh mắt của cô lập tức sáng lên.
Dưới ánh sáng màu xanh lục không ngừng quay quanh, hạt thóc giống kia hơi nở to ra, sau đó thì nứt vỏ, nảy mầm.
Đường Cẩm vui vẻ nâng niu hạt giống, xem ra dị năng của cô cũng đi theo.
Vấn đề ăn no được bảo đảm, Đường Cẩm trở nên tự tin ngay tức thì, cũng càng thêm tin tưởng về cuộc sống mai sau.
Mấy ngày nay Liễu Xuân Hoa vì sợ ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của Đường Cẩm nên rất nhường nhịn cô, làm mấy ngày cuối cùng của cô dưới mái hiên này không quá khó chịu.
Buổi tối, hai anh em nhà họ Đường quay trở lại từ nhà họ hàng. Cho dù quan hệ của hai bên không được tốt đẹp thì bọn họ vẫn phải có mặt trong ngày cưới của cô. Thấy Đường Cẩm không làm việc, hai người đang định làm ầm ĩ liền bị Liễu Xuân Hoa cản lại. Dù sao cô cũng sắp gả ra ngoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Thoắt cái đã đến cuối tháng ba, đây là ngày Đường Cẩm kết hôn.
Hà Lệ, bạn tốt của nguyên chủ cầm một sợi chỉ đi vào phòng. Trước kia mẹ của cô ấy làm người săn sóc cô dâu, chuyên môn se lông mặt cho tân nương nên Hà Lệ mới học được tay nghề này. Cô ấy nghĩ hôm nay là ngày vui của Đường Cẩm, định đến trang điểm cho cô một chút.
Bởi vì Đường Cẩm cứ cố chấp thích Lâm Tử Tu, Hà Lệ và cô cãi nhau không ít lần. Dù cô ấy cảm thấy bạn tốt quá ngốc, nhưng hiện tại là ngày quan trọng nhất của bạn mình, Hà Lệ vẫn muốn đến chúc mừng.
Nhìn vẻ mặt của Đường Cẩm, thấy cô không mặt ủ mày ê, Hà Lệ liền yên lòng. Cô ấy vừa điều khiển sợi chỉ vừa nói: “Cậu nghĩ thông suốt thì tốt rồi. Thanh niên trí thức Lâm kia ngoài có khuôn mặt đẹp ra thì không được tích sự gì, rất là không đáng tin. Nhớ mong người ta chỉ làm lãng phí thời gian của cậu thôi. Tớ thấy Lục Trầm khá tốt, điểm công của anh ta cao nhất đội sản xuất của chúng ta đó, kết hôn xong có thể ăn no mới là quan trọng nhất.
Đường Cẩm nghe Hà Lệ tận tình khuyên bảo, mỉm cười nói: “Cậu nói đúng, người không có liên quan không đáng để tớ phải nhớ thương.”
Đường Cẩm nhìn vào khuôn mặt của mình trong gương. Lúc này cô cảm thấy cực kỳ vi diệu, vừa lo lắng vừa chờ mong.
Kết hôn, tất nhiên là Đường Cẩm muốn làm mình trở nên xinh đẹp nhất có thể. Nhưng lúc này chưa có mỹ phẩm muôn sắc màu, chỉ có thể tắm sạch sẽ, thay chiếc áo đầy miếng vá ra rồi chải tóc gọn gàng.
Cũng may gương mặt này môi hồng răng trắng, mày liễu cong cong, đôi mắt trong suốt lúng liếng, cánh môi phấn hồng như nụ hoa mới nở rộ đầu xuân nên không cần trang điểm quá nhiều.
Liễu Xuân Hoa cho Đường Cẩm năm đồng tiền làm của hồi môn cùng với bộ quần áo cũ kia, còn chăn gối gì cũng không có. Đường Cẩm biết Lục Trầm đưa tám mươi đồng lễ hỏi, cô năn nỉ ỉ ôi một lúc mới lấy được hai mươi lăm đồng từ tay Liễu Xuân Hoa. Không còn cách nào khác, địa vị của cha mẹ ở niên đại này rất cao, có lẽ trong mắt người ngoài thì hai mươi lăm đồng của hồi môn đã xem như không tồi.
Tiếng chiêng trống vang lên từ bên ngoài phòng, đội ngũ đón dâu đến.
Đường Cẩm nhìn ra ngoài cửa, cô thấy một người đàn ông có thân hình cao ngất đi vào. Đôi mắt của người đó đen nhánh, mũi cao thẳng, tim của Đường Cẩm đập nhanh hơn mọi khi.
Lục Trầm đứng trước mặt Đường Cẩm khác với ấn tượng trong đầu cô, trông đẹp trai có thần hơn nhiều.
Xuất phát từ phép lịch sự, Đường Cẩm mím môi cười. Hai bên má của cô có hai lúm đồng tiền, khi cười rộ lên trông rất ngọt ngào.
Lục Trầm khẽ nhíu mày, sự nghi hoặc hiện lên trong ánh mắt. Bởi vì đây là lần đầu tiên Đường Cẩm cho anh sắc mặt hiền hòa. Anh biết cô chướng mắt mình, cũng suy đoán thái độ của cô trong buổi hôn lễ hôm nay nên không kỳ vọng quá nhiều.
Anh không ngờ Đường Cẩm sẽ cười với mình.
Danh sách chương