Triệu Uyển Nhu cảm nhận được đôi tay của Thái Lãnh Hàn vừa đẩy nhẹ cô ra. Trong lòng Triệu Uyển Nhu thoáng hờn dỗi, nhưng rồi cô lại nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của Thái Lãnh Hàn. Nhớ lại chuyện ban nãy, nhớ đến việc tảng băng ngốc này đã dùng chính thân thể của hắn làm đệm thịt cho cô, trong lòng Triệu Uyển Nhu mềm ra như nước. Cô nhẹ giọng cất lời, đúng lúc Thái Lãnh Hàn cũng trầm giọng lên tiếng:

- Xin lỗi em!

- Xin lỗi anh!

Cả hai cùng khựng lại, nhìn nhau rồi tiếp tục đồng thanh:

- Em không cần phải xin lỗi!

- Tại sao anh lại phải xin lỗi? Hai người lại tiếp tục im lặng nhìn nhau vài giây. Sau đó, Thái Lãnh Hàn ngậm chặt miệng, chờ Triệu Uyển Nhu nói trước. Quả nhiên, Triệu Uyển Nhu không nén được mà tiếp tục hỏi:

- Sao anh không trả lời em? Anh nói đi, tại sao anh lại phải xin lỗi?

Thái Lãnh Hàn nghiến chặt răng, trong lòng phân vân không biết có nên nói ra hay không. Nhưng ánh mắt của Triệu Uyển Nhu quá long lanh, ánh nhìn của cô quá chăm chú, Thái Lãnh Hàn căn bản không có khả năng chống đỡ. Hắn phân vân khoảng bảy giây thì đã thật thà khai báo, à nhầm, thật thà trả lời:

- Tôi… tôi không cố ý… Tôi thật sự là không cố ý… Tôi không nghĩ là em lại đang ở… bên ngoài… Tôi không có ý để em phải nhìn thấy… Tôi… Tôi… Tôi xin lỗi…

Thái Lãnh Hàn ấp úng nói xong thì cúi gằm mặt xuống, cụp mắt không dám nhìn Triệu Uyển Nhu. Trong lòng của hắn vô cùng sợ hãi. Hắn sợ phải nhìn thấy một tia chán ghét lóe lên trong mắt của Triệu Uyển Nhu, sợ phải bắt gặp một nét khinh bỉ hiện lên trong nét mặt của cô.

Ngược lại, Triệu Uyển Nhu nhìn bộ dáng nơm nớp như trẻ mắc lỗi của Thái Lãnh Hàn thì trong lòng vừa thương lại vừa xót xa. Tuy nhiên, lời của Thái Lãnh Hàn đã nhắc nhở Triệu Uyển Nhu về tình trạng hiện tại của Thái Lãnh Hàn. Gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu đỏ ửng lên như quả đào chín. Cùng lúc đó, Thái Lãnh Hàn hắt hơi một cái. Cái hắt hơi khẽ thôi, nhưng cũng đủ khiến Triệu Uyển Nhu biết rằng Thái Lãnh Hàn đang bị lạnh. Cô vội vàng lùi lại vài bước, nhẹ giọng nói nhanh:

- Anh mau mặc đồ vào trước đi đã, đừng để bị bệnh.

Thái Lãnh Hàn gật đầu, im lặng bước từng bước khập khiễng đi về phía tủ quần áo. Triệu Uyển Nhu nhìn bóng lưng của Thái Lãnh Hàn mà không hiểu sao lại cảm nhận được một sự cô đơn, buồn tủi. Cô mím môi, dằn lòng đứng im, chờ Thái Lãnh Hàn lấy đồ đạc bước vào nhà tắm một lần nữa rồi mới thở ra một hơi dài. Tảng băng ngốc nhà cô chắc chắn là lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì nữa rồi. Thói xấu này của hắn, không biết bao giờ mới có thể thay đổi được. Triệu Uyển Nhu vừa cảm thấy bất đắc dĩ, lại vừa đau lòng xót dạ không thôi. Bởi vì cô hiểu rằng, lý do khiến cho một người đàn ông cao to vạm vỡ như Thái Lãnh Hàn lại có tâm hồn mong manh, nhạy cảm và dễ bị tổn thương như thế thì chỉ có thể là vì trong quá khứ hắn đã phải chịu quá nhiều thương tổn mà thôi.

Trong đầu của Triệu Uyển Nhu vừa nhớ đến sự “cao to vạm vỡ” của Thái Lãnh Hàn thì một luồng nhiệt ấm nóng đã lan tràn trên gương mặt của cô, khiến rặng mây hồng trên má lại có dịp ửng lên tươi thắm. Thái Lãnh Hàn mặc xong bộ quần áo khô ráo sạch sẽ bước ra thì nhìn thấy bộ dáng đỏ mặt mơ màng của Triệu Uyển Nhu. Trái tim của hắn như hẫng đi một nhịp rồi rộn rã đập nhanh hơn. Nhìn xem, vợ của hắn đẹp đến thế nào…

Thái Lãnh Hàn đứng ngẩn ra tại chỗ, say đắm ngắm vợ. Ánh mắt nóng bỏng của hắn khiến Triệu Uyển Nhu bị nhìn đến nhột nhạt, vội tằng hắng, ngượng ngùng cất tiếng:

- Anh… Chúng ta xuống ăn cơm thôi…

Thái Lãnh Hàn gật đầu, nhưng hắn vẫn đứng yên. Hắn muốn chờ cho Triệu Uyển Nhu đi trước. Thái Lãnh Hàn không dám đi gần bên Triệu Uyển Nhu vào lúc này. Hắn vẫn chưa hoàn toàn dẹp yên được sự đòi hỏi trỗi dậy của bản năng sâu thẳm bên trong.

Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn đứng im như cây cột thì đoán ngay là hắn lại nghĩ ngợi linh tinh. Cô cau nhẹ đôi mày, trong lòng có phần tức giận. Xem ra cô chỉ nói bằng lời thì tảng băng ngốc này vẫn không chịu nói ra lời thật lòng và không chịu sửa đổi cái tính xấu hay nghĩ ngợi linh tinh rồi. Triệu Uyển Nhu không thèm nói nữa mà chuyển sang hành động. Cô hùng dũng bước tới, hiên ngang níu lấy cánh tay của Thái Lãnh Hàn, vòng tay của mình qua, tạo thành tư thế khoác tay kiểu tình nhân.

Đột ngột bị Triệu Uyển Nhu “tấn công”, Thái Lãnh Hàn càng thêm cứng đờ cả thân thể. Triệu Uyển Nhu vừa buồn cười vừa thương thương, cố ý ra vẻ hờn dỗi:

- Anh cứ chần chừ mãi, em đói bụng đến chân muốn nhũn ra luôn rồi đây này. Em không cần biết. Anh phải dìu em xuống mới được đó.

Nói xong mấy câu nũng na nũng nịu như thế, Triệu Uyên Nhu thoáng rùng mình, suýt nữa thì nổi hết cả da gà trên tay. Cô không quen với kiểu nũng nịu như thế này. Nhưng đây là biện pháp mạnh mà Triệu Uyển Nhu có thể nghĩ ra để đối phó và “trừng phạt” Thái Lãnh Hàn. Hừ, cô phải làm cho tảng băng ngốc này nổi hết da gà, sởn hết tóc gáy lên giống cô cho bõ ghét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện