Thái Lãnh Hàn lúng túng đến đờ hết cả người ra một lúc. Nếu là bình thường, Thái Lãnh Hàn chỉ việc lau khô người rồi bước ra ngoài lấy bộ đồ khác là xong. Nhưng lúc này, ngoài kia đang có người đứng. Đó là Triệu Uyển Nhu, tiên nữ trong sáng của lòng hắn. Mặc dù đã kết hôn với Triệu Uyển Nhu được mấy tháng, nhưng hành động thân mật nhất mà Thái Lãnh Hàn có thể thực hiện với Triệu Uyển Nhu chỉ là vài nụ hôn mà thôi. Hắn không dám tưởng tượng đến cảnh Triệu Uyển Nhu nhìn thấy bộ dáng trần trụi của hắn thì sẽ thế nào. Ngộ nhỡ cô cho rằng hắn đang có ý đồ xấu xa gì đó mà càng thêm chán ghét hắn thì phải làm sao bây giờ? Nhưng chắc gì Triệu Uyển Nhu vẫn còn đứng chờ ở ngoài kia?

Một suy nghĩ khác nhảy ra, khiến Thái Lãnh Hàn bớt phần nào lo lắng. Hắn cẩn thận nhớ lai, ban nãy hình như hắn đã bảo Triệu Uyển Nhu xuống ăn cơm trước rồi. Triệu Uyển Nhu vốn là người nhã nhặn, lịch sự, có lẽ cô sẽ không làm ra hành động đứng đợi hắn bên ngoài cửa phòng tắm như thế đâu. Hơn nữa, Triệu Uyển Nhu vẫn chưa quen sự thân mật với hắn, thậm chí, có lẽ bây giờ cô càng muốn thủ thân như ngọc vì một người nào khác,…

Càng nghĩ, Thái Lãnh Hàn càng cảm thấy chắc chắn rằng Triệu Uyển Nhu đã rời khỏi phòng rồi. Hắn lấy chiếc khăn tắm to quấn ngang hông, cẩn thận căng măng nhìn về phía cửa phòng tắm. Không thấy có bóng đen nào thấp thoáng ở ngoài kia, Thái Lãnh Hàn mới mở cửa, định bước nhanh ra ngoài mặc quần áo vào.

Thế nhưng, Thái Lãnh Hàn đã đoán sai. Triệu Uyển Nhu không hề rời đi. Mặc dù cô cũng có chút ngượng ngùng khi phải thực hiện hành vi đứng chầu chực trước cửa nhà tắm như thế này, nhưng nét mặt tái nhợt và giọng nói dù đã cố gắng vẫn để lộ sự run rẩy của Thái Lãnh Hàn ban nãy khiến cô không thể nào yên tâm cho được. Hơn nữa, khi Thái Lãnh Hàn đã tắt vòi hoa sen và đứng ngẩn ra vì phát hiện vấn đề đáng ngại của hắn, thì Triệu Uyển Nhu ở bên ngoài lại càng thấp thỏm lo lắng. Sao bên trong phòng tắm bỗng nhiên im lìm như thế? Thái Lãnh Hàn không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? Ban nãy, Phương Hiệp Hòa đã báo rằng Thái Lãnh Hàn không ăn uống đàng hoàng vào buổi trưa, buổi chiều lại làm việc rất mệt mỏi,… Triệu Uyển Nhu càng nghĩ càng sợ. Có khi nào tảng băng ngốc nhà cô đã ngất xỉu trong phòng tắm rồi không vậy?

Vậy là Triệu Uyển Nhu quyết định làm một việc mà sống cả hai kiếp người cô chưa từng làm bao giờ: tông cửa nhà tắm xông vào.

Bởi thế, khi Thái Lãnh Hàn căng mắt nhìn về phía ô kính mờ nơi cửa thì không thấy bóng dáng nào thấp thoáng. Vì lúc đó, Triệu Uyển Nhu đã lùi lại một quãng để lấy đà.

Kể ra thì dài dòng, nhưng mọi việc gần như xảy ra cùng lúc, nên diễn biến chỉ trong vài phút. Đúng lúc Thái Lãnh Hàn mở cửa phòng tắm ra, chân còn chưa kịp thò ra ngoài thì Triệu Uyển Nhu đã lấy đà từ xa chạy ào tới.

Kết quả là Triệu Uyển Nhu lao thẳng vào lòng của Thái Lãnh Hàn, gọn lỏn. Cái đầu nhỏ của cô đập mạnh vào một bên n.g.ự.c săn chắc của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn mất thăng bằng chới với ngã xuống. Thái Lãnh Hàn vội vòng tay ôm chặt lấy Triệu Uyển Nhu, vững vàng giữ cô trong lòng, mặc kệ bản thân ngã xuống đánh rầm. Có Thái Lãnh Hàn làm tấm đệm thịt, Triệu Uyển Nhu ngã một cú êm đềm. Còn Thái Lãnh Hàn thì đau ê ẩm cả n.g.ự.c lẫn lưng, trán lại còn bị va vào đâu không biết mà sưng đỏ lên một mảng.

Khi cả hai định thần lại thì mới nhận ra tình cảnh đáng xấu hổ. Thái Lãnh Hàn vốn đã lúng túng  lại càng thêm lúng túng khi lúc này hắn chỉ quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, toàn thân tr.ần trụi, còn Triệu Uyển Nhu thì nằm gọn trong lòng của hắn, như bé mèo con làm tổ. Gương mặt xinh đẹp của Triệu Uyển Nhu áp sát vào vòm n.g.ự.c rộng của Thái Lãnh Hàn, hơi thở nhè nhẹ của cô như có như không phả vào da thịt của hắn. Không chỉ vậy, nơi đầy đặn phía trước của cô còn bị đèp ép vào vùng cơ bụng của Thái Lãnh Hàn, khiến hắn cảm nhận được độ đàn hồi đầy quyến rũ. Bàn tay trái của Thái Lãnh Hàn vòng qua chiếc eo thon thả của Triệu Uyển Nhu; bàn tay phải của hắn lại đang đặt ở nơi đầy đặn còn lại của cô, tiếp tục cảm nhận được sự đàn hồi mê người.

Thái Lãnh Hàn thở từng hơi nặng nề và kinh hoàng nhận ra: tại nơi nào đó của hắn đang có phản ứng, muốn mạnh mẽ trỗi dậy. Thái Lãnh Hàn cuống quýt đỡ Triệu Uyển Nhu dậy. Hắn muốn đẩy cô ra, nhưng bàn tay chỉ có thể đặt lên bờ vai của cô thì đã gần như không còn sức lực. Làm sao mà hắn lại có thể đẩy Triệu Uyển Nhu ra được kia chứ? Nhưng tiếp tục ôm cô vào lòng thì hắn không dám. Thú tính của hắn trước Triệu Uyển Nhu không phải là loại tầm thường. Thái Lãnh Hàn biết, lý trí của hắn lúc này không đủ để kìm chế bản năng. Hắn phải tách khỏi Triệu Uyển Nhu trước khi bản thân làm ra chuyện tồi tệ gì khiến cô bị tổn thương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện