Triệu Uyển Nhu không hề biết rằng bộ dáng cười đắc ý như mèo con ăn vụng được cá của cô trông vô cùng đáng yêu. Bộ dáng đó lọt vào mắt của Thái Lãnh Hàn càng tăng thêm phần quyến rũ. Hắn nuốt khan một cái, nghiến chặt răng, cố gắng kìm nén bản năng đang rạo rực bồn chồn. Triệu Uyển Nhu cảm nhận được sự căng cứng từ bắp thịt của Thái Lãnh Hàn. Đôi môi mọng của cô bĩu ra, hờn dỗi. Hừ, mặc dù chính bản thân cô cũng cảm thấy không thoải mái trước dáng vẻ cố ý nũng na nũng nịu của mình, nhưng cô cũng đâu đáng sợ đến mức tảng băng ngốc này cảm thấy căng thẳng như thế kia chứ? Đúng là đồ ngốc mà!

Dù trong lòng ấm ức, nhưng Triệu Uyển Nhu vẫn níu c.h.ặ.t t.a.y của Thái Lãnh Hàn, không cho hắn có khả năng trốn tránh. Cứ như thế hai người tay trong tay đi xuống phòng bếp. Bữa ăn ngon lành đã được dọn sẵn. Thím Hai chào cậu chủ và cô chủ rồi ra về. Triệu Uyển Nhu cầm lấy chén, xới cơm cho Thái Lãnh Hàn trong khi hắn kéo ghế cho cô ngồi xuống.

Thái Lãnh Hàn chậm rãi ăn cơm, cũng tạm thời chậm rãi bình ổn được tâm trạng của mình. Thế nhưng, khi bữa cơm kết thúc, trong lúc dọn bát đũa bẩn, Triệu Uyển Nhu lại sực nhớ ra một việc và thông báo:

- À, đúng rồi, em vừa nghĩ ra được vài thứ có thể mang đến buổi đấu giá trong dạ tiệc của Hiệp hội các mạnh thường quân sắp tới.

Thái Lãnh Hàn ậm à ậm ừ, trong lòng của hắn lại bắt đầu gợn sóng. Trong buổi tiệc của Hiệp hôi mạnh thường quân ấy, chắc chắn Dương Thiên Vũ cũng sẽ đến. Nhớ đến chàng trai lịch lãm phong độ kia, ngọn lửa âm ỉ trong lòng của Thái Lãnh Hàn nghi ngút bốc lên. Triệu Uyển Nhu đang quay lưng lại với Thái Lãnh Hàn nên không nhìn thấy nét mặt của hắn. Thế nên cô vẫn vui vẻ bàn luận:

- Em nhớ là năm trước em có mua một bức tranh thư pháp, cũng khá có giá trị, đang trưng ở Hội Chung Tay Góp Sức. Ngoài ra, em còn có một cái hoa cài áo, là quà lưu niệm anh hai mua cho em từ nhiều năm trước rồi, nhưng nó có đính kim cương nên em ít khi dùng. Anh thấy chúng ta nên mang món nào đi thì hợp? Thái Lãnh Hàn trầm giọng đáp khẽ:

- Em cứ tự quyết định đi. Anh nghe theo em.

Triệu Uyển Nhu ngừng tay rửa bát, ngoảnh lại nhìn Thái Lãnh Hàn, nghiêm nghị nói:

- Nhưng em muốn biết suy nghĩ của anh. Hay là… anh không muốn chia sẻ suy nghĩ với em?

Thái Lãnh Hàn vội lắc đầu:

- Không, không có. Anh không có ý đó.

Triệu Uyển Nhu thừa thế xông lên:

- Vậy anh mau nói đi, anh cảm thấy chúng ta nên mang thứ nào đến buổi đấu giá thì tốt? Tranh thư pháp hay là hoa cài áo?

Thái Lãnh Hàn suy nghĩ một lát rồi trả lời:

- Hoa cài áo… là do anh hai tặng; tranh thư pháp thì em thích mà lại còn đang trưng bày ở Hội của em, anh nghĩ… đều không nên mang đi.

Triệu Uyển Nhu mỉm cười, dịu ngoan đáp lại:

- Vâng, em nghe lời anh. Để em suy nghĩ tìm món khác.

Một câu “vâng, em nghe lời anh” của Triệu Uyển Nhu khiến cho ngọn lửa trong lòng của Thái Lãnh Hàn vừa ngún lên đã xèo xèo tắt ngấm, thay vào đó là trăm hoa đua nở. Thái Lãnh Hàn tằng hắng một tiếng, che giấu niềm vui đang rộn ràng, cất giọng nghiêm túc:

- Mấy năm nay, nhà họ Vạn dùng tiền của anh mua không ít đồ tốt. Hóa đơn đều dùng tài khoản của anh chi trả. Để anh nhờ người đến đó chọn một món là được.

Triệu Uyển Nhu ngoan ngoãn gật đầu. Vấn đề chọn đồ để mang đến buổi đấu giá cứ như thế mà quyết định xong. Triệu Uyển Nhu quay lại rửa cho xong mớ bát đũa bẩn rồi úp lên giá. Thái Lãnh Hàn mở tủ lạnh lấy trái cây ra gọt. Cầm lấy con d.a.o gọt trái cây, bỗng nhiên Thái Lãnh Hàn nhớ đến vết sẹo trên tay của mình và cuộc gặp gỡ ban sáng với Dương Thiên Vũ. Hắn bất giác buột miệng gọi:

- Uyển Nhu!

- Vâng?

- Nếu như em…

Thái Lãnh Hàn nói được ba chữ thì nghẹn lại. Vốn là hắn định hỏi rất nhiều điều. Nếu như Triệu Uyển Nhu biết tin Dương Thiên Vũ đã về Việt Nam thì cô sẽ thế nào? Nếu như Triệu Uyển Nhu được tự do chọn lựa thì liệu cô có rời bỏ hắn hay không? Nếu như Triệu Uyển Nhu biết được về vết sẹo trên tay của hắn thì liệu cô có cho hắn một cơ hội được ở bên cạnh cô hay không?... Thế nhưng, rốt cuộc thì Thái Lãnh Hàn vẫn chưa đủ dũng cảm để nói hết ra những điều đang nghẹn đắng trong lòng hắn.

Triệu Uyển Nhu thấy Thái Lãnh Hàn ấp úng thì biết ngay tảng băng ngốc nhà mình lại nghĩ ngợi linh tinh nữa rồi. Cô lau khô tay, bước đến ngồi bên cạnh hắn, ghim lấy một miếng trái cây, ra vẻ tự nhiên vừa ăn vừa hỏi:

- Anh muốn hỏi em điều gì sao?

Thái Lãnh Hàn trầm mặc giả vờ chăm chú gọt trái cây. Triệu Uyển Nhu ăn xong miếng trái cây vẫn chưa thấy tảng băng chịu hé lời. Cô xụ mặt, cất giọng nghẹn ngào hỏi:

- Hôm nay anh sao thế? Có điều gì khiến anh không vui đúng không? Hay là… em đã làm gì khiến anh giận?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện