Hai ngày trước, Lâm Ngọc Yên vẫn như thường lệ đến quán cà phê mở cửa, sau khi giải quyết khúc mắc với anh trai thì cuộc sống của cô lại quay về quỹ đạo vốn có của nó, Phó Thần vì bận việc nên cũng không lui tới quán như mấy ngày trước, nhịp sống hàng ngày cứ thế trôi qua tựa như chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì khiến Lâm Ngọc Yên rối rắm.
Bỗng chốc, Lâm Ngọc Yên cảm thấy không quen với nhịp sống tĩnh lặng này cho lắm.
Lâm Ngọc Yên dọn rửa lại đồ ở quầy pha chế, xong xuôi lại vào bếp làm bánh, rồi chăm sóc mấy khóm hoa đang nở rộ, thành phố Hoa đang vào thu, khí trời vô cùng mát mẻ, hoa cúc là loài hoa nở rộ nhất vào mùa này và mấy hàng cây lá đỏ cũng bắt đầu rơi rụng kết thành một tấm thảm dài tuyệt đẹp.
"Kính chào quý khách!"
Tiếng chuông cửa ra vào vang lên, Lâm Ngọc Yên chào khách theo thường lệ.
"Ngọc Yên, đã lâu không gặp."
Phó phu nhân cười hiền đứng ở quầy pha chế đối diện với Lâm Ngọc Yên.
Từ lúc biết chuyện Phó Thần đang theo đuổi cô qua miệng của Lưu Tùng, tâm trạng của Phó phu nhân lúc nào cũng phấn khích, mặc dù vẫn còn lo lắng chuyện của Phó Hoàng, nhưng chung thân đại sự của con trai bà quan trọng không kém, qua mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng Phó phu nhân quyết định đến quán cà phê tìm cô, một mặt để xác nhận xem Phó Thần có thật đang theo đuổi cô hay không, một mặt là nhờ cô làm thuyết khách, thuyết phục con trai bà mở cho Phó Hoàng một con đường sống.
"Phó phu nhân, đã lâu không gặp." Lâm Ngọc Yên mỉn cười sau đó mời mẹ của Phó Thâng ngồi xuống: "Phó phu nhân muốn dùng gì? Cháu sẽ mang ra cho bác, ở đây cháu có rất nhiều món ăn và đồ uống hợp với bác đó."
"Cho bác một tách cà phê và một đĩa bánh ngọt là được." Phó phu nhân dịu giọng: "Sau đó con có thể ngồi tiếp chuyện với bác không?"
"Vâng, được ạ."
Lâm Ngọc Yên tươi cười quay vào chuẩn bị cà phê cùng bánh ngọt theo khẩu vị của Phó phu nhân rồi mang ra cho bà, kế tiếp cô ngồi xuống ở phía đối diện.
"Ngọc Yên, bác nghe nói A Thần đang theo đuổi con phải không?"
Phó phu nhân không vòng vo vào thẳng vấn đề khiến Lâm Ngọc Yên hơi bất ngờ, cô biết bà luôn muốn cô và Phó Thần tái hợp, bây giờ chuyện Phó Thần theo đuổi cô đã đến tai bà, phủ nhận chỉ khiến bà càng suy nghĩ lệch lạc.
"Vâng, đúng là anh ấy đang theo đuổi cháu."
"Vậy... con có đồng ý tiếp nhận lại A Thần không? Chuyện cũ cũng đã qua lâu lắm rồi, nếu hai đứa có thể bắt đầu lại..."
"Con vẫn còn đang suy nghĩ, mặc dù chuyện cũ qua lâu rồi nhưng con vẫn còn hơi ám ảnh."
"Thật sự bác rất hy vọng hai đứa có thể quay lại với nhau, lần này bác tin là A Thần đã biết phải trân trọng người bên cạnh."
"Vâng... chắc là vậy ạ..."
Lâm Ngọc Yên ngượng nghịu, cô không thể nói bản thân và Phó Thần đã trãi qua không ít chuyện, càng không tiện nói cả hai vừa mới đi du lịch cùng nhau, bản thân cô đối với Phó Thần có rất nhiều suy nghĩ, trên hết là những cảm giác lạ lùng không ngừng quấn lấy đầu óc cô mấy ngày hôm nay.
Không gian yên tĩnh một lúc, Phó phu nhân quan sát rất kỹ nét mặt của Lâm Ngọc Yên. Khi nói đến chuyênh Phó Thần theo đuổi, cô có hơi xấu hổ và e ấp của thiếu nữ mới lớn, xem ra sẽ không lâu nữa bà lại nghe tin mừng của cả hai.
Qua thêm một lúc, Phó phu nhân thay đổi thái độ nghiêm túc, bà nhìn thẳng Lâm Ngọc Yên, có lẽ bà nên nói mục đích thứ hai của mình khi đến đây.
"Ngọc Yên, thật ra bác còn một chuyện nữa muốn nhờ cháu giúp đỡ..."
(.................)
Hiện tại.
"Thật ra là tôi nhận lời của mẹ anh đến tìm anh, nguyên nhân chắc anh... biết rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên dè dặt nhìn Phó Thần đang chay mày lại, thật ra cô cũng không muốn xen vào chuyện của nhà họ Phó, nhưng hôm đó Phó phu nhân hết lời nài nỉ, thấy bà ấy đáng thương như vậy, cô không còn cách nào khác đành phải nhận lời, tuy nhiên cô không hứa chuyện này sẽ thành công.
"Mẹ tôi làm phiền đến em rồi à? Tôi xin lỗi, tôi không biết bà ấy vì chuyện của Phó Hoàng bất chấp như vậy, thậm chí còn tìm đến em để nhờ em khuyên tôi tha cho tên đó một con đường sống."
"Tôi không rõ chuyện trong nhà họ Phó, cũng không khuyên anh làm thánh nhân, tôi chỉ muốn anh hãy nghĩ đến mẹ anh một chút thôi, tuy Phó Hoàng không phải con ruột của bà ấy, bà ấy vẫn hết lòng cứu giúp, điều đó chứng tỏ bà ấy rất coi trọng gia đình, nếu anh yêu thương mẹ anh thì đừng khiến bà ấy khổ sở."
"Em có biết vì tôi đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì Phó Hoàng không? Mẹ tôi coi trọng gia đình sao? Từ nhỏ đến lớn, bà ấy chỉ coi trọng bố tôi và Phó Hoàng, có chuyện gì mà bà ấy không ép tôi nhường nhịn? Nếu như năm đó người có hôn ước với em là hắn, tôi tin là mẹ tôi cũng không để tôi kết hôn với em, chuyện tốt đều dành cho hắn, chuyện xấu mới đến phần tôi."
Phó Thần phẫn nộ nói.
Lâm Ngọc Yên thấy rất rõ trong mắt hắn lộ rõ vẻ căm phẫn.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến theo lời nhờ cậy của mẹ anh thôi, quyết định thế nào vẫn do anh. Còn nữa, hôn ước với tôi là chuyện xấu à? Nếu anh thấy đó là chuyện xấu thì bây giờ còn theo đuổi tôi làm gì?"
Lâm Ngọc Yên chất vấn.
"Không phải Yên Yên, tôi không có ý đó, em đừng hiểu lầm." Phó Thần hốt hoảng giải thích: "Ý của tôi là hôn ước là chuyện tốt duy nhất mẹ tôi dành cho tôi, trước kia đúng là tôi từng xem đó là chuyện xấu nhưng mà bây giờ thì không, mọi chuyện với em đối với tôi đều là chuyện tốt."
Sợ Lâm Ngọc Yên sẽ thật sự giận mình, Phó Thần đến ngồi cạnh bên cô nói tiếp: "Yên Yên, em tin tôi đi, những gì tôi nói đều là thật, tôi có thể mang tim mình ra cho em xem..."
"Được rồi, anh dừng mấy lời nổi da gà này lại đi, nghe ớn lạnh muốn chết."
Lâm Ngọc Yên phì cười nói.
"Sến súa cũng được, em vui là được rồi." Nhìn thấy nụ cười của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện của Phó Hoàng tôi sẽ suy nghĩ, bây giờ cũng đến giờ tan tầm rồi, em đã ăn gì chưa? Tôi mời em đi ăn nhé?"
"Cũng được, nhưng quán phải do tôi chọn."
"Chỉ cần em vui thì em muốn sao cũng được, đi thôi, sẵn tiện tôi cũng sẽ kể cho em nghe một số chuyện ở nhà họ Phó, nhất là về Phó Hoàng để tránh mẹ tôi lại làm phiền em, em có thể lấy câu chuyện này ra để từ chối giúp đỡ bà ấy!"
Bỗng chốc, Lâm Ngọc Yên cảm thấy không quen với nhịp sống tĩnh lặng này cho lắm.
Lâm Ngọc Yên dọn rửa lại đồ ở quầy pha chế, xong xuôi lại vào bếp làm bánh, rồi chăm sóc mấy khóm hoa đang nở rộ, thành phố Hoa đang vào thu, khí trời vô cùng mát mẻ, hoa cúc là loài hoa nở rộ nhất vào mùa này và mấy hàng cây lá đỏ cũng bắt đầu rơi rụng kết thành một tấm thảm dài tuyệt đẹp.
"Kính chào quý khách!"
Tiếng chuông cửa ra vào vang lên, Lâm Ngọc Yên chào khách theo thường lệ.
"Ngọc Yên, đã lâu không gặp."
Phó phu nhân cười hiền đứng ở quầy pha chế đối diện với Lâm Ngọc Yên.
Từ lúc biết chuyện Phó Thần đang theo đuổi cô qua miệng của Lưu Tùng, tâm trạng của Phó phu nhân lúc nào cũng phấn khích, mặc dù vẫn còn lo lắng chuyện của Phó Hoàng, nhưng chung thân đại sự của con trai bà quan trọng không kém, qua mấy ngày suy nghĩ, cuối cùng Phó phu nhân quyết định đến quán cà phê tìm cô, một mặt để xác nhận xem Phó Thần có thật đang theo đuổi cô hay không, một mặt là nhờ cô làm thuyết khách, thuyết phục con trai bà mở cho Phó Hoàng một con đường sống.
"Phó phu nhân, đã lâu không gặp." Lâm Ngọc Yên mỉn cười sau đó mời mẹ của Phó Thâng ngồi xuống: "Phó phu nhân muốn dùng gì? Cháu sẽ mang ra cho bác, ở đây cháu có rất nhiều món ăn và đồ uống hợp với bác đó."
"Cho bác một tách cà phê và một đĩa bánh ngọt là được." Phó phu nhân dịu giọng: "Sau đó con có thể ngồi tiếp chuyện với bác không?"
"Vâng, được ạ."
Lâm Ngọc Yên tươi cười quay vào chuẩn bị cà phê cùng bánh ngọt theo khẩu vị của Phó phu nhân rồi mang ra cho bà, kế tiếp cô ngồi xuống ở phía đối diện.
"Ngọc Yên, bác nghe nói A Thần đang theo đuổi con phải không?"
Phó phu nhân không vòng vo vào thẳng vấn đề khiến Lâm Ngọc Yên hơi bất ngờ, cô biết bà luôn muốn cô và Phó Thần tái hợp, bây giờ chuyện Phó Thần theo đuổi cô đã đến tai bà, phủ nhận chỉ khiến bà càng suy nghĩ lệch lạc.
"Vâng, đúng là anh ấy đang theo đuổi cháu."
"Vậy... con có đồng ý tiếp nhận lại A Thần không? Chuyện cũ cũng đã qua lâu lắm rồi, nếu hai đứa có thể bắt đầu lại..."
"Con vẫn còn đang suy nghĩ, mặc dù chuyện cũ qua lâu rồi nhưng con vẫn còn hơi ám ảnh."
"Thật sự bác rất hy vọng hai đứa có thể quay lại với nhau, lần này bác tin là A Thần đã biết phải trân trọng người bên cạnh."
"Vâng... chắc là vậy ạ..."
Lâm Ngọc Yên ngượng nghịu, cô không thể nói bản thân và Phó Thần đã trãi qua không ít chuyện, càng không tiện nói cả hai vừa mới đi du lịch cùng nhau, bản thân cô đối với Phó Thần có rất nhiều suy nghĩ, trên hết là những cảm giác lạ lùng không ngừng quấn lấy đầu óc cô mấy ngày hôm nay.
Không gian yên tĩnh một lúc, Phó phu nhân quan sát rất kỹ nét mặt của Lâm Ngọc Yên. Khi nói đến chuyênh Phó Thần theo đuổi, cô có hơi xấu hổ và e ấp của thiếu nữ mới lớn, xem ra sẽ không lâu nữa bà lại nghe tin mừng của cả hai.
Qua thêm một lúc, Phó phu nhân thay đổi thái độ nghiêm túc, bà nhìn thẳng Lâm Ngọc Yên, có lẽ bà nên nói mục đích thứ hai của mình khi đến đây.
"Ngọc Yên, thật ra bác còn một chuyện nữa muốn nhờ cháu giúp đỡ..."
(.................)
"Thật ra là tôi nhận lời của mẹ anh đến tìm anh, nguyên nhân chắc anh... biết rồi nhỉ?"
Lâm Ngọc Yên dè dặt nhìn Phó Thần đang chay mày lại, thật ra cô cũng không muốn xen vào chuyện của nhà họ Phó, nhưng hôm đó Phó phu nhân hết lời nài nỉ, thấy bà ấy đáng thương như vậy, cô không còn cách nào khác đành phải nhận lời, tuy nhiên cô không hứa chuyện này sẽ thành công.
"Mẹ tôi làm phiền đến em rồi à? Tôi xin lỗi, tôi không biết bà ấy vì chuyện của Phó Hoàng bất chấp như vậy, thậm chí còn tìm đến em để nhờ em khuyên tôi tha cho tên đó một con đường sống."
"Tôi không rõ chuyện trong nhà họ Phó, cũng không khuyên anh làm thánh nhân, tôi chỉ muốn anh hãy nghĩ đến mẹ anh một chút thôi, tuy Phó Hoàng không phải con ruột của bà ấy, bà ấy vẫn hết lòng cứu giúp, điều đó chứng tỏ bà ấy rất coi trọng gia đình, nếu anh yêu thương mẹ anh thì đừng khiến bà ấy khổ sở."
"Em có biết vì tôi đã chịu bao nhiêu thiệt thòi vì Phó Hoàng không? Mẹ tôi coi trọng gia đình sao? Từ nhỏ đến lớn, bà ấy chỉ coi trọng bố tôi và Phó Hoàng, có chuyện gì mà bà ấy không ép tôi nhường nhịn? Nếu như năm đó người có hôn ước với em là hắn, tôi tin là mẹ tôi cũng không để tôi kết hôn với em, chuyện tốt đều dành cho hắn, chuyện xấu mới đến phần tôi."
Phó Thần phẫn nộ nói.
Lâm Ngọc Yên thấy rất rõ trong mắt hắn lộ rõ vẻ căm phẫn.
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ đến theo lời nhờ cậy của mẹ anh thôi, quyết định thế nào vẫn do anh. Còn nữa, hôn ước với tôi là chuyện xấu à? Nếu anh thấy đó là chuyện xấu thì bây giờ còn theo đuổi tôi làm gì?"
Lâm Ngọc Yên chất vấn.
"Không phải Yên Yên, tôi không có ý đó, em đừng hiểu lầm." Phó Thần hốt hoảng giải thích: "Ý của tôi là hôn ước là chuyện tốt duy nhất mẹ tôi dành cho tôi, trước kia đúng là tôi từng xem đó là chuyện xấu nhưng mà bây giờ thì không, mọi chuyện với em đối với tôi đều là chuyện tốt."
Sợ Lâm Ngọc Yên sẽ thật sự giận mình, Phó Thần đến ngồi cạnh bên cô nói tiếp: "Yên Yên, em tin tôi đi, những gì tôi nói đều là thật, tôi có thể mang tim mình ra cho em xem..."
"Được rồi, anh dừng mấy lời nổi da gà này lại đi, nghe ớn lạnh muốn chết."
Lâm Ngọc Yên phì cười nói.
"Sến súa cũng được, em vui là được rồi." Nhìn thấy nụ cười của Lâm Ngọc Yên, Phó Thần thở phào nhẹ nhõm: "Chuyện của Phó Hoàng tôi sẽ suy nghĩ, bây giờ cũng đến giờ tan tầm rồi, em đã ăn gì chưa? Tôi mời em đi ăn nhé?"
"Cũng được, nhưng quán phải do tôi chọn."
"Chỉ cần em vui thì em muốn sao cũng được, đi thôi, sẵn tiện tôi cũng sẽ kể cho em nghe một số chuyện ở nhà họ Phó, nhất là về Phó Hoàng để tránh mẹ tôi lại làm phiền em, em có thể lấy câu chuyện này ra để từ chối giúp đỡ bà ấy!"
Danh sách chương