7
Khi chúng ta tới viện của nguyên chủ, nàng ta đang nổi giận.
Trong phòng, nàng quát mắng đám nha hoàn hầu hạ không tận tâm.
Những nha hoàn hầu hạ bên người nguyên chủ hiện tại đều là ta sau khi xuyên tới dần dần lựa chọn và đào tạo. So với việc chăm sóc chủ tử, các nàng càng giỏi quản lý việc nhà, tính toán sổ sách.
Việc nội trợ trong phủ cùng với sản nghiệp bên ngoài như điền trang, cửa tiệm đều do các nàng phụ trách, ta chỉ cần mỗi tháng xem xét ba lần là đủ.
Ta vốn là người sớm muộn gì cũng phải trở về thế giới ban đầu, sao có thể để bản thân quen với việc được người khác hầu hạ?
Nguyên chủ mắng các nàng, trong lòng ta thật xót xa. Dù sao cũng là tâm huyết ta vun bồi bao lâu nay.
Con đường hậu vận cho các nàng, ta gần như đã chuẩn bị thỏa đáng. Nào ngờ mới ngủ một giấc, đã bị nguyên chủ chen ra ngoài.
Lão đạo sĩ lắc đầu, than rằng:
“Dâm phụ kia, tác oai tác quái, lại còn ngang ngược vô đạo.”
Dứt lời, ông ta ra hiệu cho Chương Mặc Tồn mở cửa viện.
Chương Mặc Tồn đi trước, ta bị hắn kéo đi, chỉ đành đi theo sau.
Lão đạo sĩ thì lại nép mình ngoài cửa viện, không bước vào trong.
Vừa thấy Chương Mặc Tồn, nguyên chủ lập tức thu lại nét mặt giận dữ, dịu dàng hỏi:
“Tồn nhi, tới tìm mẫu thân có việc gì?”
Chương Mặc Tồn nhìn nàng thật lâu mới nói:
“Mẫu thân dạo này có phần bất đồng so với trước.”
Nguyên chủ thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, giả vờ thản nhiên hỏi:
“Chỗ nào? Ta chẳng phải vẫn là ta sao?”
Chương Mặc Tồn nhàn nhạt “ồ” một tiếng:
“Mẫu thân, mấy hôm trước, người nói lòng thấy bất an, bảo ta mời đạo sĩ đến trừ tà. Hôm nay, đạo sĩ đã mời đến rồi, kính xin mẫu thân theo ta một chuyến.”
Nguyên chủ lùi về sau một bước, lắp bắp:
“Ta? Phải không đó!”
Chương Mặc Tồn làm vẻ ngạc nhiên:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Mẫu thân chẳng lẽ đã quên rồi? Không thể nào, trí nhớ mẫu thân vẫn luôn siêu quần, sao có thể quên chuyện này?”
Nguyên chủ cười khan gượng gạo:
“Phải rồi, sao có thể quên được. Đạo sĩ ở đâu? Dẫn đến để ta nhìn xem.”
Chương Mặc Tồn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp nàng:
“Mẫu thân, theo ta đến đây.”
Hắn đưa nguyên chủ đến Đông sương phòng.
Chương Mặc Tồn không nhận ra điều gì, nhưng ta nhìn rõ, nguyên chủ run rẩy suốt dọc đường.
Không biết nàng đang thì thầm gì trong lòng, đạn mạc thì cứ bay lượn trên không:
【Cười c.h.ế.t mất, nếu đúng là nguyên chủ thì sợ cái gì, còn khấn niệm lão đạo sĩ làm gì!】
【Chưa từng thấy nguyên chủ nào chột dạ đến vậy. Chẳng lẽ nàng cũng tự biết mình sai khi chiếm đoạt thân thể nữ phụ?】
【Các vị đừng lo, nguyên chủ sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.】
【Spoil nữa là bị đuổi đó!】
Trong Đông sương phòng, lão đạo sĩ phong thái đạo cốt thần tiên, đang ngồi thiền trên giường. Vừa thấy có người bước vào, ông ta vung phất trần về phía nguyên chủ, làm nàng ta suýt nữa quỳ xuống vì sợ.
Cũng may Chương Mặc Tồn kịp thời kéo nàng ta lại.
Lão đạo sĩ mở mắt, chỉ tay vào nguyên chủ quát:
“Nghiệt chướng! Còn không mau quỳ xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên chủ hừ một tiếng, chỉ vào lão đạo sĩ mắng chửi:
“Từ đâu chui ra cái đạo sĩ mũi trâu, giở trò tà đạo lừa gạt nhi tử của ta!”
Lão đạo sĩ nhắm mắt thở dài:
“Lão đạo là đang khuyên ngươi, ngươi có biết không?”
Nguyên chủ nghe có vẻ hữu ích, liếc mắt về phía Chương Mặc Tồn dò xét.
Ta gật đầu với Chương Mặc Tồn, hắn khẽ hành lễ rồi rời khỏi Đông sương phòng.
Hắn đi rồi, nhưng ta vẫn còn ở lại.
Ta lơ lửng trong phòng, muốn xem lão đạo sẽ nói gì để đối phó với nguyên chủ.
Ban đầu, nguyên chủ không tin, nhưng sau khi nhận lấy chiếc kính đồng từ lão đạo sĩ nhìn vào, lập tức kinh hô:
“Sao ta phải chịu năm năm khổ cực thay cho ả, còn ả vừa về liền trở thành thiên kim hào môn?”
Lão đạo sĩ liếc nàng một cái, hỏi:
“Ngươi chịu khổ thay người khác?”
Nguyên chủ không có lý lẽ, nhưng vẫn cao giọng:
“Tất nhiên rồi! Ta giúp ả trèo lên nấc thang cuộc đời, gánh chịu những đòn roi thay ả, thì cũng nên hưởng thụ vinh hoa mà ả có được!”
Lão đạo không nể mặt mà chê bai thẳng:
“Lời ấy mà ngươi cũng dám nói ra khỏi miệng sao?”
Đạn mạc bùng nổ:
【Đúng vậy! Lấy đâu ra mặt mũi mà nói? Người ta đang sống tốt, thì bị phá tan nát, lại còn chen chân làm tiểu tam, mà gọi là leo lên nấc thang cuộc đời á?】
【Làm tiểu tam đã đành, còn bị chính thất đánh, mà cũng dám nói là thay người chịu khổ, đúng là không biết xấu hổ!】
Nguyên chủ bùng nổ:
“Ta mặc kệ! Nơi rách nát này, ta không muốn ở lại thêm một ngày! Ngay cả mạng cũng không vào được! Ta biết, ngươi là đạo sĩ thật, nhất định có cách, giúp ta quay về đi!”
Lão đạo thần bí nói:
“Có thì có… nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?”
Nguyên chủ tháo ngọc bội bên hông đưa lão đạo sĩ:
“Đạo sĩ các người chẳng phải coi trọng ngọc khí sao? Ngọc bội này tặng ngươi.”
Lão đạo không đưa tay nhận, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là phàm vật mà thôi.”
Nguyên chủ sốt ruột hỏi:
“Vậy ta phải làm sao mới có thể quay về?”
Lão đạo sĩ vừa định mở lời, thì bên ngoài viện vang lên tiếng của Tuyên Bình hầu:
“Nương tử, ta về rồi đây!”
Ta liếc nhìn bầu trời, nắng chang chang, không khỏi nghẹn họng.
Tuyên Bình hầu này, cũng thật là gấp gáp quá rồi.
Nguyên chủ cũng bị tiếng gọi ấy làm xao động, nàng do dự nói:
“Qua hôm nay rồi hãy nói tiếp. Ta sẽ tìm ngươi sau.”
Dứt lời, nàng ta xách váy toan chạy đi đón Tuyên Bình hầu.
Lão đạo sĩ ho khan hai tiếng, đúng lúc cất lời:
“Thời gian không đợi người. Đêm nay, nàng ấy sẽ tỉnh lại, khi ấy, không thể vãn hồi.”
Nghe thế, bước chân nguyên chủ chững lại, rồi nàng bật cười lạnh lẽo:
“Lão đạo sĩ, ngươi sai rồi. Ta đã từng kéo ả ra được một lần, thì lần hai cũng chẳng có gì khó. Ngươi không làm gì được ta đâu.”
Nói rồi, nàng ta tiếp tục nhấc váy chạy ra khỏi Đông sương phòng.
Khi chúng ta tới viện của nguyên chủ, nàng ta đang nổi giận.
Trong phòng, nàng quát mắng đám nha hoàn hầu hạ không tận tâm.
Những nha hoàn hầu hạ bên người nguyên chủ hiện tại đều là ta sau khi xuyên tới dần dần lựa chọn và đào tạo. So với việc chăm sóc chủ tử, các nàng càng giỏi quản lý việc nhà, tính toán sổ sách.
Việc nội trợ trong phủ cùng với sản nghiệp bên ngoài như điền trang, cửa tiệm đều do các nàng phụ trách, ta chỉ cần mỗi tháng xem xét ba lần là đủ.
Ta vốn là người sớm muộn gì cũng phải trở về thế giới ban đầu, sao có thể để bản thân quen với việc được người khác hầu hạ?
Nguyên chủ mắng các nàng, trong lòng ta thật xót xa. Dù sao cũng là tâm huyết ta vun bồi bao lâu nay.
Con đường hậu vận cho các nàng, ta gần như đã chuẩn bị thỏa đáng. Nào ngờ mới ngủ một giấc, đã bị nguyên chủ chen ra ngoài.
Lão đạo sĩ lắc đầu, than rằng:
“Dâm phụ kia, tác oai tác quái, lại còn ngang ngược vô đạo.”
Dứt lời, ông ta ra hiệu cho Chương Mặc Tồn mở cửa viện.
Chương Mặc Tồn đi trước, ta bị hắn kéo đi, chỉ đành đi theo sau.
Lão đạo sĩ thì lại nép mình ngoài cửa viện, không bước vào trong.
Vừa thấy Chương Mặc Tồn, nguyên chủ lập tức thu lại nét mặt giận dữ, dịu dàng hỏi:
“Tồn nhi, tới tìm mẫu thân có việc gì?”
Chương Mặc Tồn nhìn nàng thật lâu mới nói:
“Mẫu thân dạo này có phần bất đồng so với trước.”
Nguyên chủ thoáng hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại, giả vờ thản nhiên hỏi:
“Chỗ nào? Ta chẳng phải vẫn là ta sao?”
Chương Mặc Tồn nhàn nhạt “ồ” một tiếng:
“Mẫu thân, mấy hôm trước, người nói lòng thấy bất an, bảo ta mời đạo sĩ đến trừ tà. Hôm nay, đạo sĩ đã mời đến rồi, kính xin mẫu thân theo ta một chuyến.”
Nguyên chủ lùi về sau một bước, lắp bắp:
“Ta? Phải không đó!”
Chương Mặc Tồn làm vẻ ngạc nhiên:
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Mẫu thân chẳng lẽ đã quên rồi? Không thể nào, trí nhớ mẫu thân vẫn luôn siêu quần, sao có thể quên chuyện này?”
Nguyên chủ cười khan gượng gạo:
“Phải rồi, sao có thể quên được. Đạo sĩ ở đâu? Dẫn đến để ta nhìn xem.”
Chương Mặc Tồn lộ ra nụ cười đầu tiên kể từ khi gặp nàng:
“Mẫu thân, theo ta đến đây.”
Hắn đưa nguyên chủ đến Đông sương phòng.
Chương Mặc Tồn không nhận ra điều gì, nhưng ta nhìn rõ, nguyên chủ run rẩy suốt dọc đường.
Không biết nàng đang thì thầm gì trong lòng, đạn mạc thì cứ bay lượn trên không:
【Cười c.h.ế.t mất, nếu đúng là nguyên chủ thì sợ cái gì, còn khấn niệm lão đạo sĩ làm gì!】
【Chưa từng thấy nguyên chủ nào chột dạ đến vậy. Chẳng lẽ nàng cũng tự biết mình sai khi chiếm đoạt thân thể nữ phụ?】
【Các vị đừng lo, nguyên chủ sắp phải rời khỏi thế giới này rồi.】
【Spoil nữa là bị đuổi đó!】
Trong Đông sương phòng, lão đạo sĩ phong thái đạo cốt thần tiên, đang ngồi thiền trên giường. Vừa thấy có người bước vào, ông ta vung phất trần về phía nguyên chủ, làm nàng ta suýt nữa quỳ xuống vì sợ.
Cũng may Chương Mặc Tồn kịp thời kéo nàng ta lại.
Lão đạo sĩ mở mắt, chỉ tay vào nguyên chủ quát:
“Nghiệt chướng! Còn không mau quỳ xuống!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên chủ hừ một tiếng, chỉ vào lão đạo sĩ mắng chửi:
“Từ đâu chui ra cái đạo sĩ mũi trâu, giở trò tà đạo lừa gạt nhi tử của ta!”
Lão đạo sĩ nhắm mắt thở dài:
“Lão đạo là đang khuyên ngươi, ngươi có biết không?”
Nguyên chủ nghe có vẻ hữu ích, liếc mắt về phía Chương Mặc Tồn dò xét.
Ta gật đầu với Chương Mặc Tồn, hắn khẽ hành lễ rồi rời khỏi Đông sương phòng.
Hắn đi rồi, nhưng ta vẫn còn ở lại.
Ta lơ lửng trong phòng, muốn xem lão đạo sẽ nói gì để đối phó với nguyên chủ.
Ban đầu, nguyên chủ không tin, nhưng sau khi nhận lấy chiếc kính đồng từ lão đạo sĩ nhìn vào, lập tức kinh hô:
“Sao ta phải chịu năm năm khổ cực thay cho ả, còn ả vừa về liền trở thành thiên kim hào môn?”
Lão đạo sĩ liếc nàng một cái, hỏi:
“Ngươi chịu khổ thay người khác?”
Nguyên chủ không có lý lẽ, nhưng vẫn cao giọng:
“Tất nhiên rồi! Ta giúp ả trèo lên nấc thang cuộc đời, gánh chịu những đòn roi thay ả, thì cũng nên hưởng thụ vinh hoa mà ả có được!”
Lão đạo không nể mặt mà chê bai thẳng:
“Lời ấy mà ngươi cũng dám nói ra khỏi miệng sao?”
Đạn mạc bùng nổ:
【Đúng vậy! Lấy đâu ra mặt mũi mà nói? Người ta đang sống tốt, thì bị phá tan nát, lại còn chen chân làm tiểu tam, mà gọi là leo lên nấc thang cuộc đời á?】
【Làm tiểu tam đã đành, còn bị chính thất đánh, mà cũng dám nói là thay người chịu khổ, đúng là không biết xấu hổ!】
Nguyên chủ bùng nổ:
“Ta mặc kệ! Nơi rách nát này, ta không muốn ở lại thêm một ngày! Ngay cả mạng cũng không vào được! Ta biết, ngươi là đạo sĩ thật, nhất định có cách, giúp ta quay về đi!”
Lão đạo thần bí nói:
“Có thì có… nhưng tại sao ta phải giúp ngươi?”
Nguyên chủ tháo ngọc bội bên hông đưa lão đạo sĩ:
“Đạo sĩ các người chẳng phải coi trọng ngọc khí sao? Ngọc bội này tặng ngươi.”
Lão đạo không đưa tay nhận, chỉ nhàn nhạt đáp:
“Chỉ là phàm vật mà thôi.”
Nguyên chủ sốt ruột hỏi:
“Vậy ta phải làm sao mới có thể quay về?”
Lão đạo sĩ vừa định mở lời, thì bên ngoài viện vang lên tiếng của Tuyên Bình hầu:
“Nương tử, ta về rồi đây!”
Ta liếc nhìn bầu trời, nắng chang chang, không khỏi nghẹn họng.
Tuyên Bình hầu này, cũng thật là gấp gáp quá rồi.
Nguyên chủ cũng bị tiếng gọi ấy làm xao động, nàng do dự nói:
“Qua hôm nay rồi hãy nói tiếp. Ta sẽ tìm ngươi sau.”
Dứt lời, nàng ta xách váy toan chạy đi đón Tuyên Bình hầu.
Lão đạo sĩ ho khan hai tiếng, đúng lúc cất lời:
“Thời gian không đợi người. Đêm nay, nàng ấy sẽ tỉnh lại, khi ấy, không thể vãn hồi.”
Nghe thế, bước chân nguyên chủ chững lại, rồi nàng bật cười lạnh lẽo:
“Lão đạo sĩ, ngươi sai rồi. Ta đã từng kéo ả ra được một lần, thì lần hai cũng chẳng có gì khó. Ngươi không làm gì được ta đâu.”
Nói rồi, nàng ta tiếp tục nhấc váy chạy ra khỏi Đông sương phòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương