6
Chỗ nào nguyên chủ ở, ta liền bay tới đó.
Hai ngày trước, vị Tuyên Bình hầu– Phong Hàn – vừa bị ta bổ một nhát đến hôn mê nằm thẳng cẳng suốt một đêm, hôm nay lại lết xác đến tìm ta như kẻ hèn mọn.
Lúc này ta vẫn đang bay bổng giữa không trung, người hắn nhìn thấy dĩ nhiên là nguyên chủ.
Có lẽ đã lâu không gặp Tuyên Bình hầu, khóe mắt nguyên chủ thoắt cái đỏ hoe.
Nàng ta mềm mỏng cúi người hành lễ với Hầu gia:

“Thưa Hầu gia, đã lâu không gặp.”
Phong Hàn vốn quen thói cà lơ phất phơ, nghe một câu ấy suýt nữa ngã lăn khỏi ghế.
Năm năm nay, hắn chưa từng nghe từ miệng ta câu nào dịu dàng đến vậy.
“Phu nhân, nàng… hôm nay…”
Nguyên chủ vừa giơ tay lên, Phong Hàn theo bản năng co rụt cổ lại.
Như sực nhớ ra điều gì, nguyên chủ vội thu tay về, dịu dàng hỏi:

“Hầu gia, chàng tìm thiếp có chuyện gì?”
Phong Hàn nhìn đông ngó tây, lấy hết can đảm nói:

“Phu nhân… đêm nay, ta… ta có thể tới không?”
Ánh mắt nguyên chủ ánh lên niềm vui không giấu được, nàng e lệ khẽ gật đầu.
Phong Hàn bị dọa đến rụt người thêm mấy phần, hỏi lại không chắc chắn:

“Thật sự có thể?”
Nguyên chủ thẹn thùng lườm y một cái:

“Hầu gia, chàng thật là…”
Phong Hàn ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch như trống trận:

“Phu nhân, đêm nay hãy chờ ta.”
Nói xong, vui mừng quá độ, hắn bước ra khỏi viện mà tay chân lóng ngóng như kẻ tập đi.
Hắn vừa đi khỏi, nguyên chủ cong môi, tự nói với bản thân:

“Bổn Hầu phu nhân cuối cùng cũng lại được Hầu gia sủng ái rồi.”
Ta tức giận đến mức tung vài cước vào nàng ta giữa không trung.
Đá cũng như không.
Hứng khởi qua đi, nguyên chủ bắt đầu lẩm bẩm nghi ngờ:

“Không biết mấy năm qua, tiện nhân kia có dùng thân thể ta quyến rũ Hầu gia hay không…”
Lẩm bẩm xong, nàng liền hô to gọi người chuẩn bị nước tắm.
“Tắm cho sạch sẽ vào, tối nay phải cùng Hầu gia ôn lại chuyện cũ thật tốt, nhất định phải giữ tim Hầu gia lại bên ta!”
Ta trong không trung tức đến độ xoay vòng như chong chóng.
Đám đạn mạc bay cùng ta cũng nhìn đến kinh tâm động phách.
【Xong rồi, nữ phụ ở thế giới kia thành người thực vật, giờ chỉ dựa vào dịch dinh dưỡng để sống.】

【Ta không thể không spoil, yên tâm đi, nữ phụ sẽ không chết.】

【Lại là ngươi, đồ spoil giả! Cút cút!】
Ta phải cảm tạ đám đạn mạc ấy, nếu không có chúng, ta vẫn còn bị nguyên chủ gạt gẫm.
Nguyên chủ giả làm hệ thống trước kia từng bảo, một năm ở thế giới này chỉ bằng một giờ ở thế giới kia.
Ta tin thật, cứ ngỡ mình ở lại vài năm, hoàn thành nhiệm vụ, thì như vừa chợp mắt một cái.
Nào ngờ, tất cả chỉ là dối trá. Hai thế giới thời gian vốn đồng tốc.
Năm năm! Nàng ta đã chiếm thân thể ta suốt năm năm trời!
Đám đạn mạc nói, năm năm qua nàng ta dùng thân thể ta mà chẳng làm được chuyện gì tốt đẹp.
Nếu giờ bắt ta quay lại thế giới cũ, ta sẽ không phục.
Không phục, tự nhiên phải đấu.
Chương Mặc Tồn không khiến ta thất vọng. Trời chưa tối, hắn đã dẫn một vị đạo sĩ lão luyện về phủ.
Vị đạo sĩ này là người ta gặp bên ngoài trường thi một tháng trước.
Ông ta chỉ mới nhìn ta đã bảo:

“Ngươi không phải nguyên chủ.”
Ta bảo ông ta đừng nói bừa, ông chỉ cười bảo ta ngu ngốc.
Vài lời qua lại, ông ta đã lừa ta hai mươi lượng bạc trắng.
Trước khi đi, ông ta cầm thỏi bạc lên nói:

“Dùng tiền giải nạn, đã nhận bạc của ngươi, lão đạo ắt phải giúp ngươi tiêu tai.”
“Gầm cầu đầu Đông thành, một tháng là đủ.”
Lạ lùng thay, chỉ hai ngày sau khi gặp ông, ta đã bắt đầu thấy được đạn mạc bay trên trời.
Vì thế, ta còn cố tình vòng đường đến gầm cầu xem thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đến nơi, ông ta đang nhập định tọa thiền.
Ta định quỳ tạ, ông ta ngăn lại bảo:

“Thời cơ chưa đến, không vội, không vội.”
Mà nay Chương Mặc Tồn đã mời được ông ta tới phủ, ắt là thời cơ đã tới.
Người luôn lễ độ như Chương Mặc Tồn nay lại đá tung cửa phòng, làm nguyên chủ đang trang điểm trong phòng giật nảy mình.
Nàng gượng cười hỏi:

“Tồn nhi, có chuyện gì vậy?”
Chương Mặc Tồn chớp mắt, ngơ ngác nhìn về phía ta.

 
Nguyên chủ thấy hắn không đáp, lại hỏi lần nữa:

“Tồn nhi, con làm gì thế?”
Chương Mặc Tồn lúc ấy mới lạnh nhạt liếc nàng một cái:

“Không có gì.”
Dứt lời, hắn đưa tay chỉ vào chỗ ta đang bay, rồi xoay người bước đi.
Ta như diều theo gió, bị kéo đi theo hắn.
Hắn đi trước, sải bước vững vàng, còn ta do dự chẳng biết có nên hỏi.
Mãi đến khi vào đến tiểu viện của hắn, hắn mới mở miệng:

“Hóa ra người trông thế này.”
Nói rồi, hắn quay sang vị đạo sĩ đang ăn uống trong viện:

“Đạo trưởng, người ta dẫn đến rồi, giờ phải làm sao?”
Đạo sĩ nuốt sạch thức ăn trong miệng, lau miệng rồi bảo:

“Chớ vội, chớ vội. Để lão đạo ăn thêm chút đã.”
Chương Mặc Tồn mặt đầy vạch đen nhìn ông ta.
Lão đạo sĩ thì vẫn thong thả ăn từng miếng.
Ta không có việc gì làm, chỉ quanh quẩn bên hai người mà xoay tròn.
Một khắc sau, lão đạo sĩ vẫn ăn. Chương Mặc Tồn nhíu mày bảo:

“Người đừng xoay nữa, làm ta chóng mặt.”
Ta nhe răng hỏi hắn:

“Vậy sao ngươi nhìn thấy ta được?”
Ta là hồn thể, Chương Mặc Tồn chẳng phải người có mắt âm dương, sao lại thấy được?
Lão đạo sĩ đang ăn bỗng mở miệng:

“Ưm... tất nhiên là nhờ ta mà hắn thấy được ngươi.”
“Thôi, lão đạo không ăn nữa, để dành tối ăn tiếp.”
Nói rồi, ông lấy khăn trong tay áo lau miệng sạch dầu mỡ.
“Tiểu hữu, ngươi muốn làm sao?”
Ta chỉ vào mình hỏi:

“Ta sao?”
Lão đạo vuốt râu gật đầu.

“Đương nhiên là: lấy oán trả oán!”
Ta vốn là kẻ không chịu thiệt, càng chẳng nhịn được oan uổng.
Lão đạo sĩ cười híp mắt nói:

“Thật là bản tính thẳng thắn, lão đạo thích người như ngươi – không giả dối lươn lẹo.”
“Tiểu tử, đi thôi, dẫn lão đạo đến gặp kẻ ấy một phen.”
Lão đạo sĩ vung tay áo đạo bào, sai khiến Chương Mặc Tồn.
Chương Mặc Tồn ngoan ngoãn dẫn đường phía trước.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

Trên đường, ta bay bên tai hắn hỏi:

“Kẻ ấy là mẫu thân ruột của ngươi, ngươi nỡ ra tay sao?”
Chương Mặc Tồn mặt đã căng, nay càng thêm căng cứng:

“Bà ta chưa từng coi ta là con ruột. Mẹ không từ, con sao hiếu?”
“Trong lòng ta, người mới là mẫu thân chân chính. Chỉ là ta không ngờ người lại trẻ đến thế.”
“Không trẻ đâu, ta chỉ nhỏ hơn mẫu thân ruột ngươi ba tuổi thôi đấy.”

Ta chạm vào mặt mình cảm khái nói.
Chương Mặc Tồn đỏ rần cả vành tai.
Xem ra ta nuôi hắn quá thanh thuần rồi, gái gú còn chưa từng gặp mấy lần, thế là không ổn.
Nam nhân mà quá trong trắng, dễ bị lừa lắm đấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện