8
Năm năm qua, ta sớm đã thấu rõ tính tình của Tuyên Bình hầu.
Người này, bản tính trái ngang, càng thấy ai chủ động càng muốn né tránh.
Quả nhiên, vừa thấy nguyên chủ như thiêu thân lao vào lửa, hắn liền nghiêng người né tránh.
Nguyên chủ suýt chút nữa đ.â.m đầu vào gốc cây, khó nhọc giữ vững thân hình, cất tiếng hỏi:
“Hầu gia, chàng làm vậy là có ý gì?”
Hầu gia Tuyên Bình đánh liều vươn tay chạm lấy tay nàng.
Nguyên chủ lập tức đan mười ngón tay cùng hắn.
Hầu gia toàn thân run rẩy, ngờ vực hỏi:
“Nương tử, nàng có uống nhầm thuốc không?”
Lời nói này chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim, khiến nguyên chủ suýt rơi lệ, vành mắt hoe đỏ hỏi:
“Hầu gia, ý chàng là sao?”
Hầu gia vội hất tay nàng ra, nghiêm mặt nói:
“Bổn hầu còn có việc, sẽ quay lại sau, quay lại sau vậy.”
Dứt lời, bất chấp nguyên chủ lưu luyến, hắn quay người chạy thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Để lại nguyên chủ ngẩn ngơ trong viện, ngơ ngác như mất hồn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta, kẻ chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuyên Bình Hầu đã quen bị ta đánh đòn, nay đột nhiên thấy dịu dàng lại không thích ứng được.
Nguyên chủ làm sao hiểu được, vì sao vài năm không gặp, phu quân lại thay đổi tính nết đến vậy?
Nếu nàng ta hiểu hắn thêm chút nữa, tất sẽ không bị từ chối như thế.
Cũng may nhờ Tuyên Bình Hầu bỏ đi, nguyên chủ mới chịu quay về Đông sương phòng.
Lúc ấy, đạo sĩ vẫn ngồi yên nơi giường gỗ, thần thái tiên phong đạo cốt, như cao nhân đắc đạo.
Nguyên chủ nhẹ giọng gọi ba tiếng, đạo trưởng mới mở miệng:
“Còn chuyện gì?”
Nguyên chủ hỏi:
“Lời đạo trưởng nói... là thật không?”
Đạo sĩ chậc một tiếng rồi đáp:
“Tin thì có, không tin thì không, lão đạo định rời đi, không quay lại nữa.”
Vừa nói, liền đứng dậy.
Nguyên chủ vội đưa tay ngăn lại:
“Ả... thật là thiên kim nhà hào môn sao?”
Đạo sĩ im lặng.
Nguyên chủ lại hỏi:
“Nếu ta muốn trở thành ả, thì nay phải làm sao?”
Vẫn không một lời đáp lại.
“Hay là... một khi ta đã thành ả, liền không thể quay về?”
Lúc ấy, đạo trưởng mới mở miệng:
“Đã sai thì sai tiếp, có gì không thể?”
Nguyên chủ thoáng do dự:
“Nhưng nay, nhi tử của ta đã có tiền đồ, phu quân cũng không có chuyện thị thiếp, nếu ta rời đi, chẳng phải tiện nghi cho người khác sao? Ta không cam tâm.”
Đạo sĩ bèn giơ ba ngón tay.
Nguyên chủ mừng rỡ:
“Ý đạo trưởng là... ta có ba cơ hội lựa chọn?”
Đạo sĩ lắc đầu:
“Không. Chỉ còn ba tuần trà để ngươi suy xét. Qua ba tuần trà, mọi chuyện đã định, không thể quay đầu.
“Ngươi có thể kéo nàng một lần, nhưng kéo không nổi lần thứ hai.
“Nàng được thương nhân giàu có tìm thấy, đều là nhờ ngươi ép nàng lên truyền hình.”
Lời đạo sĩ vừa dứt, nguyên chủ nghiến răng quyết ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy được! Ta muốn làm thiên kim hào môn, không muốn làm cái gì Hầu phu nhân rách nát!
“Đời ta còn chưa hưởng thụ đủ, Tồn nhi cũng sắp trưởng thành, chẳng bao lâu sẽ cưới thê tử, ta chẳng muốn lo toan hậu viện mãi. Còn cái lão Tuyên Bình Hầu kia... ta đã là thiên kim hào môn, sợ gì không tìm được người hơn hắn?”
Chỉ chốc lát, nguyên chủ đã tự thuyết phục được mình.
Đạo sĩ nghiêm nghị hỏi:
“Ngươi thật sự chắc chắn, không đổi lại nữa?”
Nguyên chủ thoáng chần chừ.
Đạo trưởng liền đưa ra chiếc kính đồng.
Nguyên chủ không do dự thêm, trịnh trọng gật đầu.
Vừa gật đầu, thân thể nàng ta liền mềm nhũn, linh hồn bay ra.
Ta – đã chuẩn bị từ lâu – liền nhào tới túm tóc nàng, đạp cho một trận tơi bời.
Nguyên chủ bị đánh đến kêu rên thảm thiết, khi muốn phản kháng thì đã bị ta đè xuống đất, động đậy không nổi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, hồn phách suýt bay mất:
“Ngươi... sao lại ở đây? Nếu ngươi ở đây, vậy trong kính đồng là ai?”
Lúc này, trong tay đạo sĩ, kính đồng đã hóa thành điện thoại.
Lão đạo liếc nhìn nguyên chủ đang nằm bẹp dưới đất, thản nhiên đáp:
“Tất nhiên là công nghệ AI mới nhất.
“Cười c.h.ế.t mất! Lão đạo – quân đạn mạc– đã ẩn mình một tháng, rốt cuộc cũng đợi được ngươi, thứ tiện nhân vô liêm sỉ!"
“Ngươi đúng là nỗi nhục của hình tượng nữ chính cao lãnh lãnh đạm!
“Nữ phụ phản diện người ta còn tốt bụng hơn ngươi!
“Quả đắng ngươi gieo, hãy tự mình nuốt lấy.”
Nói xong, lão đạo sĩ liền lôi hồn nguyên chủ biến mất trước mặt ta.
Mà linh hồn ta, liền bị hút vào thân thể nguyên chủ.
9
Ta vừa mở mắt ra, liền thấy hai đôi mắt thâm quầng đang chăm chú nhìn mình.
Vừa thấy ta tỉnh lại, Tuyên Bình hầu liền ôm lấy ta mà mừng rỡ cười nói:
“Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Chương Mặc Tồn thì khẽ đẩy tay Tuyên Bình hầu đang ôm lấy ta, nói nhẹ:
“Phụ thân, mẫu thân còn yếu, chớ động vào người.”
Tuyên Bình hầu lúc này mới buông tay, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp hỏi:
“Phu nhân... lời nàng nói ban ngày hôm qua... còn tính không?”
Ta liếc hắn một cái, hừ lạnh:
“Đương nhiên là không tính!”
Tuyên Bình hầu tỏ vẻ “ta đã liệu trước”, thở dài:
“Ha, ta biết mà, phu nhân chê ta bẩn.”
【Tên tra nam có chút tự biết thân biết phận.】
【Đừng trách hắn, là nguyên chủ tự chuốc lấy!】
【Sau khi thành thân, Tuyên Bình hầu vốn không định nạp thiếp, là nguyên chủ vì muốn tỏ vẻ rộng lượng, còn mang thai lại đích thân chọn thiếp cho hắn.】
【Đúng vậy, nam nhân mà, có người tự dâng đến cửa, chẳng lẽ không hưởng sao?】
【Giờ lại thấy tò mò, liệu nữ phụ có đồng ý cùng Tuyên Bình hầu sống tốt không nhỉ?】
Hừ, ta từ chối.
Ta thừa nhận, Tuyên Bình hầu đúng là thay đổi nhiều, nhưng vậy không có nghĩa ta sẽ miễn cưỡng bản thân.
Nếu không phải vì hắn xưa nay không đoái hoài nguyên chủ, ta cũng không bị kéo đến đây để dạy dỗ hài tử.
Nếu không dạy Chương Mặc Tồn, ta đã là một giáo viên nội trú, ngày dạy từ sáng bảy giờ đến tối mười giờ rồi.
Lý tưởng nhân sinh của ta là: nuôi dạy ra từng lớp nhân tài.
Nam nhân, xưa nay không nằm trong lý tưởng ấy.
Dù hiện tại, ta cũng chẳng hề có ý định thay đổi lý tưởng này.
Nhờ lão đạo sĩ cổ quái kia giúp đỡ, rút cuộc cũng giải quyết được nguyên chủ.
Hiện giờ, ta nên sống vì chính mình.
Năm năm qua, ta sớm đã thấu rõ tính tình của Tuyên Bình hầu.
Người này, bản tính trái ngang, càng thấy ai chủ động càng muốn né tránh.
Quả nhiên, vừa thấy nguyên chủ như thiêu thân lao vào lửa, hắn liền nghiêng người né tránh.
Nguyên chủ suýt chút nữa đ.â.m đầu vào gốc cây, khó nhọc giữ vững thân hình, cất tiếng hỏi:
“Hầu gia, chàng làm vậy là có ý gì?”
Hầu gia Tuyên Bình đánh liều vươn tay chạm lấy tay nàng.
Nguyên chủ lập tức đan mười ngón tay cùng hắn.
Hầu gia toàn thân run rẩy, ngờ vực hỏi:
“Nương tử, nàng có uống nhầm thuốc không?”
Lời nói này chẳng khác nào đ.â.m thẳng vào tim, khiến nguyên chủ suýt rơi lệ, vành mắt hoe đỏ hỏi:
“Hầu gia, ý chàng là sao?”
Hầu gia vội hất tay nàng ra, nghiêm mặt nói:
“Bổn hầu còn có việc, sẽ quay lại sau, quay lại sau vậy.”
Dứt lời, bất chấp nguyên chủ lưu luyến, hắn quay người chạy thẳng, không ngoảnh đầu lại.
Để lại nguyên chủ ngẩn ngơ trong viện, ngơ ngác như mất hồn.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Ta, kẻ chứng kiến toàn bộ từ đầu đến cuối, không nhịn được bật cười thành tiếng.
Tuyên Bình Hầu đã quen bị ta đánh đòn, nay đột nhiên thấy dịu dàng lại không thích ứng được.
Nguyên chủ làm sao hiểu được, vì sao vài năm không gặp, phu quân lại thay đổi tính nết đến vậy?
Nếu nàng ta hiểu hắn thêm chút nữa, tất sẽ không bị từ chối như thế.
Cũng may nhờ Tuyên Bình Hầu bỏ đi, nguyên chủ mới chịu quay về Đông sương phòng.
Lúc ấy, đạo sĩ vẫn ngồi yên nơi giường gỗ, thần thái tiên phong đạo cốt, như cao nhân đắc đạo.
Nguyên chủ nhẹ giọng gọi ba tiếng, đạo trưởng mới mở miệng:
“Còn chuyện gì?”
Nguyên chủ hỏi:
“Lời đạo trưởng nói... là thật không?”
Đạo sĩ chậc một tiếng rồi đáp:
“Tin thì có, không tin thì không, lão đạo định rời đi, không quay lại nữa.”
Vừa nói, liền đứng dậy.
Nguyên chủ vội đưa tay ngăn lại:
“Ả... thật là thiên kim nhà hào môn sao?”
Đạo sĩ im lặng.
Nguyên chủ lại hỏi:
“Nếu ta muốn trở thành ả, thì nay phải làm sao?”
Vẫn không một lời đáp lại.
“Hay là... một khi ta đã thành ả, liền không thể quay về?”
Lúc ấy, đạo trưởng mới mở miệng:
“Đã sai thì sai tiếp, có gì không thể?”
Nguyên chủ thoáng do dự:
“Nhưng nay, nhi tử của ta đã có tiền đồ, phu quân cũng không có chuyện thị thiếp, nếu ta rời đi, chẳng phải tiện nghi cho người khác sao? Ta không cam tâm.”
Đạo sĩ bèn giơ ba ngón tay.
Nguyên chủ mừng rỡ:
“Ý đạo trưởng là... ta có ba cơ hội lựa chọn?”
Đạo sĩ lắc đầu:
“Không. Chỉ còn ba tuần trà để ngươi suy xét. Qua ba tuần trà, mọi chuyện đã định, không thể quay đầu.
“Ngươi có thể kéo nàng một lần, nhưng kéo không nổi lần thứ hai.
“Nàng được thương nhân giàu có tìm thấy, đều là nhờ ngươi ép nàng lên truyền hình.”
Lời đạo sĩ vừa dứt, nguyên chủ nghiến răng quyết ý:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vậy được! Ta muốn làm thiên kim hào môn, không muốn làm cái gì Hầu phu nhân rách nát!
“Đời ta còn chưa hưởng thụ đủ, Tồn nhi cũng sắp trưởng thành, chẳng bao lâu sẽ cưới thê tử, ta chẳng muốn lo toan hậu viện mãi. Còn cái lão Tuyên Bình Hầu kia... ta đã là thiên kim hào môn, sợ gì không tìm được người hơn hắn?”
Chỉ chốc lát, nguyên chủ đã tự thuyết phục được mình.
Đạo sĩ nghiêm nghị hỏi:
“Ngươi thật sự chắc chắn, không đổi lại nữa?”
Nguyên chủ thoáng chần chừ.
Đạo trưởng liền đưa ra chiếc kính đồng.
Nguyên chủ không do dự thêm, trịnh trọng gật đầu.
Vừa gật đầu, thân thể nàng ta liền mềm nhũn, linh hồn bay ra.
Ta – đã chuẩn bị từ lâu – liền nhào tới túm tóc nàng, đạp cho một trận tơi bời.
Nguyên chủ bị đánh đến kêu rên thảm thiết, khi muốn phản kháng thì đã bị ta đè xuống đất, động đậy không nổi.
Nàng ngẩng đầu nhìn ta, hồn phách suýt bay mất:
“Ngươi... sao lại ở đây? Nếu ngươi ở đây, vậy trong kính đồng là ai?”
Lúc này, trong tay đạo sĩ, kính đồng đã hóa thành điện thoại.
Lão đạo liếc nhìn nguyên chủ đang nằm bẹp dưới đất, thản nhiên đáp:
“Tất nhiên là công nghệ AI mới nhất.
“Cười c.h.ế.t mất! Lão đạo – quân đạn mạc– đã ẩn mình một tháng, rốt cuộc cũng đợi được ngươi, thứ tiện nhân vô liêm sỉ!"
“Ngươi đúng là nỗi nhục của hình tượng nữ chính cao lãnh lãnh đạm!
“Nữ phụ phản diện người ta còn tốt bụng hơn ngươi!
“Quả đắng ngươi gieo, hãy tự mình nuốt lấy.”
Nói xong, lão đạo sĩ liền lôi hồn nguyên chủ biến mất trước mặt ta.
Mà linh hồn ta, liền bị hút vào thân thể nguyên chủ.
9
Ta vừa mở mắt ra, liền thấy hai đôi mắt thâm quầng đang chăm chú nhìn mình.
Vừa thấy ta tỉnh lại, Tuyên Bình hầu liền ôm lấy ta mà mừng rỡ cười nói:
“Phu nhân, nàng rốt cuộc cũng tỉnh rồi!”
Chương Mặc Tồn thì khẽ đẩy tay Tuyên Bình hầu đang ôm lấy ta, nói nhẹ:
“Phụ thân, mẫu thân còn yếu, chớ động vào người.”
Tuyên Bình hầu lúc này mới buông tay, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp hỏi:
“Phu nhân... lời nàng nói ban ngày hôm qua... còn tính không?”
Ta liếc hắn một cái, hừ lạnh:
“Đương nhiên là không tính!”
Tuyên Bình hầu tỏ vẻ “ta đã liệu trước”, thở dài:
“Ha, ta biết mà, phu nhân chê ta bẩn.”
【Tên tra nam có chút tự biết thân biết phận.】
【Đừng trách hắn, là nguyên chủ tự chuốc lấy!】
【Sau khi thành thân, Tuyên Bình hầu vốn không định nạp thiếp, là nguyên chủ vì muốn tỏ vẻ rộng lượng, còn mang thai lại đích thân chọn thiếp cho hắn.】
【Đúng vậy, nam nhân mà, có người tự dâng đến cửa, chẳng lẽ không hưởng sao?】
【Giờ lại thấy tò mò, liệu nữ phụ có đồng ý cùng Tuyên Bình hầu sống tốt không nhỉ?】
Hừ, ta từ chối.
Ta thừa nhận, Tuyên Bình hầu đúng là thay đổi nhiều, nhưng vậy không có nghĩa ta sẽ miễn cưỡng bản thân.
Nếu không phải vì hắn xưa nay không đoái hoài nguyên chủ, ta cũng không bị kéo đến đây để dạy dỗ hài tử.
Nếu không dạy Chương Mặc Tồn, ta đã là một giáo viên nội trú, ngày dạy từ sáng bảy giờ đến tối mười giờ rồi.
Lý tưởng nhân sinh của ta là: nuôi dạy ra từng lớp nhân tài.
Nam nhân, xưa nay không nằm trong lý tưởng ấy.
Dù hiện tại, ta cũng chẳng hề có ý định thay đổi lý tưởng này.
Nhờ lão đạo sĩ cổ quái kia giúp đỡ, rút cuộc cũng giải quyết được nguyên chủ.
Hiện giờ, ta nên sống vì chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương