Bà Gibson lưu luyến không nỡ chia xa cô con gái vừa về nhà 2 ngày đã phải tựu trường. Lần đi đến nhà ga Ngã Tư Vua này ông Gibson không đi được vì vướng bận chuyện ở trường, đành phải để anh Harris lái chiếc Ford đời cũ chở ba mẹ con lên London.
Harris đã lên năm 3, môi trường đại học giúp anh trưởng thành không ít. Nụ cười tươi rói vẫn giữ trên môi nhưng cẩn thận và để ý tiểu tiết nhiều hơn. Anh lái chiếc Ford mà mình luôn miệng chê bai là “tại sao đến giờ vẫn có người đi chiếc xe cũ rích này” nhưng không còn đam mê với mấy màn rồ ga thắng gấp như trước nữa.
Sau khi khuân vác hành lý lên khoang hành lý xong, đợi má ôm ấp sụt sùi với cô em xong, Harris giả vờ tiễn em, đưa Giselle đến gần đầu tàu, hơi xa bà má rồi mới ngồi xổm xuống:
“Selly nè...”
Thấy mặt anh nghiêm túc, Giselle hơi sợ: “Sao vậy Hai? Có chuyện gì à?”
“Em nói với thằng nhóc đứng ở dưới sân nhà mình hôm kia...”
What the... sao anh Harris biết vậy?
“Sao Hai biết?”
“Nó đứng ngay góc quay của camera mà,” anh lắc đầu, “Quá ngu ngốc! Đứng đó cỡ 5 phút xong làm gì đó với con quạ của nó xong biến mất tiêu. Chắc là nó làm phép lên phòng em phải không?”
Chết, c.h.ế.t chưa. Quên mất camera nhà mình ngay chỗ đó. Sơ suất quá mà.
Von chắc còn không biết camera là gì. Giselle thấy cậu biết tìm đường đến được tận nhà Gibson đã là nỗ lực tìm hiểu Muggle dữ lắm rồi.
“Hai nhớ xóa đoạn băng đó đi nha.”
“Ừa anh xóa rồi, nhưng đó không phải chuyện chính.” Mắt anh nhìn cô nghiêm túc: “Em nhắn lại với nó, sau này đến tìm em thì vào nhà chào hỏi đàng hoàng, không được trèo cửa sổ... à đi bằng cách gì đó mà im lìm vào phòng em như thế... Nếu không anh sẽ không cho phép nó đến tìm em nữa.”
Thấy cô em ngượng chín mặt không biết nói gì, anh lắc đầu: “Haizz giờ lại sợ em bị mấy tên nhóc dụ đi nhanh quá.”
Huhu có ai dụ gì em đâu.
Còi tàu hụ, Giselle vẫy tay lần cuối với má và anh rồi lên tàu, vẫn thấy mặt nóng bừng bừng. Cái tên tóc bạch kim khó ưa đáng ghét c.h.ế.t tiệt kia.
Đi ngang qua toa chị Kara đầu tiên, chị ngoắc ngoắc gọi cô vào. Kara đã lên năm 5, tụi anh Roy ra trường nên đến lượt chị làm chủ nhiệm câu lạc bộ. Những ngày cuối năm ngoái, anh chị đã thống nhất sẽ không tuyển thành viên rình rang ở Ngày hội câu lạc bộ, cũng không dựng quầy giới thiệu để giữ “truyền thống” những năm qua.
Còn thành viên sẽ lần lượt được “dụ” từng người, do hồn ma anh Patrick phụ trách tuyển lựa khi anh bay khắp lâu đài quan sát đám học trò. Giselle thấy cách này hơi mất thời gian, trong khi các câu lạc bộ khác sau Ngày hội câu lạc bộ là tuyển ra một mớ thành viên rồi, còn đằng này mình lại từ từ quan sát đánh giá chọn lọc các kiểu.
Nhưng anh Patrick thì ủng hộ hai tay hai chân, anh đã được thăng chức từ thành viên lên cố vấn, lại còn giúp được khâu quan trọng nhất nữa.
“Nên nếu có ai hỏi em câu lạc bộ tuyển thành viên ra sao, em nhất định không được tiết lộ gì hết. Phải nói là câu lạc bộ mình có cách tuyển thành viên riêng, chỉ chọn người thích hợp nhất. Ai có tố chất mới được Cú Sứ Giả của câu lạc bộ báo cho biết.”
“Vâng ạ.” Giselle cười cười, thầm nghĩ mấy câu lạc bộ Hogwarts thích tỏ vẻ bí ẩn ghê, hết kẻ thách đấu đến cú sứ giả.
“À mà anh Roy với Owen thực tập thế nào rồi chị?” Hai anh ra trường là xin vào thực tập ở Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật ngay.
“Trong thư cú gần nhất thì ảnh bảo cả hai được điều đến phụ thiết lập Khu bảo tồn ở Wales. Còn xây dựng lâu lắm, nhưng chắc sẽ để nuôi thả mấy con rồng xanh lá xứ Wales á.”
“Thế là đúng kinh nghiệm của hai ảnh rồi.”
Hồi năm 1 cũng là vì Khu bảo tồn Hogwarts thành lập, tụi anh Roy không đủ nhân sự mới tuyển thêm Kara với Giselle, mới đó thôi mà thời gian trôi mau quá.
“À chú Takumi có gửi thư nói trường mình được Ả Rập tặng một cặp đại bàng, em gặp chúng rồi phải không?”
“Em chưa gặp chúng nhưng có học qua cách chăm đại bàng ở Ả Rập rồi. Để em phụ chăm chúng cho.”
“Ừ, vậy để em phụ chú Takumi với giáo sư Abbott nhen. Nghe đâu giáo sư Abbott định dạy về đại bàng cho tụi năm 6 năm 7 đó. À bên Khu bảo tồn mới nhận thêm một đàn Jackalope nữa, do câu lạc bộ mình phụ trách.”
Jackalope là một giống thỏ có gạc như một con linh dương nhỏ. Ngoài việc có gạc để tấn công kẻ thù khi tức giận ra, Jackalope không khác gì loài thỏ thông thường. Nó ăn cà rốt, rau củ, sống theo bầy đàn.
Nhưng nếu là thỏ thì đặc điểm khó chịu nhất của chúng là sinh sản quá nhanh và quá nhiều.
“Một đàn lận ạ? Mình có cần ngăn chúng không sinh sôi không?”
Kara cười gật đầu: “Có đó, chứ nếu không để qua 2 năm nữa Khu bảo tồn thành địa bàn của Jackalope hết.”
Jackalope còn mắn đẻ hơn mấy con Puffskein có nanh nữa.
Ngồi cùng chị Kara một lát, xong Giselle lại đi xuống toa gần cuối quen thuộc. Milo đang sủa gâu gâu với con cóc Rocky của Douglas, mặt tròn với Nol thì vừa ăn bánh kẹo phù thủy vừa tám rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ive nhích qua cho Giselle chen vô ngồi, bọn nhỏ không đứa nào rộng bề ngang nên 5 đứa ngồi 1 toa vẫn rộng rãi. Matt đưa mắt nhìn Giselle lo lắng, cô chỉ cười đáp lại.
Ive cập nhật tin tức mới nhất cho cả đám:
“Huynh trưởng huynh tỷ Ravenclaw nói là cô hiệu trưởng đã tìm được chủ nhiệm mới thay thế cho giáo sư Norman rồi.”
“Vậy giáo sư Norman từ chức rồi à? Chúng ta sẽ học với giáo sư Biến hình mới?”
“Ừa, nghe bảo vậy chứ giờ vẫn chưa biết là ai.”
“Tớ chỉ mong giáo sư mới cho điểm dễ dễ chút.” Nol vừa ăn socola ếch nhái vừa nói. Cái tật vừa nhai vừa nói của nó vẫn chưa bỏ được, Ive ngó phát bực.
“Còn tớ chỉ mong giáo sư Green đừng mở bài bằng Nhân sâm ma nữa.” Douglas bóc một socola ếch nhái ra cho con cóc Rocky ăn, nó le cái lưỡi dài cuốn lấy phát một.
Giselle không biết mình có nên tiết lộ cho cậu nhóc Nhân sâm ma sẽ đeo đẳng tới tận năm 7 hay không.
-----
Sau khi trả lời đứa thứ tư đến hỏi mình về cách tuyển thành viên của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, Giselle bắt đầu thấy nghi ngờ tại sao câu lạc bộ bỗng nhiên được ưa thích đến vậy.
Tụi nó còn đang ngồi ở các dãy bàn chờ giáo sư Conner đưa bọn năm 1 vào làm lễ phân loại, trần Đại Sảnh Đường mù mịt như sắp mưa. Nhưng thế lại làm nổi bật lên không khí ấm cúng với những hàng trăm cây nến trôi lơ lửng, dàn ếch đồng ca đang hòa âm một bản nhạc rộn ràng.
“Chứ câu lạc bộ cậu không định dựng quầy tuyển thành viên ở Ngày hội câu lạc bộ à?” Nol hơi lơ đãng hỏi.
“Không, chị Kara nói phải duy trì truyền thống tốt đẹp từ thời anh Roy để lại.”
Tiếng trò chuyện tưng bừng từ từ nhỏ lại khi giáo sư Conner dẫn đầu một đám nít bé tí rụt rè bước vào Đại Sảnh Đường. Trần nhà đã đổ mưa lất phất.
Sau lễ phân loại, cô hiệu trưởng Roxanne Nichols đứng trước bục cú phát biểu:
“Chào mừng các trò bước vào một năm học mới ở Hogwarts. Năm nay có một số thay đổi về mặt nhân sự của trường nên tôi cần thông báo cho các trò trước khi chúng ta chè chén phè phỡn. Đầu tiên, giáo sư Norman kể từ cuối năm ngoái đã nghỉ hưu, nên năm nay, tôi xin giới thiệu với các trò giáo sư Biến hình mới của chúng ta, không ai xa lạ chính là Bà Mèo giám thị các năm trước.”
Cả trường vỗ tay rần rần, Bà Mèo là một trong những danh nhân ở Hogwarts, dù đám học trò sợ bà một phép nhưng chúng cũng thích thú vô cùng mỗi khi nhìn thấy con mèo Himalaya cong đuôi biến hình thành một người phụ nữ quý phái kiều diễm. Đám nam sinh khi nói chuyện với bà nếu không đỏ mặt tía tai thì cũng cố nói giọng nhẹ nhàng hết mức có thể.
Bà Mèo ngồi trên hàng ghế giáo viên mỉm cười, bà khoác thêm một chiếc áo chùng trang trọng cho các dịp lễ đặc biệt, nói bà là hiệu trưởng thì ai cũng tin, chứ nói bà từng làm giám thị chắc không ai tin.
“Tiếp đến, vị trí chủ nhiệm nhà Ravenclaw sẽ do giáo sư bộ môn Số học Huyền bí Isabelle Khan đảm nhiệm.”
Nhiều tiếng xôn xao bên dãy bàn Ravenclaw, chừng như biết tụi học trò thắc mắc điều gì, cô hiệu trưởng từ tốn giải thích:
“Đúng là chưa từng có tiền lệ một giáo sư môn tự chọn làm chủ nhiệm nhà, nhưng tôi tin giáo sư Isabelle Khan sẽ đảm nhiệm tốt vai trò mới của mình, mang trí tuệ sâu sắc của một Ravenclaw truyền dạy lại cho các trò.”
Tiếng vỗ tay bình bình truyền đến.
Ấy vậy mà vẫn chưa hết:
“Sự thay đổi nhân sự thứ ba đến từ vị trí giám thị. Vì không tìm được nhân tuyển thích hợp, Bà Mèo đã đồng ý sẽ tiếp tục hỗ trợ giám sát Hogwarts nhưng cần thêm nhiều sự giúp sức hơn. Vì thế, nhà trường đã quyết định thuê thêm một đội ngũ quỷ lùn trông nhà đi tuần tra xung quanh lâu đài, cùng các thủ lĩnh nam nữ sinh và huynh trưởng huynh tỷ báo cáo lại với Bà Mèo.”
Lần này tiếng vỗ tay phải nhường chỗ cho tiếng xì xầm vang khắp Đại Sảnh Đường.
Cửa lớn mở ra, một đám quỷ lùn hệt như mấy con quỷ nhà phá phách hay quỷ lùn râu rậm tiến vào, nhưng nét mặt bọn này ít hung hăng và khó chịu hơn, mũi to, mặc bộ áo đồng phục Hogwarts may riêng dành cho chúng. Bốn con đi đầu cầm giấy da và bút lông ghi chép, những con theo sau thì cầm vũ khí quen thuộc của loài quỷ nhỏ này - là một khúc dùi cui gỗ.
Bọn quỷ trông nhà vừa đi vừa cúi chào học sinh ngồi ở các dãy bàn, sau đó xếp hàng trước bục cú của cô hiệu trưởng, cúi chào bàn giáo viên một lượt, rồi xoay lại chào toàn thể học sinh.
“Tụi này cũng ra dáng quá nhỉ.”
“Ơ chúng khác gì mấy con quỷ lùn phá hoại chứ?”
“Quỷ lùn phá hoại là để phá hoại, quỷ lùn trông nhà là để trông nhà.”
Ngó đám học trò không biết nên khóc hay nên cười, cô hiệu trưởng Roxanne Nichols tỏ vẻ rất ư là khoái chí, đến độ Giselle không nghĩ là vị hiệu trưởng uy nghiêm của Hogwarts lại có thể có biểu cảm như thế được.
“Tôi khuyên trò nào có ý định vi phạm nội quy trong năm nay nên dẹp ý nghĩ đó đi, vì các chú quỷ lùn giám thị mới của chúng ta không phải là người dễ xin xỏ lắm đâu. Nếu bị họ bắt được, mà tin tôi đi, các trò sẽ bị bắt gặp nhanh đến độ các trò không thể ngờ đến, thì điểm nhà của các trò sẽ bị trừ không hề nương tay đâu.”
Anh Eli chồm đến thì thầm: “Cô hiệu trưởng chỉ dọa suông thôi, đám quỷ chậm chạp vô tích sự đó sao mà nhanh bằng mấy con mèo của Bà Mèo được. Năm nay thể nào cũng vui lắm đây.”
“Ờ anh thử xem,” chị Eda đeo huy hiệu thủ lĩnh nữ sinh đốp chát: “Em sẽ bắt anh trước khi đám quỷ lùn đó kịp bắt anh đấy. Anh lo mà liệu hồn.”
Harris đã lên năm 3, môi trường đại học giúp anh trưởng thành không ít. Nụ cười tươi rói vẫn giữ trên môi nhưng cẩn thận và để ý tiểu tiết nhiều hơn. Anh lái chiếc Ford mà mình luôn miệng chê bai là “tại sao đến giờ vẫn có người đi chiếc xe cũ rích này” nhưng không còn đam mê với mấy màn rồ ga thắng gấp như trước nữa.
Sau khi khuân vác hành lý lên khoang hành lý xong, đợi má ôm ấp sụt sùi với cô em xong, Harris giả vờ tiễn em, đưa Giselle đến gần đầu tàu, hơi xa bà má rồi mới ngồi xổm xuống:
“Selly nè...”
Thấy mặt anh nghiêm túc, Giselle hơi sợ: “Sao vậy Hai? Có chuyện gì à?”
“Em nói với thằng nhóc đứng ở dưới sân nhà mình hôm kia...”
What the... sao anh Harris biết vậy?
“Sao Hai biết?”
“Nó đứng ngay góc quay của camera mà,” anh lắc đầu, “Quá ngu ngốc! Đứng đó cỡ 5 phút xong làm gì đó với con quạ của nó xong biến mất tiêu. Chắc là nó làm phép lên phòng em phải không?”
Chết, c.h.ế.t chưa. Quên mất camera nhà mình ngay chỗ đó. Sơ suất quá mà.
Von chắc còn không biết camera là gì. Giselle thấy cậu biết tìm đường đến được tận nhà Gibson đã là nỗ lực tìm hiểu Muggle dữ lắm rồi.
“Hai nhớ xóa đoạn băng đó đi nha.”
“Ừa anh xóa rồi, nhưng đó không phải chuyện chính.” Mắt anh nhìn cô nghiêm túc: “Em nhắn lại với nó, sau này đến tìm em thì vào nhà chào hỏi đàng hoàng, không được trèo cửa sổ... à đi bằng cách gì đó mà im lìm vào phòng em như thế... Nếu không anh sẽ không cho phép nó đến tìm em nữa.”
Thấy cô em ngượng chín mặt không biết nói gì, anh lắc đầu: “Haizz giờ lại sợ em bị mấy tên nhóc dụ đi nhanh quá.”
Huhu có ai dụ gì em đâu.
Còi tàu hụ, Giselle vẫy tay lần cuối với má và anh rồi lên tàu, vẫn thấy mặt nóng bừng bừng. Cái tên tóc bạch kim khó ưa đáng ghét c.h.ế.t tiệt kia.
Đi ngang qua toa chị Kara đầu tiên, chị ngoắc ngoắc gọi cô vào. Kara đã lên năm 5, tụi anh Roy ra trường nên đến lượt chị làm chủ nhiệm câu lạc bộ. Những ngày cuối năm ngoái, anh chị đã thống nhất sẽ không tuyển thành viên rình rang ở Ngày hội câu lạc bộ, cũng không dựng quầy giới thiệu để giữ “truyền thống” những năm qua.
Còn thành viên sẽ lần lượt được “dụ” từng người, do hồn ma anh Patrick phụ trách tuyển lựa khi anh bay khắp lâu đài quan sát đám học trò. Giselle thấy cách này hơi mất thời gian, trong khi các câu lạc bộ khác sau Ngày hội câu lạc bộ là tuyển ra một mớ thành viên rồi, còn đằng này mình lại từ từ quan sát đánh giá chọn lọc các kiểu.
Nhưng anh Patrick thì ủng hộ hai tay hai chân, anh đã được thăng chức từ thành viên lên cố vấn, lại còn giúp được khâu quan trọng nhất nữa.
“Nên nếu có ai hỏi em câu lạc bộ tuyển thành viên ra sao, em nhất định không được tiết lộ gì hết. Phải nói là câu lạc bộ mình có cách tuyển thành viên riêng, chỉ chọn người thích hợp nhất. Ai có tố chất mới được Cú Sứ Giả của câu lạc bộ báo cho biết.”
“Vâng ạ.” Giselle cười cười, thầm nghĩ mấy câu lạc bộ Hogwarts thích tỏ vẻ bí ẩn ghê, hết kẻ thách đấu đến cú sứ giả.
“À mà anh Roy với Owen thực tập thế nào rồi chị?” Hai anh ra trường là xin vào thực tập ở Sở Điều phối và Kiểm soát Sinh vật Pháp thuật ngay.
“Trong thư cú gần nhất thì ảnh bảo cả hai được điều đến phụ thiết lập Khu bảo tồn ở Wales. Còn xây dựng lâu lắm, nhưng chắc sẽ để nuôi thả mấy con rồng xanh lá xứ Wales á.”
“Thế là đúng kinh nghiệm của hai ảnh rồi.”
Hồi năm 1 cũng là vì Khu bảo tồn Hogwarts thành lập, tụi anh Roy không đủ nhân sự mới tuyển thêm Kara với Giselle, mới đó thôi mà thời gian trôi mau quá.
“À chú Takumi có gửi thư nói trường mình được Ả Rập tặng một cặp đại bàng, em gặp chúng rồi phải không?”
“Em chưa gặp chúng nhưng có học qua cách chăm đại bàng ở Ả Rập rồi. Để em phụ chăm chúng cho.”
“Ừ, vậy để em phụ chú Takumi với giáo sư Abbott nhen. Nghe đâu giáo sư Abbott định dạy về đại bàng cho tụi năm 6 năm 7 đó. À bên Khu bảo tồn mới nhận thêm một đàn Jackalope nữa, do câu lạc bộ mình phụ trách.”
Jackalope là một giống thỏ có gạc như một con linh dương nhỏ. Ngoài việc có gạc để tấn công kẻ thù khi tức giận ra, Jackalope không khác gì loài thỏ thông thường. Nó ăn cà rốt, rau củ, sống theo bầy đàn.
Nhưng nếu là thỏ thì đặc điểm khó chịu nhất của chúng là sinh sản quá nhanh và quá nhiều.
“Một đàn lận ạ? Mình có cần ngăn chúng không sinh sôi không?”
Kara cười gật đầu: “Có đó, chứ nếu không để qua 2 năm nữa Khu bảo tồn thành địa bàn của Jackalope hết.”
Jackalope còn mắn đẻ hơn mấy con Puffskein có nanh nữa.
Ngồi cùng chị Kara một lát, xong Giselle lại đi xuống toa gần cuối quen thuộc. Milo đang sủa gâu gâu với con cóc Rocky của Douglas, mặt tròn với Nol thì vừa ăn bánh kẹo phù thủy vừa tám rôm rả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ive nhích qua cho Giselle chen vô ngồi, bọn nhỏ không đứa nào rộng bề ngang nên 5 đứa ngồi 1 toa vẫn rộng rãi. Matt đưa mắt nhìn Giselle lo lắng, cô chỉ cười đáp lại.
Ive cập nhật tin tức mới nhất cho cả đám:
“Huynh trưởng huynh tỷ Ravenclaw nói là cô hiệu trưởng đã tìm được chủ nhiệm mới thay thế cho giáo sư Norman rồi.”
“Vậy giáo sư Norman từ chức rồi à? Chúng ta sẽ học với giáo sư Biến hình mới?”
“Ừa, nghe bảo vậy chứ giờ vẫn chưa biết là ai.”
“Tớ chỉ mong giáo sư mới cho điểm dễ dễ chút.” Nol vừa ăn socola ếch nhái vừa nói. Cái tật vừa nhai vừa nói của nó vẫn chưa bỏ được, Ive ngó phát bực.
“Còn tớ chỉ mong giáo sư Green đừng mở bài bằng Nhân sâm ma nữa.” Douglas bóc một socola ếch nhái ra cho con cóc Rocky ăn, nó le cái lưỡi dài cuốn lấy phát một.
Giselle không biết mình có nên tiết lộ cho cậu nhóc Nhân sâm ma sẽ đeo đẳng tới tận năm 7 hay không.
-----
Sau khi trả lời đứa thứ tư đến hỏi mình về cách tuyển thành viên của câu lạc bộ chăm sóc sinh vật huyền bí, Giselle bắt đầu thấy nghi ngờ tại sao câu lạc bộ bỗng nhiên được ưa thích đến vậy.
Tụi nó còn đang ngồi ở các dãy bàn chờ giáo sư Conner đưa bọn năm 1 vào làm lễ phân loại, trần Đại Sảnh Đường mù mịt như sắp mưa. Nhưng thế lại làm nổi bật lên không khí ấm cúng với những hàng trăm cây nến trôi lơ lửng, dàn ếch đồng ca đang hòa âm một bản nhạc rộn ràng.
“Chứ câu lạc bộ cậu không định dựng quầy tuyển thành viên ở Ngày hội câu lạc bộ à?” Nol hơi lơ đãng hỏi.
“Không, chị Kara nói phải duy trì truyền thống tốt đẹp từ thời anh Roy để lại.”
Tiếng trò chuyện tưng bừng từ từ nhỏ lại khi giáo sư Conner dẫn đầu một đám nít bé tí rụt rè bước vào Đại Sảnh Đường. Trần nhà đã đổ mưa lất phất.
Sau lễ phân loại, cô hiệu trưởng Roxanne Nichols đứng trước bục cú phát biểu:
“Chào mừng các trò bước vào một năm học mới ở Hogwarts. Năm nay có một số thay đổi về mặt nhân sự của trường nên tôi cần thông báo cho các trò trước khi chúng ta chè chén phè phỡn. Đầu tiên, giáo sư Norman kể từ cuối năm ngoái đã nghỉ hưu, nên năm nay, tôi xin giới thiệu với các trò giáo sư Biến hình mới của chúng ta, không ai xa lạ chính là Bà Mèo giám thị các năm trước.”
Cả trường vỗ tay rần rần, Bà Mèo là một trong những danh nhân ở Hogwarts, dù đám học trò sợ bà một phép nhưng chúng cũng thích thú vô cùng mỗi khi nhìn thấy con mèo Himalaya cong đuôi biến hình thành một người phụ nữ quý phái kiều diễm. Đám nam sinh khi nói chuyện với bà nếu không đỏ mặt tía tai thì cũng cố nói giọng nhẹ nhàng hết mức có thể.
Bà Mèo ngồi trên hàng ghế giáo viên mỉm cười, bà khoác thêm một chiếc áo chùng trang trọng cho các dịp lễ đặc biệt, nói bà là hiệu trưởng thì ai cũng tin, chứ nói bà từng làm giám thị chắc không ai tin.
“Tiếp đến, vị trí chủ nhiệm nhà Ravenclaw sẽ do giáo sư bộ môn Số học Huyền bí Isabelle Khan đảm nhiệm.”
Nhiều tiếng xôn xao bên dãy bàn Ravenclaw, chừng như biết tụi học trò thắc mắc điều gì, cô hiệu trưởng từ tốn giải thích:
“Đúng là chưa từng có tiền lệ một giáo sư môn tự chọn làm chủ nhiệm nhà, nhưng tôi tin giáo sư Isabelle Khan sẽ đảm nhiệm tốt vai trò mới của mình, mang trí tuệ sâu sắc của một Ravenclaw truyền dạy lại cho các trò.”
Tiếng vỗ tay bình bình truyền đến.
Ấy vậy mà vẫn chưa hết:
“Sự thay đổi nhân sự thứ ba đến từ vị trí giám thị. Vì không tìm được nhân tuyển thích hợp, Bà Mèo đã đồng ý sẽ tiếp tục hỗ trợ giám sát Hogwarts nhưng cần thêm nhiều sự giúp sức hơn. Vì thế, nhà trường đã quyết định thuê thêm một đội ngũ quỷ lùn trông nhà đi tuần tra xung quanh lâu đài, cùng các thủ lĩnh nam nữ sinh và huynh trưởng huynh tỷ báo cáo lại với Bà Mèo.”
Lần này tiếng vỗ tay phải nhường chỗ cho tiếng xì xầm vang khắp Đại Sảnh Đường.
Cửa lớn mở ra, một đám quỷ lùn hệt như mấy con quỷ nhà phá phách hay quỷ lùn râu rậm tiến vào, nhưng nét mặt bọn này ít hung hăng và khó chịu hơn, mũi to, mặc bộ áo đồng phục Hogwarts may riêng dành cho chúng. Bốn con đi đầu cầm giấy da và bút lông ghi chép, những con theo sau thì cầm vũ khí quen thuộc của loài quỷ nhỏ này - là một khúc dùi cui gỗ.
Bọn quỷ trông nhà vừa đi vừa cúi chào học sinh ngồi ở các dãy bàn, sau đó xếp hàng trước bục cú của cô hiệu trưởng, cúi chào bàn giáo viên một lượt, rồi xoay lại chào toàn thể học sinh.
“Tụi này cũng ra dáng quá nhỉ.”
“Ơ chúng khác gì mấy con quỷ lùn phá hoại chứ?”
“Quỷ lùn phá hoại là để phá hoại, quỷ lùn trông nhà là để trông nhà.”
Ngó đám học trò không biết nên khóc hay nên cười, cô hiệu trưởng Roxanne Nichols tỏ vẻ rất ư là khoái chí, đến độ Giselle không nghĩ là vị hiệu trưởng uy nghiêm của Hogwarts lại có thể có biểu cảm như thế được.
“Tôi khuyên trò nào có ý định vi phạm nội quy trong năm nay nên dẹp ý nghĩ đó đi, vì các chú quỷ lùn giám thị mới của chúng ta không phải là người dễ xin xỏ lắm đâu. Nếu bị họ bắt được, mà tin tôi đi, các trò sẽ bị bắt gặp nhanh đến độ các trò không thể ngờ đến, thì điểm nhà của các trò sẽ bị trừ không hề nương tay đâu.”
Anh Eli chồm đến thì thầm: “Cô hiệu trưởng chỉ dọa suông thôi, đám quỷ chậm chạp vô tích sự đó sao mà nhanh bằng mấy con mèo của Bà Mèo được. Năm nay thể nào cũng vui lắm đây.”
“Ờ anh thử xem,” chị Eda đeo huy hiệu thủ lĩnh nữ sinh đốp chát: “Em sẽ bắt anh trước khi đám quỷ lùn đó kịp bắt anh đấy. Anh lo mà liệu hồn.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương