Espen đập cánh bay vào, ngay lập tức bay đến làn sương bạc, giáng những cú mổ sắc nhọn lên đầu con ma. 
Thật bất ngờ là con quạ có thể tấn công cả những hồn ma, yêu ma quậy phá thế này. Cảnh tượng đặc sắc quá Giselle lặng người một lúc để ngó con ma đang hoảng loạn bay tứ tung trong phòng né con quạ mổ.
Cô gái thẫn thờ ngồi nhìn cảnh tượng kỳ khôi, còn Von thì ngồi nhìn cô gái. Được một lúc Giselle mới nhớ ra: “Thôi giải bùa cho ổng đi, để nghe thử coi ổng nói gì.”
Cậu bĩu môi nhưng cũng niệm: “Finite Incantatem.” Những hiệu ứng bùa chú ếm lên con ma nãy giờ ngay lập tức biến mất. Đôi mắt xuất hiện trở lại vị trí vốn có, lưỡi không còn bị kẹt trong cuống họng nữa.
Con ma liền bay đến trước mặt hai người đang ngồi trên giường, nặn ra một nụ cười xum xoe nịnh hót: 
“Ôi hai cô cậu phù thủy pháp sư tuổi trẻ tài cao, xin cho ta... à không người đầy tớ trung thành Amon của hai cô cậu được phép cúi chào...”
Con ma mang hình dáng người trung niên ấy vậy mà làm động tác cúi chào như phù thủy Ả Rập hành lễ khi gặp nhà Shaikh vậy. 
Toàn mấy lời tào lao, Giselle chẳng muốn nghe nữa: “Thôi ông làm ơn chui vô lại cái ấm trà đi, đừng chui ra nữa, mấy hôm nữa tôi sẽ đem ông đến một nơi để ông có người bầu bạn.”
Von phản đối: “Chi mắc công vậy, tiêu hủy phát một cho khỏe.” Theo ý cậu thì nội dung nghe lén nãy giờ cũng đủ tuyên án tử cho con ma rồi.
Espen bay đến mổ tiếp lên đầu Amon, làn khói bạc của con ma rung rẩy mờ ảo sau mỗi cú quặp mỏ giáng xuống. Ông ta vừa bay né vừa quơ tay xua con quạ, miệng nói liên tù tì:
“Đừng đừng, xin cho Amon được theo tùy tùng cho hai cô cậu. Đừng bỏ rơi Amon, tiêu hủy càng không nên... Ôi quạ Badb ơi là quạ Badb, mi làm ơn tha cho ta đi, ta có trêu ghẹo gì mi đâu mà mi tấn công ta thế này...”
Quạ Badb? Giselle nhớ thầm để vào thư viện thử tra cứu.
“Không làm gì mà ông trốn trong vali của một cô gái nhỏ nghe lỏm vậy à? Tôi nghĩ cách cho ông khỏi bị hủy mà ông không chịu thì thôi.”
“Nói nhiều với nó làm gì,” cậu tỏ vẻ mất kiên nhẫn, rút đũa phép ra chuẩn bị niệm gì đó, ánh sáng đỏ đã bắt đầu tụ lại trên đầu đũa.
“Xin cậu đừng! Xin hai cô cậu cho Amon nói 1 phút thôi!” Con ma bay thấp đến van lơn, mặc kệ con quạ vẫn giáng những cú mổ quập xuống đầu mình: “Amon sống hơn 600 năm rồi, Amon biết rất nhiều bùa chú phù phép bí ẩn thất truyền, Amon sẽ chỉ hết cho hai cô cậu, tùy tùng hai cô cậu trở thành phù thủy pháp sư hùng mạnh nhất thế hệ của mình.”
“Nếu vậy tại sao ông không chịu đến một nơi khác chơi cùng con yêu ma quậy phá cho rồi? Tại sao muốn chọn làm tùy tùng gì đó cho hai đứa nít ranh?”
“Cô vứt Amon đi Amon sợ sẽ bị các tay pháp sư xấu xa khác bắt lấy nô dịch, chi bằng Amon đi theo hai cô cậu tuổi trẻ tài cao tương lai sáng lạn, sau này sẽ trở thành hai phù thủy pháp sư vĩ đại vượt...”
“Langlock,” vậy mà lời nguyền kẹt lưỡi lần hai này là từ cô gái nhìn có vẻ yếu ớt ếm lên. Con ma Amon không theo kịp diễn biến, ú ớ không thành tiếng, vừa xua tay ra hiệu lại bay vội né con quạ Espen.
“Tôi không rảnh đâu ngồi nghe ông nói nhảm. Giờ một là ông nói thiệt tình, ngắn gọn súc tích, hai là ông tự chui lại vào cái ấm trà đi.”
Cậu trai càng mất kiên nhẫn hơn, trực tiếp nằm xuống gác mái đầu bạch kim lên đùi cô gái, một tay đan lấy tay trái của cô.
Giselle định đẩy cậu ra nhưng còn con ma ở đây nên kìm lại. Thấy nó gật gật đầu lại giơ tay thề thốt, cô niệm giải trừ bùa: “Finite Incantatem.”
Con quạ Espen cũng không thèm mổ nữa, bay về đậu trong cái lồng của Tèo, uống ngụm nước rồi bắt đầu khép mắt lại. Là khép con mắt thứ ba giữa trán lại.
“Vâng vâng, kẻ hèn này không dám dối gạt gì cô cậu hết.”
“Ông xưng tên của ông đi.”
“Vâng vâng, Amon xin nghe lời cô hết.”
“Tại sao ông muốn đi theo tôi?”
“Amon xin đi theo cô để giúp sức cho cô.”
“Ông đừng dụ trẻ con.”
Von đang nằm nhắm mắt cười ra tiếng. Giselle quê độ, đó giờ toàn là mình xem cậu là trẻ con, giờ lại bị dụ dỗ như con nít trước mắt cậu. Con quạ cũng quác quác cười nhạo.
“Vâng vâng, Amon xin nói thật. Tôi ngủ say lâu quá rồi, không theo kịp thế giới bên ngoài nên muốn đi theo cô để quan sát thế giới hiện đại.”
“Vậy càng không nên theo tôi, tôi còn là trẻ vị thành niên, quanh năm suốt tháng chỉ ở trong Hogwarts thôi có đi đâu được đâu.”
“Vậy bán nó lại cho cửa hàng Whimsy Witchistry ở Hẻm Knockturn đi. Ông chủ tiệm chắc cũng muốn có một cái ấm trà thứ phẩm bị ma ếm để trưng bày cho đẹp tủ.”
Hẻm Knockturn là một hẻm xập xệ rẽ nhánh ra từ Hẻm Xéo, chuyên bán các vật phẩm phép thuật nguy hiểm và hắc ám. Giselle còn chưa có dịp đến đó, cô sợ đến rồi lại không có tiền mua.
“Xin hai cô cậu đừng bỏ tôi đi. Rơi vào tay phù thủy khác, nhỡ đâu họ lại đem tôi ra làm thí nghiệm giải phẫu nghiên cứu huyền bí gì nữa thì khổ lắm. Cái ấm trà này vốn là một cái ấm trà bình thường được thương lái mua từ Trung Quốc, lúc đang vận chuyển trên con đường tơ lụa đi ngang đất Ba Tư bị một tay phù thủy hắc ám khét tiếng lúc bấy giờ mua về để làm thí nghiệm ma pháp. Gã muốn thử cách bắt nhốt linh hồn của người khác, thử miết đến khi bắt nhốt tôi vô cái ấm trà này đây.”
“Vậy thôi tôi gửi ông cho Cục Kiểm soát Vật phẩm Pháp thuật của Bộ Pháp thuật Anh...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Không không, thưa cô, mấy người ở đó nếu không đem tôi ra thí nghiệm thì cũng lồng giam tôi lại thôi, Amon sẽ không thể thưởng lãm thế giới được. Xin cho Amon đi cùng cô.”
“Không được! Ông không thể lúc nào cũng kè kè theo Selly được!”
Giselle cũng thấy không nên, tự nhiên có một tên pháp sư trung niên sống 600 năm mỗi sáng chờ mình thức dậy nói chào buổi sáng, nghĩ thôi là thấy nổi da gà rồi.
“Thôi ông ở cùng cậu ấy thì hơn.”
Nhưng Von trợn mắt: “Không được! Tớ cần con ma vô tích sự này làm gì, tiêu hủy hết là xong chuyện!” Con quạ Espen cũng quác quác đồng ý.
Con ma Amon vội bay sát lại trước mặt Giselle: “Amon xin được đi theo cô! Amon không đi theo cậu ấy đâu. Cô mới là người sở hữu cái ấm trà kia mà.”
Giselle thấy quyết định bỏ 19 Galleon mua 2 cái ấm trà vừa phí tiền vừa sai lầm: “Một cô gái nhỏ như tôi không thể cho một ông pháp sư lúc nào cũng túc trực bên mình thế được.”
“Không, không, Amon sẽ ở yên trong ấm trà, không dám quấy rầy gì cô hết, chừng nào cô cho phép Amon mới bay ra.”
“Như thế ông cũng biết hết chuyện của tôi rồi còn gì.”
“Amon không hé miệng nói nửa lời về chuyện riêng tư của cô chủ đâu!” Con ma lại làm dấu thề thốt.
“Thôi ông đừng dụ con nít, gặp ai ông cũng xum xoe thế này thôi.”
“Amon có thể ký khế ước với cô, thưa cô! Ký khế ước bất khả lộ.”
Lại là khế ước bất khả lộ. Tôi đã có một cái nằm trong đầu mình rồi đây này. Mà khoan: “Ủa ông là hồn ma mà? Sao có thể ký khế ước được?”
Hồn ma không phải là linh hồn của người c.h.ế.t mà là một dạng thức vật chất mà người sắp c.h.ế.t lựa chọn để lại thế gian, không muốn phải tan biến ở thế giới bên kia. Nói đơn giản thì người sống nào cũng có linh hồn, nhưng không phải người c.h.ế.t nào cũng để lại hồn ma.
Còn các loại bùa phép khế ước đều là ký kết với linh hồn phù thủy, nên hồn ma không thể thực hiện được.
“Ôi ôi thưa cô, Amon không phải hồn ma. Tôi là linh hồn của một pháp sư chân chính bị lôi ra từ thân thể sống, thưa cô...” Con ma tỏ vẻ mặt buồn bã: “Vì thế tôi có thể ký kết khế ước, nên cô đừng lo, chúng ta có thể ký khế ước bất khả lộ. Tôi không tiết lộ...”
“Tại sao là khế ước bất khả lộ? Ký luôn khế ước trung thành đi chứ.” Von bật ngồi dậy, cầm đũa phép chĩa thẳng Amon: “Một là ông ký khế ước trung thành với Selly, hai là tôi hủy cái ấm trà.”
Giselle thì thấy khế ước bất khả lộ là được rồi: “Thôi tớ cần cái ấm trà trung thành làm gì, phiền phức thế làm chi.”
“Ừa phiền phức thật, nên hủy cái ấm phứt cho rồi.” Nhưng đũa phép vẫn giữ thẳng.
Không khí bắt đầu đông cứng lại, trăng sao sắp lặn, Amon cảm giác như con quạ Espen đang đậu đằng sau đang sẵn sàng vồ tới bất kỳ lúc nào, còn cậu trai cầm đũa phép trước mặt đây mới từng tuổi này đã có mùi m.á.u quẩn quanh... Còn cô gái đó nữa...
“Vâng vâng, nếu cô cậu muốn, Amon sẵn sàng ký khế ước trung thành để chứng minh lòng tận trung của mình.”
Dưới ánh mắt xanh sắc lẹm của con quạ Espen, làn sương bạc bay tới gần, quỳ một gối trước Giselle đang ngồi trên giường, tay phải vươn ra cầm lấy tay phải của cô. Giselle cảm thấy như mình chạm vào một tấm màn nhung bị ngâm trong tủ đá cả năm trời vậy, vừa mềm lại vừa lạnh cóng.
Con ma bắt đầu niệm chú: “Đại Pháp Sư, Nhà Tiên Tri Cuối Cùng cùng Đại Pháp Sư Merlin chứng giám, sinh mệnh pháp thuật làm nền, tôi Amon linh hồn ẩn trú trong ấm trà Trung Hoa tại đây xin hứa tận trung với cô Giselle Gibson đến cuối đời. Nếu bất tuân phản bội, tôi cùng với ấm trà sẽ biến mất vĩnh viễn...”
Sợi dây phép thuật màu vàng cam xuất hiện nơi bàn tay phải giữa người và ma, tiếp tục hóa thành hình vòng lặp vô cực rồi cháy phụp biến mất. Giselle cũng cảm thấy có gì đó xuất hiện nơi tinh thần não bộ của mình, bên cạnh ký hiệu khế ước bất khả lộ.
“Rồi được rồi, ông trở về cái ấm trà đi.” Von hất mặt ra lệnh. 
Amon dù vừa mới tuyên thệ tận trung với cô gái nhưng chừng như cũng không dám trái lời cậu trai, làn khói bạc xoay một cái rồi biến mất qua cái vòi, như thể cái vòi vừa hút ngược dòng nước đổ ra vậy. 
Cái ấm trà hoa sen bé tý nhè nhẹ bay trở lại trên bàn học, cạnh cái chuồng cú mà con quạ đang đậu.
Vậy mà cậu vẫn không tha, niệm “Muffliato” lần nữa lên nó, bình trà rung nhẹ một phát rồi tất cả chuyển động mới dừng lại.
Sức lực như bị rút hết, cô bắt đầu mệt mỏi, cái đồng hồ điện tử trên bàn đang hiện 02:47. Bình thường giờ này cô cũng mới ngủ. 
Von vẫy đũa khép cửa sổ lại, xếp gối rồi kéo cô nằm xuống giường, choàng tay ôm chặt, lại nghe hai trái tim đều nhịp.
“Bùa che Dấu Hiện của cậu tốt thế, hiệu lực đến tận giờ...” 
“Không phải bùa phép, là một vật phẩm có khả năng che Dấu Hiện diện rộng. Truyền lại trong dòng họ tớ từ khi Bộ Pháp thuật chế ra cái phép đánh dấu trẻ vị thành niên đó.”
“Mang họ danh giá sướng thế mà cậu còn đòi thoát ly...” Giọng nhập nhèm buồn ngủ, nhỏ dần nhỏ dần.
 “Vậy sau này cậu cũng mang họ Montgomery luôn nhé?”
“...” Cô gái nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ trong vòng tay cứng rắn của cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện