“Selly đừng khóc!”
Giselle giật b.ắ.n người, bật dậy, nước mắt nước mũi tèm lem trên mặt còn đứng đối diện ngay khung cửa sổ phòng đang mở là con quạ Espen. Ba mắt của nó đang nhìn chằm chằm vào cô.
Ba mắt...
Một con mắt như xẻ ra từ giữa trán của Espen, một con mắt kẻ dọc chứ không nằm ngang như hai con mắt bình thường bên dưới, nhưng cả ba con đều màu xanh lửa ma trơi.
Giữa lúc Giselle nghĩ mình quáng gà nghe lầm, thì từ cái mỏ quạ sắc nhọn lại phát ra tiếng người: “Xuống đây!” Xong Espen đập cánh bay khỏi bệ cửa sổ, hướng xuống dưới.
Cô lật đật nhoài người ra, thế mà ở giữa sân vườn nhà Gibson lại có mái đầu bạch kim đứng đó, con quạ vừa đáp xuống bên vai, đôi mắt xám khói đang ngẩng lên nhìn cô.
“Xuống đây!”
“Không! Cậu về đi!” 
Tiếng nói chuyện giữa đêm đánh thức phụ huynh, tiếng bà Gibson vọng ra từ phòng ngủ đối diện: “Selly con nói chuyện với ai vậy? Chưa ngủ hả con?”
Giật mình cô quay lại đáp khẽ: “Dạ con giỡn với con Tèo, con sắp ngủ rồi má.”
Rồi lặng im cho đến khi không nghe tiếng động gì nữa, Giselle định quay ra đóng cửa sổ lại, thì lại giật mình...
Mái tóc bạch kim đã đứng giữa phòng, ngay sau lưng cô tự bao giờ. Con quạ Espen thì đang đậu chỗ cái lồng của Tèo, vừa uống nước vừa kén chọn mấy hạt thức ăn cho cú.
“Cậu...”
Cô lại thấy não mình đóng băng hoạt động, load không kịp diễn biến cốt truyện.
Cậu cầm đũa phép chĩa hướng cửa phòng, niệm: “Muffliato.”
Cách âm xong xuôi cậu mới tiến lại gần định bắt lấy tay cô nhưng cô lùi lại: “Không được! Cậu tránh xa tớ ra.” Giọng cô vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt tèm lem trên mặt.
Nhưng người đã quyết tâm đến đây đêm nay đâu dễ bị vài lời nói làm cho chùn bước. Cậu động thân vồ tới, bắt lấy tay cô, kéo sát lại gần rồi vòng tay qua eo ôm chặt lấy tấm thân bé nhỏ, ghìm chặt mặc cô cựa quậy thế nào.
“Buông ra! Buông tớ ra!”
“KHÔNG!”
Chẳng xi nhê gì, cô chỉ có thể đẩy cậu ra bằng bùa phép nhưng làm vậy thì...
“Tại sao cậu đến đây được? Cậu không sợ Dấu Hiện à?”
Von không trả lời, đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, Giselle bỗng nhận ra: “Cậu biết cách che Dấu Hiện à?”
Vẫn chăm chú lau mặt cho cô, Giselle giãy nãy đẩy cậu ra: “Buông tớ ra!”
“KHÔNG!” Rồi kéo cô ngồi xuống trên giường cùng cậu, tay vẫn ôm chặt lấy cô không buông.
“Chứ cậu muốn gì?”
Giọng cô nghẹn ngào đau đớn, nỗi đớn đau đó cũng truyền sang cho cậu. Von thôi không lau mặt cho cô nữa, ép cô đối mắt với mình:
“Chỉ một vài năm thôi, đến khi tớ trưởng thành sẽ hủy bỏ.”
“Cậu lừa con nít à, liên hôn đính hôn xong nói hủy là hủy cái một vậy à?” Cô lại đẩy ra tiếp: “Buông tớ ra! Cậu không ý thức được rằng mình đã đính hôn rồi sao!”
Cô dồn hết sức bình sinh để giãy ra, không muốn nhìn thấy gương mặt này nữa.
Cậu cũng dồn hết sức bình sinh đẩy cô ngã ra giường, tay kìm chặt lấy hai tay cô, thân người cậu ép sát.
Sức nặng trên thân chỉ chực chờ đổ xuống, Giselle không dám giãy nữa, run rẩy: “Von... Ngồi dậy...”
Đôi mắt xám khói giờ đây không còn như sương mờ sớm mai mà như có ngọn lửa cháy bừng trong đó, đôi lúc là lửa xanh lá của con quạ Espen đôi lúc là lửa xanh lam của quân tiên phong...
Từ góc độ này Giselle có thể thấy rõ điên cuồng tận sâu trong đáy mắt cậu, những kìm nén cùng khát vọng không nói thành lời, những khao khát từ thân thể cậu truyền sang, hai cổ tay ghìm chặt không bao giờ muốn cô thoát ra nữa.
“Von... Tớ không muốn... Chúng ta mới 14 tuổi...”
“Quác,” tiếng quạ kêu lay tỉnh, người nằm đè mới dần thả lỏng, xoay người nằm xuống bên cạnh, tiếp tục vòng tay qua eo kéo cô nằm gọn trong lòng mình, nghe hai trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực, nghe hơi thở vụng dại đánh nhịp cùng nhau.
Mãi một lúc sau, khi cô gái đã bớt run rẩy, cậu nhẹ nhàng hôn lên tóc cô: “Bây giờ tớ còn chưa thành niên, không thể nào trái lời ông ấy được... Đến khi đủ 17 tớ sẽ tự tuyên bố hủy hôn...”
“Vậy chẳng khác nào cậu thoát ly gia đình à?”
“Cùng lắm là vậy, chẳng sao cả.” Giọng hờ hững như không.
“Không được!” Cô chồm người dậy, tư thế này như thể cô đang nằm trên người cậu vậy, n.g.ự.c ép sát vào nhau, “Không được! Đó là gia đình cậu kia mà!”
“Cũng chỉ là một cái họ mà thôi.”
Bực mình cô ngồi dậy, lấy cái gối của mình đập vô mặt cậu: “Cái gì mà cũng chỉ một cái họ mà thôi! Không được! Cậu sinh ra ngậm thìa vàng nên không hiểu phù thủy bình thường phải đấu tranh sinh hoạt thế nào...”
Giselle nghĩ chắc cậu nhóc tới giai đoạn phản nghịch của tuổi thiếu niên nên mới nói thế thôi.
Von bắt lấy cái gối để cạnh bên, lại kéo cô nằm xuống cạnh mình, vòng tay qua ôm trọn cô vào lòng: “Nếu tớ không còn mang họ Montgomery nữa, cậu sẽ không thích tớ nữa à?”
Cô gái trợn mắt: “Đúng vậy! Như chị Amelia của cậu nói đó, tớ thích đeo theo các phù thủy thuần chủng danh giá!”
“Thật tiếc...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Tiếc cái gì?”
“Tiếc là đời này cậu có muốn đeo theo ai nữa cũng không được rồi...”
“Cậu đã có hôn ước rồi, còn bắt tớ nhất nhất theo cậu à? Lần trước đám nữ sinh đó nói tớ còn không hiểu...”
Cô hiểu chứ, dù gì cũng trải qua một kiếp nhân sinh rồi, nhưng hiểu là một chuyện, đến khi nó trực tiếp vận lên người mình lại là một chuyện khác...
“Thời giờ tụi tao không bài-Máu Bùn nữa, dùng Máu Bùn chơi đùa không phải thú vị hơn sao...”
Thấy cô lại bắt đầu cựa quậy muốn thoát ra, cậu vẫn ghìm chặt, trầm lặng đáp: “Được, vậy khi nào tớ còn đang có hôn ước, cậu có thể tự do giao du với ai tùy ý...”
Bây giờ đến lượt Giselle đ.â.m nghi, tên nhóc này dễ nói chuyện đến thế từ khi nào vậy?
Quả nhiên môi mỏng nhếch lên: “Tùy ý cậu thôi. Nhưng nếu tớ biết được cái tay của tên nhóc nào đó chạm lên người cậu, thì tớ không chắc nó còn tay để cầm đũa phép hay không đâu...”
“Cậu đang đe dọa tớ đấy à? Cậu đứng trên lập trường gì mà đe dọa tớ đấy? Hay cậu nghĩ mình là vương tôn công tử, hoàng tộc thời xưa, ban ngày dắt tay vị hôn thê danh giá, đến tối lại chơi bời...”
Giselle không nói nổi nữa, nước mắt bắt đầu tuôn ra, nỗi đau quặn thắt bao tử lẫn ruột gan. Chợt nhớ đến gã hồ ly Shaikh, miệng thì cười cười nói lời thắm thiết nhưng rốt cuộc cũng chỉ xem cô gái nhỏ như một món hàng có giá trị cao, cao đủ để gã bày mưu giăng lưới gài bẫy mà thôi.
Đến đứa trẻ này, đứa trẻ mà chúng đã hướng mắt về nhau kể từ đêm Giáng Sinh năm 10 tuổi đó, tại sao đến giờ lại trưởng thành như thế này.
“Selly đừng khóc!”
Vòng tay ôm cô siết chặt như muốn bẻ ngoặt thân cô, rồi đôi môi lạnh lẽo hôn xuống, nuốt lấy từng giọt mặn nóng hổi trên mặt cô.
“Đừng khóc!”
Không rõ ai đau đớn hơn ai, ai run rẩy hơn ai, là nước mắt nặng hạt rơi trên mặt cô, hay từng vết d.a.o cứa xát muối nơi trái tim cậu.
Lời hứa hẹn trọn đời giờ sao mà xa xôi, đôi linh hồn liên kết chưa kịp reo vui khi cuối cùng chúng đã tìm thấy nhau giữa biển người, nay lại phải chịu tổn thương vì nhau.
Giữa lúc cả căn phòng chỉ còn tiếng nức nở của cô gái, lại vang lên tiếng cục cục khó chịu. Là con quạ Espen đang gõ mỏ cốc cốc vào cái ấm trà mà Giselle đặt ở trên bàn.
Chủ nó cáu: “Espen im lặng!”
“Quác quác!” Con quạ vỗ cánh nói gì đó với chủ rồi lại cục cục gõ mỏ vào cái ấm trà, nhưng lạ kỳ là lớp men sứ đó chẳng hề hấn gì dưới sự tấn công dồn dập của cái mỏ sắc nhọn.
“Espen nói có thứ gì đó trong cái ấm trà.”
Giselle đã bình tĩnh lại, hít từng hơi sâu để suy nghĩ chạy trở lại trong đầu. Von nới lỏng tay, bước xuống giường cầm ấm trà đến.
“Thứ này cậu mua từ Ả Rập về à?” Bắt đầu săm soi chê bai mặt hàng thứ phẩm.
“Ừa, Muezza hình như cũng nhận ra có thứ gì trong đó.” Giselle ngồi dậy cầm lấy cái ấm cậu đưa qua.
“Muezza là ai?”
“Con chim của Shaikh.” À đâu giờ nó đã thuộc sở hữu của tên tấn công kia rồi.
Con quạ Espen nghe thế thì kêu lên quác quác tỏ vẻ tức giận.
Tức giận?
“Espen nói nó sẽ mổ c.h.ế.t con chim đó.” 
Này thì Giselle không chắc, quạ ba mắt với Hắc Phượng Hoàng có vẻ như không cân lắm. “Espen bị mổ ngược lại thì có.”
Con quạ càng quác quác kêu lớn hơn, nó vỗ cánh bay vút ra ngoài cửa sổ, không thèm ngoái nhìn lại hai người trong phòng nữa.
Sau khi gõ cốc cốc hai ba cái Giselle đã chán, cô định quăng ấm trà vào vali thì Von bắt lấy, rút đũa phép ra, niệm: “Specialis Revelio.” 
Cái ấm rung lắc nhẹ nhưng không có gì xảy ra.
Bùa này tiết lộ các phép thuật đã thực hiện lên vật thể hoặc công thức pha chế nếu niệm lên một lọ độc dược. Nhưng nếu bùa phép ếm lên vật thể quá mạnh, vượt quá sức mạnh của người niệm thì cũng không thể hiện ra được. Tình trạng cái ấm này là thế.
Tính ra Giselle đã định trở về Hogwarts sẽ thử dùng bùa này, vậy mà tên nhóc này có bùa che Dấu Hiện sao đó mà có thể che được cho cả cậu lẫn cô từ nãy đến giờ.
Thiệt bực. Giselle hóa bực tức thành bùa phép, cô giật lại cái ấm, vận chuyển phân nửa ma lực bản nguyên của mình, niệm: “Specialis Revelio.”
Lần này cái ấm trà hoa sen rung lắc kịch liệt hơn, như kháng cự luồng phép yêu cầu hiện hình nhưng không được, cuối cùng nó phải chịu thua trước áp lực của ma lực cuồn cuộn. Nhưng không phải bùa phép gì đó hiện lên, mà cái ấm trà rung bật rồi bay lên, từ cái vòi của nó xuất ra một luồng khói bạc, tụ lại thành hình dáng một con ma trung niên tóc và râu dài buộc lại.
Làn khói con ma chưa kịp tụ lại cho thành hình, Von đã giơ tiếp đũa phép ra: “Obscuro.”
Ngay lập tức như có một tấm giẻ lau lên đôi mắt của con ma, san phẳng hai hốc mắt, như thể con ma này khi còn sống vốn bị khuyết tật sinh ra không có mắt vậy.
“Đừng, đừng, có gì từ từ...”
Nhưng bùa phép thứ hai đã đến: “Langlock.” Hai tay con ma vụt bụm lấy cổ họng, vừa lắc vừa xoay vòng vòng nhưng vừa không thấy đường vừa không nói được, tình cảnh tréo ngoe hết sức.
“Một cái ấm trà xấu xí cũng ám được, con ma này cấp thấp quá, chẳng ích gì. Tớ thấy tiêu hủy cái ấm trà cho rồi.”
Con ma chỉ còn thính giác hoạt động, lắc đầu xua tay ghê lắm.
Giselle thấy hơi tội: “Hay đem nó bỏ vào cửa hàng rùng rợn ở Hogsmeade đi, để nó bầu bạn với Jack The Joker.”
Ấy vậy mà con ma vẫn lắc đầu xua tay, nó định bay đến gần cô gái nhưng không dám trước ánh nhìn của cậu trai bên cạnh.
“Không được, nãy giờ nó nghe hết chuyện của tụi mình rồi.”
Con ma lại làm động tác tỏ vẻ thề nguyền rồi lắc đầu, ý thề sẽ không tiết lộ gì. Màn sương bạc mang hình dáng của một pháp sư trung niên mặc áo chùng kiểu Trung Đông kỳ lạ, nhưng hành vi thì xốc nổi hài hước như con ma Peeves vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện