Tần Hoan nói xong liền đi đến bên cạnh ấm thuốc, sau đó rút châm ra kiểm tra, phút chốc sau liền lên tiếng, "Cũng là Trấm độc."
Trấm độc chính là kịch độc trong thiên hạ, không ai có thuốc nào có thể giải được, nhìn Từ Thường thất khiếu chảy máu mà chết chỉ trong giây lát thì mọi người đều biết hắn nhất định không còn khả năng cứu sống. Thác Bạt Vu nghiến răng, "Mới vậy đã chết? Quá dễ dàng cho hắn rồi!"
Thác Bạt Nhuệ chau mày, "Hóa ra là hắn! Vậy Ngụy Thiền và Tiêu Dục hôm nay đến tìm ta nói chuyện thì có phải thật không?"
Triệu Vũ chau mày, "Ngũ Điện hạ, bọn họ tìm ngươi đến nói gì vậy?"
Thác Bạt Nhuệ nhìn Yến Trì một cái, "Bọn họ nói mình bị Thế tử Điện hạ hoài nghi, sau đó còn nói mình bị oan uổng. Lúc đó ta mới ngẫm lại, Thế tử phụ trách tra cả 2 vụ án cho nên không thể nào làm oan uổng 2 võ sĩ nho nhỏ được. Bởi vậy ta mới đi nói qua cho Thế tử Điện hạ." Dừng lại một chút, Thác Bạt Nhuệ nói tiếp, "Chẳng phải bọn họ đã chạy rồi sao? Nếu như bọn họ không làm thì vì sao phải chạy?"
Triệu Vũ trợn mắt, sau đó lại nhìn thoáng qua Yến Trì, "Là bọn họ làm thì đúng là phải chạy, nhưng bọn họ không làm mà bỏ chạy thì cũng có thể hiểu được. Không chạy chẳng lẽ ở lại để chịu tội?"
Với tên tuổi của Yến Trì ở đó, nếu là hắn thì hắn cũng bỏ chạy! Triệu Vũ nhớ lại rồi nói, "Ngay từ đầu Thế tử Điện hạ đã biết không phải do 2 người họ gây ra, phái người đi theo dõi bọn họ chẳng qua là để mê hoặc hung thủ thật sự mà thôi. Cũng không biế Từ Thường đã nói gì với bọn họ, dù sao bọn họ chạy trốn cũng có tác dụng rất lớn đối với Từ Thường. Đêm nay hắn thấy bên trong đại doanh hỗn loạn cho nên sẽ tìm cơ hội đến hạ độc, trong lều của Thái tử Thác Bạt canh giữ chặt chẽ không có kẽ hở cho nên cơ hội động thủ duy nhất của hắn chính là ở trong chén thuốc này. Thế tử Điện hạ từ sớm đã có an bài, chỉ chờ hắn lọt lưới mà thôi!"
Triệu Vũ cũng chỉ là vừa mới biết được cái bẫy này của Yến Trì mà thôi, cho nên mới phá lệ giải thích cho mọi người. Chờ hắn nói xong thì những người ở xung quanh dù hiểu hay không hiểu thì vẫn biết được đây là mưu tính của Yến Trì! Ngày mai chính là kỳ hạn 3 ngày, ngay đêm nay đã tóm được hung thủ thì đúng là không thể tốt hơn rồi! Lòng dạ toàn bộ tướng lãnh Đại Chu cũng đều được buông lỏng rất nhiều.
Hiện tại đêm đã khuya, động tĩnh lần này đương nhiên cũng kinh động đến Yến Hoài và đám người Yến Triệt. Vừa nghe tin hung thủ đã bị bắt tận tay thì Yến Hoài thở phào nhẹ nhõm, Yến Triệt cũng dẫn theo người chạy đến dược phòng. Trẩm độc bên trong ấm thuốc chính là chứng cứ đanh thép, ý định mưu hại Thác Bạt Hoằng của Từ Thường cũng không thể bác bỏ.
"Từ Thường là người mà Thái tử ca ca coi trọng bậc nhất, trong Cấm vệ quân của Bắc Ngụy chỉ có một Tổng giáo đầu mà không có Phó giáo đầu, trong đó Từ Thường là người trẻ tuổi nhất, tương lai Thái tử ca ca còn có lòng muốn giữ hắn ở bên mình. Chỉ không ngờ là hắn lại như vậy..."
Thác Bạt Vu tức giận không thôi, sau đó quay sang Yến Trì, "Sao Thế tử Điện hạ biết được hắn là người của Tứ Hoàng đệ?"
"Điều này Công chúa không cần biết, nếu như Công chúa không tin thì cứ tự mình đi điều tra, chắc hẳn cũng sẽ tra ra mà thôi!"
Biểu cảm của Yến Trì hoàn toàn không che giấu, sau đó hắn sai người đến thu lại thi thể của Từ Thường. Thác Bạt Vu lại hừ một tiếng rồi nói, "Tài bắn cung của Từ Thường rất tốt, nếu như là hắn xuất thủ thì có thể hiểu được thương thế của Thái tử ca ca là thế nào, chỉ là chúng ta không ngờ đến..."
Thác Bạt Nhuệ ở bên cạnh cũng nói, "Câu nói sau cùng của Từ Thường kia là có ý gì? Định để giải vây cho chính mình à?"
Thác Bạt Nhuệ không nói thì Thác Bạt Vu lại quên mất, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Hắn nói đúng là những người muốn hại Thái tử ca ca có rất nhiều, nhưng hắn chưa hề thừa nhận mình chịu sai khiến của Tứ Hoàng đệ..."
Vẻ mặt Thác Bạt Vu nghiêm trang, lập tức nhìn sang Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, làm phiền ngươi tạm thời phong tỏa chuyện tối nay, ngoại trừ mấy người ở đây thì tin tức tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!"
Thác Bạt Vu rõ ràng muốn tìm cách để ngăn chặn Thác Bạt Kỳ ở Bắc Ngụy kia, nếu như chuyện thân phận của Từ Thường bại lộ truyền về đến Bắc Ngụy thì nhất định Thác Bạt Kỳ sẽ có đề phòng. Hắn là người ở bên cạnh Hoàng đế Bắc Ngụy, muốn giấu diếm qua chuyện để giải vây cho bản thân là điều cực kỳ đơn giản. Yến Trì nghe xong liền gật đầu, "Điều này không khó."
Sắc mặt Yến Triệt cũng khẽ buông lỏng, "Mặc dù Từ Thường đã chết, nhưng vẫn tìm ra chút chứng cứ để chứng minh."
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên rồi, sẽ lập tức đi lục soát lều của hắn."
Yến Triệt gật đầu, vừa quay lại liền thấy Tần Hoan vẫn ngồi xổm bên người Tần Hoan, vẻ mặt nàng nghiêm túc trang trọng nhưng cũng cực kỳ bình tĩnh. Đối diện với một cỗ thi thể, vậy mà nàng vẫn luôn thản nhiên như không khiến cho hắn kinh ngạc, nghĩ lại trước đây nàng giúp đỡ phá được quá nhiều vụ án thì lập tức cảm thấy trên người nàng như đang phủ một quầng sáng vậy.
"Người đã chết, trước mắt ta đưa ngươi ra về."
Yến Triệt đang nhìn chằm chằm thì Yến Trì lại đi đến bên cạnh người Tần Hoan, hắn vừa nói xong thì Tần Hoan lại ngước lên nhìn Yến Trì rồi nói, "Ta muốn nghiệm qua thi thể hắn một lần, xem trên người hắn có lưu lại vết thương sau khi tranh đấu với Phó Tướng quân hay không."
Mặc dù hiện tại Từ Thường hạ độc đã bị bắt tại trận, nhưng đương nhiên Tần Hoan vẫn muốn tìm ra thêm bằng chứng có sức thuyết phục cho rõ ràng.
Yến Trì khẽ cười, hắn lập tức phân phó Bạch Phong mang ttd đến lều trống bên cạnh. Tần Hoan thấy Bạch Phong mang người đi rồi thì cũng đứng dậy đi theo Yến Trì theo bản năng. Chi tiết này rơi vào trong mắt Yến Triệt khiến cho hắn nhíu chặt lông mày.
Đúng lúc này thì Đường Phúc chạy đến thì thầm bên tai Yến Triệt, "Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng gọi người qua đó."
Vừa nghe liền biết là vì chuyện của Từ Thường, Yến Triệt gật đầu, chào hỏi Yến Trì một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Mấy ngày nay Từ Thường luôn ẩn giấu hành vi, hôm nay vừa mới bại lộ đã quyết liệt tự sát như vậy lại khiến cho người ta sợ hãi. Hắn thân ở địa vị cao nhưng hoàn toàn không hề tranh thủ con đường sống cho mình mà lại cứ thế chết đi. Tần Hoan nhìn kỹ từng vết thương trên người hắn, cuối cùng thở dải, "Trên người hắn có 3 loại vết thương, vết sớm nhất chính là đêm đó luận võ lưu lại, vết mới nhất là do binh sĩ kia say rượu rồi dùng gậy đánh hắn, còn lại một vết nữa chính là của Phó Tướng quân. Dưới xương sườn trái của hắn có một vết bầm, hẳn là bị khuỷu tay hoặc nắm đấm đánh vào, mặt khác trên cánh tay trái và cánh tay phải đều có dấu vết giống nhau, ta đoán chính là do cái ghế kia đập vào."
"Cho nên đã có thể chứng minh đúng thật là hắn đã sát hại Phó Tướng quân!"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, chính xác là như vậy." Nói xong nàng lại nhìn Yến Trì, "Từ lúc nào chàng bắt đầu nghi ngờ hắn?"
Yến Trì trả lời, "Lúc nàng nói cho ta biết thương thế trên người Thác Bạt Hoằng."
Tần Hoan chau mày, "Sớm như vậy sao? Nhưng lúc đó Từ Thường vẫn là người hầu cận cực kỳ tín nhiệm bên cạnh Thác Bạt Hoằng."
Yến Trì nhìn đôi mắt trong suốt của Tần Hoan mà khẽ cười, "Lúc đó ta đã thẩm vấn những người khác cùng đi lên núi, người có cơ hội tiếp xúc với Thác Bạt Hoằng không nhiều lắm. Mà Thác Bạt Hoằng đang yên lành lại xảy ra chuyện thì mọi người cảm thấy được 2 kẻ tình nghi lớn nhất chính là Lưu Uân và Thác Bạt Nhuệ. Lúc ấy ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn biết thân thủ Từ Thường rất tốt, cho nên cũng đã có một phần nghi ngờ hắn. Đến lúc Phó Tướng quân bỏ mình, ngày hôm sau phát hiện ra vết thương trên người hắn, mặc dù hắn nói hắn và thuộc hạ động thủ nên mới bị thương nhưng ta cũng đã hoài nghi hắn 8 phần rồi. Tiếp theo đó hắn ra vào lều của 2 người Ngụy Thiền rất nhiều lần, nàng lại cho người đến nói cho ta biết hắn đã từng đến kho thuốc thì trong lòng ta lập tức xác định được rồi."
Tần Hoan nhìn Yến Trì, vẫn có chút hơi khó hiểu tại sao có Thác Bạt Nhuệ và Lưu Uân ở đằng trước rồi mà Yến Trì vẫn còn có thể đặt nghi vấn lên trên người Từ Thường. Mặc dù toàn bộ người có khả năng đều phải hoài nghi, nhưng bản thân nàng ngay từ đầu vẫn có chút tín nhiệm đối với Từ Thường, cũng không biết có phải do đêm đầu tiên xem hắn luận võ cho nên nàng mới có chút ấn tượng tốt với hắn.
"Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì ta đầu tiên đã nghĩ đến tranh giành đoạt đích trong nội bộ Bắc Ngụy rồi. Phàm là chuyện đoạt đích thì thủ đoạn âm mưu sâu xa hơn những vụ án nàng đã từng gặp rất nhiều lần..."
Yến Trì nói như vậy thì Tần Hoan lại hơi giật mình, hiện tại nàng đúng là không nghĩ quá nhiều đến âm mưu tranh đoạt đích, ai có thể ngờ được Tứ Hoàng tử Bắc Ngụy không có ở đây nhưng hắn lại an bài người mà Thác Bạt Hoằng tín nhiệm nhất đến để hại tính mạng Thác Bạt Hoằng.
Từ trong lều đi ra, Viên Khánh đã đợi ở bên ngoài, "Thế tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ và Công chúa Thác Bạt, Ngũ Điện hạ đều đã ở chỗ Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng mời người đến tường thuật lại mọi chuyện."
Yến Trì gật đầu, hắn quay sang nói với Tần Hoan, "Hiện giờ muộn rồi, Từ Thường đã sợ tội tự sát, đêm nay nàng không cần phải canh giữ nữa, quay về nghỉ ngơi đi."
Tần Hoan gật đầu, lúc này Yến Trì mơi đi theo Viên Khánh.
Tần Hoan đứng yên tại chỗ giây lát, nàng bước đến lều của Thác Bạt Hoằng, vào bên trong lại cảm giác mạch đập của hắn mạnh hơn một chút khiến cho trong lòng nàng cũng được trấn an. Nàng lên tiếng, "Thái tử Thác Bạt, hung thủ hại ngươi đã bị bọn ta tóm được, nếu như ngươi còn không tỉnh lại thì thân thể ngươi sẽ không duy trì thêm được nữa. Công chúa Điện hạ ngày đêm trông coi ngươi, ngươi đừng phụ tấm lòng của nàng."
Tần Hoan nói xong, vẫn chưa lập tức rời khỏi mà vẫn ngồi ở bên giường Thác Bạt Hoằng, bắt đầu suy nghĩ vụ án này xảy ra như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hoan quay sang nhìn vết thương trên eo Thác Bạt Hoằng, Từ Thường đã chết nên đương nhiên không thể nói ra quá trình hại người, vậy thì rốt cuộc vết thương xuất hiện như thế nào?
Trấm độc chính là kịch độc trong thiên hạ, không ai có thuốc nào có thể giải được, nhìn Từ Thường thất khiếu chảy máu mà chết chỉ trong giây lát thì mọi người đều biết hắn nhất định không còn khả năng cứu sống. Thác Bạt Vu nghiến răng, "Mới vậy đã chết? Quá dễ dàng cho hắn rồi!"
Thác Bạt Nhuệ chau mày, "Hóa ra là hắn! Vậy Ngụy Thiền và Tiêu Dục hôm nay đến tìm ta nói chuyện thì có phải thật không?"
Triệu Vũ chau mày, "Ngũ Điện hạ, bọn họ tìm ngươi đến nói gì vậy?"
Thác Bạt Nhuệ nhìn Yến Trì một cái, "Bọn họ nói mình bị Thế tử Điện hạ hoài nghi, sau đó còn nói mình bị oan uổng. Lúc đó ta mới ngẫm lại, Thế tử phụ trách tra cả 2 vụ án cho nên không thể nào làm oan uổng 2 võ sĩ nho nhỏ được. Bởi vậy ta mới đi nói qua cho Thế tử Điện hạ." Dừng lại một chút, Thác Bạt Nhuệ nói tiếp, "Chẳng phải bọn họ đã chạy rồi sao? Nếu như bọn họ không làm thì vì sao phải chạy?"
Triệu Vũ trợn mắt, sau đó lại nhìn thoáng qua Yến Trì, "Là bọn họ làm thì đúng là phải chạy, nhưng bọn họ không làm mà bỏ chạy thì cũng có thể hiểu được. Không chạy chẳng lẽ ở lại để chịu tội?"
Với tên tuổi của Yến Trì ở đó, nếu là hắn thì hắn cũng bỏ chạy! Triệu Vũ nhớ lại rồi nói, "Ngay từ đầu Thế tử Điện hạ đã biết không phải do 2 người họ gây ra, phái người đi theo dõi bọn họ chẳng qua là để mê hoặc hung thủ thật sự mà thôi. Cũng không biế Từ Thường đã nói gì với bọn họ, dù sao bọn họ chạy trốn cũng có tác dụng rất lớn đối với Từ Thường. Đêm nay hắn thấy bên trong đại doanh hỗn loạn cho nên sẽ tìm cơ hội đến hạ độc, trong lều của Thái tử Thác Bạt canh giữ chặt chẽ không có kẽ hở cho nên cơ hội động thủ duy nhất của hắn chính là ở trong chén thuốc này. Thế tử Điện hạ từ sớm đã có an bài, chỉ chờ hắn lọt lưới mà thôi!"
Triệu Vũ cũng chỉ là vừa mới biết được cái bẫy này của Yến Trì mà thôi, cho nên mới phá lệ giải thích cho mọi người. Chờ hắn nói xong thì những người ở xung quanh dù hiểu hay không hiểu thì vẫn biết được đây là mưu tính của Yến Trì! Ngày mai chính là kỳ hạn 3 ngày, ngay đêm nay đã tóm được hung thủ thì đúng là không thể tốt hơn rồi! Lòng dạ toàn bộ tướng lãnh Đại Chu cũng đều được buông lỏng rất nhiều.
Hiện tại đêm đã khuya, động tĩnh lần này đương nhiên cũng kinh động đến Yến Hoài và đám người Yến Triệt. Vừa nghe tin hung thủ đã bị bắt tận tay thì Yến Hoài thở phào nhẹ nhõm, Yến Triệt cũng dẫn theo người chạy đến dược phòng. Trẩm độc bên trong ấm thuốc chính là chứng cứ đanh thép, ý định mưu hại Thác Bạt Hoằng của Từ Thường cũng không thể bác bỏ.
"Từ Thường là người mà Thái tử ca ca coi trọng bậc nhất, trong Cấm vệ quân của Bắc Ngụy chỉ có một Tổng giáo đầu mà không có Phó giáo đầu, trong đó Từ Thường là người trẻ tuổi nhất, tương lai Thái tử ca ca còn có lòng muốn giữ hắn ở bên mình. Chỉ không ngờ là hắn lại như vậy..."
Thác Bạt Vu tức giận không thôi, sau đó quay sang Yến Trì, "Sao Thế tử Điện hạ biết được hắn là người của Tứ Hoàng đệ?"
"Điều này Công chúa không cần biết, nếu như Công chúa không tin thì cứ tự mình đi điều tra, chắc hẳn cũng sẽ tra ra mà thôi!"
Biểu cảm của Yến Trì hoàn toàn không che giấu, sau đó hắn sai người đến thu lại thi thể của Từ Thường. Thác Bạt Vu lại hừ một tiếng rồi nói, "Tài bắn cung của Từ Thường rất tốt, nếu như là hắn xuất thủ thì có thể hiểu được thương thế của Thái tử ca ca là thế nào, chỉ là chúng ta không ngờ đến..."
Thác Bạt Nhuệ ở bên cạnh cũng nói, "Câu nói sau cùng của Từ Thường kia là có ý gì? Định để giải vây cho chính mình à?"
Thác Bạt Nhuệ không nói thì Thác Bạt Vu lại quên mất, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Hắn nói đúng là những người muốn hại Thái tử ca ca có rất nhiều, nhưng hắn chưa hề thừa nhận mình chịu sai khiến của Tứ Hoàng đệ..."
Vẻ mặt Thác Bạt Vu nghiêm trang, lập tức nhìn sang Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, làm phiền ngươi tạm thời phong tỏa chuyện tối nay, ngoại trừ mấy người ở đây thì tin tức tuyệt đối đừng để lộ ra ngoài!"
Thác Bạt Vu rõ ràng muốn tìm cách để ngăn chặn Thác Bạt Kỳ ở Bắc Ngụy kia, nếu như chuyện thân phận của Từ Thường bại lộ truyền về đến Bắc Ngụy thì nhất định Thác Bạt Kỳ sẽ có đề phòng. Hắn là người ở bên cạnh Hoàng đế Bắc Ngụy, muốn giấu diếm qua chuyện để giải vây cho bản thân là điều cực kỳ đơn giản. Yến Trì nghe xong liền gật đầu, "Điều này không khó."
Sắc mặt Yến Triệt cũng khẽ buông lỏng, "Mặc dù Từ Thường đã chết, nhưng vẫn tìm ra chút chứng cứ để chứng minh."
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên rồi, sẽ lập tức đi lục soát lều của hắn."
Yến Triệt gật đầu, vừa quay lại liền thấy Tần Hoan vẫn ngồi xổm bên người Tần Hoan, vẻ mặt nàng nghiêm túc trang trọng nhưng cũng cực kỳ bình tĩnh. Đối diện với một cỗ thi thể, vậy mà nàng vẫn luôn thản nhiên như không khiến cho hắn kinh ngạc, nghĩ lại trước đây nàng giúp đỡ phá được quá nhiều vụ án thì lập tức cảm thấy trên người nàng như đang phủ một quầng sáng vậy.
"Người đã chết, trước mắt ta đưa ngươi ra về."
Yến Triệt đang nhìn chằm chằm thì Yến Trì lại đi đến bên cạnh người Tần Hoan, hắn vừa nói xong thì Tần Hoan lại ngước lên nhìn Yến Trì rồi nói, "Ta muốn nghiệm qua thi thể hắn một lần, xem trên người hắn có lưu lại vết thương sau khi tranh đấu với Phó Tướng quân hay không."
Mặc dù hiện tại Từ Thường hạ độc đã bị bắt tại trận, nhưng đương nhiên Tần Hoan vẫn muốn tìm ra thêm bằng chứng có sức thuyết phục cho rõ ràng.
Yến Trì khẽ cười, hắn lập tức phân phó Bạch Phong mang ttd đến lều trống bên cạnh. Tần Hoan thấy Bạch Phong mang người đi rồi thì cũng đứng dậy đi theo Yến Trì theo bản năng. Chi tiết này rơi vào trong mắt Yến Triệt khiến cho hắn nhíu chặt lông mày.
Đúng lúc này thì Đường Phúc chạy đến thì thầm bên tai Yến Triệt, "Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng gọi người qua đó."
Vừa nghe liền biết là vì chuyện của Từ Thường, Yến Triệt gật đầu, chào hỏi Yến Trì một tiếng rồi xoay người rời khỏi.
Mấy ngày nay Từ Thường luôn ẩn giấu hành vi, hôm nay vừa mới bại lộ đã quyết liệt tự sát như vậy lại khiến cho người ta sợ hãi. Hắn thân ở địa vị cao nhưng hoàn toàn không hề tranh thủ con đường sống cho mình mà lại cứ thế chết đi. Tần Hoan nhìn kỹ từng vết thương trên người hắn, cuối cùng thở dải, "Trên người hắn có 3 loại vết thương, vết sớm nhất chính là đêm đó luận võ lưu lại, vết mới nhất là do binh sĩ kia say rượu rồi dùng gậy đánh hắn, còn lại một vết nữa chính là của Phó Tướng quân. Dưới xương sườn trái của hắn có một vết bầm, hẳn là bị khuỷu tay hoặc nắm đấm đánh vào, mặt khác trên cánh tay trái và cánh tay phải đều có dấu vết giống nhau, ta đoán chính là do cái ghế kia đập vào."
"Cho nên đã có thể chứng minh đúng thật là hắn đã sát hại Phó Tướng quân!"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, chính xác là như vậy." Nói xong nàng lại nhìn Yến Trì, "Từ lúc nào chàng bắt đầu nghi ngờ hắn?"
Yến Trì trả lời, "Lúc nàng nói cho ta biết thương thế trên người Thác Bạt Hoằng."
Tần Hoan chau mày, "Sớm như vậy sao? Nhưng lúc đó Từ Thường vẫn là người hầu cận cực kỳ tín nhiệm bên cạnh Thác Bạt Hoằng."
Yến Trì nhìn đôi mắt trong suốt của Tần Hoan mà khẽ cười, "Lúc đó ta đã thẩm vấn những người khác cùng đi lên núi, người có cơ hội tiếp xúc với Thác Bạt Hoằng không nhiều lắm. Mà Thác Bạt Hoằng đang yên lành lại xảy ra chuyện thì mọi người cảm thấy được 2 kẻ tình nghi lớn nhất chính là Lưu Uân và Thác Bạt Nhuệ. Lúc ấy ta cũng có suy nghĩ như vậy, nhưng ta vẫn biết thân thủ Từ Thường rất tốt, cho nên cũng đã có một phần nghi ngờ hắn. Đến lúc Phó Tướng quân bỏ mình, ngày hôm sau phát hiện ra vết thương trên người hắn, mặc dù hắn nói hắn và thuộc hạ động thủ nên mới bị thương nhưng ta cũng đã hoài nghi hắn 8 phần rồi. Tiếp theo đó hắn ra vào lều của 2 người Ngụy Thiền rất nhiều lần, nàng lại cho người đến nói cho ta biết hắn đã từng đến kho thuốc thì trong lòng ta lập tức xác định được rồi."
Tần Hoan nhìn Yến Trì, vẫn có chút hơi khó hiểu tại sao có Thác Bạt Nhuệ và Lưu Uân ở đằng trước rồi mà Yến Trì vẫn còn có thể đặt nghi vấn lên trên người Từ Thường. Mặc dù toàn bộ người có khả năng đều phải hoài nghi, nhưng bản thân nàng ngay từ đầu vẫn có chút tín nhiệm đối với Từ Thường, cũng không biết có phải do đêm đầu tiên xem hắn luận võ cho nên nàng mới có chút ấn tượng tốt với hắn.
"Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì ta đầu tiên đã nghĩ đến tranh giành đoạt đích trong nội bộ Bắc Ngụy rồi. Phàm là chuyện đoạt đích thì thủ đoạn âm mưu sâu xa hơn những vụ án nàng đã từng gặp rất nhiều lần..."
Yến Trì nói như vậy thì Tần Hoan lại hơi giật mình, hiện tại nàng đúng là không nghĩ quá nhiều đến âm mưu tranh đoạt đích, ai có thể ngờ được Tứ Hoàng tử Bắc Ngụy không có ở đây nhưng hắn lại an bài người mà Thác Bạt Hoằng tín nhiệm nhất đến để hại tính mạng Thác Bạt Hoằng.
Từ trong lều đi ra, Viên Khánh đã đợi ở bên ngoài, "Thế tử Điện hạ, Thái tử Điện hạ và Công chúa Thác Bạt, Ngũ Điện hạ đều đã ở chỗ Hoàng thượng rồi, Hoàng thượng cũng mời người đến tường thuật lại mọi chuyện."
Yến Trì gật đầu, hắn quay sang nói với Tần Hoan, "Hiện giờ muộn rồi, Từ Thường đã sợ tội tự sát, đêm nay nàng không cần phải canh giữ nữa, quay về nghỉ ngơi đi."
Tần Hoan gật đầu, lúc này Yến Trì mơi đi theo Viên Khánh.
Tần Hoan đứng yên tại chỗ giây lát, nàng bước đến lều của Thác Bạt Hoằng, vào bên trong lại cảm giác mạch đập của hắn mạnh hơn một chút khiến cho trong lòng nàng cũng được trấn an. Nàng lên tiếng, "Thái tử Thác Bạt, hung thủ hại ngươi đã bị bọn ta tóm được, nếu như ngươi còn không tỉnh lại thì thân thể ngươi sẽ không duy trì thêm được nữa. Công chúa Điện hạ ngày đêm trông coi ngươi, ngươi đừng phụ tấm lòng của nàng."
Tần Hoan nói xong, vẫn chưa lập tức rời khỏi mà vẫn ngồi ở bên giường Thác Bạt Hoằng, bắt đầu suy nghĩ vụ án này xảy ra như thế nào. Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Hoan quay sang nhìn vết thương trên eo Thác Bạt Hoằng, Từ Thường đã chết nên đương nhiên không thể nói ra quá trình hại người, vậy thì rốt cuộc vết thương xuất hiện như thế nào?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương