Đêm xuân rét buốt, mới qua nửa giờ Tuất, Phó Thống lĩnh Cấm vệ quân Triệu Vũ đột nhiên vọt vào bên trong lều nghị sự, "Thế tử Điện hạ, hai thị vệ cao gầy của Bắc Ngụy kia mất tích rồi..."

Yến Trì đang ngồi bên trong lều nghe Bạch Phong bẩm báo sự việc, thấy thế lập tức nhíu mày, "Ngươi nói cái gì?"

Vẻ mặt Yến Trì lạnh lùng, đôi mắt phượng lập tức bắn ra một ánh nhìn sắc bén khiến cho Triệu Vũ chịu không nổi, trên trán hắn chảy đầy mồ hôi, "Hai người đó mất tích rồi, ban nãy bọn họ cùng đi ra khỏi lều về hướng nhà xí phía Bắc. Người của bọn ta nhìn thấy 2 người họ đi vào nhà xí, một lúc lâu sau mà không thấy ra ngoài nên mới vào kiểm tra, không ngờ bên trong trống rỗng không có một ai, nhất định là bọn họ đã biết chúng ta đang hoài nghi nên bỏ trốn rồi!"

Nhóm thị vệ thứ nhất là người của Yến Trì, nhưng nhóm thứ 2 là người của Triệu Vũ. Bên cạnh nhà xí của đại doanh là nhóm người của Triệu Vũ, như vậy để mất dấu vết của 2 người kia chính là do trách nhiệm của Triệu Vũ!

Chuyện này không những liên quan rộng lớn, mà Yến Trì còn là chủ thẩm, chưa nói đến Hoàng thượng mà ngay cả vị Thế tử Điện hạ này cũng đã không nhẫn nhịn được nữa rồi!

Yến Trì nhìn Triệu Vũ một cái thâm trầm, sau đó đứng bật dậy, "Lập tức triệu tập nhân mã, hai người bọn họ ra khỏi đại doanh lại không có ngựa, cộng thêm không quen thuộc địa hình thì nhất định còn chưa đi đâu xa, chắc chắn phải đuổi theo bắt được người về!"

Yến Trì hạ lệnh một câu, trong giọng nói như đang đè nén cơn giận lôi đình. Triệu Vũ không dám coi thường, lập tức đáp lời rồi ra ngoài triệu tập nhân thủ. Hiện tại đêm đã khuya, toàn bộ đại doanh đều cực kỳ yên tĩnh, hơn nửa lều trại cũng đã tắt đèn, nhóm chủ tử và quan viên đã phần đã nghỉ ngơi rồi. Triệu Vũ chỉ sợ 2 người họ đào tẩu nên lập tức đi đánh trống quân vang dội rất nhanh đã có gần trăm người ở trong những lều gần đó đến tập hợp ở quảng trường.

Triệu Vũ lập tức chọn được 300 người, chia ra 3 phương hướng, một lên thượng du một xuống hạ du, còn lại hướng lên Nguy sơn. Chỉ còn sông Nguy Thủy, Triệu Vũ nghĩ 2 người họ không thể đi về hướng đó nên cũng chưa an bài.

Nhân mã trong đại doanh gấp rút tập hợp chuẩn bị lên đường khiến cho toàn bộ lều trại đều sáng đèn. Mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì nên mới nhao nhao ra bên ngoài nhìn xem. Chỉ một thời gian ngắn, tiếng ngựa hí vang, binh sĩ tập hợp, còn có quan viên và gia quyến đến xem náo nhiệt, lập tức khiến cho bên ngoài chủ trướng cũng trở nên hỗn loạn ồn ào...

Rất nhiều người không hiểu nội tình, ngay cả đám thủ vệ trước lều Thác Bạt Hoằng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tần Hoan và Thác Bạt Vu ra khỏi lều nhìn nhìn, chỉ thấy từng đội từng đội binh lính tuần tra đều đang đi về hướng lều của các võ sĩ Bắc Ngụy!

Tần Hoan chau mày, "Từ Thường, ngươi đi xem thử đã xảy ra chuyện gì!"

Từ Thường vừa nghe thấy nàng phân phó thì trong lòng lập tức thả lỏng, hắn đáp lời rồi vội vàng đuổi theo hướng đội tuần tra vừa đi ngang. Vừa đến nơi thì phát hiện ra các võ sĩ Bắc Ngụy đã bị bao vây ở trước lều cứ như phạm nhân. Triệu Vũ vừa tức giận vừa thẩm vấn từng người từng người, đương nhiên là hỏi hướng đi của Ngụy Thiền và Tiêu Dục. Từ Thường thấy xung quanh hỗn loạn, căn bản không ai chú ý đến hắn thì lập tức dừng chân lại, không đi đến chỗ trước mặt Triệu Vũ nữa.

Từ Thường nhìn xung quanh một lúc, sau đó thân hình hắn lóe lên rồi biến mất vào bên trong con đường nhỏ tăm tối.

Những nơi ở gần quảng trường thì đèn đuốc sáng trưng, nhưng chỗ khác thì có rất nhiều con đường nhỏ đều chìm ngập trong bóng tối. Từ Thường rất nhanh đã đi đến trước cửa dược phòng, so với sự hỗn loạn trên quảng trường thì ở đây có vẻ yên tĩnh hơn nhiều, đám binh sĩ thủ vệ bên ngoài dược phòng không biết có phải đã bị sự náo loạn thu hút không mà hiện tại lại không thấy đâu. Từ Thường nhìn xung quanh một lúc, lại thấy bên trong cũng không có bóng dáng của dược đồng, nghĩ đến lời căn dặn của Tần Hoan chiều nay thì hắn biết nhất định hiện tại dược đồng đã phải sắc thuốc. Thuốc kia phải nấu nửa canh giờ, nhưng không hiểu vì sao mà lại không thấy dược đồng kia đâu.

Không thấy dược đồng mới đúng là hợp với ý hắn!

Từ Thường híp híp mắt, hắn lại cảnh giác nhìn xung quanh rồi đột nhiên vọt thật nhanh vào trong dược phòng. Vẻ mặt hắn vừa nghiêm nghị vừa tàn nhẫn, nhưng trong lòng vẫn luôn luôn duy trì cảnh giác. Vào được đến bên trong, quả nhiên thấy bên trong trống trải không thấy bóng dáng bất kỳ ai, còn ở chỗ sát với vách lều có môt lò lửa nhỏ đang cháy sáng, bên trên có ấm thuốc vẫn còn đang đun, trong đêm đen tĩnh mịch này phát ra tiếng nước sôi ùng ục!

Ánh mắt Từ Thường trở nên sắc bén, hắn lập tức tiến đến bên cạnh ấm thuốc, rồi từ trong người lấy ra một vật bỏ thật nhanh vào trong ấm. Nhìn viên thuốc tan hoàn toàn trong thuốc, thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Thế nhưng còn chưa kịp thở xong thì đột nhiên một ánh lửa chói mắt bùng lên bên ngoài lều, cùng lúc đó có vô số bóng người trùng điệp phản chiếu lên trên vách lều của dược phòng. Mặt Từ Thường biến sắc, hắn bước ra ngoài vén màn che lên, cả người hắn lập tức khựng lại, sau đó lại chậm rãi thả màn che xuống, vẻ mặt hắn hoàn toàn đông cứng.

Ở khoảng cách hơn 10 bước chân ở ngay trước mặt hắn, Yến Trì và Tần Hoan cùng đứng sóng đôi, sau lưng bọn họ chính là Triệu Vũ và Lâm Chương, Thác Bạt Nhuệ và Thác Bạt Vu, lại còn có rất nhiều Cấm vệ quân của Đại Chu, ai nấy đều chăm chú nhìn về hắn...

Vẻ mặt Từ Thường lạnh lẽo không có chút biểu cảm nào, hắn biết mình đã trúng kế rồi!

"Từ Thường! Hóa ra là ngươi! Hóa ra là ngươi hại Đại ca ta!" Thác Bạt Vu không dám tin mà nhìn thẳng vào Từ Thường, ánh mắt nàng từ kinh ngạc chuyển sang phẫn nộ, nàng tiến lên phía trước, "Vì sao? Vì sao ngươi phải hại Đại ca ta? Huynh ấy coi trọng ngươi tín nhiệm ngươi như vậy nhưng ngươi lại hại huynh ấy? Chẳng trách, chẳng trách huynh ấy bị thương quá nặng! Ngươi muốn xuống tay với huynh ấy thì huynh ấy làm gì có chút phòng bị nào! Từ Thường, là ai đề bạt ngươi làm giáo đầu của Cấm vệ quân? Lương tâm ngươi chẳng phải bị chó tha đi rồi sao?"

Từ Thường mặt mày chẳng có chút biểu cảm nào mà nhìn sang Thác Bạt Vu, tựa như hắn không cho rằng mình vừa làm chuyện bất nhân bất nghĩa cho nên cũng không bị lời chỉ trích của Thác Bạt Vu lay động. Thác Bạt Vu tức giận không thôi, đang định mắng chửi tiếp thì Yến Trì lại lạnh lùng, "Ơn dìu dắt đương nhiên thua kém ơn cứu mạng, Từ Thường, ta nói có đúng không?"

Vẻ mặt vốn dĩ không gì lay chuyển nổi của Từ Thường đột nhiên biến đổi, hắn không thể tin được nhìn sang Yến Trì, sau đó rất nhanh lại trở về trạng thái lạnh lùng, "Ta không hiểu Thế tử Điện hạ đang nói gì!"

Yến Trì nheo mắt, "Lần này ngươi là Phó úy của đội thị vệ sứ thần Bắc Ngụy, còn ở Bắc Ngụy ngươi là Phó giáo đầu của Cấm vệ quân, với tuổi tác của ngươi có thể làm đến vị trí này thì đúng là cực kỳ khó có được. Người đề bạt và tán thưởng ngươi chính là Thái tử Thác Bạt, nhưng lại không có ai biết, 6 năm trước người giải cứu ngươi ra từ trong danh sách những kẻ đào ngũ chuẩn bị chém đầu lại chính là Tứ Hoàng tử Điện hạ Thác Bạt Kỳ của Bắc Ngụy. Ngươi bị người ta vu oan, vào thời khắc sinh tử chuẩn bị xử trí theo quân pháp thì Tứ Hoàng tử đã cứu ngươi."

Nhìn vẻ lạnh lùng trên gương mặt Từ Thường dần dần nứt toác, toàn bộ mọi người đều biết Yến Trì đã nói đúng.

"Bắt đầu từ lúc đó, ngươi cống hiến cho Tứ Hoàng tử, về sau gia nhập Cấm vệ quân thì cũng là để lót đường cho Tứ Hoàng tử. Không ngờ Thái tử lại coi trọng ngươi rồi đưa ngươi lên vị trí cao, ngươi vốn biết dã tâm của Tứ Hoàng tử cho nên hắn mới để ngươi đi theo đoàn sứ thần Bắc Ngụy đến đây, muốn ngươi diệt trừ Thái tử trong địa phận Đại Chu. Lúc đó trách nhiệm thuộc về Đại Chu, còn hắn ở trong nước thì cũng nhân cơ hội đó củng cố địa vị của bản thân. Bởi vì người duy nhất có thể cạnh tranh cùng hắn chỉ có Ngũ Hoàng tử, nhưng Ngũ Hoàng tử lại đi cùng đến Đại Chu rồi."

"Hôm đó ở trên núi, ban đầu mấy người các ngươi tách ra, nhưng sau đó ngươi xoay người lại truy đuổi về hướng Thái tử, nhân lúc bất ngờ mà bắn bị thương hắn. Sau đó lại cảm thấy Thái tử bị người ta phát hiện sẽ để lộ ra sơ hở cho nên mới thả mồi nhử thú lên người hắn để hủy thi diệt tích. Nhưng ngươi không ngờ được đêm đó trời lại mưa to."

Yến Trì gằn lên từng tiếng vén ra bức màn về thân phận của Từ Thường, Từ Thường siết chặt nắm đấm rồi cười lạnh, "Thế tử Điện hạ đây là đang muốn đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Bắc Ngụy hay sao? Chứng cứ đâu? Chứng cứ ở chỗ nào? "Chứng cứ chính là ở bên trong dược phòng sau lưng ngươi." Triệu Vũ tức giận tiến lên, vừa lúc nãy hắn mới biết được đây chính là kế sách vờ thả ra để bắt thật của Yến Trì. Nhưng lúc ấy hắn lo lắng hãi hùng là sự thật, rồi sau đó lại tức giận vì sự lo lắng này, hiện tại hắn trút toàn bộ cơn giận lên trên người Từ Thường. Hắn có võ nghệ cao cường, cũng chẳng hề sợ hãi nên hắn tiến đến gần rồi nói, "Đêm nay ngươi đến đây chẳng lẽ không phải để hạ độc à? Cửu cô nương đã nói ngày mai Thái tử Điện hạ sẽ tỉnh lại, mấy hôm nay ngươi cũng biết Thái tử Điện hạ đã có chuyển biến tốt đẹp cho nên hôm nay ngươi tức nước vỡ bờ, lại đến đây lần nữa để mạo hiểm. Mà 3 ngày trước, ngươi cũng đến đây để đầu độc, không ngờ đã gặp phải Phó Tướng quân cho nên mới ra tay sát hại ông ấy!"

Khóe môi Từ Thường nở ra một nụ cười lạnh, hắn nhìn nhìn Yến Trì sau đó lại nhìn Tần Hoan, cuối cùng hắn không tiếp tục nói dối bao biện nữa. Nhưng lúc hắn liếc nhìn mọi người một vòng cứ như là đang tìm kiếm ai đó, một lát sau hắn lại cười nói, "Hiện tại Thế tử Điện hạ cảm thấy toàn bộ suy đoán của mình là chính xác sao?"

Nụ cười của Từ Thường tràn ngập ẩn ý, lại mang theo vẻ rợn người khiến cho da đầu Thác Bạt Vu cũng run lên, nàng lập tức quát lớn, "Từ Thường, thật sự là Tứ Hoàng đệ phái ngươi đến đây hại Thái tử? Ngươi cho là hại huynh ấy ở đây thì Thác Bạt Kỳ có thể trở thành Thái tử Bắc Ngụy sao?"

Nói xong Thác Bạt Vu chỉ tay vào Từ Thường rồi ra lệnh cho Triệu Vũ, "Bắt lấy hắn! Ta muốn dẫn hắn về để phụ hoàng tự mình thẩm vấn!"

Đây cũng là muốn dẫn Từ Thường về đối chất với Thác Bạt Kỳ, Triệu Vũ đáp lời rồi phất tay một cái định xông đến. Từ Thường cảnh giác liếc nhìn Triệu Vũ một cái, sau đó bước chân lui hẳn về sau, hắn lên tiếng đầy ẩn ý, "Muốn lấy tính mạng của Thái tử sao chỉ có mỗi mình Tứ Điện hạ chứ, Công chúa Điện hạ muốn gán tội cho người khác thì lo gì không có lý do?"

Thác Bạt Vu dựng thẳng lông mày, "Ngươi đang nói đến chuyện ma quỷ gì vậy? Hiện tại vẫn còn muốn ngụy biện sao?"

Từ Thường nhìn Thác Bạt Vu, sau đó đột nhiên lại nhìn thoáng qua phía sau lưng nàng rồi cười lạnh, trên mặt đột nhiên có vẻ rất dứt khoát, sau đó ngay lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã vọt trở lại vào bên trong lều. Triệu Vũ chau mày, lập tức đánh vào bên trong, thế nhưng vừa mới qua khỏi cửa lều thì bước chân của hắn dừng khựng lại, tiếp theo đó nghe thấy tiếng người ngã xuống đất.

Yến Trì và Tần Hoan cũng rất nhanh tiến vào trong rất nhanh, lập tức thấy được Từ Thường ngã trên mặt đây, 2 tròng mắt hắn mở to, thất khiếu chảy máu. Tần Hoan tiến đến, xem xét một chút rồi quay đầu lại nói, "Là Trấm độc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện