Yến Hoài nheo mắt, "Thái tử, Lâm Chương, hai người các người cùng với Yến Trì đi điều tra rõ việc này đi, trong vòng 3 ngày phải chắc chắn thu được kết quả. Việc này tệ nhất thì phải động binh, còn nhẹ cũng bôi đen thể diện cảu Đại Chu rồi, bất kể thế nào thì 3 ngày sau Trẫm phải thấy hung thủ xuất hiện trước mặt Trẫm, nếu không cả 3 người các ngươi đều bị hỏi tội!"
Lâm Chương và Yến Triệt cùng phụ trách cực kỳ nhiều sắp xếp trong đại doanh, còn Yến Trì là Tả thị lang của Hình bộ, nếu như 3 ngày sau không tìm ra hung thủ thì bị trị tội cũng là làm đúng luật lệ. Yến Ly nghe thấy thế thì lại nở nụ cười.
Ra khỏi lều, Yến Kỳ nhìn Yến Trì nói, "Rốt cuộc thì người nghiệm thi là ai? Bên cạnh ngươi có cao thủ như vậy thì hiện tại tra án cũng không khó phải không?"
Yến Kỳ không biết người nghiệm thi là ai nhưng Yến Triệt lại biết, hắn lạnh lùng nói, "Thành vương không giúp được gì thì đừng gây thêm phiền, chi bằng ngươi đi ổn định cảm xúc cho Tam Hoàng tử đi. Còn chuyện khác cứ giao cho chúng ta là được rồi."
Yến Kỳ hừ nhẹ, tính cách Lưu Uân vốn chẳng đứng đắn, hiện giờ hắn còn đang nổi nóng thì người bình thường há có thể ổn định được? Việc này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, đương nhiên hắn chẳng mù quáng mà đi chọc vào, hắn chỉ muốn biết ngỗ tác giúp phủ Lâm An phá án kia là ai mà thôi. Trước đây hắn vốn có thể cho Thái tử một kích trí mạng, vậy mà lại bị cái tên vô danh tiểu tốt này đến phá hỏng việc rồi.
Lần này, hắn nhất định phải tìm ra được kẻ này!
Yến Kỳ chau mày cười nói, "Ta sao dám gây thêm phiền chứ, chẳng phải ta đang muốn hỗ trợ sao? Bên cạnh Yến Trì có người lợi hại như vậy chẳng lẽ Thái tử không muốn mở mang kiến thức?"
Yến Triệt lạnh lùng, "Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này!"
Nói xong Yến Triệt lại kéo tay Yến Trì rời đi, Yến Kỳ vừa nhìn thấy thì lập tức kết luận Yến Triệt cũng biết đến thân phận của người kia. Nhìn thấy bóng lưng bọn họ, Yến Kỳ nhíu chặt mày lại, chẳng lẽ Yến Trì đã đứng về phía Yến Triệt rồi? Như vậy thì hắn lại càng muốn biết người nghiệm thi kia là ai rồi!
Đi được một đoạn, Yến Triệt mới nói, "Ngươi nói người nghiệm thi chính là Cửu cô nương của Tần phủ?"
Yến Trì biết Yến Triệt cũng đã rõ ràng chuyện Tần Hoan biết nghiệm thi rồi cho nên liền gật đầu, "Đúng vậy..."
Yến Triệt gật đầu rồi căn dặn, "Đi an bài cẩn thận một chút, đừng để cho nàng ta bị bại lộ thân phận."
Trong giọng nói của Yến Triệt ngoại trừ cẩn thận dè chừng lại còn có chút thân thiết. Yến Trì cũng là nam nhân nên đương nhiên hiểu thấu được suy nghĩ của nam nhân, hắn lập tức nhăn mày lại, "Cửu cô nương đã có Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng..."
Yến Trì hỏi thăm dò một câu, quả nhiên Yến Triệt nghiêm mặt nói, "Nhưng nàng ta cũng là nữ tử, Thành vương luôn luôn tìm kiếm người trước đây giúp đỡ Bản cung là ai, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn biết được người đó chính là Cửu cô nương."
Yến Trì khẽ cười, "Nói ra thì Cửu cô nương là muội muội của Thái tử phi tương lai, chẳng trách Thái tử Điện hạ lại cẩn thận như vậy."
Yến Triệt nghe thấy thế thì mặt mày cũng không hề giãn ra, quả nhiên Yến Trì cũng không nói tiếp nữa, Yến Triệt lại do dự thêm một lúc nữa thì mới lên tiếng, "Dù sao cũng phải thu xếp thật cẩn thận, bọn ta không chỉ phải điều tra hung thủ mà còn phải đề phòng có người tác quái mới được."
Lời này vừa là thăm dò lại vừa là lôi kéo Yến Trì, Yến Trì chỉ cười cười mà không nói gì cả.
Nhìn Yến Triệt rời đi, Yến Trì đứng nguyên tại chỗ trong giây lát, con ngươi hắn cũng tối sầm lại.
Còn bên này, Lỗ Tiêu bước nhanh vào trong lều của Yến Kỳ, "Vương gia, đã đi nghe ngóng rõ ràng, đêm qua chỉ có Cửu cô nương đi đến lều đặt thi thể của Phó Tướng quân, ở bên trong khoảng nửa canh giờ sau đó mới rời đi."
Yến Kỳ chau mày, "Chỉ có Cửu cô nương đến đó?"
Lỗ Tiêu gật đầu, "Trì Điện hạ nói Cửu cô nương biết y thuật cho nên mới dẫn Cửu cô nương đến nhìn miệng vết thương trên thi thể Phó Đức Thắng, đúng lúc Cửu cô nương cũng đang ở đó cho nên Hoàng thượng liền phê chuẩn."
Yến Kỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Không đúng, không hợp lý, người nghiệm thi chắc chắn là nam tử. Tiếp tục điều tra, xem xem bọn họ có bỏ sót gì không?"
Lỗ Tiêu nhăn mày khó xử, "Vương gia, chắc là không đâu, tiểu nhân khó khắn lắm mới mua chuộc được người, bọn họ không thể nói cho chúng ta tin tức không quan trọng được. Nếu nói là nam nhân thì cũng chỉ có Bạch thị vệ bên cạnh Trì Điện hạ vào trong mà thôi."
Yến Kỳ biết Bạch Phong, nhưng thật sự là Bạch Phong sao?
Yến Kỳ nhớ rõ hôm ở trong nghĩa trang, người hắn nhìn đến nhỏ nhắn gầy yếu hơn so với Bạch Phong, thân hình cũng thấp hơn rất nhiều.
"Chắc cũng không phải là Bạch Phong, ngươi lại đi dò xét lần nữa, tranh thủ xem xem hôm nay có những đi bước vào bên trong lều đặt thi thể đó. Bình thường thì chắc chắn sẽ không thể có người nào tùy tiện đi đến nơi đó cả."
Lỗ Tiêu gật đầu rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.
Yến Kỳ ngồi yên tại chỗ nghĩ nghĩ, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà trong mắt đột nhiên ánh lên một tia sáng không thể tin được.
Sau giờ Ngọ, Tần Hoan đi theo Bạch Phong đến lều đặt thi thể của Phó Đức Thắng.
Đã qua một đêm, trên người Phó Đức Thắng đã xuất hiện thi ban tím đen, mà bên trong lều đã mơ hồ có mùi hôi thối của thi thể. Tần Hoan đốt lên hương khử thối, sau đó lại lấy bao thuốc đựng cây thương truật đã chuẩn bị sẵn ra, chuẩn bị tất cả xong xuôi nàng mới bắt đầu nghiệm thi lần thứ hai. Đầu tiên nàng dùng giấm trắng xoa xoát lên người và 2 tay Phó Đức Thắng, quả nhiên rất nhanh những vết thương ẩn sâu đã hiện lên. Tần Hoan kiểm tra một lượt từng cái một, sau đó mới tập trung vào miệng vết trương trên cổ Phó Đức Thắng.
Hôm nay nàng đã chuẩn bị xong con dao mới, nàng xem xét trong giây lát sau đó mới mổ dọc theo miệng vết thương xuống dưới. Mới chỉ rạch một đường, Tần Hoan đã phát hiện ra chỗ không đúng, "Miệng vết thương nằm trên cao, càng đi vào sâu bên trong lại càng thấp xuống, vết trầy xước bên ngoài chủ yếu nằm ở bên cạnh. Điều này chứng minh cho dù là lúc đâm vào hay là lúc rút ra thì lực tay của hung thủ đều tập trung vào phía trên. Suy ra thân hình của hung thủ cao hơn so với Phó Tướng quân..."
Nàng quay sang nhìn mấy vết thương khác trên người Phó Đức Thắng, "Những vết trầy xước trên người nạn nhân đều rất ít, càng chứng minh hung thủ biết võ công. Cho dù là đả thương người hay bắt người thì đều cực kỳ dứt khoát. Một khi đã như vậy, làm thế nào nạn nhân có thể trốn được ra ngoài?"
Tần Hoan cẩn thận nhìn một vòng những vết thương trên người Phó Đức Thắng, còn đang khó hiểu thì khi vừa cúi đầu xuống, nàng phát hiện ra trên tay trái Phó Đức Thắng có một vết thương mới bị đâm thủng. Đó chỉ là một lỗ hổng cực nhỏ, nếu như không nhìn chăm chú thì căn bản cũng không thể phát hiện ra, trông giống như bị giằm gỗ gì đó đâm bị thương. Tần Hoan liền ngẩng đầu lên nói, "Có thể dẫn ta đến dược phòng xem thử không?"
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên, bây giờ đi luôn?"
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì liền dẫn Tần Hoan đi về hướng dược phòng. Rất nhanh đã đến được nơi dược phòng đêm qua Phó Đức Thắng bị tập kích, bên ngoài cửa vẫn còn có thị vệ canh giữ, chỗ này vẫn giữ nguyên hiện trạng từ đêm qua.
Tần Hoan bước vào trong, thấy vết máu văng vẩy khắp nơi, hiện tại đã khô cả rồi. Ấm thuốc bên cạnh có một cái bị đánh đổ xuống đất, những túi dược liệu ở xung quanh đều bị đảo lộn cực kỳ hỗn loạn. Tần Hoan lại nhìn thêm lần nữa những vị thuốc và ấm sắc mà Thác Bạt Hoằng cần dùng rồi nhíu mày, "Xem ra, đích thật là vì Thái tử Thác Bạt mà đến."
Nói xong Tần Hoan thấy được ngọn nến và một cái ghế nằm dưới đất.
Ánh mắt Tần Hoan sáng lên, "Ghế này đã có ai động vào chưa?"
Yến Trì lắc đầu, "Chưa từng, hẳn là trong lúc 2 người vùng vẫy thì đã làm đổ."
"Không phải." Tần Hoan lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống. Nàng cẩn thận nhìn vào cái ghế kia, rất nhanh liền phát hiện một mảnh giằm gỗ thò ra bên trái chỗ tựa lưng của ghế dựa. Nàng nhìn thật kỹ, quả nhiên trên giằm gỗ đó có một dấu máu nhỏ.
Tần Hoan lập tức nhấc ghế dựa lên, "Trên ngón áp út tay trái của Phó Đức Thắng có một vết thương, hẳn là ông ấy đã cầm cái ghế này lên đập về phía hung thủ, cho nên mới có thể tranh thủ thời gian mà đào thoát. Hung thủ không giữ được ông ấy ở trong lều nhưng lại không dám đuổi theo ra ngoài nên chỉ có thể để mặc cho Phó Đức Thắng chạy đi..."
Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, "Cái ghế này trọng lượng không nhẹ, nếu như đập vào người khác thì nhất định sẽ để lại vết thương."
Tần Hoan gật đầu, "Nhất định sẽ để lại vết bầm tím, y phục dính máu có thể giấu đi hoặc giặt sạch sẽ, nhưng vết thương trên người lại không có cách nào loại trừ..."
Yến Trì lập tức nói, "Ta lại đến lều của sứ thần Bắc Ngụy lần nữa."
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì quay người đi ra ngoài còn Bạch Phong ở lại trông nom Tần Hoan. Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi lại nhìn dược phòng này một vòng nhưng không phát hiện thêm điều gì, "Ta quay lại chỗ thi thể xem xem."
Bạch Phong nghe vậy đương nhiên đi trước dẫn đường, đợi đến khi quay lại lều đặt thi thể rồi thì Tần Hoan vừa nhìn thi thể vừa nói, "Hoàng thượng muốn Điện hạ trong vòng 3 ngày phải điều tra rõ chân tướng?"
Bạch Phong gật đầu, "Phải, Tam Điện hạ nói 3 ngày sau nếu như không điều tra ra rõ ràng thì sẽ mang thi thể của Phó Tướng quân quay về Tây Lương, lại còn mang chuyện dấy binh ra uy hiếp. Như vậy Hoàng thượng mới đành phải đồng ý cho kỳ hạn 3 ngày của hắn."
Kỳ hạn 3 ngày, nói ngắn không ngắn mà nói dài không dài, thật sự đúng là không ai có thể đảm bảo được đến lúc đó có thể điều tra ra được gì hay không.
Mà hiện tại vụ án của Thác Bạt Hoằng và Phó Đức Thắng quấn quýt lấy nhau, có muốn cũng không phải dễ dàng mà điều tra ra được.
Tần Hoan thở dài, "Đi sứ đến Đại Chu mà xảy ra chuyện như vậy, hắn tức giận cũng là điều đương nhiên rồi."
Cho dù không có thời hạn 3 ngày thì Tần Hoan cũng muốn phá vụ án này sớm một chút. Hiện giờ có sự uy hiếp từ Tây Lương, nàng lại càng không dám coi nhẹ nên phải kiểm tra thật kỹ thi thể Phó Đức Thắng một lần nữa. Nhưng hiện tại vẫn không thể phát hiện thêm manh mối gì mới, quả thực sự việc đêm qua xảy ra quá đột ngột, Phó Đức Thắng bị một kích trí mạng nên trên người cũng không có vết thương nào khác nữa.
Đang mải nghĩ ngợi thì bên ngoài lều đã truyền đến tiếng bước chân, Tần Hoan chau mày, Yến Trì đã quay lại nhanh như vậy à?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì đã nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài nói, "Thành vương Điện hạ, người không thể đi vào, bên trong còn đang nghiệm thi..."
Thị vệ vội vàng ngăn cản, Bạch Phong nghe thấy cũng giật mình, đang định chạy ra ngăn Yến Kỳ lại thì mành che đã bị người ta vén lên. Ngay sau đó Yến Kỳ vọt vào bên trong!
Nhìn thấy Tần Hoan đang xắn tay áo đứng bên cạnh thi thể Phó Đức Thắng, Yến Kỳ lạnh lùng cười nói, "Quả nhiên là ngươi."
Lâm Chương và Yến Triệt cùng phụ trách cực kỳ nhiều sắp xếp trong đại doanh, còn Yến Trì là Tả thị lang của Hình bộ, nếu như 3 ngày sau không tìm ra hung thủ thì bị trị tội cũng là làm đúng luật lệ. Yến Ly nghe thấy thế thì lại nở nụ cười.
Ra khỏi lều, Yến Kỳ nhìn Yến Trì nói, "Rốt cuộc thì người nghiệm thi là ai? Bên cạnh ngươi có cao thủ như vậy thì hiện tại tra án cũng không khó phải không?"
Yến Kỳ không biết người nghiệm thi là ai nhưng Yến Triệt lại biết, hắn lạnh lùng nói, "Thành vương không giúp được gì thì đừng gây thêm phiền, chi bằng ngươi đi ổn định cảm xúc cho Tam Hoàng tử đi. Còn chuyện khác cứ giao cho chúng ta là được rồi."
Yến Kỳ hừ nhẹ, tính cách Lưu Uân vốn chẳng đứng đắn, hiện giờ hắn còn đang nổi nóng thì người bình thường há có thể ổn định được? Việc này vốn chẳng liên quan gì đến hắn, đương nhiên hắn chẳng mù quáng mà đi chọc vào, hắn chỉ muốn biết ngỗ tác giúp phủ Lâm An phá án kia là ai mà thôi. Trước đây hắn vốn có thể cho Thái tử một kích trí mạng, vậy mà lại bị cái tên vô danh tiểu tốt này đến phá hỏng việc rồi.
Lần này, hắn nhất định phải tìm ra được kẻ này!
Yến Kỳ chau mày cười nói, "Ta sao dám gây thêm phiền chứ, chẳng phải ta đang muốn hỗ trợ sao? Bên cạnh Yến Trì có người lợi hại như vậy chẳng lẽ Thái tử không muốn mở mang kiến thức?"
Yến Triệt lạnh lùng, "Hiện tại không phải lúc nói những chuyện này!"
Nói xong Yến Triệt lại kéo tay Yến Trì rời đi, Yến Kỳ vừa nhìn thấy thì lập tức kết luận Yến Triệt cũng biết đến thân phận của người kia. Nhìn thấy bóng lưng bọn họ, Yến Kỳ nhíu chặt mày lại, chẳng lẽ Yến Trì đã đứng về phía Yến Triệt rồi? Như vậy thì hắn lại càng muốn biết người nghiệm thi kia là ai rồi!
Đi được một đoạn, Yến Triệt mới nói, "Ngươi nói người nghiệm thi chính là Cửu cô nương của Tần phủ?"
Yến Trì biết Yến Triệt cũng đã rõ ràng chuyện Tần Hoan biết nghiệm thi rồi cho nên liền gật đầu, "Đúng vậy..."
Yến Triệt gật đầu rồi căn dặn, "Đi an bài cẩn thận một chút, đừng để cho nàng ta bị bại lộ thân phận."
Trong giọng nói của Yến Triệt ngoại trừ cẩn thận dè chừng lại còn có chút thân thiết. Yến Trì cũng là nam nhân nên đương nhiên hiểu thấu được suy nghĩ của nam nhân, hắn lập tức nhăn mày lại, "Cửu cô nương đã có Thái hậu và Hoàng thượng coi trọng..."
Yến Trì hỏi thăm dò một câu, quả nhiên Yến Triệt nghiêm mặt nói, "Nhưng nàng ta cũng là nữ tử, Thành vương luôn luôn tìm kiếm người trước đây giúp đỡ Bản cung là ai, cho nên tuyệt đối không thể để cho hắn biết được người đó chính là Cửu cô nương."
Yến Trì khẽ cười, "Nói ra thì Cửu cô nương là muội muội của Thái tử phi tương lai, chẳng trách Thái tử Điện hạ lại cẩn thận như vậy."
Yến Triệt nghe thấy thế thì mặt mày cũng không hề giãn ra, quả nhiên Yến Trì cũng không nói tiếp nữa, Yến Triệt lại do dự thêm một lúc nữa thì mới lên tiếng, "Dù sao cũng phải thu xếp thật cẩn thận, bọn ta không chỉ phải điều tra hung thủ mà còn phải đề phòng có người tác quái mới được."
Lời này vừa là thăm dò lại vừa là lôi kéo Yến Trì, Yến Trì chỉ cười cười mà không nói gì cả.
Nhìn Yến Triệt rời đi, Yến Trì đứng nguyên tại chỗ trong giây lát, con ngươi hắn cũng tối sầm lại.
Còn bên này, Lỗ Tiêu bước nhanh vào trong lều của Yến Kỳ, "Vương gia, đã đi nghe ngóng rõ ràng, đêm qua chỉ có Cửu cô nương đi đến lều đặt thi thể của Phó Tướng quân, ở bên trong khoảng nửa canh giờ sau đó mới rời đi."
Yến Kỳ chau mày, "Chỉ có Cửu cô nương đến đó?"
Lỗ Tiêu gật đầu, "Trì Điện hạ nói Cửu cô nương biết y thuật cho nên mới dẫn Cửu cô nương đến nhìn miệng vết thương trên thi thể Phó Đức Thắng, đúng lúc Cửu cô nương cũng đang ở đó cho nên Hoàng thượng liền phê chuẩn."
Yến Kỳ nghĩ nghĩ một lúc rồi lắc đầu, "Không đúng, không hợp lý, người nghiệm thi chắc chắn là nam tử. Tiếp tục điều tra, xem xem bọn họ có bỏ sót gì không?"
Lỗ Tiêu nhăn mày khó xử, "Vương gia, chắc là không đâu, tiểu nhân khó khắn lắm mới mua chuộc được người, bọn họ không thể nói cho chúng ta tin tức không quan trọng được. Nếu nói là nam nhân thì cũng chỉ có Bạch thị vệ bên cạnh Trì Điện hạ vào trong mà thôi."
Yến Kỳ biết Bạch Phong, nhưng thật sự là Bạch Phong sao?
Yến Kỳ nhớ rõ hôm ở trong nghĩa trang, người hắn nhìn đến nhỏ nhắn gầy yếu hơn so với Bạch Phong, thân hình cũng thấp hơn rất nhiều.
"Chắc cũng không phải là Bạch Phong, ngươi lại đi dò xét lần nữa, tranh thủ xem xem hôm nay có những đi bước vào bên trong lều đặt thi thể đó. Bình thường thì chắc chắn sẽ không thể có người nào tùy tiện đi đến nơi đó cả."
Lỗ Tiêu gật đầu rồi lập tức xoay người đi ra ngoài.
Yến Kỳ ngồi yên tại chỗ nghĩ nghĩ, cũng không biết nghĩ đến cái gì mà trong mắt đột nhiên ánh lên một tia sáng không thể tin được.
Sau giờ Ngọ, Tần Hoan đi theo Bạch Phong đến lều đặt thi thể của Phó Đức Thắng.
Đã qua một đêm, trên người Phó Đức Thắng đã xuất hiện thi ban tím đen, mà bên trong lều đã mơ hồ có mùi hôi thối của thi thể. Tần Hoan đốt lên hương khử thối, sau đó lại lấy bao thuốc đựng cây thương truật đã chuẩn bị sẵn ra, chuẩn bị tất cả xong xuôi nàng mới bắt đầu nghiệm thi lần thứ hai. Đầu tiên nàng dùng giấm trắng xoa xoát lên người và 2 tay Phó Đức Thắng, quả nhiên rất nhanh những vết thương ẩn sâu đã hiện lên. Tần Hoan kiểm tra một lượt từng cái một, sau đó mới tập trung vào miệng vết trương trên cổ Phó Đức Thắng.
Hôm nay nàng đã chuẩn bị xong con dao mới, nàng xem xét trong giây lát sau đó mới mổ dọc theo miệng vết thương xuống dưới. Mới chỉ rạch một đường, Tần Hoan đã phát hiện ra chỗ không đúng, "Miệng vết thương nằm trên cao, càng đi vào sâu bên trong lại càng thấp xuống, vết trầy xước bên ngoài chủ yếu nằm ở bên cạnh. Điều này chứng minh cho dù là lúc đâm vào hay là lúc rút ra thì lực tay của hung thủ đều tập trung vào phía trên. Suy ra thân hình của hung thủ cao hơn so với Phó Tướng quân..."
Nàng quay sang nhìn mấy vết thương khác trên người Phó Đức Thắng, "Những vết trầy xước trên người nạn nhân đều rất ít, càng chứng minh hung thủ biết võ công. Cho dù là đả thương người hay bắt người thì đều cực kỳ dứt khoát. Một khi đã như vậy, làm thế nào nạn nhân có thể trốn được ra ngoài?"
Tần Hoan cẩn thận nhìn một vòng những vết thương trên người Phó Đức Thắng, còn đang khó hiểu thì khi vừa cúi đầu xuống, nàng phát hiện ra trên tay trái Phó Đức Thắng có một vết thương mới bị đâm thủng. Đó chỉ là một lỗ hổng cực nhỏ, nếu như không nhìn chăm chú thì căn bản cũng không thể phát hiện ra, trông giống như bị giằm gỗ gì đó đâm bị thương. Tần Hoan liền ngẩng đầu lên nói, "Có thể dẫn ta đến dược phòng xem thử không?"
Yến Trì gật đầu, "Đương nhiên, bây giờ đi luôn?"
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì liền dẫn Tần Hoan đi về hướng dược phòng. Rất nhanh đã đến được nơi dược phòng đêm qua Phó Đức Thắng bị tập kích, bên ngoài cửa vẫn còn có thị vệ canh giữ, chỗ này vẫn giữ nguyên hiện trạng từ đêm qua.
Tần Hoan bước vào trong, thấy vết máu văng vẩy khắp nơi, hiện tại đã khô cả rồi. Ấm thuốc bên cạnh có một cái bị đánh đổ xuống đất, những túi dược liệu ở xung quanh đều bị đảo lộn cực kỳ hỗn loạn. Tần Hoan lại nhìn thêm lần nữa những vị thuốc và ấm sắc mà Thác Bạt Hoằng cần dùng rồi nhíu mày, "Xem ra, đích thật là vì Thái tử Thác Bạt mà đến."
Nói xong Tần Hoan thấy được ngọn nến và một cái ghế nằm dưới đất.
Ánh mắt Tần Hoan sáng lên, "Ghế này đã có ai động vào chưa?"
Yến Trì lắc đầu, "Chưa từng, hẳn là trong lúc 2 người vùng vẫy thì đã làm đổ."
"Không phải." Tần Hoan lắc đầu, sau đó ngồi xổm xuống. Nàng cẩn thận nhìn vào cái ghế kia, rất nhanh liền phát hiện một mảnh giằm gỗ thò ra bên trái chỗ tựa lưng của ghế dựa. Nàng nhìn thật kỹ, quả nhiên trên giằm gỗ đó có một dấu máu nhỏ.
Tần Hoan lập tức nhấc ghế dựa lên, "Trên ngón áp út tay trái của Phó Đức Thắng có một vết thương, hẳn là ông ấy đã cầm cái ghế này lên đập về phía hung thủ, cho nên mới có thể tranh thủ thời gian mà đào thoát. Hung thủ không giữ được ông ấy ở trong lều nhưng lại không dám đuổi theo ra ngoài nên chỉ có thể để mặc cho Phó Đức Thắng chạy đi..."
Đáy mắt Yến Trì hơi sáng lên, "Cái ghế này trọng lượng không nhẹ, nếu như đập vào người khác thì nhất định sẽ để lại vết thương."
Tần Hoan gật đầu, "Nhất định sẽ để lại vết bầm tím, y phục dính máu có thể giấu đi hoặc giặt sạch sẽ, nhưng vết thương trên người lại không có cách nào loại trừ..."
Yến Trì lập tức nói, "Ta lại đến lều của sứ thần Bắc Ngụy lần nữa."
Tần Hoan gật đầu, Yến Trì quay người đi ra ngoài còn Bạch Phong ở lại trông nom Tần Hoan. Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi lại nhìn dược phòng này một vòng nhưng không phát hiện thêm điều gì, "Ta quay lại chỗ thi thể xem xem."
Bạch Phong nghe vậy đương nhiên đi trước dẫn đường, đợi đến khi quay lại lều đặt thi thể rồi thì Tần Hoan vừa nhìn thi thể vừa nói, "Hoàng thượng muốn Điện hạ trong vòng 3 ngày phải điều tra rõ chân tướng?"
Bạch Phong gật đầu, "Phải, Tam Điện hạ nói 3 ngày sau nếu như không điều tra ra rõ ràng thì sẽ mang thi thể của Phó Tướng quân quay về Tây Lương, lại còn mang chuyện dấy binh ra uy hiếp. Như vậy Hoàng thượng mới đành phải đồng ý cho kỳ hạn 3 ngày của hắn."
Kỳ hạn 3 ngày, nói ngắn không ngắn mà nói dài không dài, thật sự đúng là không ai có thể đảm bảo được đến lúc đó có thể điều tra ra được gì hay không.
Mà hiện tại vụ án của Thác Bạt Hoằng và Phó Đức Thắng quấn quýt lấy nhau, có muốn cũng không phải dễ dàng mà điều tra ra được.
Tần Hoan thở dài, "Đi sứ đến Đại Chu mà xảy ra chuyện như vậy, hắn tức giận cũng là điều đương nhiên rồi."
Cho dù không có thời hạn 3 ngày thì Tần Hoan cũng muốn phá vụ án này sớm một chút. Hiện giờ có sự uy hiếp từ Tây Lương, nàng lại càng không dám coi nhẹ nên phải kiểm tra thật kỹ thi thể Phó Đức Thắng một lần nữa. Nhưng hiện tại vẫn không thể phát hiện thêm manh mối gì mới, quả thực sự việc đêm qua xảy ra quá đột ngột, Phó Đức Thắng bị một kích trí mạng nên trên người cũng không có vết thương nào khác nữa.
Đang mải nghĩ ngợi thì bên ngoài lều đã truyền đến tiếng bước chân, Tần Hoan chau mày, Yến Trì đã quay lại nhanh như vậy à?
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì đã nghe thấy tiếng thị vệ bên ngoài nói, "Thành vương Điện hạ, người không thể đi vào, bên trong còn đang nghiệm thi..."
Thị vệ vội vàng ngăn cản, Bạch Phong nghe thấy cũng giật mình, đang định chạy ra ngăn Yến Kỳ lại thì mành che đã bị người ta vén lên. Ngay sau đó Yến Kỳ vọt vào bên trong!
Nhìn thấy Tần Hoan đang xắn tay áo đứng bên cạnh thi thể Phó Đức Thắng, Yến Kỳ lạnh lùng cười nói, "Quả nhiên là ngươi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương