Ngày hôm sau căn bản phải bắt đầu buổi đi săn tiếp theo, thế nhưng cái chết đêm qua của Phó Đức Thắng khiến cho toàn bộ đại doanh lại bị bao phủ bởi một tầng khói mù. Vì vậy buổi đi săn hôm nay đã bị gác lại rồi!
Trời vừa mới hửng sáng chưa được bao lâu thì Lưu Uân đã tỉnh lại, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì hắn lập tức nghĩ đến cái chết của Phó Đức Thắng đêm qua. Lưu Uân nhào lên chộp lấy một thị vệ rồi gào lên hỏi chuyện, đợi đến khi biết được lều chứa xác của Phó Đức Thắng ở đây thì Lưu Uân cũng chạy vội về bên đó...
Trước cửa lều đã có thị vệ của Yến Trì canh giữ, nhìn thấy Lưu Uân chạy đến, thị vệ không dám cản lại, vừa để cho hắn vào trong vừa chạy đi bẩm báo Yến Trì. Lưu Uân vừa vào trong đã nhìn thấy thi thể cứng đờ của Phó Đức Thắng, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, lập tức không đứng nổi nữa. Thị vệ vừa đưa hắn vào phải đỡ lấy một bên thì hắn mới có thể đứng vững lên được.
"Hoàng tử Điện hạ, người tuyệt đối không thể tức giận thêm nữa, đêm qua người ngất xỉu thì ngự y đã nói bệnh tình của người nặng lên rồi, nếu như tiếp tục không khống chế được cảm xúc nữa thì chỉ sợ bệnh còn trầm trọng hơn. Đại Tướng quân đã đi rồi, giờ chỉ còn có người ra quyết định thay chúng ta thôi."
Thị vệ nói lời khẩn khoản, Lưu Uân nghe mà ngổn ngang trong lòng, Phó Đức Thắng cùng hắn đến đây, chưa kể chết ở lãnh thổ Đại Chu này chính là nơi đất khách quê người, mà lần đi săn này chuyện xui xẻo cứ liên tục diễn ra, mặc kệ Đại Chu nói thế nào thì cũng không thể nào từ chối trách nhiệm! Không thể có chuyện hắn không tức giận được! Huống hồ Phó Đức Thắng ở Tây Lương cũng là một người ủng hộ hắn, hiện giờ ông ta chết rồi, nhất định binh quyền cũng bị thu hồi, đến lúc đó hắn thế đơn lực bạc quay về Tây Lương thì làm gì còn cơ hội nào nữa? Lưu Uân càng nghĩ thì càng giận dữ buồn bực, đến hiện tại đều hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đại yến đang yên lành, Phó Đức Thắng cũng chỉ quay về lấy thuốc cho hắn mà thôi, sao tự dưng lại bị mất mạng chứ?
Đang mải suy nghĩ thì bên ngoài lều đã có tiếng bước chân vang lên, mành che vừa được vén thì trông thấy Yến Trì đi đến. Lưu Uân quay đầu lại, hung ác nhìn Yến Trì, "Suốt cả đêm rồi! Thế tử Điện hạ, không biết ngươi có thể cho ta một lời giải thích hay chưa?"
Yến Trì hiểu được cơn giận dữ của Lưu Uân, "Vẫn chưa tìm được hung thủ."
Yến Trì trả lời không hề che giấu, nhưng Lưu Uân nghe thấy thế thì lại càng tức giận, "Vẫn chưa bắt được hung thủ? Thế tử Điện hạ định dùng 1 câu nói như vậy để cho qua lấy lệ hay sao?"
Yến Trì lại nói tiếp, "Đại doanh đã tăng cường số cấm quân đi tuần tra và bảo vệ mọi người. Cho dù là chuyện của Thái tử Thác Bạt hay Phó Tướng quân thì đều phải tiếp tục điều tra. Hoàng tử Điện hạ không cần phải lo lắng, nhất định sẽ có kết quả thôi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Yến Trì, Lưu Uân cũng cười lạnh một hồi. Tên tuổi Ma vương của Yến Trì hắn cũng đã nghe thấy, trong lòng hắn biết Yến Trì tuyệt đối sẽ không đặt hắn vào trong mắt, vì thế Lưu Uân cũng suy nghĩ giây lát rồi lê bước đi ra khỏi lều. Hắn đi thẳng đến chủ trướng của Yến Hoài, hiện tại vẫn còn sớm nên lúc Lưu Uân đến thì Yến Hoài chỉ mới vừa thức dậy.
Vừa nghe thấy Lưu Uân và Yến Trì đến thì Yến Hoài lập tức cho triệu kiến, Lưu Uân lên tiếng, "Hoàng thượng, đã qua một đêm rồi, vì sao người Hoàng thượng phái đi vẫn không điều tra ra được tin tức gì?"
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì một cái, không hề bị giọng điệu chất vấn của Lưu Uân mà khiến mình bị ảnh hưởng. Ông lạnh nhạt nói, "Trẫm có thể hiểu được tâm trạng của Tam Điện hạ, nhưng hung thủ cũng không phải là kẻ tầm thương, muốn điều tra rõ ràng đương nhiên phải tốn thời gian. Đêm qua bọn ta mới chỉ điều tra sơ bộ, tuyệt đối không hề có chuyện làm qua quýt cho xong, Tam Điện hạ có thể yên tâm, chỉ cần cho bọn ta thời gian là được."
Lưu Uân liên tục cười lạnh, "Cho thời gian? Phải bao nhiêu lâu mới đủ? Thác Bạt Hoằng cũng đã nằm kia được mấy ngày rồi, chuyện của hắn chẳng phải vẫn chưa có kết quả gì sao?" Nói xong vẻ mặt của Lưu Uân lại tràn đầy trào phúng, "Hiện tại Thác Bạt Hoằng đã được cứu nhưng Đại Tướng quân Tây Lương của bọn ta đã chết. Hoàng thượng, người chết là người Tây Lương, ta yêu cầu lấy vụ án của Tây Lương chúng ta làm trọng điểm, phải điều tra cho rõ ràng cái chết của Phó Tướng quân..."
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì, Yến Hoài lại nói, "Làm thế nào mà Tam Điện hạ biết được hung thủ giết Phó Tướng quân và mưu hại Thái tử Thác Bạt không phải là 1 người?"
Lưu Uân sửng sốt, nhất lời không nói ra được câu nào. Một lúc sau hắn mới lên tiếng, "Do 1 người làm? Vì sao hung thủ phải vừa muốn hại Bắc Ngụy lại vừa muốn hại Tây Lương? Chẳng lẽ hung thủ là người Đại Chu?"
Yến Hoài chau mày, cảm thấy chắc chắn là tên Lưu Uân này bị tức giận dẫn đến đầu óc tê liệt rồi, ông đành bất đắc dĩ nói, "Sao Tam Điện hạ không suy nghĩ một chút, nếu người Đại Chu làm thì bọn ta có chỗ tốt gì? Mà đêm qua, sự việc xảy ra bất chợt, rõ ràng là hung thủ không phải cố tình nhắm vào Phó Tướng quân. Chỉ tiếc rằng đêm qua Phó Tướng quân chỉ lẻ loi một mình cho nên bọn ta không biết ông ấy đã gặp phải chuyện gì."
Đang nói chuyện thì mấy người Yến Triệt và Yến Kỳ đến, đều là do nghe tin Lưu Uân nháo đến lều của Yến Hoài nên mới chạy đến đây. Lưu Uân vừa thấy nhiều người đến như vậy thì càng tức giận hơn, "Hoàng thượng không cần lấy những lý do này ra dỗ ngọt ta, đây là đại doanh đi săn của Đại Chu, có nhiều cấm quân canh giữ ở đây mà vẫn còn xảy ra huyết án đến như vậy. Nếu như xảy ra ở Tây Lương thì đó chính là sỉ nhục của Tây Lương bọn ta!"
Lưu Uân càng nói càng sắc sảo không nể nang gì, Yến Kỳ chau mày, "Tam Điện hạ, xin thận trọng lời nói!"
Yến Hoài giơ tay lên ngăn Yến Kỳ lại, đối diện với lửa giận của Lưu Uân thì Yến Hoài lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Thứ nhất, ông là Đế vương của Đại Chu, Lưu Uân chỉ hơi bất kính một chút cũng không lay chuyển được ông, thứ hai ông cũng hiểu được tâm trạng của Lưu Uân lúc này nên càng không muốn tiếp tục chọc giận hắn khiến cho cục diện càng trở nên rắc rối không kiểm soát được, "Tam Điện hạ bớt giận, việc này xảy ra ở Đại Chu, đích thật là chúng ta bảo vệ không chu toàn. Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, hiện giờ đi điều tra chân tướng mới chính là điều quan trọng nhất, nếu không thì Phó Tướng quân sao có thể nhắm mắt?"
Lưu Uân hất hàm, "Được! Vậy xin Hoàng thượng ở trước mặt mọi người cho ta một câu trả lời chắc chắn! Mấy ngày? Mấy ngày thì có thể điều tra ra hung thủ? Nơi này là Đại Chu, ta tuyệt đối không thể chờ đợi không kỳ hạn được, chưa kể hung thủ vẫn còn ở trong đại doanh! Ta không tin đường đường là nơi tụ họp toàn thể tinh nhuệ của Đại Chu vậy mà không điều tra ra nổi một tên hung thủ giết người!"
Yến Hoài khẽ mím môi rồi nhìn Yến Trì, thấy Yến Trì gật đầu thì ông mới lên tiếng, "Được rồi, vậy Trẫm sẽ cho ngươi một kỳ hạn. Ba ngày, sau 3 ngày Trẫm ắt phải giao hung thủ ra cho ngươi!"
Lời vừa nói ra thì vẻ mặt của toàn bộ người Đại Chu đều trở nên cực kỳ nghiêm túc, còn Lưu Uân lại nở nụ cười, "Được, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, 3 ngày thì 3 ngày. Nếu sau 3 ngày mà không điều tra ra được hung thủ thì ta sẽ lập tức mang Phó Tướng quân về Tây Lương. Đại Chu có tài nguyên màu mỡ, binh hùng tướng mạnh, nhưng hiện tại năm nào cũng phải tiêu tốn một khoản rất lớn để đi đối phó giặc Nhung rồi, nếu như lại tiếp tục đối phó thế một Tây Lương nữa thì chắc hắn cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!"
Giọng điệu Lưu Uân giận dữ, vừa cứng rắn vừa quyết liệt, lời này rõ ràng là nếu như không tìm ra hung thủ đúng hạn thì Tây Lương sẽ xuất quân về phía Đại Chu. Đây là sự uy hiếp trong cơn giận của Lưu Uân nhưng cũng không phải chuyện không thể xảy ra, dù sao nếu như Đại Chu không cho Tây Lương một lời giải thích thì cũng coi như một hành động cực kỳ thất lễ. Mà Phó Đức Thắng là Đại Tướng quân của Tây Lương, Hoàng đế Tây Lương cũng sẽ giận dữ!
Trong mắt Yến Hoài có vẻ sắc bén, nhưng chỉ thâm trầm nhìn Lưu Uân một cái rồi nở nụ cười, "Tam Điện hạ yên tâm, cứ chờ đợi kết quả 3 ngày sau là được."
Lưu Uân gật đầu, sau đó lại nhìn mọi người một vòng, đang định phất tay áo rời đi thì dường như lại nghĩ đến cái gì rồi nói, "Không đúng, đêm qua trước khi Phó Tướng quân tắt thở đã từng nói! Ông ấy nói ra một chữ 'Bắc'."
Nghĩ đến đây đột nhiên Lưu Uân mở to mắt, "Là người Bắc Ngụy!"
Vừa nói xong Yến Hoài lại chau mày, Lưu Uân kích động tiến lên, "Hung thủ là người Bắc Ngụy, nếu không Phó Tướng quân chắc chắn sẽ không nói như vậy!"
Yến Hoài nhìn Yến Trì, Yến Trì lập tức nói, "Thật không dám giấu diếm, lời Tam Điện hạ nói cũng chính là phương hướng mà chúng ta muốn điều tra. Tam Điện hạ không cần lo lắng, đêm qua bọn ta đã tập trung điều tra lều trại của đoàn sứ thần Bắc Ngụy rồi."
Lưu Uân nghi vấn, "Thật sự?"
Yến Trì gật đầu, "Nếu Tam Điện hạ không tin thì có thể cho người của mình đi hỏi."
Lưu Uân nghe đến đây liền nửa tin nửa ngờ, "Được! Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thời gian 3 ngày!"
Nói xong hắn mới phất tay áo bỏ đi.
Lưu Uân vừa đi khỏi thì Yến Triệt cũng lập tức nhìn sang Yến Trì, "Yến Trì, thời hạn 3 ngày ngươi có nắm chắc không?"
Yến Trì lắc đầu, ngược lại hoàn toàn không hề nói mấy lời giả tạo, "Không nắm chắc."
"Cái gì? Không nắm chắc..."
Yến Triệt nhíu chặt lông mày, hắn cũng thật sự căng thẳng. Lần đi săn này do hắn chủ quản, toàn bộ Cấm vệ quân cùng với chỉnh đốn quy hoạch khu săn bắn đều do hắn an bài. Hắn chỉ làm việc dựa theo những năm trước, nhưng ai ngờ được năm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện!
Yến Trì nheo mắt nói, "Có cơ hội hay không thì còn phải chờ xem kết quả hôm nay nghiệm thi lần nữa mới biết được!"
Yến Triệt sốt ruột nhưng Yến Trì lại không có vẻ gì là lo lắng cả, mà Lưu Uân nói muốn phát binh dọa nạt thì trong mắt hắn chỉ như một đứa trẻ giận dỗi không đáng để nhắc đến. Mấy người bên trong thành Lâm An này không biết dáng vẻ biên cảnh thế nào nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng, hiện tại Tây Lương căn bản là không dám phát động chiến loạn. Đương nhiên đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi, hắn là con cháu Hoàng thất Đại Chu, nếu có thể giao hảo với quốc gia khác thì đương nhiên hắn sẽ không trở mặt. Có điều đối với đám người Yến Triệt thì hắn hoàn toàn không muốn dùng cái dáng vẻ đường đường chính chính như lúc lên triều mà thôi.
"Nghiệm thi? Lúc nào thì nghiệm..."
Thấy Yến Triệt sốt ruột, Yến Hoài liền liếc nhìn Yến Triệt một cái, "Thái tử, bố phòng trong đại doanh có thể đi sắp xếp lại lần nữa không?"
Yến Triệt lập tức trả lời, "Phụ hoàng yên tâm, con đã an bài ổn thỏa lại rồi! Tăng cường nhân thủ, khoảng cách đi tuần tra cũng rút ngắn lại, hung thủ muốn lợi dụng sơ hở cũng rất khó!"
Yến Kỳ ở bên cạnh lạnh nhạt, "Haizz, nếu như Thái tử an bài sớm hơn một chút thì có phải tốt rồi không."
Yến Triệt cáu kỉnh, "Ai biết lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Trời vừa mới hửng sáng chưa được bao lâu thì Lưu Uân đã tỉnh lại, đến lúc phục hồi lại tinh thần thì hắn lập tức nghĩ đến cái chết của Phó Đức Thắng đêm qua. Lưu Uân nhào lên chộp lấy một thị vệ rồi gào lên hỏi chuyện, đợi đến khi biết được lều chứa xác của Phó Đức Thắng ở đây thì Lưu Uân cũng chạy vội về bên đó...
Trước cửa lều đã có thị vệ của Yến Trì canh giữ, nhìn thấy Lưu Uân chạy đến, thị vệ không dám cản lại, vừa để cho hắn vào trong vừa chạy đi bẩm báo Yến Trì. Lưu Uân vừa vào trong đã nhìn thấy thi thể cứng đờ của Phó Đức Thắng, hốc mắt hắn hơi đỏ lên, lập tức không đứng nổi nữa. Thị vệ vừa đưa hắn vào phải đỡ lấy một bên thì hắn mới có thể đứng vững lên được.
"Hoàng tử Điện hạ, người tuyệt đối không thể tức giận thêm nữa, đêm qua người ngất xỉu thì ngự y đã nói bệnh tình của người nặng lên rồi, nếu như tiếp tục không khống chế được cảm xúc nữa thì chỉ sợ bệnh còn trầm trọng hơn. Đại Tướng quân đã đi rồi, giờ chỉ còn có người ra quyết định thay chúng ta thôi."
Thị vệ nói lời khẩn khoản, Lưu Uân nghe mà ngổn ngang trong lòng, Phó Đức Thắng cùng hắn đến đây, chưa kể chết ở lãnh thổ Đại Chu này chính là nơi đất khách quê người, mà lần đi săn này chuyện xui xẻo cứ liên tục diễn ra, mặc kệ Đại Chu nói thế nào thì cũng không thể nào từ chối trách nhiệm! Không thể có chuyện hắn không tức giận được! Huống hồ Phó Đức Thắng ở Tây Lương cũng là một người ủng hộ hắn, hiện giờ ông ta chết rồi, nhất định binh quyền cũng bị thu hồi, đến lúc đó hắn thế đơn lực bạc quay về Tây Lương thì làm gì còn cơ hội nào nữa? Lưu Uân càng nghĩ thì càng giận dữ buồn bực, đến hiện tại đều hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Đại yến đang yên lành, Phó Đức Thắng cũng chỉ quay về lấy thuốc cho hắn mà thôi, sao tự dưng lại bị mất mạng chứ?
Đang mải suy nghĩ thì bên ngoài lều đã có tiếng bước chân vang lên, mành che vừa được vén thì trông thấy Yến Trì đi đến. Lưu Uân quay đầu lại, hung ác nhìn Yến Trì, "Suốt cả đêm rồi! Thế tử Điện hạ, không biết ngươi có thể cho ta một lời giải thích hay chưa?"
Yến Trì hiểu được cơn giận dữ của Lưu Uân, "Vẫn chưa tìm được hung thủ."
Yến Trì trả lời không hề che giấu, nhưng Lưu Uân nghe thấy thế thì lại càng tức giận, "Vẫn chưa bắt được hung thủ? Thế tử Điện hạ định dùng 1 câu nói như vậy để cho qua lấy lệ hay sao?"
Yến Trì lại nói tiếp, "Đại doanh đã tăng cường số cấm quân đi tuần tra và bảo vệ mọi người. Cho dù là chuyện của Thái tử Thác Bạt hay Phó Tướng quân thì đều phải tiếp tục điều tra. Hoàng tử Điện hạ không cần phải lo lắng, nhất định sẽ có kết quả thôi."
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Yến Trì, Lưu Uân cũng cười lạnh một hồi. Tên tuổi Ma vương của Yến Trì hắn cũng đã nghe thấy, trong lòng hắn biết Yến Trì tuyệt đối sẽ không đặt hắn vào trong mắt, vì thế Lưu Uân cũng suy nghĩ giây lát rồi lê bước đi ra khỏi lều. Hắn đi thẳng đến chủ trướng của Yến Hoài, hiện tại vẫn còn sớm nên lúc Lưu Uân đến thì Yến Hoài chỉ mới vừa thức dậy.
Vừa nghe thấy Lưu Uân và Yến Trì đến thì Yến Hoài lập tức cho triệu kiến, Lưu Uân lên tiếng, "Hoàng thượng, đã qua một đêm rồi, vì sao người Hoàng thượng phái đi vẫn không điều tra ra được tin tức gì?"
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì một cái, không hề bị giọng điệu chất vấn của Lưu Uân mà khiến mình bị ảnh hưởng. Ông lạnh nhạt nói, "Trẫm có thể hiểu được tâm trạng của Tam Điện hạ, nhưng hung thủ cũng không phải là kẻ tầm thương, muốn điều tra rõ ràng đương nhiên phải tốn thời gian. Đêm qua bọn ta mới chỉ điều tra sơ bộ, tuyệt đối không hề có chuyện làm qua quýt cho xong, Tam Điện hạ có thể yên tâm, chỉ cần cho bọn ta thời gian là được."
Lưu Uân liên tục cười lạnh, "Cho thời gian? Phải bao nhiêu lâu mới đủ? Thác Bạt Hoằng cũng đã nằm kia được mấy ngày rồi, chuyện của hắn chẳng phải vẫn chưa có kết quả gì sao?" Nói xong vẻ mặt của Lưu Uân lại tràn đầy trào phúng, "Hiện tại Thác Bạt Hoằng đã được cứu nhưng Đại Tướng quân Tây Lương của bọn ta đã chết. Hoàng thượng, người chết là người Tây Lương, ta yêu cầu lấy vụ án của Tây Lương chúng ta làm trọng điểm, phải điều tra cho rõ ràng cái chết của Phó Tướng quân..."
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì, Yến Hoài lại nói, "Làm thế nào mà Tam Điện hạ biết được hung thủ giết Phó Tướng quân và mưu hại Thái tử Thác Bạt không phải là 1 người?"
Lưu Uân sửng sốt, nhất lời không nói ra được câu nào. Một lúc sau hắn mới lên tiếng, "Do 1 người làm? Vì sao hung thủ phải vừa muốn hại Bắc Ngụy lại vừa muốn hại Tây Lương? Chẳng lẽ hung thủ là người Đại Chu?"
Yến Hoài chau mày, cảm thấy chắc chắn là tên Lưu Uân này bị tức giận dẫn đến đầu óc tê liệt rồi, ông đành bất đắc dĩ nói, "Sao Tam Điện hạ không suy nghĩ một chút, nếu người Đại Chu làm thì bọn ta có chỗ tốt gì? Mà đêm qua, sự việc xảy ra bất chợt, rõ ràng là hung thủ không phải cố tình nhắm vào Phó Tướng quân. Chỉ tiếc rằng đêm qua Phó Tướng quân chỉ lẻ loi một mình cho nên bọn ta không biết ông ấy đã gặp phải chuyện gì."
Đang nói chuyện thì mấy người Yến Triệt và Yến Kỳ đến, đều là do nghe tin Lưu Uân nháo đến lều của Yến Hoài nên mới chạy đến đây. Lưu Uân vừa thấy nhiều người đến như vậy thì càng tức giận hơn, "Hoàng thượng không cần lấy những lý do này ra dỗ ngọt ta, đây là đại doanh đi săn của Đại Chu, có nhiều cấm quân canh giữ ở đây mà vẫn còn xảy ra huyết án đến như vậy. Nếu như xảy ra ở Tây Lương thì đó chính là sỉ nhục của Tây Lương bọn ta!"
Lưu Uân càng nói càng sắc sảo không nể nang gì, Yến Kỳ chau mày, "Tam Điện hạ, xin thận trọng lời nói!"
Yến Hoài giơ tay lên ngăn Yến Kỳ lại, đối diện với lửa giận của Lưu Uân thì Yến Hoài lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Thứ nhất, ông là Đế vương của Đại Chu, Lưu Uân chỉ hơi bất kính một chút cũng không lay chuyển được ông, thứ hai ông cũng hiểu được tâm trạng của Lưu Uân lúc này nên càng không muốn tiếp tục chọc giận hắn khiến cho cục diện càng trở nên rắc rối không kiểm soát được, "Tam Điện hạ bớt giận, việc này xảy ra ở Đại Chu, đích thật là chúng ta bảo vệ không chu toàn. Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi, hiện giờ đi điều tra chân tướng mới chính là điều quan trọng nhất, nếu không thì Phó Tướng quân sao có thể nhắm mắt?"
Lưu Uân hất hàm, "Được! Vậy xin Hoàng thượng ở trước mặt mọi người cho ta một câu trả lời chắc chắn! Mấy ngày? Mấy ngày thì có thể điều tra ra hung thủ? Nơi này là Đại Chu, ta tuyệt đối không thể chờ đợi không kỳ hạn được, chưa kể hung thủ vẫn còn ở trong đại doanh! Ta không tin đường đường là nơi tụ họp toàn thể tinh nhuệ của Đại Chu vậy mà không điều tra ra nổi một tên hung thủ giết người!"
Yến Hoài khẽ mím môi rồi nhìn Yến Trì, thấy Yến Trì gật đầu thì ông mới lên tiếng, "Được rồi, vậy Trẫm sẽ cho ngươi một kỳ hạn. Ba ngày, sau 3 ngày Trẫm ắt phải giao hung thủ ra cho ngươi!"
Lời vừa nói ra thì vẻ mặt của toàn bộ người Đại Chu đều trở nên cực kỳ nghiêm túc, còn Lưu Uân lại nở nụ cười, "Được, Hoàng thượng miệng vàng lời ngọc, 3 ngày thì 3 ngày. Nếu sau 3 ngày mà không điều tra ra được hung thủ thì ta sẽ lập tức mang Phó Tướng quân về Tây Lương. Đại Chu có tài nguyên màu mỡ, binh hùng tướng mạnh, nhưng hiện tại năm nào cũng phải tiêu tốn một khoản rất lớn để đi đối phó giặc Nhung rồi, nếu như lại tiếp tục đối phó thế một Tây Lương nữa thì chắc hắn cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!"
Giọng điệu Lưu Uân giận dữ, vừa cứng rắn vừa quyết liệt, lời này rõ ràng là nếu như không tìm ra hung thủ đúng hạn thì Tây Lương sẽ xuất quân về phía Đại Chu. Đây là sự uy hiếp trong cơn giận của Lưu Uân nhưng cũng không phải chuyện không thể xảy ra, dù sao nếu như Đại Chu không cho Tây Lương một lời giải thích thì cũng coi như một hành động cực kỳ thất lễ. Mà Phó Đức Thắng là Đại Tướng quân của Tây Lương, Hoàng đế Tây Lương cũng sẽ giận dữ!
Trong mắt Yến Hoài có vẻ sắc bén, nhưng chỉ thâm trầm nhìn Lưu Uân một cái rồi nở nụ cười, "Tam Điện hạ yên tâm, cứ chờ đợi kết quả 3 ngày sau là được."
Lưu Uân gật đầu, sau đó lại nhìn mọi người một vòng, đang định phất tay áo rời đi thì dường như lại nghĩ đến cái gì rồi nói, "Không đúng, đêm qua trước khi Phó Tướng quân tắt thở đã từng nói! Ông ấy nói ra một chữ 'Bắc'."
Nghĩ đến đây đột nhiên Lưu Uân mở to mắt, "Là người Bắc Ngụy!"
Vừa nói xong Yến Hoài lại chau mày, Lưu Uân kích động tiến lên, "Hung thủ là người Bắc Ngụy, nếu không Phó Tướng quân chắc chắn sẽ không nói như vậy!"
Yến Hoài nhìn Yến Trì, Yến Trì lập tức nói, "Thật không dám giấu diếm, lời Tam Điện hạ nói cũng chính là phương hướng mà chúng ta muốn điều tra. Tam Điện hạ không cần lo lắng, đêm qua bọn ta đã tập trung điều tra lều trại của đoàn sứ thần Bắc Ngụy rồi."
Lưu Uân nghi vấn, "Thật sự?"
Yến Trì gật đầu, "Nếu Tam Điện hạ không tin thì có thể cho người của mình đi hỏi."
Lưu Uân nghe đến đây liền nửa tin nửa ngờ, "Được! Nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có thời gian 3 ngày!"
Nói xong hắn mới phất tay áo bỏ đi.
Lưu Uân vừa đi khỏi thì Yến Triệt cũng lập tức nhìn sang Yến Trì, "Yến Trì, thời hạn 3 ngày ngươi có nắm chắc không?"
Yến Trì lắc đầu, ngược lại hoàn toàn không hề nói mấy lời giả tạo, "Không nắm chắc."
"Cái gì? Không nắm chắc..."
Yến Triệt nhíu chặt lông mày, hắn cũng thật sự căng thẳng. Lần đi săn này do hắn chủ quản, toàn bộ Cấm vệ quân cùng với chỉnh đốn quy hoạch khu săn bắn đều do hắn an bài. Hắn chỉ làm việc dựa theo những năm trước, nhưng ai ngờ được năm nay lại liên tiếp xảy ra chuyện!
Yến Trì nheo mắt nói, "Có cơ hội hay không thì còn phải chờ xem kết quả hôm nay nghiệm thi lần nữa mới biết được!"
Yến Triệt sốt ruột nhưng Yến Trì lại không có vẻ gì là lo lắng cả, mà Lưu Uân nói muốn phát binh dọa nạt thì trong mắt hắn chỉ như một đứa trẻ giận dỗi không đáng để nhắc đến. Mấy người bên trong thành Lâm An này không biết dáng vẻ biên cảnh thế nào nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng, hiện tại Tây Lương căn bản là không dám phát động chiến loạn. Đương nhiên đó chỉ là tình huống xấu nhất mà thôi, hắn là con cháu Hoàng thất Đại Chu, nếu có thể giao hảo với quốc gia khác thì đương nhiên hắn sẽ không trở mặt. Có điều đối với đám người Yến Triệt thì hắn hoàn toàn không muốn dùng cái dáng vẻ đường đường chính chính như lúc lên triều mà thôi.
"Nghiệm thi? Lúc nào thì nghiệm..."
Thấy Yến Triệt sốt ruột, Yến Hoài liền liếc nhìn Yến Triệt một cái, "Thái tử, bố phòng trong đại doanh có thể đi sắp xếp lại lần nữa không?"
Yến Triệt lập tức trả lời, "Phụ hoàng yên tâm, con đã an bài ổn thỏa lại rồi! Tăng cường nhân thủ, khoảng cách đi tuần tra cũng rút ngắn lại, hung thủ muốn lợi dụng sơ hở cũng rất khó!"
Yến Kỳ ở bên cạnh lạnh nhạt, "Haizz, nếu như Thái tử an bài sớm hơn một chút thì có phải tốt rồi không."
Yến Triệt cáu kỉnh, "Ai biết lại xảy ra chuyện như vậy chứ?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương