Tần Hoan thản nhiên nhìn Yến Kỳ, nàng nhún người hành lễ, "Bái kiến Thành vương Điện hạ."

Thân phận của Tần Hoan hôm nay đã khác, cộng thêm Thái hậu cực kỳ yêu thương nàng cho nên Yến Kỳ cũng không dám làm càn với nàng. Hắn quan sát nàng từ trên xuống dưới trong giây lát, lại nhìn sang Bạch Phong đứng bên cạnh rồi lạnh lùng hỏi, "Ngươi đang làm gì?"

Yến Kỳ xông vào bắt quả tang, Tần Hoan không thể cãi lại, nàng nghĩ ngợi giây lát rồi thản niên nói, "Ta đương nhiên là đang nghiệm thi."

Yến Kỳ nheo mắt, trong mắt đã ánh lên vài phần nguy hiểm rồi, "Ngươi nghiệm thi? Ngươi không phải ngỗ tác, sao có thể ở đây nghiệm thi chứ? Là ai cho phép ngươi nghiệm thi ở chỗ này? Yến Trì cũng biết phải không? Vậy phụ hoàng có biết không? Thái tử có biết không?"

Tần Hoan nghe thấy thế liền cười khổ một tiếng, "Thành vương hỏi nhiều vấn đến như vậy thì ta nên trả lời cái nào?"

Yến Kỳ hừ nhẹ, "Ngươi không phải là ngỗ tác của nha môn, vụ án này liên hệ rất lớn, sao Yến Trì lại cho phép ngươi nghiệm thi?"

Yến Kỳ nghĩ đến lý do thoái thác của Yến Trì lúc đứng trước mặt Yến Hoài, hắn nhất thời không đoán ra được rốt cuộc là Yến Hoài bị lừa hay căn bản Yến Hoài đã biết người nghiệm thi là Tần Hoan. Nhưng hắn có thể khẳng định, lần trước người mà hắn nhìn thấy ở nghĩa trang chính xác là Tần Hoan không thể nghi ngờ. Lúc ấy đại khái hắn nhìn thấy một thiếu niên có thân hình gầy gò suy nhược, hắn chỉ cho rằng đó là một thằng nhãi nhỏ nhắn nào đó thôi, nhưng hắn lại không ngờ người nghiệm thi chính là nữ tử. Đừng nói thói đời hiện nay, mà từ xưa đến giờ làm gì có nữ tử nào làm nghề ngỗ tác? Chẳng trách hắn nghĩ mãi không ra, chuyện này có nói ra thì ai cũng đều không thể tin được!

Nghĩ đến đây, cơn tức giận nghẹn ứ trong ngực Yến Kỳ không thoát được ra ngoài, ngày đó đúng là hắn đã bị lừa! Bị Yến Trì và tiểu cô nương trước mặt này lừa một vố rồi! Yến Kỳ siết chặt quả đấm, không nói lời nào mà nhìn thẳng vào Tần Hoan.

Bạch Phong ở bên cạnh mang vẻ mặt đầy lo lắng, "Thành vương Điện hạ..."

Yến Kỳ vung tay lên ngăn cản Bạch Phong nói chuyện, trên mặt Tần Hoan lại không hề có bất cứ vẻ bối rối gì mà chỉ thờ ơ nói, "Thành vương Điện hạ, hiện tại vụ án mới là điều quan trọng, người nghiệm thi là ai thì có liên quan gì?"

Yến Kỳ cười như không cười nhìn sang Tần Hoan, đột nhiên cảm thấy cô nương trước mặt này khiến cho hắn đoán không ra. Một cô nương như nàng học được thuật nghiệm thi ở đâu thì không nói, mà người lần trước hắn nhìn thấy ở nghĩa trang chính là nàng, vậy sau đó vụ án của Mạnh phủ thì sao? Yến Kỳ cảm thấy kinh thành có quá nhiều chuyện xảy ra mà hắn hoàn toàn không biết gì, đối với hắn mà nói thì chuyện này đúng là không thể chịu đựng được. Đang mải nghĩ ngợi thì bên ngoài lều lại có tiếng bước chân vang lên, Tần Hoan kiên định hơn, cứ nghĩ người đến là Yến Trì, nhưng không ngờ khi màn che vừa được vén lên thì nàng nhìn thấy người đi vào hóa ra lại là Lưu Uân!

Lưu Uân vào trong nhìn thấy Yến Kỳ lập tức sửng sốt, sau đó lại nhìn sang Tần Hoan thì càng trợn trừng mắt, "Tại sao Thành vương lại ở đây? Cửu cô nương sao cũng ở trong này? Chẳng phải nói chỗ này đang nghiệm thi sao?"

Thành vương nhìn Lưu Uân như vậy liền thờ ơ nói, "Cửu cô nương chính là người nghiệm thi."

Vừa dứt lời thì vẻ mặt Lưu Uân càng trở nên không thể nào tin được!

"Cái gì? Cửu cô nương là người nghiệm thi?"

Lưu Uân nhìn Tần Hoan không có bất cứ sự phản bác nào, rồi lại nhìn sang Yến Kỳ tràn đầy vẻ kiêu ngạo, hắn nhíu chặt mày, "Vì sao lại để Cửu cô nương nghiệm thi? Chẳng lẽ toàn bộ đại doanh không tìm được một ngỗ tác nào đáng tin cậy hay sao? Các ngươi đã muốn nghiệm thi, ta cho phép các ngươi nghiệm chứ không phải để các ngươi coi thành trò đùa thế này! Hoàng thượng nói trong vòng 3 ngày phải tìm ra hung thủ, sau đó lại cho Cửu cô nương đến đây nghiệm thi? Hoàng thượng và Thế tử Điện hạ là đang cố tình kéo dài thời gian sao?"

Bạch Phong định nói lại thôi, Tần Hoan liếc mắt ngăn chặn hắn lại. Bạch Phong thấy hơi khó hiểu nhưng lại không nói gì nữa.

Tần Hoan thản nhiên nói, "Lời của Tam Điện hạ sai rồi, Hoàng thượng và Thế tử Điện hạ cực kỳ coi trọng vụ án này, cho ta đến nghiệm thi cũng không phải là ứng phó cho qua chuyện, cũng không phải là không đáng tin!"

Lưu Uân quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới, hắn biết nàng có thể chữa bệnh, nhưng hắn lại không nghĩ rằng Tần Hoan còn có thể nghiệm thi!

Thấy Tần Hoan rất ra dáng ra vẻ đứng ở bên cạnh thi thể, không hề có chút sợ hãi nào khiến cho trong lòng Lưu Uân dù có chút hoài nghi nhưng vẫn thấy hơi không ổn. Hắn nhìu chặt mày lại rồi nói, "Vậy mời Cửu cô nương theo ta đi đến trước mặt Hoàng thượng đi, ta phải hỏi Hoàng thượng xem có phải ông ấy cho phép Cửu cô nương đến nghiệm thi không. Ta còn muốn hỏi Cửu cô nương ngoại trừ biết chữa bệnh thì cò có chỗ nào hơn người!"

Lưu Uân xoay người lại, mạnh mẽ vén màn che lều lên, "Cửu cô nương, mời..."

Bạch Phong lo lắng không yên, Tần Hoan lại nhìn hắn 1 cái trấn an rồi mới đi ra ngoài. Lưu Uân và Yến Kỳ thấy thế thì cũng đi theo. Vừa ra khỏi lều không bao xa thì mới nhìn thấy Yến Trì vội vàng đi đến, thấy Yến Kỳ và Lưu Uân đều đã ở đây, hắn liền biết thân phận của Tần Hoan đã bại lộ rồi. Nhưng hắn liếc nhìn một cái thấy trên mặt nàng không có bất cứ sự bối rối nào, thậm chí khi nàng quay sang nhìn hắn thì trong mắt cũng có chút thâm thúy, giống như việc làm này của Yến Kỳ chính là đúng với suy nghĩ trong lòng nàng.

Yến Trì hiểu được nên cũng không ngăn cản. Lưu Uân lại nói, "Thế tử đến đây cũng vừa đúng lúc, chúng ta liền đi đến trước mặt Hoàng thượng đối chất một hồi! Sao Thế tử không nói sớm người nghiệm thi chính là Cửu cô nương?"

Yến Trì lạnh lùng không nói chuyện, Lưu Uân cũng không dám làm càn gì cả mà chỉ đi nhanh về hướng chủ trướng của Yến Hoài mà thôi.

Mấy vị chủ tử đi chung với Tần Hoan, Lưu Uân còn mang theo cơn tức giận ào ạt, tình huống này lập tức làm kinh động đến thị vệ xung quanh. Đám thị vệ người truyền người, đến lúc Tần Hoan bước vào trong đại trướng của Yến Hoài thì tin tức cũng đã đến được chỗ Thái hậu.

Trần ma ma nói với Thái hậu xong, Thái hậu lại kinh ngạc, "Cái gì? Tam Hoàng tử Tây Lương muốn gây hấn với Cửu nha đầu?"

Trần ma ma gật đầu, "Vâng thưa Thái hậu nương nương, Tam Hoàng tử giận dữ ào ạt đi đến chỗ Hoàng thượng rồi!"

Thái hậu nghe thấy thế lập tức đứng dậy, "Đi, chúng ta cũng đến xem tử, xem tiểu tử kia muốn làm gì!"

Trần ma ma vội vàng đỡ thấy Thái hậu đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Triệu Thục Hoa dẫn theo Thái tử Yến Triệt định đến thỉnh an. Thái hậu thấy thế lại tức giận nói, "Không cần thỉnh an, Cửu nha đầu bị người ta ức hiếp, ta phải đi xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì..."

Triệu Thục Hoa còn không biết đã xảy ra chuyện gì, Yến Triệt lại cảm thấy bất an trong lòng, hắn hỏi lại, "Mẫu hậu, hay chúng ta cũng đến xem xem bên đó xảy ra chuyện gì?"

Triệu Thục Hoa cũng đỡ lấy một bên Thái hậu, cùng nhau đi đến lều của Yến Hoài.

Mọi người vừa đi dến cửa thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong, Lưu Uân tức giận nghiến răng, "Đi theo Hoàng thượng có biết bao người vậy mà không ai có thể nghiệm thi được sao? Vì sao phải để cho Cửu cô nương đến nghiệm thi?"

Màn che vừa được vén lên, mặt mũi Thái hậu hằm hằm bước vào bên trong, còn chưa đến nơi bà đã lập tức quát lên, "Cái gì mà để cho Cửu nha đầu nghiệm thi?"

Vừa thấy Thái hậu và Hoàng hậu, Thái tử đến, nét mặt vốn bình tĩnh của Yến Hoài nay đã hơi thay đổi, ông lập tức đứng lên nói, "Sao mẫu hậu lại đến đây?"

Thái hậu phất tay, "Con hỏi chuyện của con, ta ở bên cạnh nghe thôi là được. Nghe nói Cửu nha đầu bị người ta tóm chặt lấy khuyết điểm à?"

Yến Hoài vội vàng cho người kê thêm ghế rồi cười khổ, "Không phải khuyết điểm."

Thái hậu ngồi xuống rồi nói tiếp, "Nhưng lúc ta vừa bước vào đã nghe thấy Tam Hoàng tử nói nghiệm thi, nghiệm thi cái gì chứ? Cửu nha đầu đi nghiệm thi?"

Yến Hoài muốn nói lại thôi, Lưu Uân cười nói, "Thái hậu nương nương còn không biết sao? Vụ án của Phó Tướng quân, Trì Điện hạ lại để cho Cửu cô nương đến đó nghiệm thi..."

Thái hậu trợn trừng mắt, lập tức nhìn sang Yến Trì, trong suy nghĩ của bà thì chuyện nghiệm thi chỉ có ngỗ tác mới có thể làm, mà ngỗ tác chính là tiện dịch. Vậy mà Yến Trì lại bảo Tần Hoan đến đó nghiệm thi?

"Yến Trì, con nói xem đây là chuyện gì? Hiện giờ trong đại doanh không còn ai nữa à? Bảo Cửu nha đầu đến hỗ trợ con chữa bệnh gì đó thì còn được, sao lại còn bắt con bé đi nghiệm thi chứ?"

Yến Trì khẽ mím môi, nhất thời không biết phải nói thế nào, Yến Hoài lại thấy việc này hiện tại không thể che giấu được nữa đành cười khổ nói, "Mẫu hậu, không phải là không còn cách nào khác mới đến tìm Cửu nha đầu, mà là do thuật nghiệm thi và phá án của Cửu nha đầu cực kỳ cao minh, bất cứ kẻ nào trong đại doanh cũng không sánh được bằng con bé. Mà đừng nói trong đại doanh, ngay cả trong toàn bộ thành Lâm An cũng không ai có thể vượt qua được con bé cả."

Thái hậu vốn đang đau lòng Tần Hoan, vừa nghe thấy câu này của Yến Hoài thì trong lòng lại kinh ngạc, "Hoàng thượng, lời này căn cứ vào đâu chứ? Chẳng lẽ trước đây Cửu nha đầu đã từng nghiệm thi rồi sao?"

Tần Hoan đã sớm lập công lớn, còn chuyện cứu Thái hậu chẳng qua chỉ là một việc trong đó mà thôi. Hiện giờ sự việc đã không che giấu được nữa, không biết Tần Hoan sẽ vì chuyện này mà phải chịu bao nhiêu chê trách bình phẩm. Ông nhìn Tần Hoan, "Cửu nha đầu, việc này con muốn trả lời Thái hậu nương nương thế nào?"

Đã đến lúc này rồi, còn có thể trả lời thế nào?

Mặc dù chỉ là vạn bất đắc dĩ, nhưng Yến Hoài đương nhiên vẫn muốn xem thái độ của Tần Hoan một chút.

Tần Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt lành lạnh. "Đương nhiên là cứ trả lời theo sự thật là được."

"Trả lời theo sự thật?" Yến Hoài trầm giọng, "Con có nghĩ đến hậu quả sau này không?"

Tần Hoan gật đầu, "Dân nữ tự biết hậu quả." Ngừng lại một chút rồi nàng bình tĩnh nói, "Nhưng Tần Hoan cho rằng, tuy ngỗ tác chính là tiện dịch nhưng hành động của ngỗ tác chính là giúp giải oan cho người chết, thiết lập lại công lý và công bằng cho bách tính cùng trời đất. Trong những vụ ánh hình ngục, việc nghiệm thi có tác dụng rất to lớn, có thể so với quan chủ thẩm án của Hình bộ. Một chức vị quan trọng như vậy sao có thể vì tiếp xúc với xác chết mà thế nhân lại kiêng kỵ? Trước đay khi Tần Hoan còn ngu dại, nhưng hiện giờ Tần Hoan đã suy nghĩ thông suốt rồi, làm đại phu cứu người có thể được thế nhân kính ngưỡng, làm ngỗ tác giúp người chết nói chuyện, điều tra manh mối giải oan tình, đưa hung đồ ra ánh sáng thì cũng nên được thế nhân kính ngưỡng mới đúng. Một khi đã như vậy thì những điều mà Tần Hoan đã làm trước đây sao có thể không cho thế nhân được biết?"

Còn chưa dừng lại, Tần Hoan tiếp tục nói, "Tần Hoan không những không có tội mà còn có công, một khi đã như vậy sao còn phải sợ đầu sợ đuôi rồi kiêng dè? Cố nhân từng nói, đã làm quan trong triều thì tấm lòng thuộc về trời đất, mệnh thuộc về bách tính, kế thừa những tuyệt học của các bậc thánh nhân xưa, để đất nước muôn đời được thái bình. Mặc dù Tần Hoan chỉ là nữ tử, nhưng cũng có tấm lòng đội trời đạp đất, thuật ngỗ tác nam nhi làm được thì nữ tử tại sao lại không thể làm?"

Giọng nói Tần Hoan không hề hùng hổ, nhưng mỗi một chữ đều mang theo khí huyết sục sôi. Dáng người nàng thẳng tắp như trúc, cả người đều toát ra khí chất ngạo nghễ thà hy sinh chứ không đầu hàng. Chỉ vài câu nói đơn giản vậy thôi mà đã khiến toàn bộ người trong lều bị chấn động!

Vẻ mặt Yến Hoài nặng nề nhìn Tần Hoan giây lát, sau đó lập tức nở nụ cười, còn bên này Lưu Uân cũng đã phục hồi lại tinh thần, hắn hơi khó hiểu nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương hà tất phải mạnh miệng như vậy, suy cho cùng thì Cửu cô nương vẫn chỉ là nữ tử, sao có thể biết được thuật nghiệm thi? Cửu cô nương đã nghiệm qua bao nhiêu thi thể, phá bao nhiêu vụ án rồi chứ?"

Lời này của Lưu Uân cũng chính là nghi vấn của những người không biết nội tình. Triệu Thục Hoa nhìn Tần Hoan, bà nhíu nhíu mày có chút không cho là đúng, Tần Hoan là nữ nhi của Tần thị, điều này từ lâu bà đã biết rõ ràng, trước đây Tần Hoan ở Cẩm Châu, sau này mới quay về kinh thành, một tiểu cô nương như nàng thì có thể có gì lợi hại chứ, sao phải nói những lời chính nghĩa hào hùng đến vậy?

Yến Kỳ nheo mắt không dám coi nhẹ, ban nãy hắn đã cảm thấy hiểu biết của mình quá ít rồi, hiện tại nghe được Tần Hoan nói như vậy thì lại càng thấy có quá nhiều chuyện xảy ra mà hắn không biết, đặc biệt là khi hắn phát hiện ra vẻ mặt tán thưởng của Yến Hoài.

Yến Triệt thấy Tần Hoan như thế thì cũng thấy rung động trong lòng.

Hắn chỉ biết Tần Hoan giúp hắn giải quyết vụ án cưỡng gian rồi giết người liên hoàn ở thành Lâm An, nhưng không biết trước đây Tần Hoan đã từng làm gì, làm như thế nào. Sau này đến vụ án của Mạnh phủ Tần Hoan ra tay trợ giúp hắn cũng biết, nhưng chẳng lẽ trước đó Tần Hoan lại còn trải qua những vụ án khác nữa?

Nghĩ đến đây, Yến Triệt lại nhìn sang Yến Trì, Yến Trì là người quen biết Tần Hoan sớm nhất.

Trong lều hoàn toàn im lặng, Yến Hoài cất giọng nghiêm nghị sâu sắc, "Tam Điện hạ không cần phải sốt ruột, có Tần Hoan ra tay giúp đỡ nghiệm thi thì ngươi nên cảm thấy yên tâm mới đúng. Trước đây trong thành Lâm An xảy ra án mạng liên hoàn, án mạng trong Mạnh phủ, đều là do Tần Hoan hỗ trợ nghiệm thi phá án. Không chỉ có như vậy, tình tiết vụ án ở Cẩm Châu Tần thị, còn có vụ danh y giết người ở núi Vân Vụ Viên Châu đều do Tần Hoan nghiệm thi mới có thể tìm ra chân tướng. Chưa hết, ngay cả đại án vàng ròng ở Dự Châu cũng do Tần Hoan nghiệm thi thì mới phát hiện ra hung thủ năm đó lại biến thành cự phú một phương. Những việc này đều là công lao của Tần Hoan, nhưng bởi vì lo sợ tổn hại thanh danh của con bé cho nên Trẫm mới chưa hề luận công ban thưởng gì cả. Hiện tại nếu các ngươi nhất định phải chất vấn thì Trẫm sẽ cho các ngươi biết sự lợi hại của Tần Hoan!"

Yến Hoài nói liền một mạch, toàn bộ mọi người trong lều kều kinh ngạc chấn động.

Lưu Uân chỉ nghe đến tên mấy vụ án kỳ quái này thôi chứ không biết bên trong phức tạp đến đâu, nhưng Yến Triệt và Yến Kỳ ở bên cạnh lại không như vậy, ngay cả Triệu Thục Hoa và Thái hậu đều biết đại khái những vụ án này là như thế nào!

Vụ án ở Cẩm Châu và Viên Châu thì không nói, nhưng vụ đại án ở Dự Châu kia đã kéo dài đến hơn 10 năm nay rồi!

Bản án cũ năm xưa, lại liên quan đến mối thù cũ của giặc phía Tây Bắc, dù có phá hay không thì cũng liên quan rất rộng lớn. Toàn bộ mọi người không ngờ được vậy mà vụ án này cũng do Tần Hoan hỗ trợ điều tra. Thái hậu mãi một lúc sau mới phục hồi được tinh thần lại, bà lập tức nhìn sang Yến Trì, "Yến Trì, vụ đại án vàng ròng là do con phụ trách, lúc đó đúng thật là Cửu nha đầu giúp đỡ?"

Yến Trì quay người lại rồi gật đầu, "Hoàng tổ mẫu, đúng thật là Cửu cô nương, lúc đó ngỗ tác ở nha môn Dự Châu phải đi nơi khác để nghiệm thi, cho nên trong tình huống cấp bách Cửu cô nương mới ra tay tương trợ, sau này vụ án được phá thì ít nhiều cũng nhờ có Cửu cô nương."

Thái hậu hít sâu một hơi, "Cửu nha đầu, sao con không nói sớm cho ta biết?"

Trong giọng nói của bà vừa hơi oán trách vừa hơi đau lòng, Tần Hoan cụp mắt xuống nói, "Trước đây Tần Hoan cho rằng việc này chắc chắn sẽ chỉ nhận được trách móc cùng phê phán cho nên đều luôn luôn im lặng làm việc chứ không hề để lộ ra, xin Thái hậu nương nương thứ tội."

Thái hậu giơ tay về phía Tần Hoan, "Con ngoan, mau đến đây..."

Tần Hoan cất bước, đi đến bên cạnh Thái hậu, trước kia Thái hậu cũng là người có khí phách hào sảng, cho nên hiện tại bà nhìn Tần Hoan, không những không cảm thấy Tần Hoan dính đến những thứ này là không lành, mà ngược lại bà còn cảm giác hình tượng nàng đột ngột cao lớn lên, "Tuổi tác con còn nhỏ như vậy mà đã có thể làm được việc lớn đến thế, Cửu nha đầu, từ trước đến nay đôi mắt ta đúng là không nhìn ra được trân châu rồi!"

Tần Hoan còn chưa kịp trả lời thì Yến Hoài ở bên này đã lên tiếng, "Trước kia do sợ ảnh hưởng đến thân phận của Tần Hoan nên mọi người đều không biết việc này, hôm nay coi như đã phơi bày ra cho nên những công lao trước đây đều không thể không ban thưởng. Tần Hoan, con đã nghĩ xong chưa?"

Tần Hoan quay lại, "Hoàng thượng, đợi cho vụ án này được phá xong xuôi rồi ban thưởng cho Tần Hoan cũng không muộn."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện