Yến Trì nhìn theo tay Tần Hoan chỉ, quả nhiên hai bên cằm cùng với yết hầu có vết bầm tím rõ ràng.

Yến Trì trầm ngâm giây lát, cho nên nói, người này đúng thật có thể là người mà Phó Đức Thắng quen biết? Nếu gặp hung đồ thì tuyệt đối ông ta ẽ không tùy tiện xoay người lại để lộ lưng mình cho đối phương."

Tần Hoan gật đầu, "Hiện tại xem ra đúng là có khả năng này."

Mặc dù trong lều có đốt nến thế nhưng dù sao cũng không sáng được như ban ngày, Tần Hoan chau mày, cảm giác nhìn không rõ ràng lắm. Yến Trì nhận ra liền xoay người đưa ngọn nến lại gần một chút. Tần Hoan lập tức ngước lên liếc nhìn Yến Trì một cái.

Bốn mắt nhìn nhau giây lát, ánh nến lập lòe bên cạnh rơi vào trong mắt cả 2, tựa như đồng thời cùng có một ngôi sao bay vụt qua trong mắt bọn họ. Yến Trì giơ tay lên vén lọn tóc rơi trên vai nàng đến sau tai. Tần Hoan khẽ cười rồi lại cúi đầu xuống xem miệng vết thương của Phó Đức Thắng. Rất nhanh, nụ cười trên môi nàng tiêu biến mà vẻ mặt cũng trở nên lạnh lẽo nghiêm nghị.

"Vết thương này rất sâu, hiện tại máu vẫn còn chưa ngừng chảy nên không thích hợp để mổ nghiệm. Nếu muốn nhìn xem hướng của vết thương thì phải chờ đến mai mới có thể biết được." Tần Hoan khẽ nói xong thì thò tay vào sờ sờ mặt ngoài vết thương, "Mặt ngoài cùng của miệng vết thương không theo quy luật nào cả, hắn là do hung khí quệt vào làm trầy xước, có lẽ Phó Đức Thắng sau khi bị đánh trúng đã dùng khí lực cuối cùng dể tránh thoát mà tạo thành. Một vết thương nặng như vậy mà rút hung khí ra là chuyện cực nguy hiểm, Phó Đức Thắng không chỉ vùng vẫy đào thoát, lại còn đi từ dược phòng đến tận bên cạnh quảng trường, cũng bởi vì như vậy nên ông ta mới chết rất nhanh."

Nói xong Tần Hoan lại xem những chỗ khác, sau đó bảo Yến Trì lật nghiêng người Phó Đức Thắng lại.

Vừa nhìn đã thấy sau lưng Phó Đức Thắng có sẹo của mấy vết thương cũ, vị Đại Tướng quân của Tây Lương này đã qua tuổi 40, lãnh binh nhiều năm, cả đời chinh chiến vì Tây Lương nhưng hiện tại lại chết ở nơi đất khách quê người.

Vẻ mặt Tần Hoan lập tức nghiêm trang, nàng bắt đầu kiểm tra cẩn thận mấy vết bầm tím sau lưng Phó Đức Thắng.

"Trên vai trái nạn nhân có vết thương, nhìn hình dáng máu tụ cho thấy hẳn là hung thủ ban đầu muốn tóm lấy bả vai nạn nhân nhưng sau đó lại bị nạn nhân tránh thoát. Đồng thời sau lưng nạn nhân còn một vết bầm tím nữa, phạm vi không lớn, rất nhỏ, không giống nắm đấm mà cũng không giống bị đá..."

Tần Hoan chau mày, đột nhiên lại hỏi, "Giá cắm nến tìm thấy ở chỗ nào?"

Yến Trì trả lời, "Giá cắm nến ở ngay cửa dược phòng."

Tần Hoan gật đầu, "Rất có khả năng hung thủ dùng giá cắm nến để đánh!"

Yến Trì suy nghĩ, "Ban đầu hung thủ dùng tay trái tóm lấy bả vai Phó Đức Thắng nhưng bị ông ta tránh được, sau đó hung thủ liền tiện tay cầm giá cắm nến mình đang cầm đánh về phía Phó Đức Thắng, đánh một cú rất nặng nhưng Phó Đức Thắng vẫn chạy thoát được ra ngoài. Hung thủ không dám tiến lên truy đuổi, mà Phó Đức Thắng chạy được đến quảng trường thì cũng là lúc mất máu mà chết."

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như vậy."

Tần Hoan lại nhìn nhìn nhưng vẫn không thấy vết thương rõ ràng nào khác, nàng đứng thẳng người dậy, "Hiện tại thời gian tử vong của nạn nhân quá ngắn, có lẽ còn vài vết thương nặng hơn nữa nhưng vẫn chưa hiện ra, chỉ có thể chờ ngày mai rồi kiểm tra lại!"

Nghĩ một lát Tần Hoan lại nói, "Võ công của Phó Đức Thắng không kém, lại có thể bị người phía sau khóa họng, vậy thì người đó hoàn toàn không khiến cho ông ta phải cảnh giác. Cho nên chỉ có thể là dược đồng, hoặc một người nếu thấy xuất hiện ở dược phòng cũng không thấy lạ, hoặc chính là người mà ông ta quen biết. Mà người này không chỉ thỏa mãn 2 điều trên lại còn phải có võ công cao cường, bởi nếu là người bình thường, cho dù Phó Tướng quân không cảnh giác thì cũng không thể nào dễ dàng hạ gục được ông ta!"

Yến Trì gật đầu, "Đúng vậy, cho dù Phó Đức Thắng không cảnh giác thì khi có người đột nhiên tiến lại gần thì nhất định ông ta cũng sẽ phòng bị theo bản năng. Nhưng hung thủ không cho hắn cơ hội, đủ để thấy tốc độ của hung thủ cực kỳ nhanh, không những hắn có võ công cao cường, mà động cơ giết Phó Đức Thắng cũng cực kỳ quái lạ. Phó Đức Thắng không ra đòn phủ đầu trước, chứng tỏ ông ta cảm thấy người này đến dược phòng cũng không có gì kỳ lạ."

Vấn đề này liền xứng đáng để người ta nghiên cứu thật kỹ, cả Yến Trì và Tần Hoan đều không ai nói gì nữa.

"Phó Đức Thắng bị hại ở dược phòng, nhưng ngay từ đầu ông ta đã không hoài nghi điều gì..."

Yến Trì lẩm bẩm, Tần Hoan lại nói, "Có lẽ chàng cũng biết, mấy ngày nay thuốc đều là ta đích thân làm, nhưng những người khác đều cho rằng thuốc của Thái tử Thác Bạt được nấu ở dược phòng, liệu có thể bởi vì như vậy không?"

Yến Trì híp mắt, "Đã lục soát trong dược phòng, ấm sắc thuốc cũng bị động đến nhưng có hạ độc hay không còn chưa biết, đợi lát nữa nàng đến đó xem mới được. Nếu như có dược đồng nào đó đang gian lận xong bị Phó Đức Thắng bắt gặp, dược đồng bịa ra lý do để Phó Đức Thắng tin tưởng, sau đó sợ Phó Đức Thắng nói việc này cho những người khác khiến cho hắn bị hoài nghi, cho nên ngay lúc Phó Đức Thắng buông lỏng cảnh giác thì hắn đã đánh lén giết chết ông ta."

"Rất có thể..." Tần Hoan lập tức chau mày, "Nhưng người này không phải là dược đồng, làm gì có dược đồng nào lại có võ công cao như vậy? Liệu có phải người Bắc Ngụy bên kia, một người nào đó có võ công không tệ?"

Yến Trì gật đầu, Tần Hoan lại nhìn lướt qua thi thể Phó Đức Thắng, "Vết thương của Phó Đức Thắng ở vị trí kia thì nhất định sẽ chảy máu ồ ạt, ta đoán trên người hung thủ cũng dính máu, nên hiện tại có thể điều tra từ điểm này là tốt nhất!"

Vẻ mặt Yến Trì kiên định, "Dược đồng cũng phải điều tra, người bị tình nghi khác cũng cần phải tra. Bọn ta ra ngoài trước, chờ mai tìm một cơ hội đưa nàng đến đây kiểm tra thực hư sau."

Hiện tại đã muộn, bên trong đại doanh nhiều người mắt tạp, lại cộng thêm nhiệt độ cơ thể của Phó Đức Thắng còn chưa lạnh đi nên Tần Hoan có ở đây lâu cũng vô ích. Tần Hoan đậy y phục lên trên người Phó Đức Thắng sau đó mới đi ra ngoài cùng Yến Trì.

"Nàng về lều của Thác Bạt Hoằng xem thử trước đi."

Tần Hoan gật đầu, bước nhanh hướng đến lều của Thác Bạt Hoằng. Yến Trì lại dẫn theo người về tới dạ yến bên trên quảng trường.

Hiện tại mọi người đã rời khỏi quảng trường, ban nãy phàm là người có mặt trên yến tiệc thì sẽ không bị tình nghi là hung thủ. Mà trong đại doanh bày ra giới nghiêm, cho nên Yến Hoài và Lâm Chương liền cho người đưa toàn bộ người tham dự ra về. Yến Hoài nhìn thấy Yến Trì quay lại vội hỏi, "Cửu nha đầu đã kiểm tra ra kết quả gì chưa?"

Yến Trì nói, "Phó Đức Thắng bị giết trong dược phòng, hẳn là có người ở trong đó làm loạn rồi bị ông ta bắt gặp. Có lẽ hung thủ có thân phận đặc biệt cho nên cho dù Phó Đức Thắng gặp hắn ở dược phòng thì cũng không lấy làm lạ nên mới không cảnh giác ngay từ đầu. Cũng vì thế nên Phó Đức Thắng mới bị hung thủ đánh lén từ phía sau dẫn đến cái chết. Hung thủ một kích trí mạng, chính là một người võ công cao thủ, mà nên là người cực kỳ quen với các đòn đánh cận chiến. Hiện tại, con muốn dẫn người đi điều tra xem những ai có khả năng có mặt ở dược phòng mà không khiến người khác hoài nghi."

Yến Hoài chau mày, "Hiện tại đến dược phòng mà không bị ai hoài nghi? Chẳng phải chính là dược đồng của dược phòng và đám người hầu của Bắc Ngụy sao? Lưu Uân cũng bị bệnh, người hầu của Tây Lương cũng có thể xuất hiện ở đó."

Yến Trì gật đầu, "Đúng là như vậy."

Yến Hoài lập tức nói, "Được, vậy con đi điều tra, Trẫm quay về chủ trướng chờ đợi tin tức của con!"

Yến Trì đáp lời sau đó dẫn theo người đi về hướng lều của Bắc Ngụy!

Tần Hoan quay về lầu của Thác Bạt Hoằng, Thác Bạt Vu lập tức đứng dậy hỏi, "Thế nào rồi?"

Tần Hoan lắc đầu, "Người đã chết rồi."

Thác Bạt Vu trợn trừng mắt, "Sao có thể chứ? Đang yên lành sao người lại chết rồi?"

Tần Hoan thở dài, trên người nàng vẫn còn dính mùi máu thoang thoảng, ai có thể nghĩ đến trong một buổi dạ yến như vậy lại xảy ra án mạng chết người chứ? "Phó Tướng quân bị người ta đánh lén mà chết, hung thủ dùng giá cắm nến đâm vào cổ Phó Tướng quân, máu chảy ào ạt, Phó Tướng quân mới vừa chạy đến bên cạnh quảng trường liền gục xuống đất mà chết."

Thác Bạt Vu mở to mắt, "Đột nhiên lại xảy ra án mạng!"

Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thác Bạt Vu, Tần Hoan không nói việc này có khả năng liên quan đến vụ án của Bắc Ngụy mà chỉ trấn an một hồi. Thác Bạt Vu nhìn sang ấm thuốc và lò lửa trong góc lều rồi khẽ nói, "Vì sao bọn ta phải làm vậy?"

Bắt đầu từ sáng nay, Tần Hoan lấy danh nghĩa xông bên trong lều để sắc thuốc, nhưng chỉ có một mình Thác Bạt Vu biết mà thôi. Thuốc được mang đến đây chỉ để rải ra xung quanh xông, còn thuốc Tần Hoan nấu thì mới thật sự đưa cho Thác Bạt Hoằng uống. Làm chuyện che giấu tai mắt người khác như vậy đương nhiên là để bảo vệ Thác Bạt Hoằng, nhưng Thác Bạt Vu vẫn thấy chút khó hiểu.

Tần Hoan trầm ngâm giây lát rồi nói, "Thuốc là thứ quan trọng nhất, hiện tại nếu có người muốn làm hại Thái tử Thác Bạt thì chỉ có thể xuống tay duy nhất từ trong thuốc mà thôi. Cho nên ta muốn làm vậy để che giấu tai mắt người khác, mà nếu hung thủ muốn đánh chủ ý vào thuốc thì chúng ta cũng bắt được tận tay."

Thác Bạt Vu cười gật đầu, còn đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng người đến. Thác Bạt Vu và Tần Hoan liếc nhau sau đó cả 2 cùng ra ngoài, vừa đến cửa đã thấy Yến Trì dẫn theo người đến thẩm vấn. Đằng sau Yến Trì là đám người Từ Thường, tất cả đều mang vẻ mặt khó chịu và bực bội. Thác Bạt Vu hơi kinh ngạc hỏi, "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Từ Thường hành lễ rồi nói, "Công chúa Điện hạ, Thế tử Điện hạ hoài nghi cái chết tối nay của Phó Tướng quân là do người Bắc Ngụy gây nên."

Thác Bạt Vu vừa nghe thì lập tức nổi giận, không khỏi trợn mắt lên nhìn Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, dựa vào đâu mà nói như vậy?"

Yến Trì nhìn Thác Bạt Vu, "Ban nãy thị vệ canh gác trước cửa có từng rời đi không?"

Trước cửa ngoại trừ thị vệ mà Yến Trì an bài thì còn có thị vệ của chính Bắc Ngụy. Yến Trì hỏi như vậy đương nhiên là hỏi thị vệ Vũ Nhi, Thác Bạt Vu vừa nghe vừa nhìn về phía một người Bắc Ngụy, "Các ngươi có rời đi hay không?"

Hai thị vệ lập tức lắc đầu, "Không có, bọn ta đều không rời đi."

Thác Bạt Vu hất hất cằm ra vẻ như thị uy, "Điện hạ còn gì nữa để nói không?"

Yến Trì từ chối cho ý kiến rồi quay sang nhìn Từ Thường, "Ngươi dẫn ta đến lều trại của các sứ thần Bắc Ngụy khác nhìn xem."

Từ Thường gật đầu, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng không suy giảm, ban nãy hắn cùng huynh đệ đang ngủ trong lều, tuyệt đối không hề nghĩ đến Yến Trì lại đột nhiên mang theo người đến đây rồi nói Phó Đức Thắng đã chết. Chuyện của Tây Lương sao lại liên quan gì đến Bắc Ngụy? Lần trước lúc Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện thì Lưu Uân lại vạn phần vui sướng khi người gặp họa, hiện tại Tây Lương cũng chẳng tốt lành gì khiến cho trong lòng Từ Thường cực kỳ giận dữ!

Nhìn Yến Trì rời đi rồi Thác Bạt Vu mới khẽ hừ một tiếng, "Đã chứng minh Lưu Uân không phải hung thủ hại Đại ca ta, chẳng lẽ chúng ta lại phải giết người Tây Lương báo thù sao? Vì sao phải đến điều tra bọn ta?"

Tần Hoan thở dài, "Công chúa, Phó Tướng quân bị tập kích ở dược phòng."

Thác Bạt Vu xoay người lại, trợn mắt nhìn, "Dược phòng? Dược phòng liên quan gì đến người Bắc Ngụy?"

Tần Hoan kéo Thác Bạt Vu vào trong lều, lúc này mới khẽ nói nốt những lời vừa rồi cho Thác Bạt Vu nghe. Thác Bạt Vu nghe xong liền chau mày, vẻ tức giận trên mặt mới tiêu đi đôi chút...

Còn bên này, tìm trong toàn bộ đại doanh xong thì Yến Triệt và Yến Kỳ liền đến chủ trướng của Yến Hoài.

Yến Triệt nói, "Nhi thần dẫn người đi lục soát nửa đại doanh phía Đông, ngoại trừ tóm được một đội cấm quân dùng mánh lưới để lười biếng thì không còn thu hoạch nào khác!"

Yến Kỳ chau mày, "Phụ hoàng, nhi thần tóm được 2 kẻ khả nghi."

Yến Hoài và Yến Triệt cùng nhìn về Yến Kỳ, Yến Triệt lục soát một lúc lâu mà cũng không tìm ra cái gì, vậy sao Yến Kỳ lại tìm được? Trong mắt Yến Kỳ mang theo chút tự mãn rồi khẳng định, "Phụ hoàng, hai kẻ khả nghi này tìm thấy ở bên ngoài mã trường, trên người có mùi rượu nồng nặc, lúc bọn con tìm đến thì một người đang túm lấy người kia đánh chửi lẫn nhau. Nhi thần đến hỏi thì bọn họ liên tục chỉ trích lẫn nhau, dáng vẻ cực kỳ khả nghi."

Yến Hoài lại hỏi, "Đã tóm được người rồi?"

Yến Kỳ gật đầu, "Tóm được rồi, đã bị trói lại chờ xử lý."

Yến Hoài gật đầu, "Được, đợi Yến Trì quay lại rồi giao cho nó, không biết bên nó đã có kết quả gì chưa."

Yến Kỳ nhìn lướt mắt về phía Yến Triệt rồi trầm giọng nói, "Dạ yến hôm nay, trong đại doanh còn sinh ra huyết án như vậy, ngoại trừ hung thủ kia thì còn phải trách phòng vệ bên trong đại doanh cực kỳ không thỏa đáng, nếu không thì hung thủ sao có thể dễ dàng đào thoát như vậy. Lần trước sau khi xảy ra chuyện phụ hoàng đã có ý định giới nghiêm trong đại doanh rồi, thế nhưng không hiểu Thái tử Điện hạ an bài thế nào rồi?"

Đây cũng là muốn chất vấn người chủ quản chuyến xuân săn này là Yến Triệt rồi.

Yến Triệt ngước lên, "Phụ hoàng, nhi thần..."

Yến Triệt đang định giải thích thì Yến Hoài giơ tay lên ngăn lại, "Hiện tại không phải lúc nói mấy cái này, đi xem bên phía Yến Trì thế nào rồi đi. Ngày mai Lưu Uân tỉnh lại thì nhất định sẽ đại náo ầm ĩ, chúng ta tốt nhất vẫn nên tìm ra câu trả lời thỏa đáng trong đêm nay."

Vừa dứt lời thì Yến Trì đã đi từ bên ngoài vào, sau khi hành lễ thì Yến Hoài lập tức hỏi, "Thế nào rồi?"

Vẻ mặt Yến Trì nghiêm nghị, "Hoàng thượng, không thu hoạch được nhiều lắm, người hầu của Bắc Ngụy và Tây Lương tối nay không hề có hành tung khả nghi nào. Còn về dược đồng của dược phòng, bọn họ đã bị phái đến kho thuốc để phân loại từ lúc chiều tối rồi."

Yến Hoài chau mày, "Phân loại thuốc?"

Yến Trì gật đầu, "Là Cửu cô nương chiều nay căn dặn, Thái tử Thác Bạt vừa phải dùng thuốc sắc uống vừa phỉa dùng thuốc trị thương cho nên thuốc bên trong dược phòng không đủ. Nhưng chiều nay Tam Điện hạ Tây Lương cũng cần phải dùng thuốc nên dược đồng phải túc trực không dám rời đi, đợi đến tối khi đại yến bắt đầu thì dược đồng mới qua kho thuốc. Nhưng thị vệ canh gác bên ngoài dược phòng lại là bị người khác điều đi."

Vẻ mặt mấy người trong lều đều khẽ biến, Yến Trì nói, "Trước khi xảy ra chuyện, thị vệ bên ngoài dược phòng nói thấy một bóng dáng chợt lóe lên ở phía sau, bọn họ cảm thấy kỳ lạ nên mới đuổi theo. Đuổi về hướng Tây Bắc liền không thấy đâu nữa nên mới quay lại, nhưng vừa về thì đã biết Phó Tướng quân xảy ra chuyện rồi."

Yến Hoài vội hỏi, "Ban nãy nghiệm thi có đoán ra đặc điểm khác của hung thủ không?"

Yến Trì lắc đầu, "Tạm thời chưa tìm ra gì khác, hôm nay Phó Tướng quân vừa mới tắt thở nên không tiện mổ nghiệm, không nhìn ra được sâu bên trong vết thương. Đợi đến mai nghiệm thi lại một lần nữa thì có lẽ sẽ có thu hoạch khác."

Yến Kỳ và Yến Triệt cùng nhau chau mày, Yến Kỳ không nhịn được nói, "Nghiệm thi? Trong đại doanh không có ngỗ tác đi theo mà?"

Yến Hoài chau mày, lúc này mới phát hiện ra bản thân mình lỡ miệng. Yến Trì thấy thế cũng trả lời, "Là thị vệ bên cạnh ta, lúc học võ cũng tinh thông thuật nghiệm thi, cũng không phải là ngỗ tác ở các nha môn khác."

Yến Kỳ gật gật đầu, trong đáy mắt chợt lóe lên tia sáng, hắn nghĩ đến cái lần ở trong nghĩa trang thành Lâm An vào 3 tháng trước kia, bên người Yến Trì chẳng phải có một kẻ am hiểu thuật nghiệm thi sao?

Nghĩ như vậy, lông mày Yến Kỳ nhíu chặt vào nhau, hóa ra lần xuân săn này người đó cũng đến đây sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện