"Phó Tướng quân! Ngươi làm sao vậy! Người đâu..."
Lưu Uân hét lớn lên làm gián đoạn buổi dạ yến, Yến Trì là người đầu tiên phát hiện ra không đúng!
Hắn đứng dậy đột ngột, vừa nhìn sang liền phát hiện ra phương hướng của Lưu Uân nên lập tức chạy nhanh đến chỗ đó. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Phó Đức Thắng đang chảy máu thành vũng rồi!
"Người đâu! Mau truyền ngự y..."
Yến Trì quát một tiếng chói tai, lập tức khiến cho toàn bộ quảng trường bị kinh động. Yến Hoài cho truyền ngự y rồi dẫn mọi người cùng đến phía Phó Đức Thắng. Khi vừa đến gần đã thấy Lưu Uân đang ôm Phó Đức Thắng la hét, mà Phó Đức Thắng trên miệng phu máu tươi, mặt cũng dính dầy máu. Đôi mắt Phó Đức Thắng vẫn còn mở thật to, con ngươi không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Lưu Uân, thấy vẻ mặt Lưu Uân đầy lo lắng nên hắn cũng dùng hết sức mà há to miệng.
"Là... Bắc..."
Mới nói được 2 chữ, cả người Phó Đức Thắng liền co giật một cái thật mạnh, sau đó đôi mắt kia vẫn luôn mở to nhưng con ngươi đã không còn động đậy nữa.
Lưu Uân sửng sốt, đôi mắt cũng căm hận đến mức đỏ bừng!
"Phó Đức Thắng! Phó Đức Thắng!"
Lưu Uân gầm lên 2 tiếng nhưng đôi mắt của Phó Đức Thắng kia vẫn trợn trừng ngay cả chớp cũng không, Lưu Uân không lắc Phó Đức Thắng nữa mà đưa tay lên sờ lên miệng vết thương trên cổ Phó Đức Thắng. Lưu Uân tập trung nhìn, thấy bên trái cổ Phó Đức Thắng đã máu me nhầy nhụa, thậm chí còn có một lỗ máu cực lớn, cũng chính là vết thương trí mạng trên người ông ta.
"Ngự y đến rồi! Ngự y đến rồi!"
Thị vệ ở bên ngoài hô một tiếng, người vây quanh lập tức nhường đường cho ngự y tiến vào. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Phó Đức Thắng, ngự y lập tức biến sắc, hốc mắt Lưu Uân đã đỏ ửng lên, hắn nhìn thấy ngự y thì lập tức hô to!
"Nhanh lên! Nhanh cứu ông ấy đi!"
Ngự y ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Đức Thắng, ban đầu sờ sờ lên cổ tay, sau đó sờ lên mạch đập bên cổ, sau đó lập tức nhíu chặt lông mày lại. Vẻ mặt Lưu Uân hung ác, nên ngự y chỉ dám quay đầu lại nhìn về phía Yến Hoài, "Hoàng thượng, người đã đi rồi."
Lưu Uân vừa nghe thấy thế liền túm lấy cổ áo ngự y, "Ngươi mau cứu hắn cho ta! Đừng có nói cái gì mà người đã đi rồi! Ông ta là Đại Tướng quân của Tây Lương! Nếu như ông ấy chết thì ta tuyệt đối sẽ không khiến cho Đại Chu dễ chịu!"
Ngự y quỳ xuống đất với vẻ mặt trắng bệch, "Hoàng thượng, Tam Hoàng tử Điện hạ, người thật sự đã đi rồi, vết thương nặng như vậy cho dù vừa gây ra cũng rất khó cứu, hiện tại toàn bộ mạch đập đã không còn nữa nên tuyệt đối không còn hiện tượng sống!"
Lưu Uân trợn mắt lên nhìn Yến Hoài, "Cửu cô nương! Gọi Cửu cô nương của các ngươi đến đây! Chẳng phải nàng ta đã cứu được Thác Bạt Hoằng sao? Gọi nàng ta đến đây cứu Phó Đức Thắng đi! Nhanh lên..."
Yến Hoài chau mày, liếc mắt nhìn Viên Khánh một cái, Viên Khánh gật đầu rồi vội vàng đi sai người gọi Tần Hoan đến.
Ca múa bởi vì đột nhiên xảy ra biến cố cho nên đã ngừng lại, toàn bộ mọi người vây xung quanh Lưu Uân, nhìn thấy Phó Đức Thắng như vậy thì ai cũng biết hắn nhất định đã không thể cứu được nữa rồi nhưng lại không đành lòng mà nói thẳng ra. Yến Hoài nhíu chặt mày lại, sự tức giận tràn ngập ra đáy mắt, tối nay vốn là đại yến, nhưng không ai ngờ được rằng đang vui vẻ lại chết người, lại còn chết một Đại Tướng quân của Tây Lương!
Mở đầu là Thái tử Bắc Ngụy sinh tử chưa rõ, sau đó lại có Đại Tướng quân Tây Lương đột tử ngay tại chỗ, lần xuân săn này sao lại bất ổn đến như vậy? Yến Hoài quay đầu lại, thấy Yến Trì đã biến mất trong đám người rồi, đang định hỏi thì Lâm Chương đã tiến đến bên cạnh Yến Hoài, "Hoàng thượng, Thế tử Điện hạ đã đi điều tra rồi."
Yến Hoài gật đầu, nhìn xung quanh 1 vòng, "Phải điều tra thật cẩn thận cho Trẫm!"
Lâm Chương đáp lời rồi lập tức lùi ra mãi bên ngoài để phân phó thuộc hạ.
Tần Hoan vốn đang túc trực bên trong lều của Thác Bạt Hoằng, lúc Viên Khánh phái người đến thì Tần Hoan không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng nghe thấy tiểu thái giám kia nói, "Cửu cô nương, Phó Tướng quân của Tây Lương đã xảy ra chuyện sắp mất mạng rồi, mời người nhanh chóng qua đó xem thử."
Tần Hoan lập tức kinh ngạc, Thác Bạt Vu ở bên cạnh cũng ngạc nhiên, "Phó Đức Thắng của Tây Lương? Sao ông ta có thể chết được?"
Tiểu thiếu gia lắc đầu rối rít, "Tiểu nhân cũng không biết, xin Cửu cô nương mau chóng đến xem!"
Thác Bạt Vu lập tức nói, "Ta đây cũng đi!"
Tần Hoan không đồng ý, "Không được, ngươi phải canh chừng trong lều, để ta đi xem!"
Trong lòng Thác Bạt Vu biết Tần Hoan muốn nàng ở đây chăm sóc Thác Bạt Hoằng nên đành không tình nguyện mà ở lại.
Lúc Tần Hoan đến quảng trường rồi thì nơi đó đã đầy ắp người vây xem, vừa nhìn thấy Tần Hoan đến đây thì Viên Khánh lập tức nói, "Hoàng thượng! Cửu cô nương đến rồi..."
Mọi người đều quay đều nhìn lại, thấy Tần Hoan mặc váy màu thiên thanh đanh bước nhanh đến đây.
Yến Hoài lên tiếng, "Cửu nha đầu, con đến xem tử..."
Tần Hoan từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh, thấy vậy liền không dám chậm trễ, thậm chí còn không hành lễ mà đi thẳng vào phía trong cùng. Tần Hoan nhìn thấy dáng vẻ Phó Đức Thắng mở to 2 tròng mắt, sau đó liếc mắt nhìn thấy vết thương trí mạng trên cổ ông ta thì trong lòng liền thấy nặng nè.
Lưu Uân thấy nàng đến đây liền gằn lên từng tiếng, "Nhanh cứu ông ấy đi, chẳng phải ngươi rất lợi hại sao..."
Tần Hoan vẫn ngồi xổm xuống bắt mạch, nhưng ngay sau đó nàng lắc đầu, "Tam Điện hạ, đã không cứu được nữa rồi."
Lưu Uân trợn trừng mắt, vốn định phát hỏa với Tần Hoan thế nhưng nhìn vào đôi mắt có chút thương xót của Tần Hoan thì hắn lại cảm thấy toàn bộ những điều muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn chỉ bảo Phó Đức Thắng đi lấy thuốc giúp hắn thôi mà! Sao có thể chứ? Sao Phó Đức Thắng có thể chết được? "Lập tức phong tỏa toàn bộ đại doanh! Tìm ra người đến hành hung!"
Yến Hoài ra lệnh một tiếng, Lâm Chương lập tức đáp lời, Yến Hoài nhìn thoáng qua những người khác, "Tất cả quay về chỗ ngồi của mình đi, dạ yến đêm nay đến đây là kết thúc!"
Nói xong ông nhìn sang Yến Triệt, "Thái tử và Thành vương cùng đi tra xét đại doanh, bắt toàn bộ người khả nghi đến đây!"
Yến Triệt và Yến Kỳ đồng thời đáp lời, rất nhanh đã dẫn người chia ra hai hướng đi điều tra.
Đám người tản ra, chỉ còn lại mình Lưu Uân ôm Phó Đức Thắng ngồi sững sờ trên đất. Yến Hoài thở dài, "Tam Điện hạ, ban nãy Phó Tướng quân vừa mới đi đâu?" Dừng một chút Yến Hoài lại nói, "Trong đại doanh đã xảy ra chuyện này, là trách nhiệm của Đại Chu chúng ta. Tam Điện hạ xin nén bi thương, việc trước mắt hiện tại chính là tìm ra ai dám hành hung."
Miệng vết thương trên cổ Phó Đức Thắng nhìn rất đáng sợ, cũng không phải do ngoài ý muốn mà gây ra. Một khi đã như vậy thì là ai dám hành hung hắn chứ?
Lưu Uân nghiến răng nhìn sang Yến Hoài, "Lần xuân săn này, ban đầu là Thái tử Bắc Ngụy, sau lại đến Đại Tướng quân của Tây Lương bọn ta, chỉ là đi săn thôi mà đã có 2 mạng người. Hoàng thượng, Đại Chu thật đúng là quá giỏi!"
Lưu Uân gặp chuyện không may nên đương nhiên Yến Hoài chẳng còn mặt mũi nào nữa. Nhưng sự tình đã đến nước này rồi, phải ổn định cục diện để bình ổn cơn giận của Lưu Uân trước đã. Yến Hoài thở dài, "Tam Điện hạ, bất luận người nào xảy ra chuyện thì đều không phải là mong muốn của Trẫm, lần này sứ thần 2 nước đến đây mà lại liên tiếp xảy ra chuyện nên chắc hẳn do người cố ý gây ra. Nếu như Tam Điện hạ xả cơn giận về phía Đại Chu thì chỉ sợ sẽ trúng kế của kẻ gian đứng sau màn giật dây. Hiện tại việc cấp bách chính là tìm ra hung thủ sát hai Phó Tướng quân mới phải."
Lưu Uân hung tợn nhìn sang Yến Hoài giây lát, tựa hồ như muốn phát hiện ra trên mặt ông có sơ hở gì không. Một lúc sau hắn mới cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt Phó Đức Thắng chết rồi mà còn không nhắm lại được, hốc mắt hắn ửng đỏ, do dự mãi mới giơ tay lên khẽ vuốt mắt xuống cho Phó Đức Thắng.
"Bệnh tim của ta tái phát, Phó Tướng quân quay về lấy thuốc cho ta, ta thấy hắn đi mãi mà không về cho nên mới định tự mình đi tìm xem. Kết quả là vừa mới đi đến đây đã nhìn thấy hắn lảo đảo nhào đến rồi."
Nói xong, thị vệ Tây Lương đã đến đỡ Lưu Uân dậy, Yến Hoài gật đầu rồi căn dặn Lâm Chương, "Tìm một cái lều lớn, thu xếp cẩn thận cho Phó Tướng quân."
Lâm Chương lập tức cho người đi thu dọn một căn lều chứa tạp vật, sau khi Phó Đức Thắng được khiêng đi thì trên mặt đất còn lưu lại vũng máu lớn. Lưu Uân nhìn nhìn, đột nhiên cả người cũng lảo đảo rồi ngất xỉu!
Lưu Uân hôn mê, đương nhiên là ai nấy đều luống cuống, đợi đến khi Ngự y nói hắn chỉ bệnh cũ tái phát thôi thì Yến Hoài mới yên tâm. Yến Hoài tự mình dẫn người đi theo đưa Lưu Uân quay về lều, lúc quay lại nhìn lên quảng trường thì đã thấy Lâm Chương đang nói gì đó với Thác Bạt Nhuệ, còn Thác Bạt Nhuệ thì lại đang tức giận.
Yến Hoài chau mày, lập tức tiến đến, "Có chuyện gì?"
Thấy Yến Hoài đến rồi, Lâm Chương lập tức nói, "Hoàng thượng, vừa rồi trong buổi yến tiệc không có ai rời khỏi cả, chỉ có mình Ngũ Điện hạ rời đi. Bọn ta hỏi Ngũ Điện hạ đi đâu thì hắn lại không nói rõ ràng."
Thác Bạt Nhuệ trợn trừng mắt, "Ta vì sao phải nói cho ngươi? Ngay cả chút tự do cá nhân ta cũng không có sao?"
Yến Hoài trầm giọng, "Ngũ Điện hạ có biết Phó Tướng quân của Tây Lương bị người ta hại chết?"
Thác Bạt Nhuệ giật mình, "Phó Đức Thắng chết rồi? Tại sao lại chết? Chẳng phải hắn vẫn đang ở yến tiệc sao?"
"Phó Tướng quân đi lấy thuốc cho Tam Hoàng tử sau đó bị người ta đâm bị thương, rất nhanh liền tắt thở rồi."
Nghe Lâm Chương nói như vậy thì lông mày Thác Bạt Nhuệ càng nhíu chặt hơn, nhất thời cũng hiểu được vì sao trong đại doanh đột nhiên bị giới nghiêm, "Ta rời khỏi chỗ này vốn là muốn đi xem Hoàng tỷ có đến hay không, vừa đi được nửa đường thì lại cảm thấy trong bụng không ổn nên mới ra nhà xí trước, sau đó lại vòng đến lều của Đại ca ta. Lúc ta đến thì Cửu cô nương đã không có ở đó, Hoàng tỷ cũng không nói gì cả mà chỉ bảo là muốn ở đó chăm sóc Đại ca. Cuối cùng ta quay lại đây..."
Vẻ mặt Lâm Chương hơi hoài nghi, còn bên này Yến Trì vừa đi theo phương hướng của Phó Đức Thắng ban nãy đã quay về.
Yến Hoài lập tức ngoắc ngoắc bảo Yến Trì tiến đến gần, sau đó ông lên tiếng, "Như thế nào rồi?"
Yến Trì gật đầu, "Tìm dọc theo vết máu, phát hiện ban nãy Phó Tướng quân đến dược phòng."
"Dược phòng?" Yến Hoài lập tức kinh ngạc, Lâm Chương cũng ngạc nhiên không thôi.
Yến Trì gật đầu, "Phải, không chỉ có như vậy, lại còn phát hiện ra được hung khí..."
Yến Hoài lập tức hỏi, "Hung khí là cái gì?"
Yến Trì quay người lại, lấy từ trong tay Bạch Phong ra một vật được bọc lại bằng vải trắng, vừa mở ra thì thấy đây chính là một cái giá cắm nến còn dính máu. Bên trên giá, ngọn nến đã bị rút mất, chỉ còn lại đoạn kim sắc nhọn ở chính giữa với vệt máu chưa khô.
Yến Hoài chau mày, "Có nghĩa là, Phó Tướng quân bị người ta tập kích ở dược phòng?"
Yến Trì gật đầu, "Phải, đúng là như vậy..."
Yến Hoài nheo mắt, "Được rồi, vụ án này cũng do con chủ quản, dạ yến hôm nay hung thủ dám hành hung người trong đại doanh, có thể thấy được hắn là kẻ cực kỳ hung ác. Trẫm đã để cho Thái tử và Thành vương cùng nhau đi điều tra quanh đại doanh rồi, chỗ này giao lại cho con và Lâm Chương, muốn đều tra thế nào cũng được. Hiện tại Tam Hoàng tử đổ bệnh, chờ hắn tỉnh lại thì ắt phải chất vấn việc này, để sớm một chút tìm ra chân tướng."
Yến Trì gật đầu rồi nói, "Con muốn nhờ Cửu cô nương đến hỗ trợ kiểm tra vết thương trên người Phó Tướng quân."
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì một cái rồi gật đầu, "Người trong đại doanh con cứ tự do điều động!"
Tần Hoan ở bên cạnh nhận lệnh, rất nhanh Yến Trì đã giao công việc trên yến tiệc lại cho Lâm Chương rồi tự mình dẫn Tần Hoan đi về lều có đặt thi thể của Phó Đức Thắng...
"Lần tìm theo vết máu đến được chỗ đầu tiên là cửa dược phòng, dạ yến hôm nay vốn là cũng có người trông coi trong dược phòng, nhưng không biết tại sao lúc bọn ta đến thì lại không thấy ai cả. Chuyện này ta đã cho người đi điều tra rồi."
"Vết máu từ bên ngoài kéo dài vào tận đằng sau cánh cửa, bên trong dược phòng có dấu vết đồ đạc được sắp xếp lại, thế nhưng cũng không thấy tranh đấu rõ ràng lắm, chỉ tìm được một giá cắm nến dính máu mà thôi."
"Nếu ta đoán không sai, giá cắm nến này chính là hung khí, chúng ta đi lục soát ở chỗ khác cũng chưa hề tìm thấy vết máu, cho nên sau khi Phó Đức Thắng bị tập kích thì đã chạy ngay đến chỗ yến tiệc rồi."
Yến Trì vừa đi vừa nói chuyện, bước chân và tốc độ rất nhanh khiến Tần Hoan gần như phải chạy theo sau.
"Không có dấu vết tranh đấu rõ ràng? Phó Tướng quân chính là Đại Tướng quân của Tây Lương, võ công cực kỳ tốt, người bình thường đừng nói là đánh chính diện mà cho dù là đánh lén cũng khó mà thành công. Vừa rồi ta chỉ quan sát sơ bộ, người có thể dùng một kích trí mạng trong khi Phó Tướng quân đã có phòng bị thì chắc chắn phải là một đại cao thủ. Nhưng trong đại doanh có người như vậy sao?"
Tần Hoan vừa nói xong thì Yến Trì lên tiếng, "Vậy nếu như trong tình huống không kịp phòng bị thì sao?"
Không có phòng bị? Tần Hoan nhìn Yến Trì, 4 mắt nhìn nhau, trong đầu Tần Hoan chợt sáng lên, nếu như là người quen thì đương nhiên sẽ không đề phòng. Phó Đức Thắng đến đại doanh này nhiều ngày, mấy nhóm tiểu binh tướng thì không nói, nhưng các tướng lĩnh có chút cấp bậc và nhóm chủ tử của các nước thì đều quen thuộc nhau cả. Chẳng lẽ chính là 1 trong số những người này?
Rất nhanh, Yến Trì và Tần Hoan cùng nhau đến lều chứa xác Phó Đức Thắng rồi.
Bên trong lều đặt 3 ngọn đèn khiến cho không gian bên trong sáng rực rỡ. Phó Đức Thắng vừa mới tắt thở, hiện tại vết thương ngay cổ vẫn còn đang chảy máu, gương mặt ông cũng không khác với người sống là bao.
Bạch Phong canh gác ở bên ngoài còn Yến Trì và Tần Hoan cùng bước vào trong. Tần Hoan tiến lên, ban đầu nghiêm trang nhìn Phó Đức Thắng giây lát, sau đó nói một câu 'Đắc tội' rồi mới tiến lên bắt đầu cởi y phục trên người ông ta ra. Yến Trì thấy thế liền lập tức tiến lên giúp đỡ, chẳng bao lâu sau thi thể Phó Đức Thắng nằm bên trên ván gỗ chỉ còn lại mỗi quần lót.
Yến Trì đưa giá cắm nến kia cho Tần Hoan xem, xem xong nàng liền bắt đầu nghiệm thi.
Nhìn lướt một vòng, trên người Phó Đức Thắng cũng không có vết thương rõ ràng ở những nơi khác, Tần Hoan liền vòng lên đầu Phó Đức Thắng, cẩn thận nhìn vết thương trên cổ, "Vết thương trên cổ bên phải nạn nhân, đâm thẳng vào huyết mạch chủ. Hung thủ phải là người cực kỳ quen thuộc với sự phân bổ của huyết mạch, kim sắt trên giá cắm nến kia vừa nhỏ vừa mảnh, vậy mà hung thủ vừa ra tay đã đâm trúng rồi."
Nói như vậy Yến Trì không khỏi nhớ dến Thác Bạt Hoằng, "Vết thương trên người Thác Bạt Hoằng cũng cực chuẩn xác."
Tần Hoan chau mày, tiếp tục nhìn, "Vết thương này rất sâu, đâm vào bên phải chứng tỏ hung thủ là người thuận tay trái..."
Trong giọng nói của Tần Hoan có chút do dự, đột nhiên nàng lại lắc đầu, "Không đúng, hung thủ không phải người thuận tay trái, do hắn tập kích ở phía sau nạn nhân cho nên miệng vết thương mới ở bên phải. Bởi vì ở phía trước cổ có một vết bị khóa họng nằm."
Tần Hoan cúi đầu, lại tỉ mỉ nhìn vết thương trên cổ Phó Đức Thắng sau đó khẳng định, "Hung thủ hẳn là đứng sau lưng nạn nhân, cùng lúc khóa họng thì dùng giá cắm nến đâm một kích trí mạng."
Lưu Uân hét lớn lên làm gián đoạn buổi dạ yến, Yến Trì là người đầu tiên phát hiện ra không đúng!
Hắn đứng dậy đột ngột, vừa nhìn sang liền phát hiện ra phương hướng của Lưu Uân nên lập tức chạy nhanh đến chỗ đó. Vừa đến nơi đã nhìn thấy Phó Đức Thắng đang chảy máu thành vũng rồi!
"Người đâu! Mau truyền ngự y..."
Yến Trì quát một tiếng chói tai, lập tức khiến cho toàn bộ quảng trường bị kinh động. Yến Hoài cho truyền ngự y rồi dẫn mọi người cùng đến phía Phó Đức Thắng. Khi vừa đến gần đã thấy Lưu Uân đang ôm Phó Đức Thắng la hét, mà Phó Đức Thắng trên miệng phu máu tươi, mặt cũng dính dầy máu. Đôi mắt Phó Đức Thắng vẫn còn mở thật to, con ngươi không hề nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào Lưu Uân, thấy vẻ mặt Lưu Uân đầy lo lắng nên hắn cũng dùng hết sức mà há to miệng.
"Là... Bắc..."
Mới nói được 2 chữ, cả người Phó Đức Thắng liền co giật một cái thật mạnh, sau đó đôi mắt kia vẫn luôn mở to nhưng con ngươi đã không còn động đậy nữa.
Lưu Uân sửng sốt, đôi mắt cũng căm hận đến mức đỏ bừng!
"Phó Đức Thắng! Phó Đức Thắng!"
Lưu Uân gầm lên 2 tiếng nhưng đôi mắt của Phó Đức Thắng kia vẫn trợn trừng ngay cả chớp cũng không, Lưu Uân không lắc Phó Đức Thắng nữa mà đưa tay lên sờ lên miệng vết thương trên cổ Phó Đức Thắng. Lưu Uân tập trung nhìn, thấy bên trái cổ Phó Đức Thắng đã máu me nhầy nhụa, thậm chí còn có một lỗ máu cực lớn, cũng chính là vết thương trí mạng trên người ông ta.
"Ngự y đến rồi! Ngự y đến rồi!"
Thị vệ ở bên ngoài hô một tiếng, người vây quanh lập tức nhường đường cho ngự y tiến vào. Nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Phó Đức Thắng, ngự y lập tức biến sắc, hốc mắt Lưu Uân đã đỏ ửng lên, hắn nhìn thấy ngự y thì lập tức hô to!
"Nhanh lên! Nhanh cứu ông ấy đi!"
Ngự y ngồi xổm xuống bên cạnh Phó Đức Thắng, ban đầu sờ sờ lên cổ tay, sau đó sờ lên mạch đập bên cổ, sau đó lập tức nhíu chặt lông mày lại. Vẻ mặt Lưu Uân hung ác, nên ngự y chỉ dám quay đầu lại nhìn về phía Yến Hoài, "Hoàng thượng, người đã đi rồi."
Lưu Uân vừa nghe thấy thế liền túm lấy cổ áo ngự y, "Ngươi mau cứu hắn cho ta! Đừng có nói cái gì mà người đã đi rồi! Ông ta là Đại Tướng quân của Tây Lương! Nếu như ông ấy chết thì ta tuyệt đối sẽ không khiến cho Đại Chu dễ chịu!"
Ngự y quỳ xuống đất với vẻ mặt trắng bệch, "Hoàng thượng, Tam Hoàng tử Điện hạ, người thật sự đã đi rồi, vết thương nặng như vậy cho dù vừa gây ra cũng rất khó cứu, hiện tại toàn bộ mạch đập đã không còn nữa nên tuyệt đối không còn hiện tượng sống!"
Lưu Uân trợn mắt lên nhìn Yến Hoài, "Cửu cô nương! Gọi Cửu cô nương của các ngươi đến đây! Chẳng phải nàng ta đã cứu được Thác Bạt Hoằng sao? Gọi nàng ta đến đây cứu Phó Đức Thắng đi! Nhanh lên..."
Yến Hoài chau mày, liếc mắt nhìn Viên Khánh một cái, Viên Khánh gật đầu rồi vội vàng đi sai người gọi Tần Hoan đến.
Ca múa bởi vì đột nhiên xảy ra biến cố cho nên đã ngừng lại, toàn bộ mọi người vây xung quanh Lưu Uân, nhìn thấy Phó Đức Thắng như vậy thì ai cũng biết hắn nhất định đã không thể cứu được nữa rồi nhưng lại không đành lòng mà nói thẳng ra. Yến Hoài nhíu chặt mày lại, sự tức giận tràn ngập ra đáy mắt, tối nay vốn là đại yến, nhưng không ai ngờ được rằng đang vui vẻ lại chết người, lại còn chết một Đại Tướng quân của Tây Lương!
Mở đầu là Thái tử Bắc Ngụy sinh tử chưa rõ, sau đó lại có Đại Tướng quân Tây Lương đột tử ngay tại chỗ, lần xuân săn này sao lại bất ổn đến như vậy? Yến Hoài quay đầu lại, thấy Yến Trì đã biến mất trong đám người rồi, đang định hỏi thì Lâm Chương đã tiến đến bên cạnh Yến Hoài, "Hoàng thượng, Thế tử Điện hạ đã đi điều tra rồi."
Yến Hoài gật đầu, nhìn xung quanh 1 vòng, "Phải điều tra thật cẩn thận cho Trẫm!"
Lâm Chương đáp lời rồi lập tức lùi ra mãi bên ngoài để phân phó thuộc hạ.
Tần Hoan vốn đang túc trực bên trong lều của Thác Bạt Hoằng, lúc Viên Khánh phái người đến thì Tần Hoan không hề biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng nghe thấy tiểu thái giám kia nói, "Cửu cô nương, Phó Tướng quân của Tây Lương đã xảy ra chuyện sắp mất mạng rồi, mời người nhanh chóng qua đó xem thử."
Tần Hoan lập tức kinh ngạc, Thác Bạt Vu ở bên cạnh cũng ngạc nhiên, "Phó Đức Thắng của Tây Lương? Sao ông ta có thể chết được?"
Tiểu thiếu gia lắc đầu rối rít, "Tiểu nhân cũng không biết, xin Cửu cô nương mau chóng đến xem!"
Thác Bạt Vu lập tức nói, "Ta đây cũng đi!"
Tần Hoan không đồng ý, "Không được, ngươi phải canh chừng trong lều, để ta đi xem!"
Trong lòng Thác Bạt Vu biết Tần Hoan muốn nàng ở đây chăm sóc Thác Bạt Hoằng nên đành không tình nguyện mà ở lại.
Lúc Tần Hoan đến quảng trường rồi thì nơi đó đã đầy ắp người vây xem, vừa nhìn thấy Tần Hoan đến đây thì Viên Khánh lập tức nói, "Hoàng thượng! Cửu cô nương đến rồi..."
Mọi người đều quay đều nhìn lại, thấy Tần Hoan mặc váy màu thiên thanh đanh bước nhanh đến đây.
Yến Hoài lên tiếng, "Cửu nha đầu, con đến xem tử..."
Tần Hoan từ xa đã ngửi thấy mùi máu tanh, thấy vậy liền không dám chậm trễ, thậm chí còn không hành lễ mà đi thẳng vào phía trong cùng. Tần Hoan nhìn thấy dáng vẻ Phó Đức Thắng mở to 2 tròng mắt, sau đó liếc mắt nhìn thấy vết thương trí mạng trên cổ ông ta thì trong lòng liền thấy nặng nè.
Lưu Uân thấy nàng đến đây liền gằn lên từng tiếng, "Nhanh cứu ông ấy đi, chẳng phải ngươi rất lợi hại sao..."
Tần Hoan vẫn ngồi xổm xuống bắt mạch, nhưng ngay sau đó nàng lắc đầu, "Tam Điện hạ, đã không cứu được nữa rồi."
Lưu Uân trợn trừng mắt, vốn định phát hỏa với Tần Hoan thế nhưng nhìn vào đôi mắt có chút thương xót của Tần Hoan thì hắn lại cảm thấy toàn bộ những điều muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng. Hắn chỉ bảo Phó Đức Thắng đi lấy thuốc giúp hắn thôi mà! Sao có thể chứ? Sao Phó Đức Thắng có thể chết được? "Lập tức phong tỏa toàn bộ đại doanh! Tìm ra người đến hành hung!"
Yến Hoài ra lệnh một tiếng, Lâm Chương lập tức đáp lời, Yến Hoài nhìn thoáng qua những người khác, "Tất cả quay về chỗ ngồi của mình đi, dạ yến đêm nay đến đây là kết thúc!"
Nói xong ông nhìn sang Yến Triệt, "Thái tử và Thành vương cùng đi tra xét đại doanh, bắt toàn bộ người khả nghi đến đây!"
Yến Triệt và Yến Kỳ đồng thời đáp lời, rất nhanh đã dẫn người chia ra hai hướng đi điều tra.
Đám người tản ra, chỉ còn lại mình Lưu Uân ôm Phó Đức Thắng ngồi sững sờ trên đất. Yến Hoài thở dài, "Tam Điện hạ, ban nãy Phó Tướng quân vừa mới đi đâu?" Dừng một chút Yến Hoài lại nói, "Trong đại doanh đã xảy ra chuyện này, là trách nhiệm của Đại Chu chúng ta. Tam Điện hạ xin nén bi thương, việc trước mắt hiện tại chính là tìm ra ai dám hành hung."
Miệng vết thương trên cổ Phó Đức Thắng nhìn rất đáng sợ, cũng không phải do ngoài ý muốn mà gây ra. Một khi đã như vậy thì là ai dám hành hung hắn chứ?
Lưu Uân nghiến răng nhìn sang Yến Hoài, "Lần xuân săn này, ban đầu là Thái tử Bắc Ngụy, sau lại đến Đại Tướng quân của Tây Lương bọn ta, chỉ là đi săn thôi mà đã có 2 mạng người. Hoàng thượng, Đại Chu thật đúng là quá giỏi!"
Lưu Uân gặp chuyện không may nên đương nhiên Yến Hoài chẳng còn mặt mũi nào nữa. Nhưng sự tình đã đến nước này rồi, phải ổn định cục diện để bình ổn cơn giận của Lưu Uân trước đã. Yến Hoài thở dài, "Tam Điện hạ, bất luận người nào xảy ra chuyện thì đều không phải là mong muốn của Trẫm, lần này sứ thần 2 nước đến đây mà lại liên tiếp xảy ra chuyện nên chắc hẳn do người cố ý gây ra. Nếu như Tam Điện hạ xả cơn giận về phía Đại Chu thì chỉ sợ sẽ trúng kế của kẻ gian đứng sau màn giật dây. Hiện tại việc cấp bách chính là tìm ra hung thủ sát hai Phó Tướng quân mới phải."
Lưu Uân hung tợn nhìn sang Yến Hoài giây lát, tựa hồ như muốn phát hiện ra trên mặt ông có sơ hở gì không. Một lúc sau hắn mới cúi đầu xuống nhìn vào đôi mắt Phó Đức Thắng chết rồi mà còn không nhắm lại được, hốc mắt hắn ửng đỏ, do dự mãi mới giơ tay lên khẽ vuốt mắt xuống cho Phó Đức Thắng.
"Bệnh tim của ta tái phát, Phó Tướng quân quay về lấy thuốc cho ta, ta thấy hắn đi mãi mà không về cho nên mới định tự mình đi tìm xem. Kết quả là vừa mới đi đến đây đã nhìn thấy hắn lảo đảo nhào đến rồi."
Nói xong, thị vệ Tây Lương đã đến đỡ Lưu Uân dậy, Yến Hoài gật đầu rồi căn dặn Lâm Chương, "Tìm một cái lều lớn, thu xếp cẩn thận cho Phó Tướng quân."
Lâm Chương lập tức cho người đi thu dọn một căn lều chứa tạp vật, sau khi Phó Đức Thắng được khiêng đi thì trên mặt đất còn lưu lại vũng máu lớn. Lưu Uân nhìn nhìn, đột nhiên cả người cũng lảo đảo rồi ngất xỉu!
Lưu Uân hôn mê, đương nhiên là ai nấy đều luống cuống, đợi đến khi Ngự y nói hắn chỉ bệnh cũ tái phát thôi thì Yến Hoài mới yên tâm. Yến Hoài tự mình dẫn người đi theo đưa Lưu Uân quay về lều, lúc quay lại nhìn lên quảng trường thì đã thấy Lâm Chương đang nói gì đó với Thác Bạt Nhuệ, còn Thác Bạt Nhuệ thì lại đang tức giận.
Yến Hoài chau mày, lập tức tiến đến, "Có chuyện gì?"
Thấy Yến Hoài đến rồi, Lâm Chương lập tức nói, "Hoàng thượng, vừa rồi trong buổi yến tiệc không có ai rời khỏi cả, chỉ có mình Ngũ Điện hạ rời đi. Bọn ta hỏi Ngũ Điện hạ đi đâu thì hắn lại không nói rõ ràng."
Thác Bạt Nhuệ trợn trừng mắt, "Ta vì sao phải nói cho ngươi? Ngay cả chút tự do cá nhân ta cũng không có sao?"
Yến Hoài trầm giọng, "Ngũ Điện hạ có biết Phó Tướng quân của Tây Lương bị người ta hại chết?"
Thác Bạt Nhuệ giật mình, "Phó Đức Thắng chết rồi? Tại sao lại chết? Chẳng phải hắn vẫn đang ở yến tiệc sao?"
"Phó Tướng quân đi lấy thuốc cho Tam Hoàng tử sau đó bị người ta đâm bị thương, rất nhanh liền tắt thở rồi."
Nghe Lâm Chương nói như vậy thì lông mày Thác Bạt Nhuệ càng nhíu chặt hơn, nhất thời cũng hiểu được vì sao trong đại doanh đột nhiên bị giới nghiêm, "Ta rời khỏi chỗ này vốn là muốn đi xem Hoàng tỷ có đến hay không, vừa đi được nửa đường thì lại cảm thấy trong bụng không ổn nên mới ra nhà xí trước, sau đó lại vòng đến lều của Đại ca ta. Lúc ta đến thì Cửu cô nương đã không có ở đó, Hoàng tỷ cũng không nói gì cả mà chỉ bảo là muốn ở đó chăm sóc Đại ca. Cuối cùng ta quay lại đây..."
Vẻ mặt Lâm Chương hơi hoài nghi, còn bên này Yến Trì vừa đi theo phương hướng của Phó Đức Thắng ban nãy đã quay về.
Yến Hoài lập tức ngoắc ngoắc bảo Yến Trì tiến đến gần, sau đó ông lên tiếng, "Như thế nào rồi?"
Yến Trì gật đầu, "Tìm dọc theo vết máu, phát hiện ban nãy Phó Tướng quân đến dược phòng."
"Dược phòng?" Yến Hoài lập tức kinh ngạc, Lâm Chương cũng ngạc nhiên không thôi.
Yến Trì gật đầu, "Phải, không chỉ có như vậy, lại còn phát hiện ra được hung khí..."
Yến Hoài lập tức hỏi, "Hung khí là cái gì?"
Yến Trì quay người lại, lấy từ trong tay Bạch Phong ra một vật được bọc lại bằng vải trắng, vừa mở ra thì thấy đây chính là một cái giá cắm nến còn dính máu. Bên trên giá, ngọn nến đã bị rút mất, chỉ còn lại đoạn kim sắc nhọn ở chính giữa với vệt máu chưa khô.
Yến Hoài chau mày, "Có nghĩa là, Phó Tướng quân bị người ta tập kích ở dược phòng?"
Yến Trì gật đầu, "Phải, đúng là như vậy..."
Yến Hoài nheo mắt, "Được rồi, vụ án này cũng do con chủ quản, dạ yến hôm nay hung thủ dám hành hung người trong đại doanh, có thể thấy được hắn là kẻ cực kỳ hung ác. Trẫm đã để cho Thái tử và Thành vương cùng nhau đi điều tra quanh đại doanh rồi, chỗ này giao lại cho con và Lâm Chương, muốn đều tra thế nào cũng được. Hiện tại Tam Hoàng tử đổ bệnh, chờ hắn tỉnh lại thì ắt phải chất vấn việc này, để sớm một chút tìm ra chân tướng."
Yến Trì gật đầu rồi nói, "Con muốn nhờ Cửu cô nương đến hỗ trợ kiểm tra vết thương trên người Phó Tướng quân."
Yến Hoài liếc nhìn Yến Trì một cái rồi gật đầu, "Người trong đại doanh con cứ tự do điều động!"
Tần Hoan ở bên cạnh nhận lệnh, rất nhanh Yến Trì đã giao công việc trên yến tiệc lại cho Lâm Chương rồi tự mình dẫn Tần Hoan đi về lều có đặt thi thể của Phó Đức Thắng...
"Lần tìm theo vết máu đến được chỗ đầu tiên là cửa dược phòng, dạ yến hôm nay vốn là cũng có người trông coi trong dược phòng, nhưng không biết tại sao lúc bọn ta đến thì lại không thấy ai cả. Chuyện này ta đã cho người đi điều tra rồi."
"Vết máu từ bên ngoài kéo dài vào tận đằng sau cánh cửa, bên trong dược phòng có dấu vết đồ đạc được sắp xếp lại, thế nhưng cũng không thấy tranh đấu rõ ràng lắm, chỉ tìm được một giá cắm nến dính máu mà thôi."
"Nếu ta đoán không sai, giá cắm nến này chính là hung khí, chúng ta đi lục soát ở chỗ khác cũng chưa hề tìm thấy vết máu, cho nên sau khi Phó Đức Thắng bị tập kích thì đã chạy ngay đến chỗ yến tiệc rồi."
Yến Trì vừa đi vừa nói chuyện, bước chân và tốc độ rất nhanh khiến Tần Hoan gần như phải chạy theo sau.
"Không có dấu vết tranh đấu rõ ràng? Phó Tướng quân chính là Đại Tướng quân của Tây Lương, võ công cực kỳ tốt, người bình thường đừng nói là đánh chính diện mà cho dù là đánh lén cũng khó mà thành công. Vừa rồi ta chỉ quan sát sơ bộ, người có thể dùng một kích trí mạng trong khi Phó Tướng quân đã có phòng bị thì chắc chắn phải là một đại cao thủ. Nhưng trong đại doanh có người như vậy sao?"
Tần Hoan vừa nói xong thì Yến Trì lên tiếng, "Vậy nếu như trong tình huống không kịp phòng bị thì sao?"
Không có phòng bị? Tần Hoan nhìn Yến Trì, 4 mắt nhìn nhau, trong đầu Tần Hoan chợt sáng lên, nếu như là người quen thì đương nhiên sẽ không đề phòng. Phó Đức Thắng đến đại doanh này nhiều ngày, mấy nhóm tiểu binh tướng thì không nói, nhưng các tướng lĩnh có chút cấp bậc và nhóm chủ tử của các nước thì đều quen thuộc nhau cả. Chẳng lẽ chính là 1 trong số những người này?
Rất nhanh, Yến Trì và Tần Hoan cùng nhau đến lều chứa xác Phó Đức Thắng rồi.
Bên trong lều đặt 3 ngọn đèn khiến cho không gian bên trong sáng rực rỡ. Phó Đức Thắng vừa mới tắt thở, hiện tại vết thương ngay cổ vẫn còn đang chảy máu, gương mặt ông cũng không khác với người sống là bao.
Bạch Phong canh gác ở bên ngoài còn Yến Trì và Tần Hoan cùng bước vào trong. Tần Hoan tiến lên, ban đầu nghiêm trang nhìn Phó Đức Thắng giây lát, sau đó nói một câu 'Đắc tội' rồi mới tiến lên bắt đầu cởi y phục trên người ông ta ra. Yến Trì thấy thế liền lập tức tiến lên giúp đỡ, chẳng bao lâu sau thi thể Phó Đức Thắng nằm bên trên ván gỗ chỉ còn lại mỗi quần lót.
Yến Trì đưa giá cắm nến kia cho Tần Hoan xem, xem xong nàng liền bắt đầu nghiệm thi.
Nhìn lướt một vòng, trên người Phó Đức Thắng cũng không có vết thương rõ ràng ở những nơi khác, Tần Hoan liền vòng lên đầu Phó Đức Thắng, cẩn thận nhìn vết thương trên cổ, "Vết thương trên cổ bên phải nạn nhân, đâm thẳng vào huyết mạch chủ. Hung thủ phải là người cực kỳ quen thuộc với sự phân bổ của huyết mạch, kim sắt trên giá cắm nến kia vừa nhỏ vừa mảnh, vậy mà hung thủ vừa ra tay đã đâm trúng rồi."
Nói như vậy Yến Trì không khỏi nhớ dến Thác Bạt Hoằng, "Vết thương trên người Thác Bạt Hoằng cũng cực chuẩn xác."
Tần Hoan chau mày, tiếp tục nhìn, "Vết thương này rất sâu, đâm vào bên phải chứng tỏ hung thủ là người thuận tay trái..."
Trong giọng nói của Tần Hoan có chút do dự, đột nhiên nàng lại lắc đầu, "Không đúng, hung thủ không phải người thuận tay trái, do hắn tập kích ở phía sau nạn nhân cho nên miệng vết thương mới ở bên phải. Bởi vì ở phía trước cổ có một vết bị khóa họng nằm."
Tần Hoan cúi đầu, lại tỉ mỉ nhìn vết thương trên cổ Phó Đức Thắng sau đó khẳng định, "Hung thủ hẳn là đứng sau lưng nạn nhân, cùng lúc khóa họng thì dùng giá cắm nến đâm một kích trí mạng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương