Tần Hoan nhớ rõ buổi cung yến lễ Hàn thực, lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Uân thì đại khái vẻ mặt hắn hơi trắng, nàng chỉ có chút ý nghĩ nghi ngờ thân thể hắn không khỏe, vậy mà không ngờ tới hắn thậm chí còn bị bệnh tim.
Đi ra khỏi lều nghị sự, Tần Hoan nhíu chặt mày lại, cho dù Lưu Uân vì để giấu diếm chân tướng nên ngay cả buổi đi săn cũng tham gia, nhưng người bị bệnh tim nhất định là không thể tập võ, bắn cung cũng vậy. Cho dù Lưu Uân có thể bắn cung, nhưng đúng như Yến Trì nói, với độ chính xác và lực đạo của hắn thì rất khó có thể bắn trúng ngực Thác Bạt Hoằng không nghiêng không lệch như vậy, chưa kể tên còn cắm vào rất sâu.
Nếu không phải Lưu Uân thì có thể là ai? Chẳng lẽ quả nhiên là nội đấu của Hoàng thất Bắc Ngụy? Nghĩ đến đây trong đầu Tần Hoan lại thoáng hiện lên gương mặt của Thác Bạt Nhuệ. Thác Bạt Nhuệ tuổi trẻ kiêu ngạo càng khiến người ta không vừa mắt hơn cả Thác Bạt Vu. Mẫu thân của hắn là Quý phi được sủng ái nhất, nhà ngoại hắn thế lực cũng lớn, bởi vậy chắc chắn hắn không thể nào không có dã tâm được. Nhưng liệu có thể là hắn hay không...
Tần Hoan nghĩ đến đây thì lập tức đi về phía lều của Thác Bạt Hoằng, mới vừa đến cửa thì đã thấy Thác Bạt Nhuệ đứng ở bên ngoài, mà trong đám thị vệ lại có thêm 2 người của Bắc Ngụy nữa, một người trong số đó là Từ Thường hôm trước đại diện cho Bắc Ngụy diễn võ. Thác Bạt Nhuệ nhìn ngó vào bên trong lều, nhưng do có thị vệ canh ở bên ngoài nên hắn không thể vào được.
Tần Hoan tên đến phía trước, "Ngũ Hoàng tử Điện hạ..."
Thác Bạt Nhuệ quay đầu lại, liếc nhìn một cái liền thấy Tần Hoan nên liền chắp tay về phía nàng, "Cửu cô nương, ngươi đã cứu Đại ca ta, đa tạ ngươi."
Tần Hoan quan sát Thác Bạt Nhuệ giây lát, nghiêng người tránh khỏi lễ của hắn rồi nói, "Ta cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi, hiện tại Thái tử Điện hạ vẫn đang cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng có thể tỉnh lại hay không thì vẫn phải xem ý trời."
Đôi tay Thác Bạt Nhuệ phất phất áo bào, "Ta không thể vào thăm Đại ca sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Hiện tại Thái tử Điện hạ không thể bị người khác quấy rầy, không thể ra gió, vẫn xin Ngũ Hoàng tử lượng thứ."
Thác Bạt Nhuệ quay sang nhìn thoáng qua thị vệ sâm nghiêm, "Nên như vậy, nên như vậy, hiện tại còn chưa điều tra ra hung thủ, nên phải bảo vệ Đại ca ta chặt chẽ mới được. Nếu không thì có khi hung thủ còn đến đây lấy mạng của Đại ca ta!"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như thế, Ngũ Hoàng tử Điện hạ hiểu được là tốt rồi."
Thác Bạt Nhuệ cũng đi lên Nguy sơn cùng với Yến Trì 2 ngày 1 đêm, hiện tại vẻ mặt hắn vẫn có chút uể oải. Tần Hoan nhìn sắc mặt hắn thì cũng không phân biệt được hắn quan tâm Thác Bạt Hoằng hay lại có tính toán gì khác. Nói thêm mấy câu nữa Thác Bạt Nhuệ mới cáo từ, Tần Hoan đứng đó một lúc sau đó mới đi vào trong lều của Thác Bạt Hoằng.
Bên trong lều, Thác Bạt Vu lại có mặt ở đây. Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Công chúa, ban nãy Ngũ Hoàng tử Điện hạ ở bên ngoài."
Thác Bạt Vu quay người lại, "Ta nghe thấy rồi, mấy người Từ Thường là do ta an bài..."
Trên mặt nàng ra vẻ muốn nói lại thôi, Tần Hoan nghe xong đột nhiên lại thấy khác thường liền hỏi, "Vậy vì sao ban nãy Công chúa không đi ra?"
Thác Bạt Vu nhìn thẳng vào Tần Hoan, "Ta cảm thấy ngươi nói có lý, chuyện Lưu Uân bị bệnh ta đã biết rõ, hắn không phải hung thủ hại Đại ca ta đúng không?"
Tần Hoan chỉ biết gật đầu, "Tam Hoàng tử đúng là bị bệnh đau tim, lại còn là bệnh cũ lâu năm, theo lý mà nói thì hắn không thể bắn Thái tử Thác Bạt bị thương được..."
Thác Bạt Vu cười lạnh, "Không ngờ tên Lưu Uân lại là một con ma bệnh, vậy mà giả vờ cũng giỏi lắm, mục đích của hắn là để lừa gạt Hoàng đế và Hoàng hậu gả Ngũ Công chúa cho hắn chứ gì!" Nói đến đây giọng của Thác Bạt Vu lại trầm xuống, "Nếu như không phải Lưu Uân thì chắc là không liên quan gì đến Tây Lương rồi! Nếu đã không liên quan đến Tây Lương, Đại Chu chắc chắn không thể nào, vậy thì liệu có phải chính là chuyện nhà của Bắc Ngụy hay không?"
Tần Hoan mím môi rồi gật đầu, "Có khả năng này."
Nói đến đây, vẻ mặt Thác Bạt Vu liền lạnh xuống, "Thái tử ca ca ở Bắc Ngụy chính là được đề nghị lập thành Thái tử, cho dù các huynh đệ khác có được sủng ái hơn nữa thì tuyệt đối sẽ không thể thay đổi được gì. Cho nên mới thừa dịp Thái tử ca ca đi sứ đến Đại Chu nên mới hãm hại Thái tử ca ca sao?"
Trong mắt Thác Bạt Vu tràn ngập vẻ sắc lạnh, "Nếu là như vậy, ta nhất định phải tìm ra bằng được tên hung thủ này!"
Sau khi Thác Bạt Vu nghĩ đến khả năng này thì vẻ mặt liền không tốt lắm, trong lòng Tần Hoan cũng khẽ thở dài nhưng cũng không khuyên nhủ gì. Hai người chờ đến khi bầu trời tối đen thì mới trước sau rời đi, trong lều tạm thời giao cho Viện chính Đại nhân thay phiên canh giữ.
Còn bên phía Yến Trì, hắn đang tiếp tục thẩm vấn những người khác cùng với Triệu Vũ, bọn họ đều là con cháu quý tộc của Đại Chu cho nên có thẩm vấn thế nào cũng đều không hỏi ra được gì. Mà bọn họ lại không hề có động cơ hại người cho nên lần thẩm vấn này phải ngừng lại. Bên trong lều nghị sự, Triệu Vũ mặt ủ mày ê nói, "Thẩm vấn không hề có tiến triển gì, chỉ là ngoại trừ được Lưu Uân mà thôi. Cứ thế này thì phải đợi đến lúc nào mới có thể tìm ra được manh mối hữu dụng..."
Còn bên này Lâm Chương lên tiếng, "Đã kiểm tra bên phía quân khí, tên của mọi người đều có số lượng nhất định, chắc chắn không hề thừa hay thiếu một cây nào. Cho nên mũi tên bắn trúng Thái tử Thác Bạt chỉ có thể là tên của chính bọn họ."
Triệu Vũ lại nói, "Có khả năng là tên mà mấy người Thái tử Thác Bạt bắn ra nhưng không nhặt về, sau đó bị người khác lấy được không?"
Lâm Chương nói, "Trên Nguy sơn rừng cây rậm rạp, hôm đó rất đông người cho nên tình huống cũng là thiên biến vạn hóa. Chuyện ngươi nói cũng không phải là không thể thế nhưng nếu là vậy thì tình hình lại càng phức tạp hơn nhiều rồi."
Bọn họ dẫn theo vài trăm nhân mã lên núi lần nữa, dùng 2 ngày 1 đên mới đại khái hiểu được con đường đi săn của từng tiểu đội. Mà nếu có người thật sự nói dối để giấu diếm bọn họ thì nhất định sẽ gây ra không ít sai sót, nhưng bọn họ lại không thể dẫn người lên núi lần nữa. Nhiều người nhiều miệng, ai mới nói thật còn ai nói dối chứ?
Những tuyến đường này rắc rối phức tạp giống hệt như mắt võng vậy, chỉ cần trong đó có một nút thắt sai lần thì cũng sẽ dẫn đến biến hóa phức tạp. Muốn tiếp tục huy động nhân mã để điều tra theo kiểu này thì đúng là lao tâm lao lực nhưng hiệu quả đạt được rất nhỏ.
Yến Trì chau mày, "Hiện tại theo dõi những người tình nghi này, còn những cái khác thì cứ từ từ."
Yến Trì không nói gì nhiều mà chỉ quẳng xuống một câu như vậy rồi đi ra ngoài, Lâm Chương liếc nhìn Triệu Vũ, cả 2 đều chẳng tìm ra được chút manh mối nào. Còn bên này, Yến Trì ra khỏi lều liền lập tức quay về lề của mình, một lát sau Bạch Phong thoắt vụt ra khỏi lều, chẳng bao lâu đã đến trước lều của Thái hậu, hắn khẽ nói với Bạch Anh câu gì đó rồi rất nhanh đã lại rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan vừa vào lều của Thác Bạt Hoằng liền tiếp tục thỉnh mạch cho hắn, một lát sau vẻ mặt Tần Hoan sáng lên, ba vị ngự y đứng cạnh thấy thế vội hỏi, "Cửu cô nương, thế nào rồi?"
Tần Hoan gật đầu, "Mạch tượng đã khỏe lên đôi chút rồi."
Nói xong Tần Hoan lại vội vàng kiểm tra miệng vết thương, quả nhiên đã khép lại đôi chút rồi.
Tần Hoan lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra thuốc ta mới đổi có tác dụng rồi!"
Ba vị ngự y cùng nhau vui vẻ, tuy lần này người cứu được Thác Bạt Hoằng là Tần Hoan, nhưng Thác Bạt Hoằng tốt lên không chỉ có lợi cho mối bang giao giữa Bắc Ngụy và Đại Chu, mà ba người bọn họ cũng sẽ được ban thưởng. Tần Hoan cũng thả lỏng tinh thần, trước tiên mời ba người quay về nghỉ ngơi, rồi lại sai người đi báo cho Thác Bạt Vu biết, rất nhanh Thác Bạt Vu đã chạy đến đây!
"Thái tử ca ca thật sự đã có chuyển biến tốt sao?"
Tần Hoan cười, "Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi sao?"
Trên mạt Thác Bạt Vu tràn đầy vui mừng, nàng tiến lên nắm lấy tay Thác Bạt Hoằng, nhưng còn chưa nói được mấy câu thì Thác Bạt Nhuệ đã đến trước lều, "Từ Thường, Đại ca tốt lên rồi?"
Từ Thường cung kính nói, "Ngũ Điện hạ, nghe lời của Cửu cô nương thì có vẻ như là ý này!"
Nụ cười trên mặt Thác Bạt Nhuệ ngày một sâu, "Vậy thật sự là quá tốt!"
Nói đến đây, màn cửa được kéo lên, là Thác Bạt Vu đi ra ngoài. Vẻ vui mừng trên mặt Thác Bạt Vu cũng không phải là giả, "Ngũ Hoàng đệ! Thái tử ca ca đã có chuyển biến tốt, nếu cứ thế này thì không đến mấy ngày nữa là có thể tỉnh lại rồi!"
Thác Bạt Nhuệ nhón chân lên nhìn vào bên trong, "Tốt quá rồi tốt quá rồi! Đáng tiếc là ta không thể vào trong thăm Đại ca! Hoàng tỷ, mấy hôm nay đều phải nhờ vào tỷ chăm sóc Đại ca rồi! Đợi đến lúc Đại ca tỉnh lại thì lập tức biết được hung thủ là ai ngay!"
Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Nhuệ, nghe vậy đành phải cười rồi gật đầu, "Đệ yên tâm, mấy hôm nay đệ cũng phải chú ý động tĩnh bên ngoài một chút để bắt được hung thủ sớm hơn, như vậy thì đối với Thái tử ca ca mới là có lợi mà không hại gì!"
Thác Bạt Nhuệ gật đầu, "Đương nhiên rồi!"
Thác Bạt Vu cũng hài lòng gật đầu, "Nói việc này với những người khác đi, để cho bọn họ được yên tâm."
Cùng đi theo đến đại doanh còn có mấy vị sứ thần của Bắc Ngụy, bọn họ là những lão thần của Lễ bộ, rất ủng hộ Thác Bạt Hoằng. Thác Bạt Nhuệ lập tức gật đầu sau đó tự mình đi truyền lời.
Thấy Thác Bạt Nhuệ rời đi, Thác Bạt Vu vẫn đứng ở đó một lúc, "Bệnh tình của Thái tử Điện hạ chuyển biến tốt đẹp, mấy hôm nay tuyệt đối không thể tùy tiện cho bất cứ kẻ nào vào trong lều. Thuốc mang đến cũng không thể nào qua loa, người lạ mang đến tuyệt đối không thể đưa vào."
Mấy người Từ Thường lập tức đáp lời, Thác Bạt Vu gật đầu sau đó mới đi vào bên trong.
Vào trong rồi Tần Hoan mới hỏi, "Thấy thế nào?"
Thác Bạt Vu nhăn nhó, "Cũng chẳng nhìn ra được cái gì, ta cảm thấy hắn thật sự quan tâm đến Đại ca."
Tần Hoan lại nói, "Hai hôm nay, trong lều này chỉ có 2 người ta và ngưoi trông coi, con 3 vị ngự y kia ta sẽ nói bọn họ không cần phải đến hỗ trợ nữa. Như vậy để đề phòng có kẻ thừa cơ rối loạn mà hành hung."
Đương nhiên Thác Bạt Vu đồng ý, chuyện này nàng vốn đã treo trong lòng nhiều ngày, hiện tại rốt cuộc cũng thấy được hy vọng nên chắc chắn phải cẩn thận hơn. Mặc dù ngoài trời mưa đã ngừng rơi nhưng bên trong lều Thác Bạt Hoằng vẫn ẩm ướt, Tần Hoan sai người mang lò lửa nhỏ đến đặt bên trong, sau đó lại dùng giấm trắng cùng rượu nóng vẩy ra khắp trong ngoài lều. Sắp xếp mọi thứ chu toàn xong, chỉ chờ đến khi Thác Bạt Hoằng tỉnh lại.
Yến Hoài không ngờ được nhanh như vậy mà Thác Bạt Hoằng đã có chuyển biến tốt, cho nên tối đó liền hạ lệnh cho quần thần tham dự đại yến. Bởi vì chuyện của Thác Bạt Hoằng khiến cho đại săn bị gián đoạn, không chỉ có như vậy, không khí trong cả đại doanh đều nặng nề mất mấy ngày rồi. Hiện tại Thác Bạt Hoằng đã tốt lên, mặc dù còn chưa bắt được hung thủ nhưng chỉ cần người không sao thì cũng coi như tầng sương mù che phủ đại doanh này cũng đã tiêu tán đi rồi!
Ban đêm, bên trên quảng trường đại doanh lại đốt lửa trại cháy hừng hực sáng như ban ngày. Yến Hoài dẫn theo Thái hậu, Triệu Thục Hoa cùng với toàn bộ chủ tử hậu cung đều ngồi trên chủ vị, bên dưới ngoại trừ Yến Trì, Yến Triệt và mấy con cháu Hoàng tộc thì toàn bộ nữ quyến cũng đều tham dự. Khắp quảng trường rộng lớn, từng bàn từng bàn tiệc được kê lên, trên đài cao ở chính giữa cũng có ca múa đàn hát vui vẻ.
Đây là dạ yến quy mô lớn nhất kể từ hôm đi săn đến nay, ngay cả Tần Sương và Tần Tương đều được đến tham dự. Cũng bởi vì Tần Thuật là Trung Dũng hầu, Tần Triều Vũ là Thái tử phi tương lai cho nên chỗ ngồi cũng cực kỳ gần phía trước. Tần Tương và Tần Sương kích động không thôi, đây là khoảnh khắc 2 nàng tiếp xúc gần gũi nhất với những quý tộc Hoàng gia này.
"Sao lại không thấy Cửu muội muội?"
Tần Sương nhìn một vòng cũng không thấy Tần Hoan đâu nên cảm thấy hơi ngạc nhiên, còn Tần Tương lại khẽ nói, "Nghe nói muội ấy vẫn phải canh giữ ở bên cạnh Thái tử Thác Bạt, không thể tách rời ra. Thái hậu cũng không bảo muội ấy đi theo."
Tần Sương thè lưỡi, "Cửu muội muội thật sự quá lợi hại rồi! Cứu Thái hậu, lần này lại cứu Thái tử Thác Bạt! Sau này Cửu muội muội chính là một đại ân nhân của Thái tử Thác Bạt, mà hắn chính là Hoàng đến tương lai của Bắc Ngụy đó!"
Tần Tương nghe thế thì chỉ cười cười mà không nói chuyện, chỉ nhìn lên phía chủ vị trên kia.
Yến Hoài là bậc Đế vương thì sự uy nghi đương nhiên không cần phải bàn, còn đám Yến Triệt, Yến Kỳ bên cạnh cũng là nhân tài trong đám đông. Tần Tương đã đến kinh thành nhiều ngày, đây là lần đầu tiên nàng biết được dạ yến Hoàng gia lại long trọng, xa hoa lãng phí hưởng lạc đến bậc này, một người dân tầm thường thì sao có thể tưởng tượng ra được?
Trời cao đất rộng, lại có ca múa cung đình làm bạn, yến hội vừa tự do vừa xa hoa bậc này khiến cho cả đời này Tần Tương sẽ không quên được. Nhưng nàng còn có thể tham gia lần thứ 2 sao?
Đáp án gần như là không thể, bởi vì nàng vừa đảo mắt lại thấy được Tiết Thanh Sơn đang phụ trách canh gác!
Bóng đêm thâm trầm, ngoại trừ quảng trường sáng trưng thì những lều trại ở xung quanh đều chìm trong bóng tối. Chẳng bao lâu nữa Tần Tương cũng trở thành một người đắm mình vào bóng tối rồi, còn hôm nay, nàng vẫn là khách quý của nơi tỏa sáng rực rỡ này!
Ngẩng đầu lên, Tần Tương ngồi thẳng lên rồi nở nụ cười.
Lưu Uân bị ngất xỉu sớm đã tỉnh lại, biết được chuyện bản thân bị mắc bệnh đau tim đã bại lộ cho nên đương nhiên hắn hiểu được chuyện cầu thú Ngũ Công chúa đã là vô vọng. Sau khi chán nản thất vọng, hắn đối với Yến Trì vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, thấy bản thân đã khỏe lại rồi nên tối nay cũng tham gia dạ yến. Bình thường lúc nào hắn cũng lấy lòng Ngũ Công chúa, nhưng tối nay Tiểu Lam ngửi thấy mùi mà chạy đến bên cạnh hắn cũng không thèm để ý.
"Tiểu Lam!" Yến Trăn chạy nhanh đến, nhanh tay bế Tiểu Lam lên, nàng nhìn thấy vẻ mặt Lưu Uân vẫn còn tái nhợt liền hỏi, "Thân thể Tam Hoàng tử thế nào rồi? Nhóc con này không biết có phải nhớ chủ cũ hay không mà mấy hôm nay lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài."
Không phải Tiểu Lam còn nhớ chủ cũ, là hắn phái người bôi mùi hương dẫn đường dụ Tiểu Lam mà thôi. Lưu Uân ốm yếu nói, "Đa tạ Công chúa lo lắng, thân thể ta đã tốt hơn nhiều rồi, dù sao Tiểu Lam cũng đến từ Tây Lương, Công chúa không cần phải lo lắng."
Ngũ Công chúa nhìn Lưu Uân, nàng gật đầu rồi bỏ đi.
Lưu Uân đập mạnh một cái xuống bàn, hắn hơi dùng sức khiến cho sắc mặt lại trắng bệch rồi khom hẳn người xuống. Phó Đức Thắng đứng bên cạnh thấy thế liền hỏi, "Điện hạ? Làm sao thế? Có phải lại đau rồi không?"
Lần phát bệnh này còn chưa khỏi hắn, Lưu Uân lại không muốn mất mặt cho nên vẫn phải đến, nhưng vừa rồi đại khái là lại tức giận nên bệnh tình lại bộc phát. Phó Đức Thắng lập tức đứng dậy, "Điện hạ chờ chút, mạt tướng quay về lấy thuốc."
Lưu Uân gật gật đầu, Phó Đức Thắng cũng rời đi rất nhanh.
Thác Bạt Nhuệ ngồi trên ghế cực kỳ nhàm chán, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đột nhiên Thác Bạt Nhuệ đứng dậy rồi nói, "Sao Hoàng tỷ còn chưa đến đây, ta phải đi xem thử..."
Người ngồi gần hắn nhất là Yến Kỳ cười nói, "Ngũ Điện hạ đi nhanh về nhanh."
Thác Bạt Nhuệ cười rồi gật đầu, lập tức đứng dậy đi về phía dược phòng.
Yến Kỳ ngồi yên tạo chỗ, ánh mắt rơi lên nhóm gia quyến của quần thần. Hắn nhìn qua một hồi nhưng lại không thấy được có người nào thích hợp gả đi Bắc Ngụy hay Tây Lương, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy Tần Tương trên bàn của Tần gia. Lông mày hắn chau lại, trong mắt cũng có chút hứng thú, đúng lúc này Tần Tương cũng phát hiện ra mà nhìn về hướng này, thấy người nhìn nàng là Yến Kỳ thì gương mặt nàng lập tức ửng hồng lên rồi cụp mắt xuống...
Hành động này rơi vào mắt Yến Kỳ thì hắn lại thấy hứng thú hơn nhiều rồi.
Dạ yến ai nấy đều say mê, nếu như Thác Bạt Hoằng đã có chuyển biến tốt thì Yến Hoài cũng nói ngày mai tiếp tục đi săn. Lần này rất nhiều người đích thực vì đi săn nên mới đến đây, vừa nghe thấy thế thì lập tức náo nhiệt hẳn lên. Trong ngực Lưu Uân đau không chịu nổi, đợi mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy Phó Đức Thắng quay về liền tự mình đứng lên, bước chân phù phiếm đi về phía lều của chính mình.
Phó Đức Thắng biết thuốc của hắn để ở đâu, vì sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa quay về?
Lưu Uân vừa nghĩ thế vừa đi ra ngoài, những người khác nhìn thấy hắn rời đi thì có chút kinh ngạc, nhưng ai cũng biết hắn có bệnh trong người nên không ai tiến lên ngăn chặn hắn nữa cả. Vừa đúng lúc này, nhạc công vũ công trên đài cao giữa quảng trường đổi khúc nhạc mới, lực chú ý của mọi người đều bị thu hút qua đó.
Lưu Uân vừa ôm ngực vừa hơi tức giận Phó Đức Thắng một đi không trở lại, nhưng vừa mới đi đến bên cạnh quảng trường thì có một cái bóng đột nhiên bổ nhào ra từ con đường dẫn đến khu lều trại. Lưu Uân không nhìn rõ người đến là ai, nhưng bóng dáng đó liền đánh về phía hắn. Sức lực người đó rất lớn, trên người lại mang theo mùi máu tươi gay mũi, Lưu Uân không hề phòng bị nên bị ngã bổ nhào xuống đất!
Hắn kinh hãi hét lên một tiếng, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp một gương mặt tràn đầy vết máu! Trên gương mặt đầy máu này, trong đôi mắt cũng ngập tràn đau đớn, nhìn kỹ lại thì người này chính là Phó Đức Thắng!
Lưu Uân trợn trừng mắt, "Phó Tướng quân!"
"Tam Điện..."
Phó Đức Thắng há miệng thở dốc, nhưng vừa nói được 2 chữ thì máu đã trào ồ ạt từ trong miệng hắn ra ngoài.
Đi ra khỏi lều nghị sự, Tần Hoan nhíu chặt mày lại, cho dù Lưu Uân vì để giấu diếm chân tướng nên ngay cả buổi đi săn cũng tham gia, nhưng người bị bệnh tim nhất định là không thể tập võ, bắn cung cũng vậy. Cho dù Lưu Uân có thể bắn cung, nhưng đúng như Yến Trì nói, với độ chính xác và lực đạo của hắn thì rất khó có thể bắn trúng ngực Thác Bạt Hoằng không nghiêng không lệch như vậy, chưa kể tên còn cắm vào rất sâu.
Nếu không phải Lưu Uân thì có thể là ai? Chẳng lẽ quả nhiên là nội đấu của Hoàng thất Bắc Ngụy? Nghĩ đến đây trong đầu Tần Hoan lại thoáng hiện lên gương mặt của Thác Bạt Nhuệ. Thác Bạt Nhuệ tuổi trẻ kiêu ngạo càng khiến người ta không vừa mắt hơn cả Thác Bạt Vu. Mẫu thân của hắn là Quý phi được sủng ái nhất, nhà ngoại hắn thế lực cũng lớn, bởi vậy chắc chắn hắn không thể nào không có dã tâm được. Nhưng liệu có thể là hắn hay không...
Tần Hoan nghĩ đến đây thì lập tức đi về phía lều của Thác Bạt Hoằng, mới vừa đến cửa thì đã thấy Thác Bạt Nhuệ đứng ở bên ngoài, mà trong đám thị vệ lại có thêm 2 người của Bắc Ngụy nữa, một người trong số đó là Từ Thường hôm trước đại diện cho Bắc Ngụy diễn võ. Thác Bạt Nhuệ nhìn ngó vào bên trong lều, nhưng do có thị vệ canh ở bên ngoài nên hắn không thể vào được.
Tần Hoan tên đến phía trước, "Ngũ Hoàng tử Điện hạ..."
Thác Bạt Nhuệ quay đầu lại, liếc nhìn một cái liền thấy Tần Hoan nên liền chắp tay về phía nàng, "Cửu cô nương, ngươi đã cứu Đại ca ta, đa tạ ngươi."
Tần Hoan quan sát Thác Bạt Nhuệ giây lát, nghiêng người tránh khỏi lễ của hắn rồi nói, "Ta cũng chỉ cố gắng hết sức mà thôi, hiện tại Thái tử Điện hạ vẫn đang cực kỳ nguy hiểm, cuối cùng có thể tỉnh lại hay không thì vẫn phải xem ý trời."
Đôi tay Thác Bạt Nhuệ phất phất áo bào, "Ta không thể vào thăm Đại ca sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Hiện tại Thái tử Điện hạ không thể bị người khác quấy rầy, không thể ra gió, vẫn xin Ngũ Hoàng tử lượng thứ."
Thác Bạt Nhuệ quay sang nhìn thoáng qua thị vệ sâm nghiêm, "Nên như vậy, nên như vậy, hiện tại còn chưa điều tra ra hung thủ, nên phải bảo vệ Đại ca ta chặt chẽ mới được. Nếu không thì có khi hung thủ còn đến đây lấy mạng của Đại ca ta!"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng là như thế, Ngũ Hoàng tử Điện hạ hiểu được là tốt rồi."
Thác Bạt Nhuệ cũng đi lên Nguy sơn cùng với Yến Trì 2 ngày 1 đêm, hiện tại vẻ mặt hắn vẫn có chút uể oải. Tần Hoan nhìn sắc mặt hắn thì cũng không phân biệt được hắn quan tâm Thác Bạt Hoằng hay lại có tính toán gì khác. Nói thêm mấy câu nữa Thác Bạt Nhuệ mới cáo từ, Tần Hoan đứng đó một lúc sau đó mới đi vào trong lều của Thác Bạt Hoằng.
Bên trong lều, Thác Bạt Vu lại có mặt ở đây. Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Công chúa, ban nãy Ngũ Hoàng tử Điện hạ ở bên ngoài."
Thác Bạt Vu quay người lại, "Ta nghe thấy rồi, mấy người Từ Thường là do ta an bài..."
Trên mặt nàng ra vẻ muốn nói lại thôi, Tần Hoan nghe xong đột nhiên lại thấy khác thường liền hỏi, "Vậy vì sao ban nãy Công chúa không đi ra?"
Thác Bạt Vu nhìn thẳng vào Tần Hoan, "Ta cảm thấy ngươi nói có lý, chuyện Lưu Uân bị bệnh ta đã biết rõ, hắn không phải hung thủ hại Đại ca ta đúng không?"
Tần Hoan chỉ biết gật đầu, "Tam Hoàng tử đúng là bị bệnh đau tim, lại còn là bệnh cũ lâu năm, theo lý mà nói thì hắn không thể bắn Thái tử Thác Bạt bị thương được..."
Thác Bạt Vu cười lạnh, "Không ngờ tên Lưu Uân lại là một con ma bệnh, vậy mà giả vờ cũng giỏi lắm, mục đích của hắn là để lừa gạt Hoàng đế và Hoàng hậu gả Ngũ Công chúa cho hắn chứ gì!" Nói đến đây giọng của Thác Bạt Vu lại trầm xuống, "Nếu như không phải Lưu Uân thì chắc là không liên quan gì đến Tây Lương rồi! Nếu đã không liên quan đến Tây Lương, Đại Chu chắc chắn không thể nào, vậy thì liệu có phải chính là chuyện nhà của Bắc Ngụy hay không?"
Tần Hoan mím môi rồi gật đầu, "Có khả năng này."
Nói đến đây, vẻ mặt Thác Bạt Vu liền lạnh xuống, "Thái tử ca ca ở Bắc Ngụy chính là được đề nghị lập thành Thái tử, cho dù các huynh đệ khác có được sủng ái hơn nữa thì tuyệt đối sẽ không thể thay đổi được gì. Cho nên mới thừa dịp Thái tử ca ca đi sứ đến Đại Chu nên mới hãm hại Thái tử ca ca sao?"
Trong mắt Thác Bạt Vu tràn ngập vẻ sắc lạnh, "Nếu là như vậy, ta nhất định phải tìm ra bằng được tên hung thủ này!"
Sau khi Thác Bạt Vu nghĩ đến khả năng này thì vẻ mặt liền không tốt lắm, trong lòng Tần Hoan cũng khẽ thở dài nhưng cũng không khuyên nhủ gì. Hai người chờ đến khi bầu trời tối đen thì mới trước sau rời đi, trong lều tạm thời giao cho Viện chính Đại nhân thay phiên canh giữ.
Còn bên phía Yến Trì, hắn đang tiếp tục thẩm vấn những người khác cùng với Triệu Vũ, bọn họ đều là con cháu quý tộc của Đại Chu cho nên có thẩm vấn thế nào cũng đều không hỏi ra được gì. Mà bọn họ lại không hề có động cơ hại người cho nên lần thẩm vấn này phải ngừng lại. Bên trong lều nghị sự, Triệu Vũ mặt ủ mày ê nói, "Thẩm vấn không hề có tiến triển gì, chỉ là ngoại trừ được Lưu Uân mà thôi. Cứ thế này thì phải đợi đến lúc nào mới có thể tìm ra được manh mối hữu dụng..."
Còn bên này Lâm Chương lên tiếng, "Đã kiểm tra bên phía quân khí, tên của mọi người đều có số lượng nhất định, chắc chắn không hề thừa hay thiếu một cây nào. Cho nên mũi tên bắn trúng Thái tử Thác Bạt chỉ có thể là tên của chính bọn họ."
Triệu Vũ lại nói, "Có khả năng là tên mà mấy người Thái tử Thác Bạt bắn ra nhưng không nhặt về, sau đó bị người khác lấy được không?"
Lâm Chương nói, "Trên Nguy sơn rừng cây rậm rạp, hôm đó rất đông người cho nên tình huống cũng là thiên biến vạn hóa. Chuyện ngươi nói cũng không phải là không thể thế nhưng nếu là vậy thì tình hình lại càng phức tạp hơn nhiều rồi."
Bọn họ dẫn theo vài trăm nhân mã lên núi lần nữa, dùng 2 ngày 1 đên mới đại khái hiểu được con đường đi săn của từng tiểu đội. Mà nếu có người thật sự nói dối để giấu diếm bọn họ thì nhất định sẽ gây ra không ít sai sót, nhưng bọn họ lại không thể dẫn người lên núi lần nữa. Nhiều người nhiều miệng, ai mới nói thật còn ai nói dối chứ?
Những tuyến đường này rắc rối phức tạp giống hệt như mắt võng vậy, chỉ cần trong đó có một nút thắt sai lần thì cũng sẽ dẫn đến biến hóa phức tạp. Muốn tiếp tục huy động nhân mã để điều tra theo kiểu này thì đúng là lao tâm lao lực nhưng hiệu quả đạt được rất nhỏ.
Yến Trì chau mày, "Hiện tại theo dõi những người tình nghi này, còn những cái khác thì cứ từ từ."
Yến Trì không nói gì nhiều mà chỉ quẳng xuống một câu như vậy rồi đi ra ngoài, Lâm Chương liếc nhìn Triệu Vũ, cả 2 đều chẳng tìm ra được chút manh mối nào. Còn bên này, Yến Trì ra khỏi lều liền lập tức quay về lề của mình, một lát sau Bạch Phong thoắt vụt ra khỏi lều, chẳng bao lâu đã đến trước lều của Thái hậu, hắn khẽ nói với Bạch Anh câu gì đó rồi rất nhanh đã lại rời đi.
...
Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan vừa vào lều của Thác Bạt Hoằng liền tiếp tục thỉnh mạch cho hắn, một lát sau vẻ mặt Tần Hoan sáng lên, ba vị ngự y đứng cạnh thấy thế vội hỏi, "Cửu cô nương, thế nào rồi?"
Tần Hoan gật đầu, "Mạch tượng đã khỏe lên đôi chút rồi."
Nói xong Tần Hoan lại vội vàng kiểm tra miệng vết thương, quả nhiên đã khép lại đôi chút rồi.
Tần Hoan lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Xem ra thuốc ta mới đổi có tác dụng rồi!"
Ba vị ngự y cùng nhau vui vẻ, tuy lần này người cứu được Thác Bạt Hoằng là Tần Hoan, nhưng Thác Bạt Hoằng tốt lên không chỉ có lợi cho mối bang giao giữa Bắc Ngụy và Đại Chu, mà ba người bọn họ cũng sẽ được ban thưởng. Tần Hoan cũng thả lỏng tinh thần, trước tiên mời ba người quay về nghỉ ngơi, rồi lại sai người đi báo cho Thác Bạt Vu biết, rất nhanh Thác Bạt Vu đã chạy đến đây!
"Thái tử ca ca thật sự đã có chuyển biến tốt sao?"
Tần Hoan cười, "Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi sao?"
Trên mạt Thác Bạt Vu tràn đầy vui mừng, nàng tiến lên nắm lấy tay Thác Bạt Hoằng, nhưng còn chưa nói được mấy câu thì Thác Bạt Nhuệ đã đến trước lều, "Từ Thường, Đại ca tốt lên rồi?"
Từ Thường cung kính nói, "Ngũ Điện hạ, nghe lời của Cửu cô nương thì có vẻ như là ý này!"
Nụ cười trên mặt Thác Bạt Nhuệ ngày một sâu, "Vậy thật sự là quá tốt!"
Nói đến đây, màn cửa được kéo lên, là Thác Bạt Vu đi ra ngoài. Vẻ vui mừng trên mặt Thác Bạt Vu cũng không phải là giả, "Ngũ Hoàng đệ! Thái tử ca ca đã có chuyển biến tốt, nếu cứ thế này thì không đến mấy ngày nữa là có thể tỉnh lại rồi!"
Thác Bạt Nhuệ nhón chân lên nhìn vào bên trong, "Tốt quá rồi tốt quá rồi! Đáng tiếc là ta không thể vào trong thăm Đại ca! Hoàng tỷ, mấy hôm nay đều phải nhờ vào tỷ chăm sóc Đại ca rồi! Đợi đến lúc Đại ca tỉnh lại thì lập tức biết được hung thủ là ai ngay!"
Thác Bạt Vu nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Nhuệ, nghe vậy đành phải cười rồi gật đầu, "Đệ yên tâm, mấy hôm nay đệ cũng phải chú ý động tĩnh bên ngoài một chút để bắt được hung thủ sớm hơn, như vậy thì đối với Thái tử ca ca mới là có lợi mà không hại gì!"
Thác Bạt Nhuệ gật đầu, "Đương nhiên rồi!"
Thác Bạt Vu cũng hài lòng gật đầu, "Nói việc này với những người khác đi, để cho bọn họ được yên tâm."
Cùng đi theo đến đại doanh còn có mấy vị sứ thần của Bắc Ngụy, bọn họ là những lão thần của Lễ bộ, rất ủng hộ Thác Bạt Hoằng. Thác Bạt Nhuệ lập tức gật đầu sau đó tự mình đi truyền lời.
Thấy Thác Bạt Nhuệ rời đi, Thác Bạt Vu vẫn đứng ở đó một lúc, "Bệnh tình của Thái tử Điện hạ chuyển biến tốt đẹp, mấy hôm nay tuyệt đối không thể tùy tiện cho bất cứ kẻ nào vào trong lều. Thuốc mang đến cũng không thể nào qua loa, người lạ mang đến tuyệt đối không thể đưa vào."
Mấy người Từ Thường lập tức đáp lời, Thác Bạt Vu gật đầu sau đó mới đi vào bên trong.
Vào trong rồi Tần Hoan mới hỏi, "Thấy thế nào?"
Thác Bạt Vu nhăn nhó, "Cũng chẳng nhìn ra được cái gì, ta cảm thấy hắn thật sự quan tâm đến Đại ca."
Tần Hoan lại nói, "Hai hôm nay, trong lều này chỉ có 2 người ta và ngưoi trông coi, con 3 vị ngự y kia ta sẽ nói bọn họ không cần phải đến hỗ trợ nữa. Như vậy để đề phòng có kẻ thừa cơ rối loạn mà hành hung."
Đương nhiên Thác Bạt Vu đồng ý, chuyện này nàng vốn đã treo trong lòng nhiều ngày, hiện tại rốt cuộc cũng thấy được hy vọng nên chắc chắn phải cẩn thận hơn. Mặc dù ngoài trời mưa đã ngừng rơi nhưng bên trong lều Thác Bạt Hoằng vẫn ẩm ướt, Tần Hoan sai người mang lò lửa nhỏ đến đặt bên trong, sau đó lại dùng giấm trắng cùng rượu nóng vẩy ra khắp trong ngoài lều. Sắp xếp mọi thứ chu toàn xong, chỉ chờ đến khi Thác Bạt Hoằng tỉnh lại.
Yến Hoài không ngờ được nhanh như vậy mà Thác Bạt Hoằng đã có chuyển biến tốt, cho nên tối đó liền hạ lệnh cho quần thần tham dự đại yến. Bởi vì chuyện của Thác Bạt Hoằng khiến cho đại săn bị gián đoạn, không chỉ có như vậy, không khí trong cả đại doanh đều nặng nề mất mấy ngày rồi. Hiện tại Thác Bạt Hoằng đã tốt lên, mặc dù còn chưa bắt được hung thủ nhưng chỉ cần người không sao thì cũng coi như tầng sương mù che phủ đại doanh này cũng đã tiêu tán đi rồi!
Ban đêm, bên trên quảng trường đại doanh lại đốt lửa trại cháy hừng hực sáng như ban ngày. Yến Hoài dẫn theo Thái hậu, Triệu Thục Hoa cùng với toàn bộ chủ tử hậu cung đều ngồi trên chủ vị, bên dưới ngoại trừ Yến Trì, Yến Triệt và mấy con cháu Hoàng tộc thì toàn bộ nữ quyến cũng đều tham dự. Khắp quảng trường rộng lớn, từng bàn từng bàn tiệc được kê lên, trên đài cao ở chính giữa cũng có ca múa đàn hát vui vẻ.
Đây là dạ yến quy mô lớn nhất kể từ hôm đi săn đến nay, ngay cả Tần Sương và Tần Tương đều được đến tham dự. Cũng bởi vì Tần Thuật là Trung Dũng hầu, Tần Triều Vũ là Thái tử phi tương lai cho nên chỗ ngồi cũng cực kỳ gần phía trước. Tần Tương và Tần Sương kích động không thôi, đây là khoảnh khắc 2 nàng tiếp xúc gần gũi nhất với những quý tộc Hoàng gia này.
"Sao lại không thấy Cửu muội muội?"
Tần Sương nhìn một vòng cũng không thấy Tần Hoan đâu nên cảm thấy hơi ngạc nhiên, còn Tần Tương lại khẽ nói, "Nghe nói muội ấy vẫn phải canh giữ ở bên cạnh Thái tử Thác Bạt, không thể tách rời ra. Thái hậu cũng không bảo muội ấy đi theo."
Tần Sương thè lưỡi, "Cửu muội muội thật sự quá lợi hại rồi! Cứu Thái hậu, lần này lại cứu Thái tử Thác Bạt! Sau này Cửu muội muội chính là một đại ân nhân của Thái tử Thác Bạt, mà hắn chính là Hoàng đến tương lai của Bắc Ngụy đó!"
Tần Tương nghe thế thì chỉ cười cười mà không nói chuyện, chỉ nhìn lên phía chủ vị trên kia.
Yến Hoài là bậc Đế vương thì sự uy nghi đương nhiên không cần phải bàn, còn đám Yến Triệt, Yến Kỳ bên cạnh cũng là nhân tài trong đám đông. Tần Tương đã đến kinh thành nhiều ngày, đây là lần đầu tiên nàng biết được dạ yến Hoàng gia lại long trọng, xa hoa lãng phí hưởng lạc đến bậc này, một người dân tầm thường thì sao có thể tưởng tượng ra được?
Trời cao đất rộng, lại có ca múa cung đình làm bạn, yến hội vừa tự do vừa xa hoa bậc này khiến cho cả đời này Tần Tương sẽ không quên được. Nhưng nàng còn có thể tham gia lần thứ 2 sao?
Đáp án gần như là không thể, bởi vì nàng vừa đảo mắt lại thấy được Tiết Thanh Sơn đang phụ trách canh gác!
Bóng đêm thâm trầm, ngoại trừ quảng trường sáng trưng thì những lều trại ở xung quanh đều chìm trong bóng tối. Chẳng bao lâu nữa Tần Tương cũng trở thành một người đắm mình vào bóng tối rồi, còn hôm nay, nàng vẫn là khách quý của nơi tỏa sáng rực rỡ này!
Ngẩng đầu lên, Tần Tương ngồi thẳng lên rồi nở nụ cười.
Lưu Uân bị ngất xỉu sớm đã tỉnh lại, biết được chuyện bản thân bị mắc bệnh đau tim đã bại lộ cho nên đương nhiên hắn hiểu được chuyện cầu thú Ngũ Công chúa đã là vô vọng. Sau khi chán nản thất vọng, hắn đối với Yến Trì vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, thấy bản thân đã khỏe lại rồi nên tối nay cũng tham gia dạ yến. Bình thường lúc nào hắn cũng lấy lòng Ngũ Công chúa, nhưng tối nay Tiểu Lam ngửi thấy mùi mà chạy đến bên cạnh hắn cũng không thèm để ý.
"Tiểu Lam!" Yến Trăn chạy nhanh đến, nhanh tay bế Tiểu Lam lên, nàng nhìn thấy vẻ mặt Lưu Uân vẫn còn tái nhợt liền hỏi, "Thân thể Tam Hoàng tử thế nào rồi? Nhóc con này không biết có phải nhớ chủ cũ hay không mà mấy hôm nay lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài."
Không phải Tiểu Lam còn nhớ chủ cũ, là hắn phái người bôi mùi hương dẫn đường dụ Tiểu Lam mà thôi. Lưu Uân ốm yếu nói, "Đa tạ Công chúa lo lắng, thân thể ta đã tốt hơn nhiều rồi, dù sao Tiểu Lam cũng đến từ Tây Lương, Công chúa không cần phải lo lắng."
Ngũ Công chúa nhìn Lưu Uân, nàng gật đầu rồi bỏ đi.
Lưu Uân đập mạnh một cái xuống bàn, hắn hơi dùng sức khiến cho sắc mặt lại trắng bệch rồi khom hẳn người xuống. Phó Đức Thắng đứng bên cạnh thấy thế liền hỏi, "Điện hạ? Làm sao thế? Có phải lại đau rồi không?"
Lần phát bệnh này còn chưa khỏi hắn, Lưu Uân lại không muốn mất mặt cho nên vẫn phải đến, nhưng vừa rồi đại khái là lại tức giận nên bệnh tình lại bộc phát. Phó Đức Thắng lập tức đứng dậy, "Điện hạ chờ chút, mạt tướng quay về lấy thuốc."
Lưu Uân gật gật đầu, Phó Đức Thắng cũng rời đi rất nhanh.
Thác Bạt Nhuệ ngồi trên ghế cực kỳ nhàm chán, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, đột nhiên Thác Bạt Nhuệ đứng dậy rồi nói, "Sao Hoàng tỷ còn chưa đến đây, ta phải đi xem thử..."
Người ngồi gần hắn nhất là Yến Kỳ cười nói, "Ngũ Điện hạ đi nhanh về nhanh."
Thác Bạt Nhuệ cười rồi gật đầu, lập tức đứng dậy đi về phía dược phòng.
Yến Kỳ ngồi yên tạo chỗ, ánh mắt rơi lên nhóm gia quyến của quần thần. Hắn nhìn qua một hồi nhưng lại không thấy được có người nào thích hợp gả đi Bắc Ngụy hay Tây Lương, nhưng đột nhiên hắn nhìn thấy Tần Tương trên bàn của Tần gia. Lông mày hắn chau lại, trong mắt cũng có chút hứng thú, đúng lúc này Tần Tương cũng phát hiện ra mà nhìn về hướng này, thấy người nhìn nàng là Yến Kỳ thì gương mặt nàng lập tức ửng hồng lên rồi cụp mắt xuống...
Hành động này rơi vào mắt Yến Kỳ thì hắn lại thấy hứng thú hơn nhiều rồi.
Dạ yến ai nấy đều say mê, nếu như Thác Bạt Hoằng đã có chuyển biến tốt thì Yến Hoài cũng nói ngày mai tiếp tục đi săn. Lần này rất nhiều người đích thực vì đi săn nên mới đến đây, vừa nghe thấy thế thì lập tức náo nhiệt hẳn lên. Trong ngực Lưu Uân đau không chịu nổi, đợi mãi một lúc lâu mà vẫn không thấy Phó Đức Thắng quay về liền tự mình đứng lên, bước chân phù phiếm đi về phía lều của chính mình.
Phó Đức Thắng biết thuốc của hắn để ở đâu, vì sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn còn chưa quay về?
Lưu Uân vừa nghĩ thế vừa đi ra ngoài, những người khác nhìn thấy hắn rời đi thì có chút kinh ngạc, nhưng ai cũng biết hắn có bệnh trong người nên không ai tiến lên ngăn chặn hắn nữa cả. Vừa đúng lúc này, nhạc công vũ công trên đài cao giữa quảng trường đổi khúc nhạc mới, lực chú ý của mọi người đều bị thu hút qua đó.
Lưu Uân vừa ôm ngực vừa hơi tức giận Phó Đức Thắng một đi không trở lại, nhưng vừa mới đi đến bên cạnh quảng trường thì có một cái bóng đột nhiên bổ nhào ra từ con đường dẫn đến khu lều trại. Lưu Uân không nhìn rõ người đến là ai, nhưng bóng dáng đó liền đánh về phía hắn. Sức lực người đó rất lớn, trên người lại mang theo mùi máu tươi gay mũi, Lưu Uân không hề phòng bị nên bị ngã bổ nhào xuống đất!
Hắn kinh hãi hét lên một tiếng, vừa ngước mắt lên liền bắt gặp một gương mặt tràn đầy vết máu! Trên gương mặt đầy máu này, trong đôi mắt cũng ngập tràn đau đớn, nhìn kỹ lại thì người này chính là Phó Đức Thắng!
Lưu Uân trợn trừng mắt, "Phó Tướng quân!"
"Tam Điện..."
Phó Đức Thắng há miệng thở dốc, nhưng vừa nói được 2 chữ thì máu đã trào ồ ạt từ trong miệng hắn ra ngoài.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương