"Tam Hoàng tử! Ngươi đã đi đến nơi xa nhất của hướng Bắc, cách địa điểm Thái tử Thác Bạt xảy ra chuyện không đến 30 trượng, dựa vào đâu mà người nói là mình không nhìn thấy Thái tử Thác Bạt?"
Triệu Vũ hỏi lại lần nữa, Lưu Uân nghe câu này liền tức giận hổn hển mà đứng bật dậy, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Lúc ấy ta lên núi từ phía Đông, tất cả mọi người đều đi về hướng Bắc nên ta đi theo về hướng đó thì có gì không đúng? Ngươi nói khoảng cách 30 trượng, trên núi thì đúng là không xa thật nhưng ta đi đến đó thì sao chứ? Chưa từng thấy Thái tử Thác Bạt thì chính là chưa từng thấy! Rốt cuộc ngươi bắt ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới đủ?"
Lưu Uân đã bị thẩm vấn liên tục suốt 1 canh giờ, lúc mới đến đây thì vẻ mặt hắn coi như có chút thư thái, nhưng hiện tại đã trở nên chán nản và cáu kỉnh đến cực hạn. Triệu Vũ dùng biện pháp hỏi 1 vấn đề suốt hơn 10 lần, một khi hắn từ chối trả lời thì lại bảo hắn có tật giật mình. Vì thế từ lúc Lưu Uân lên núi, bắn ra mũi tên đầu tiên, cho đến những chuyện xảy ra về sau hắn đều phải tỉ mỉ kể lại. Cứ như vậy khiến cho hắn nói đến mức bực bội nóng giận không thôi, nhưng tên Triệu Vũ này lại quá cứng nhắc ngoan cố!
"Vậy lúc Tam Hoàng tử rời khỏi đại doanh, vì sao nói muốn mượn tên của Thái tử Thác Bạt? Đang yên làm Tam Hoàng tử lại có ý nghĩ như vậy chẳng phải đã sớm có sát ý với Thái tử Thác Bạt?"
Vụ án của Thác Bạt Hoằng lần này cho Yến Trì chủ quản, nhưng ở đây không có bổ đầu và nha sai thế nên Yến Hoài phải phái Triệu Vũ đến hỗ trợ Yến Trì phá án. Cách thẩm vấn này là do Yến Trì căn dặn Triệu Vũ, Triệu Vũ luôn luôn phải lặp đi lặp lại câu hỏi với Lưu Uân, đừng nói là Lưu Uân mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi hơn là luận võ đánh đấm một hồi rồi. Nhưng nhìn Lưu Uân càng lúc càng tức giận thở gấp thì hắn đã đoán được mục đích của phương pháp này rồi, những hung đồ bình thường đa phần đều có tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng, việc không ngừng lặp lại câu hỏi để thẩm vấn cũng chính là 1 cách để đả kích phòng tuyến của bọn họ. Đến cuối cùng, hung đồ tức giận phẫn nộ lên làm cho tư duy bị hỗn loạn nên đương nhiên sẽ để lộ ra sơ hở.
Lưu Uân liên tục cười lạnh, hắn đá một nhát bay cái ghế dưới chân đi, "Rốt cuộc các ngươi bị làm sao? Lần này Thác Bạt Hoằng đối đầu với ta, ta chướng mắt hắn nên mới nói vậy để kích thích hắn thôi. Nếu như ta đã chuẩn bị trước để giết hắn từ lâu thì tại sao phải nói ra cho mọi người đều nghe thấy? Ta chỉ khiêu khích như vậy cũng tính là làm việc ác sao? Ta thấy cô nương xinh đẹp còn nghĩ đến mấy chuyện phong lưu, nhưng ta thật sự động tay động chân với cô nương đó sao? Hiện tại trong lòng ta rất muốn đánh chết ngươi, nhưng ta có đánh không? Trong lòng ta nghĩ đến việc ác nhưng ta cũng sẽ không đi làm, bởi vì ta không phải kẻ ác bá bất lương!"
Lưu Uân vừa nói vừa thở không ra hơi, hắn nhìn thoáng qua ghế dựa ở bên cạnh rồi đi đến đó ngồi xuống, sau đó lại đập bàn mạnh một cái, "Ta muốn uống nước! Lá gan các ngươi lớn thật chứ! Ta đây là Tam Hoàng tử của Tây Lương! Chỉ dựa vào 1 câu nói của người khác đã tạm giam ta ở chỗ này! Rốt cuộc các ngươi có biết thân phận của ta không thế? Mang trà nóng lên đây cho ta!"
Triệu Vũ chau mày nhìn Lưu Uân, mặc dù hắn trẻ tuổi thế nhưng cũng đã từng lên chiến trường, đương nhiên những con cháu quý tộc bình thường không thể sánh bằng, "Tam Hoàng tử tức giận Thái tử Thác Bạt như vậy, lần này hắn đã xảy ra chuyện, nhất định là Tam Hoàng tử rất vui vẻ nhỉ?"
Trên mặt Lưu Uân đầy mồ hôi, cơn tức giận trong lòng khiến cho hắn cảm thấy bầu không khí trong lều nghị sự này cực kỳ ngột ngạt, nhưng tên Triệu Vũ này chính là Phó Thống lĩnh của Cấm vệ quân Đại Chu, thân thủ cực kỳ tốt, bên ngoài còn có thị vệ canh giữ cho nên Lưu Uân hoàn toàn không có cách nào ra ngoài. Càng nghĩ thì hắn càng tức, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn dứt khoát xắn tay áo lên, tựa như bất chấp tất cả mà hét lớn lên, "Phải! Ta đúng là rất vui! Nếu Đại Thống lĩnh Cấm vệ quân kia của các ngươi chết thì bản thân ngươi có vui vẻ không? Ngươi chắc hẳn không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng ngươi nhất định là rất vui, bởi vì chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể thuận lợi ngồi lên trên vị trí Đại Thống lĩnh được!"
Triệu Vũ nhăn mày, vẻ mặt Lưu Uân lúc này vừa trắng vừa chảy nhiều mồ hôi, giận dữ như sắp nổ tung rồi, hắn đã mấy lần muốn ra ngoài nhưng đều bị lôi lại, tóc mai tán loạn, vạt áo nhăn nhúm, nhìn chẳng còn chút tao nhã nào. Triệu Vũ lắc đầu, "Cũng không phải ai cũng có suy nghĩ giống như Tam Hoàng tử, hiện tại Tam Hoàng tử là người bị tình nghi hàng đầu trong đại doanh, ta khuyên Tam Hoàng tử vẫn nên khai báo thành thật!"
Lưu Uân lại cười lạnh, "Khai báo? Ta khai báo cái rắm á! Ngươi có đầu óc hay không vậy? Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng ta là hung thủ, trước đó ta đã đối nghịch nhiều lần với Thác Bạt Hoằng rồi, ta thừa biết nếu như hắn xảy ra chuyện thì nhất định sẽ bị mọi người đổ lên đầu ta, như vậy ta còn giết hắn nữa sao? Một đạo lý đơn giản như vậy, người Đại Chu các ngươi có phải là heo hay không?"
Lưu Uân bất chấp tất cả, không chỉ có không cần phong độ mà lại còn chửi ầm ĩ lên. Thế nhưng Triệu Vũ nghe vào xong vẫn luôn thờ ơ.
"Ngươi không giết hắn? Vậy vì sao ngươi lại thầm bày mưu tính kế với mưu sĩ của mình định khiến cho Thái tử Thác Bạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Dung mạo Triệu Vũ tuấn tú, màu da rám nắng, quai hàm góc cạnh, khi hắn nghiêm mặt thì khí thế cũng không hề thua kém ai.
Lưu Uân giận quá thành cười, "Ta vừa nói ngươi đã quên rồi à? Ta nói ta chỉ có chút suy nghĩ ác ý thôi, ta chán ghét ai thì sẽ hy vọng hắn không được thoải mái, nhưng không có nghĩa là ta sẽ thật sự đi làm chuyện gì khiến cho hắn không thoải mái. Ta nói ta muốn tính kế hắn thì cũng chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, sao ta không biến hắn thành tàn phế? Sao ta không khiến cho hắn bị mất mặt? Tại sao ta phải giết hắn chứ? Giờ thì hay rồi, tất cả đều đổ lên đầu ta, đám người các ngươi đều là óc heo hay sao? Cứ cắn lấy ta mãi không buông thế? Triệu Vũ chau mày, "Vậy vì sao ngươi phải nói dối? Rõ ràng sau này ngươi đi cùng một hướng với Thái tử Thác Bạt, mà vừa rồi ngươi lại nói tất cả mọi người đều đi về hướng Bắc, vậy ngươi nên biết ngươi ở cách Thái tử Thác Bạt không hề xa."
Ánh mắt Lưu Uân lóe lóe, rồi quay đầu sang hướng khác, "Lúc ấy Thác Bạt Vu kia cứ khăng khăng là ta hại Đại ca nàng ta! Đương nhiên ta phải phủi sạch rồi chứ chẳng lẽ cứ để nàng ta tiếp tục nói xấu ta à? Lại nữa, ta không nhìn thấy Thác Bạt Hoằng chính là không nhìn thấy hắn, ta chắc chắn sẽ không để người khác có cơ hội vu tội bậy bạ cho ta! Thế nào, có vấn đề sao?"
Triệu Vũ vẫn hoàn toàn ung dung, "Có người nào làm chứng cho ngươi không? Thị vệ của ngươi không tính, có ai khác cùng ngươi đi đến nơi xa nhất kia không, sau đó cùng nhau quay về?"
Lưu Uân trợn trừng mắt nhìn Triệu Vũ, "Nếu như có người như vậy thì ta còn phải ở đây chịu đựng sự hành hạ của ngươi sao? Ngươi nghe kỹ cho ta! Ta không hề giết Thác Bạt Hoằng! Nếu như ta giết hắn thì ta cũng không chết tử tế! Cứ cho thiên lôi đánh chết ra đi!"
Triệu Vũ nhìn Lưu Uân, Lưu Uân lại cắn răng nói, "Các ngươi đều là cả một đám vô liêm sỉ! Thác Bạt Hoằng chết rồi thì ta thu được lợi ích gì chứ? Cho dù hắn chết rồi nhưng nếu Ngũ Công chúa không muốn thì ta cũng không cầu thú nổi, nhưng cái chết của hắn lại cực kỳ có lợi cho các Hoàng tử khác của Bắc Ngụy! Sao ngươi không đi thẩm vấn tên Thác Bạt Nhuệ kia đi? Thác Bạt Hoằng bị chính mũi tên của hắn bắn chết, cho dù ta có gặp được Thác Bạt Hoằng thì hắn sẽ đưa tên của mình cho ta bắn sao? Chỉ có Thác Bạt Nhuệ, chỉ có Thác Bạt Nhuệ mới có thể dễ dàng lấy được tên của Thác Bạt Hoằng!"
Lưu Uân rống to một hồi, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô rồi mới ho mạnh vài tiếng, vẻ mặt lập tức đỏ lên. Thấy Triệu Vũ vẫn nhìn mình chằm chằm mà không nhúc nhích gì thì Lưu Uân lại tức giận, lập tức vỗ bàn thật mạnh rồi đứng dậy, "Rốt cuộc thì các ngươi muốn hỏi đến lúc..."
Chữ 'nào' còn chưa thoát ra khỏi miệng thì vẻ mặt Lưu Uân đột ngột biến đổi, hắn ôm lấy ngực mình rồi lùi về sau 2 bước, sau đó rất nhanh đã ngã nhào trên mặt đất, mặt mũi đầu tóc chảy đầy mồ hôi. Triệu Vũ vừa thấy như vật thì lập tức hoảng hốt, "Người đâu! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y..."
Hắn gọi to một tiếng khiến thị vệ trưởng ở bên ngoài cũng kinh ngạc, Đại Tướng quân Phó Đức Thắng của Tây Lương nghe thấy lời này thì lập tức vọt vào trong. Vừa vào liền nhìn thấy Lưu Uân ngã nhào dưới đất, Phó Đức Thắng hô to, "Điện hạ!" sau đó ông tiến tới ông Lưu Uân lên rồi quay sang lườm Triệu Vũ một cái, cuối cùng đỡ Lưu Uân ra khỏi lều nghị sự.
Lúc Yến Trì nghe tin chạy đến thì Lưu Uân đã nằm ở trên giường trong lều của mình, ngự y đang ở bên cạnh bắt mạch cho hắn còn Triệu Vũ đứng gác ở bên ngoài, thấy Yến Trì đến liền lập tức tiến đến chào đón, "Thế tử..."
"Sao thế? Sao đột nhiên lại bị bệnh?"
Vẻ mặt Triệu Vũ nặng nề, "Mạt tướng cũng không biết, hỏi lâu như vậy khiến cho Tam Hoàng tử cực kỳ cực kỳ tức giận, không biết có phải vì thế cho nên khi hắn gào thét lên thì mới ngã xuống đột ngột hay không."
Yến Trì gật đầu rồi đi về phía lều của Lưu Uân, thị vệ Tây Lương trấn giữ ở bên ngoài, thấy Yến Trì đến đây thì do dự giây lát rồi không dám cản trở nữa. Yến Trì trực tiếp vén rèm lên bước vào, Phó Đức Thắng ở bên trong cũng lập tức quay người nhìn sang, thấy người đến là Yến Trì thì lại không tình nguyện mà chắp tay hành lễ, "Thế tử Điện hạ..."
Yến Trì nhìn lướt qua trên giường rồi cau mày nói, "Tam Hoàng tử bị làm sao vậy?"
Phó Đức Thắng cười lạnh, "Thế tử Điện hạ muốn tra án chúng ta cũng tận lực phối hợp, nhưng lần này Điện hạ tra án động tĩnh quá lớn rồi, trực tiếp hại Điện hạ của chúng ta phát bệnh!"
Yến Trì vẫn cau mày, "Tam Hoàng tử bị bệnh gì?"
Hắn vừa dứt lời thì ngự y đang bắt mạch kia đứng lên, quay lại cúi người hành lễ với Yến Trì sau đó mới nói, "Thế tử Điện hạ, mạch tượng của Tam Hoàng tử Điện hạ rất yếu ớt phù phiếm, hạ quan xem qua thì thấy tựa như Tam Hoàng tử Điện hạ có bệnh đau tim, mà bệnh này đã tích tụ nhiều năm trên người Tam Hoàng tử rồi. Cho nên mặt mày Tam Hoàng tử vừa trắng bệch mà sức lực cũng yếu, mà cũng vì thế cho nên kỳ thật Tam Hoàng tử Điện hạ không nên lên núi đi săn."
Yến Trì vừa nghe lời này thì lập tức quay sang nhìn Phó Đức Thắng, Phó Đức Thắng hừ lạnh một tiếng rồi mím môi không nói lời nào.
Yến Trì lại hỏi, "Thậm chí Tam Hoàng tử còn có bệnh trong người?"
Nói xong Yến Trì nhìn thoáng qua Lưu Uân, từ lần đầu tiên gặp Lưu Uân thì hắn đã cảm thấy vẻ mặt Lưu Uân trắng hơn so với người bình thường đôi chút rồi, nhưng bên ngoài nhìn Lưu Uân không có vẻ yếu ớt cho nên hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Lưu Uân có bệnh lâu năm.
Ngự y kia cũng nói, "Ban nãy có vẻ như Tam Hoàng tử bị lửa giận công tâm khiến cho khí huyết dâng trào nên mới bị đau tim rồi ngất đi. Hiện tại hạ quan thi châm cho Tam Hoàng tử Điện hạ, chắc hẳn trước khi trời tối thì Điện hạ sẽ tỉnh lại."
Phó Đức Thắng lạnh lùng nhìn Yến Trì, "Các ngươi bức cho Tam Hoàng tử phát bệnh, nhưng các ngươi căn bản không biết Điện hạ vốn có bệnh trong người. Ngài ấy cưỡi ngựa lên núi đã là cực hạn rồi, căn bản không có khả năng bắn tên giết người! Vì sao các ngươi cứ khăng khăng cho rằng Điện hạ giết Thái tử Thác Bạt? Đúng thật là Điện hạ cũng đã có ý định muốn tính kế Thái tử Thác Bạt, nhưng cũng phải là đến sau khi Ngũ Công chúa biểu đạt tâm ý. Lúc vụ án xảy ra mới chỉ là ngày đi săn thứ 3, Tam Hoàng tử Điện hạ căn bản không nóng vội!"
Yến Trì nhíu chặt mày, "Vì sao không nói sớm?"
Vẻ mặt Phó Đức Thắng lúc xanh lúc trắng, nhưng chỉ giây lát sau ông đã lên tiếng, "Bởi vì không nhất thiết phải nói ra!"
Yến Trì nhìn Phó Đức Thắng một cái, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ. Một khi Hoàng hậu và Hoàng thượng biết Lưu Uân có bệnh trong người thì đương nhiên sẽ không hứa gả Ngũ Công chúa cho hắn, cho nên đến hiện tại Lưu Uân vẫn không nói với mọi người việc này. Lưu Uân còn phả giả vờ như không có việc gì mà lên núi đi săn cùng với mọi người, nhưng không ai biết hắn ngay cả giương cung bắn tên cũng gặp trở ngại.
Thật không ngờ tới, hỏi một lúc lâu mà vẫn không hỏi ra cái gì, căn bệnh này bộc phát mà lại cho thấy được chân tướng!
Yến Trì chau mày, "Có bệnh tình mà không nói rồi lại bỏ mặc cho Hoàng tử Điện hạ của các ngươi bị thẩm vấn, Phó Tướng quân đúng là một trung thần lương tướng mà! Trước đây các ngươi không hề nói rõ tình hình, hiện tại xảy ra chuyện thế này thì cứ giao cho ngự y là được rồi."
Lời này có ý là trước đây các ngươi không nói thì bọn ta cũng chẳng có gì phải áy náy day dứt cả. Yến Trì nói xong thì xoay người đi luôn, Phó Đức Thắng đứng đằng sau trợn to mắt lên nhìn nhưng lại không dám gào thét ra tiếng!
Yến Trì ra khỏi lều, thì lập tức đi về một túp lều nghị sự khác, hắn tìm ra bản vẽ tuyến đường trước đây, hơi bất đắc dĩ mà xóa tên của Lưu Uân đi. Tất cả mọi người đều cảm thấy là Lưu Uân mưu hại Thác Bạt Hoằng, nhưng không ai ngờ được rằng hắn lại có bệnh nặng trong người?
Yến Trì trầm tư giây lát, sau đó sai bảo thị vệ bên ngoài, "Đi mời Cửu cô nương đến đây..."
Thi vệ tuân lệnh rời khỏi, lúc Tần Hoan đến thì thấy Yến Trì đang đứng xem bản đồ. Nàng vào cửa cúi người thi lễ, đợi khi thị vệ kia lui ra ngoài liền tiến gần đến vài bước, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Trì nắm tay nàng kéo đến gần rồi nói, "Bệnh đau tim là thế nào?"
Tần Hoan chau mày, "Bệnh đau tim? Phải xem xem đau thế nào, nếu như là bệnh mãn tính hoặc bẩm sinh thì chính là cực kỳ nguy hiểm. Người bệnh ngày thường luôn phải giữ tâm tình bình tĩnh không được kích động, lại phải uống thuốc đúng hạn, ăn uống thanh đạm, vận động cũng chỉ vừa phải chứ không được quá mức. Lúc phát bệnh thì tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp, ngực đau đớn, vẻ mặt xám trắng, mệt mỏi, miệng môi thâm đen..."
Tần Hoan nói xong thì lông mày Yến Trì cũng nhíu lại thật chặt. Tần Hoan thấy thế liền hỏi, "Làm sao vậy?"
Yến Trì lại nói, "Ban nãy thẩm vấn Lưu Uân, sau khi hắn bị Triệu Vũ chọc giận thì liền té xỉu, ngự y chẩn đoán xong nói hắn bị bệnh đau tim, cũng là bệnh cũ lâu năm rồi. Ta quan sát thì thấy hắn đúng thật là đã choáng váng ngất đi, vẻ mặt cũng cực kỳ khó nhìn. Hiện tại ngự y đang thi châm để chữa trị, nhất định không phải hắn giả vờ."
Tần Hoan lập tức chau mày, "Nói như vậy thì chẳng lẽ hắn không phải người hại Thái tử Thác Bạt..."
Yến Trì gật đầu, "Phó Đức Thắng nói hắn yếu đến mức căn bản không có sức mà kéo cung bắn tên, lần này mặc dù cung tên được phát cũng không phải loại quá nặng, người bình thường cũng có thể kéo được, nhưng khi bắn thì mũi tên cũng không có lực và thiếu chính xác. Nàng nói mũi tên trên người Thái tử Thác Bạt kia vị trí không hề nghiêng lệch, góc độ cũng chính xác, điều này chứng minh người bắn tên phải là một kẻ rất có tài về cung tiễn."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Đúng vậy, nhưng sau đó ta cũng nghĩ, đầu tiên kia cắm rất sâu vào trong người, cho nên người bắn tên ra nhất định phải có sức lực rất khỏe mạnh." Nói xong Tần Hoan lại hít sâu một hơi, "Lưu Uân này thậm chí còn bị bệnh đau tim, sao hắn lại không nói sớm, đối với hắn mà nói thì tham gia săn bắn là cực kỳ nguy hiểm. Nếu hắn nói sớm thì sẽ không ai hoài nghi hắn rồi!"
Yến Trì cười lạnh, "Nếu nói sớm thì Hoàng thượng và Hoàng hậu sao có thể gứa gả Ngũ Công chúa cho một người mắc bệnh nặng chứ? Đây chính là kế sách của hắn, sau này có xảy ra rủi ro thì cũng không ai oán trách hắn!"
Tần Hoan lại nói, "Nếu nói như vậy thì giờ lại phải điều tra những người khác rồi!"
Triệu Vũ hỏi lại lần nữa, Lưu Uân nghe câu này liền tức giận hổn hển mà đứng bật dậy, "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Lúc ấy ta lên núi từ phía Đông, tất cả mọi người đều đi về hướng Bắc nên ta đi theo về hướng đó thì có gì không đúng? Ngươi nói khoảng cách 30 trượng, trên núi thì đúng là không xa thật nhưng ta đi đến đó thì sao chứ? Chưa từng thấy Thái tử Thác Bạt thì chính là chưa từng thấy! Rốt cuộc ngươi bắt ta phải nói bao nhiêu lần nữa mới đủ?"
Lưu Uân đã bị thẩm vấn liên tục suốt 1 canh giờ, lúc mới đến đây thì vẻ mặt hắn coi như có chút thư thái, nhưng hiện tại đã trở nên chán nản và cáu kỉnh đến cực hạn. Triệu Vũ dùng biện pháp hỏi 1 vấn đề suốt hơn 10 lần, một khi hắn từ chối trả lời thì lại bảo hắn có tật giật mình. Vì thế từ lúc Lưu Uân lên núi, bắn ra mũi tên đầu tiên, cho đến những chuyện xảy ra về sau hắn đều phải tỉ mỉ kể lại. Cứ như vậy khiến cho hắn nói đến mức bực bội nóng giận không thôi, nhưng tên Triệu Vũ này lại quá cứng nhắc ngoan cố!
"Vậy lúc Tam Hoàng tử rời khỏi đại doanh, vì sao nói muốn mượn tên của Thái tử Thác Bạt? Đang yên làm Tam Hoàng tử lại có ý nghĩ như vậy chẳng phải đã sớm có sát ý với Thái tử Thác Bạt?"
Vụ án của Thác Bạt Hoằng lần này cho Yến Trì chủ quản, nhưng ở đây không có bổ đầu và nha sai thế nên Yến Hoài phải phái Triệu Vũ đến hỗ trợ Yến Trì phá án. Cách thẩm vấn này là do Yến Trì căn dặn Triệu Vũ, Triệu Vũ luôn luôn phải lặp đi lặp lại câu hỏi với Lưu Uân, đừng nói là Lưu Uân mà ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy mệt mỏi hơn là luận võ đánh đấm một hồi rồi. Nhưng nhìn Lưu Uân càng lúc càng tức giận thở gấp thì hắn đã đoán được mục đích của phương pháp này rồi, những hung đồ bình thường đa phần đều có tố chất tâm lý cực kỳ vững vàng, việc không ngừng lặp lại câu hỏi để thẩm vấn cũng chính là 1 cách để đả kích phòng tuyến của bọn họ. Đến cuối cùng, hung đồ tức giận phẫn nộ lên làm cho tư duy bị hỗn loạn nên đương nhiên sẽ để lộ ra sơ hở.
Lưu Uân liên tục cười lạnh, hắn đá một nhát bay cái ghế dưới chân đi, "Rốt cuộc các ngươi bị làm sao? Lần này Thác Bạt Hoằng đối đầu với ta, ta chướng mắt hắn nên mới nói vậy để kích thích hắn thôi. Nếu như ta đã chuẩn bị trước để giết hắn từ lâu thì tại sao phải nói ra cho mọi người đều nghe thấy? Ta chỉ khiêu khích như vậy cũng tính là làm việc ác sao? Ta thấy cô nương xinh đẹp còn nghĩ đến mấy chuyện phong lưu, nhưng ta thật sự động tay động chân với cô nương đó sao? Hiện tại trong lòng ta rất muốn đánh chết ngươi, nhưng ta có đánh không? Trong lòng ta nghĩ đến việc ác nhưng ta cũng sẽ không đi làm, bởi vì ta không phải kẻ ác bá bất lương!"
Lưu Uân vừa nói vừa thở không ra hơi, hắn nhìn thoáng qua ghế dựa ở bên cạnh rồi đi đến đó ngồi xuống, sau đó lại đập bàn mạnh một cái, "Ta muốn uống nước! Lá gan các ngươi lớn thật chứ! Ta đây là Tam Hoàng tử của Tây Lương! Chỉ dựa vào 1 câu nói của người khác đã tạm giam ta ở chỗ này! Rốt cuộc các ngươi có biết thân phận của ta không thế? Mang trà nóng lên đây cho ta!"
Triệu Vũ chau mày nhìn Lưu Uân, mặc dù hắn trẻ tuổi thế nhưng cũng đã từng lên chiến trường, đương nhiên những con cháu quý tộc bình thường không thể sánh bằng, "Tam Hoàng tử tức giận Thái tử Thác Bạt như vậy, lần này hắn đã xảy ra chuyện, nhất định là Tam Hoàng tử rất vui vẻ nhỉ?"
Trên mặt Lưu Uân đầy mồ hôi, cơn tức giận trong lòng khiến cho hắn cảm thấy bầu không khí trong lều nghị sự này cực kỳ ngột ngạt, nhưng tên Triệu Vũ này chính là Phó Thống lĩnh của Cấm vệ quân Đại Chu, thân thủ cực kỳ tốt, bên ngoài còn có thị vệ canh giữ cho nên Lưu Uân hoàn toàn không có cách nào ra ngoài. Càng nghĩ thì hắn càng tức, trên trán toát đầy mồ hôi, hắn dứt khoát xắn tay áo lên, tựa như bất chấp tất cả mà hét lớn lên, "Phải! Ta đúng là rất vui! Nếu Đại Thống lĩnh Cấm vệ quân kia của các ngươi chết thì bản thân ngươi có vui vẻ không? Ngươi chắc hẳn không biểu hiện ra ngoài, thế nhưng trong lòng ngươi nhất định là rất vui, bởi vì chỉ có như vậy thì ngươi mới có thể thuận lợi ngồi lên trên vị trí Đại Thống lĩnh được!"
Triệu Vũ nhăn mày, vẻ mặt Lưu Uân lúc này vừa trắng vừa chảy nhiều mồ hôi, giận dữ như sắp nổ tung rồi, hắn đã mấy lần muốn ra ngoài nhưng đều bị lôi lại, tóc mai tán loạn, vạt áo nhăn nhúm, nhìn chẳng còn chút tao nhã nào. Triệu Vũ lắc đầu, "Cũng không phải ai cũng có suy nghĩ giống như Tam Hoàng tử, hiện tại Tam Hoàng tử là người bị tình nghi hàng đầu trong đại doanh, ta khuyên Tam Hoàng tử vẫn nên khai báo thành thật!"
Lưu Uân lại cười lạnh, "Khai báo? Ta khai báo cái rắm á! Ngươi có đầu óc hay không vậy? Hiện tại tất cả mọi người đều cho rằng ta là hung thủ, trước đó ta đã đối nghịch nhiều lần với Thác Bạt Hoằng rồi, ta thừa biết nếu như hắn xảy ra chuyện thì nhất định sẽ bị mọi người đổ lên đầu ta, như vậy ta còn giết hắn nữa sao? Một đạo lý đơn giản như vậy, người Đại Chu các ngươi có phải là heo hay không?"
Lưu Uân bất chấp tất cả, không chỉ có không cần phong độ mà lại còn chửi ầm ĩ lên. Thế nhưng Triệu Vũ nghe vào xong vẫn luôn thờ ơ.
"Ngươi không giết hắn? Vậy vì sao ngươi lại thầm bày mưu tính kế với mưu sĩ của mình định khiến cho Thái tử Thác Bạt xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Dung mạo Triệu Vũ tuấn tú, màu da rám nắng, quai hàm góc cạnh, khi hắn nghiêm mặt thì khí thế cũng không hề thua kém ai.
Lưu Uân giận quá thành cười, "Ta vừa nói ngươi đã quên rồi à? Ta nói ta chỉ có chút suy nghĩ ác ý thôi, ta chán ghét ai thì sẽ hy vọng hắn không được thoải mái, nhưng không có nghĩa là ta sẽ thật sự đi làm chuyện gì khiến cho hắn không thoải mái. Ta nói ta muốn tính kế hắn thì cũng chỉ là suy nghĩ như vậy thôi, sao ta không biến hắn thành tàn phế? Sao ta không khiến cho hắn bị mất mặt? Tại sao ta phải giết hắn chứ? Giờ thì hay rồi, tất cả đều đổ lên đầu ta, đám người các ngươi đều là óc heo hay sao? Cứ cắn lấy ta mãi không buông thế? Triệu Vũ chau mày, "Vậy vì sao ngươi phải nói dối? Rõ ràng sau này ngươi đi cùng một hướng với Thái tử Thác Bạt, mà vừa rồi ngươi lại nói tất cả mọi người đều đi về hướng Bắc, vậy ngươi nên biết ngươi ở cách Thái tử Thác Bạt không hề xa."
Ánh mắt Lưu Uân lóe lóe, rồi quay đầu sang hướng khác, "Lúc ấy Thác Bạt Vu kia cứ khăng khăng là ta hại Đại ca nàng ta! Đương nhiên ta phải phủi sạch rồi chứ chẳng lẽ cứ để nàng ta tiếp tục nói xấu ta à? Lại nữa, ta không nhìn thấy Thác Bạt Hoằng chính là không nhìn thấy hắn, ta chắc chắn sẽ không để người khác có cơ hội vu tội bậy bạ cho ta! Thế nào, có vấn đề sao?"
Triệu Vũ vẫn hoàn toàn ung dung, "Có người nào làm chứng cho ngươi không? Thị vệ của ngươi không tính, có ai khác cùng ngươi đi đến nơi xa nhất kia không, sau đó cùng nhau quay về?"
Lưu Uân trợn trừng mắt nhìn Triệu Vũ, "Nếu như có người như vậy thì ta còn phải ở đây chịu đựng sự hành hạ của ngươi sao? Ngươi nghe kỹ cho ta! Ta không hề giết Thác Bạt Hoằng! Nếu như ta giết hắn thì ta cũng không chết tử tế! Cứ cho thiên lôi đánh chết ra đi!"
Triệu Vũ nhìn Lưu Uân, Lưu Uân lại cắn răng nói, "Các ngươi đều là cả một đám vô liêm sỉ! Thác Bạt Hoằng chết rồi thì ta thu được lợi ích gì chứ? Cho dù hắn chết rồi nhưng nếu Ngũ Công chúa không muốn thì ta cũng không cầu thú nổi, nhưng cái chết của hắn lại cực kỳ có lợi cho các Hoàng tử khác của Bắc Ngụy! Sao ngươi không đi thẩm vấn tên Thác Bạt Nhuệ kia đi? Thác Bạt Hoằng bị chính mũi tên của hắn bắn chết, cho dù ta có gặp được Thác Bạt Hoằng thì hắn sẽ đưa tên của mình cho ta bắn sao? Chỉ có Thác Bạt Nhuệ, chỉ có Thác Bạt Nhuệ mới có thể dễ dàng lấy được tên của Thác Bạt Hoằng!"
Lưu Uân rống to một hồi, mãi đến khi miệng đắng lưỡi khô rồi mới ho mạnh vài tiếng, vẻ mặt lập tức đỏ lên. Thấy Triệu Vũ vẫn nhìn mình chằm chằm mà không nhúc nhích gì thì Lưu Uân lại tức giận, lập tức vỗ bàn thật mạnh rồi đứng dậy, "Rốt cuộc thì các ngươi muốn hỏi đến lúc..."
Chữ 'nào' còn chưa thoát ra khỏi miệng thì vẻ mặt Lưu Uân đột ngột biến đổi, hắn ôm lấy ngực mình rồi lùi về sau 2 bước, sau đó rất nhanh đã ngã nhào trên mặt đất, mặt mũi đầu tóc chảy đầy mồ hôi. Triệu Vũ vừa thấy như vật thì lập tức hoảng hốt, "Người đâu! Truyền ngự y! Mau truyền ngự y..."
Hắn gọi to một tiếng khiến thị vệ trưởng ở bên ngoài cũng kinh ngạc, Đại Tướng quân Phó Đức Thắng của Tây Lương nghe thấy lời này thì lập tức vọt vào trong. Vừa vào liền nhìn thấy Lưu Uân ngã nhào dưới đất, Phó Đức Thắng hô to, "Điện hạ!" sau đó ông tiến tới ông Lưu Uân lên rồi quay sang lườm Triệu Vũ một cái, cuối cùng đỡ Lưu Uân ra khỏi lều nghị sự.
Lúc Yến Trì nghe tin chạy đến thì Lưu Uân đã nằm ở trên giường trong lều của mình, ngự y đang ở bên cạnh bắt mạch cho hắn còn Triệu Vũ đứng gác ở bên ngoài, thấy Yến Trì đến liền lập tức tiến đến chào đón, "Thế tử..."
"Sao thế? Sao đột nhiên lại bị bệnh?"
Vẻ mặt Triệu Vũ nặng nề, "Mạt tướng cũng không biết, hỏi lâu như vậy khiến cho Tam Hoàng tử cực kỳ cực kỳ tức giận, không biết có phải vì thế cho nên khi hắn gào thét lên thì mới ngã xuống đột ngột hay không."
Yến Trì gật đầu rồi đi về phía lều của Lưu Uân, thị vệ Tây Lương trấn giữ ở bên ngoài, thấy Yến Trì đến đây thì do dự giây lát rồi không dám cản trở nữa. Yến Trì trực tiếp vén rèm lên bước vào, Phó Đức Thắng ở bên trong cũng lập tức quay người nhìn sang, thấy người đến là Yến Trì thì lại không tình nguyện mà chắp tay hành lễ, "Thế tử Điện hạ..."
Yến Trì nhìn lướt qua trên giường rồi cau mày nói, "Tam Hoàng tử bị làm sao vậy?"
Phó Đức Thắng cười lạnh, "Thế tử Điện hạ muốn tra án chúng ta cũng tận lực phối hợp, nhưng lần này Điện hạ tra án động tĩnh quá lớn rồi, trực tiếp hại Điện hạ của chúng ta phát bệnh!"
Yến Trì vẫn cau mày, "Tam Hoàng tử bị bệnh gì?"
Hắn vừa dứt lời thì ngự y đang bắt mạch kia đứng lên, quay lại cúi người hành lễ với Yến Trì sau đó mới nói, "Thế tử Điện hạ, mạch tượng của Tam Hoàng tử Điện hạ rất yếu ớt phù phiếm, hạ quan xem qua thì thấy tựa như Tam Hoàng tử Điện hạ có bệnh đau tim, mà bệnh này đã tích tụ nhiều năm trên người Tam Hoàng tử rồi. Cho nên mặt mày Tam Hoàng tử vừa trắng bệch mà sức lực cũng yếu, mà cũng vì thế cho nên kỳ thật Tam Hoàng tử Điện hạ không nên lên núi đi săn."
Yến Trì vừa nghe lời này thì lập tức quay sang nhìn Phó Đức Thắng, Phó Đức Thắng hừ lạnh một tiếng rồi mím môi không nói lời nào.
Yến Trì lại hỏi, "Thậm chí Tam Hoàng tử còn có bệnh trong người?"
Nói xong Yến Trì nhìn thoáng qua Lưu Uân, từ lần đầu tiên gặp Lưu Uân thì hắn đã cảm thấy vẻ mặt Lưu Uân trắng hơn so với người bình thường đôi chút rồi, nhưng bên ngoài nhìn Lưu Uân không có vẻ yếu ớt cho nên hắn chưa từng nghĩ đến chuyện Lưu Uân có bệnh lâu năm.
Ngự y kia cũng nói, "Ban nãy có vẻ như Tam Hoàng tử bị lửa giận công tâm khiến cho khí huyết dâng trào nên mới bị đau tim rồi ngất đi. Hiện tại hạ quan thi châm cho Tam Hoàng tử Điện hạ, chắc hẳn trước khi trời tối thì Điện hạ sẽ tỉnh lại."
Phó Đức Thắng lạnh lùng nhìn Yến Trì, "Các ngươi bức cho Tam Hoàng tử phát bệnh, nhưng các ngươi căn bản không biết Điện hạ vốn có bệnh trong người. Ngài ấy cưỡi ngựa lên núi đã là cực hạn rồi, căn bản không có khả năng bắn tên giết người! Vì sao các ngươi cứ khăng khăng cho rằng Điện hạ giết Thái tử Thác Bạt? Đúng thật là Điện hạ cũng đã có ý định muốn tính kế Thái tử Thác Bạt, nhưng cũng phải là đến sau khi Ngũ Công chúa biểu đạt tâm ý. Lúc vụ án xảy ra mới chỉ là ngày đi săn thứ 3, Tam Hoàng tử Điện hạ căn bản không nóng vội!"
Yến Trì nhíu chặt mày, "Vì sao không nói sớm?"
Vẻ mặt Phó Đức Thắng lúc xanh lúc trắng, nhưng chỉ giây lát sau ông đã lên tiếng, "Bởi vì không nhất thiết phải nói ra!"
Yến Trì nhìn Phó Đức Thắng một cái, trong lòng hắn đương nhiên hiểu rõ. Một khi Hoàng hậu và Hoàng thượng biết Lưu Uân có bệnh trong người thì đương nhiên sẽ không hứa gả Ngũ Công chúa cho hắn, cho nên đến hiện tại Lưu Uân vẫn không nói với mọi người việc này. Lưu Uân còn phả giả vờ như không có việc gì mà lên núi đi săn cùng với mọi người, nhưng không ai biết hắn ngay cả giương cung bắn tên cũng gặp trở ngại.
Thật không ngờ tới, hỏi một lúc lâu mà vẫn không hỏi ra cái gì, căn bệnh này bộc phát mà lại cho thấy được chân tướng!
Yến Trì chau mày, "Có bệnh tình mà không nói rồi lại bỏ mặc cho Hoàng tử Điện hạ của các ngươi bị thẩm vấn, Phó Tướng quân đúng là một trung thần lương tướng mà! Trước đây các ngươi không hề nói rõ tình hình, hiện tại xảy ra chuyện thế này thì cứ giao cho ngự y là được rồi."
Lời này có ý là trước đây các ngươi không nói thì bọn ta cũng chẳng có gì phải áy náy day dứt cả. Yến Trì nói xong thì xoay người đi luôn, Phó Đức Thắng đứng đằng sau trợn to mắt lên nhìn nhưng lại không dám gào thét ra tiếng!
Yến Trì ra khỏi lều, thì lập tức đi về một túp lều nghị sự khác, hắn tìm ra bản vẽ tuyến đường trước đây, hơi bất đắc dĩ mà xóa tên của Lưu Uân đi. Tất cả mọi người đều cảm thấy là Lưu Uân mưu hại Thác Bạt Hoằng, nhưng không ai ngờ được rằng hắn lại có bệnh nặng trong người?
Yến Trì trầm tư giây lát, sau đó sai bảo thị vệ bên ngoài, "Đi mời Cửu cô nương đến đây..."
Thi vệ tuân lệnh rời khỏi, lúc Tần Hoan đến thì thấy Yến Trì đang đứng xem bản đồ. Nàng vào cửa cúi người thi lễ, đợi khi thị vệ kia lui ra ngoài liền tiến gần đến vài bước, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Yến Trì nắm tay nàng kéo đến gần rồi nói, "Bệnh đau tim là thế nào?"
Tần Hoan chau mày, "Bệnh đau tim? Phải xem xem đau thế nào, nếu như là bệnh mãn tính hoặc bẩm sinh thì chính là cực kỳ nguy hiểm. Người bệnh ngày thường luôn phải giữ tâm tình bình tĩnh không được kích động, lại phải uống thuốc đúng hạn, ăn uống thanh đạm, vận động cũng chỉ vừa phải chứ không được quá mức. Lúc phát bệnh thì tim sẽ đập nhanh và loạn nhịp, ngực đau đớn, vẻ mặt xám trắng, mệt mỏi, miệng môi thâm đen..."
Tần Hoan nói xong thì lông mày Yến Trì cũng nhíu lại thật chặt. Tần Hoan thấy thế liền hỏi, "Làm sao vậy?"
Yến Trì lại nói, "Ban nãy thẩm vấn Lưu Uân, sau khi hắn bị Triệu Vũ chọc giận thì liền té xỉu, ngự y chẩn đoán xong nói hắn bị bệnh đau tim, cũng là bệnh cũ lâu năm rồi. Ta quan sát thì thấy hắn đúng thật là đã choáng váng ngất đi, vẻ mặt cũng cực kỳ khó nhìn. Hiện tại ngự y đang thi châm để chữa trị, nhất định không phải hắn giả vờ."
Tần Hoan lập tức chau mày, "Nói như vậy thì chẳng lẽ hắn không phải người hại Thái tử Thác Bạt..."
Yến Trì gật đầu, "Phó Đức Thắng nói hắn yếu đến mức căn bản không có sức mà kéo cung bắn tên, lần này mặc dù cung tên được phát cũng không phải loại quá nặng, người bình thường cũng có thể kéo được, nhưng khi bắn thì mũi tên cũng không có lực và thiếu chính xác. Nàng nói mũi tên trên người Thái tử Thác Bạt kia vị trí không hề nghiêng lệch, góc độ cũng chính xác, điều này chứng minh người bắn tên phải là một kẻ rất có tài về cung tiễn."
Tần Hoan lập tức gật đầu, "Đúng vậy, nhưng sau đó ta cũng nghĩ, đầu tiên kia cắm rất sâu vào trong người, cho nên người bắn tên ra nhất định phải có sức lực rất khỏe mạnh." Nói xong Tần Hoan lại hít sâu một hơi, "Lưu Uân này thậm chí còn bị bệnh đau tim, sao hắn lại không nói sớm, đối với hắn mà nói thì tham gia săn bắn là cực kỳ nguy hiểm. Nếu hắn nói sớm thì sẽ không ai hoài nghi hắn rồi!"
Yến Trì cười lạnh, "Nếu nói sớm thì Hoàng thượng và Hoàng hậu sao có thể gứa gả Ngũ Công chúa cho một người mắc bệnh nặng chứ? Đây chính là kế sách của hắn, sau này có xảy ra rủi ro thì cũng không ai oán trách hắn!"
Tần Hoan lại nói, "Nếu nói như vậy thì giờ lại phải điều tra những người khác rồi!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương