"Mạch tượng của Thái tử vẫn mảnh như tơ nhện, thuốc uống mấy ngày nay chỉ để tạm thời ổn định lại tâm mạch nhưng vẫn chưa hề chuyển biến tốt lên. Cũng may mà miệng vết thương không hề bị nhiễm trùng, thế nhưng tốc độ liền lại hơi chậm, cứ như vậy thì không biết còn có thể chống đỡ được mấy ngày."

"Phải đó, dựa theo mạch tượng này thì chỉ sợ chịu đựng được thêm 3 ngày nữa đã là cực hạn rồi."

'Haizz, đã tốn nhiều thời gian để cứu, vậy mà vẫn không giữ được tính mạng. Hiện tại Thái tử mới 20 tuổi, trẻ như vậy mà đã chết đi thì thật là quá đáng thương..."

"Những chuyện đó thì thôi, quan trọng là nếu không cứu lại được Thái tử thì chắc hẳn sẽ dẫn đến tranh chấp giữa Bắc Ngụy và Đại Chu, đến lúc đó chỉ sợ dân chúng ở biên thành 2 nước lại phải cực nhọc lầm than rồi."

"Đúng vậy, nhưng hôm nay Cửu cô nương cũng chẳng còn cách nào rồi..."

'Xoạt' một tiếng, màn che được nhấc lên, Tần Hoan bước vào bên trong, mấy vị ngự y đang nghị luận liền nghiêm mặt lại. Viện chính tiến lên nói, "Cửu cô nương, mạch tượng của Thái tử Điện hạ mãi vẫn không thấy khỏe lên, chúng ta sợ hắn chỉ chống đỡ được nhiều nhất là 3 ngày nữa thôi."

Tần Hoan gật đầu, "Điều này ta biết rõ, ta cũng đã nghĩ đến rồi cho nên ta mới định bắt đầu từ hôm nay sẽ đổi phương thuốc khác cho Thái tử Điện hạ." Nói xong Thác Bạt Vu cũng vừa bước vào bên trong lều, trên tay nàng đang bê một chén thuốc.

Nhìn vào chén thuốc kia, mấy vị ngự y liếc nhau, chỉ ngửi mùi thôi cũng biết đúng là không hề giống với phương thuốc trước đây.

Nhưng hiện tại Tần Hoan có vẻ như cố tình thay đổi thuốc mà không viết phương thuốc ra, cũng không để cho bọn họ cùng biết. Thấy Thác Bạt Vu bê chén thuốc tiến đến đút cho Thác Bạt Hoằng thì ba vị ngự y lập tức lùi sang bên cạnh. Thác Bạt Vu đút thuốc, cả ba cùng quan sát chất thuốc, màu sắc và mùi vị, bọn họ có thể đoán ra được mấy vị dược liệu thế nhưng toàn bộ phương thuốc lại không đoán ra.

Việc này nếu như đặt ở Thái y viện thì đương nhiên không được phép, toàn bộ phương thuốc phải được công khai mới tốt. Nhưng hiện tại, Tần Hoan cũng không phải người trong Thái y viện cho nên cũng không thể tuân theo quy định này được. Thấy Tần Hoan và Thác Bạt Vu đều ở đây nên cả 3 đều lui ra ngoài.

"Phương thuốc ban nãy ta không đoán ra được đầy đủ, chỉ cảm thấy rất khác biệt so với trước đây."

"Đúng vậy, mấy hôm nay Cửu cô nương đều để cho dược đồng đi bốc thuốc sắc thuốc, nhưng hôm nay lại tự mình sắc thuốc mang đến."

"Các ngươi nói xem, liệu có thể là một phương thuốc bí truyền nào không?"

Vẻ mặt mấy người liền thay đổi, Tần Hoan làm thế này rõ ràng là không muốn để lộ ra phương thuốc, đích thật là bên trong có một phương pháp bí truyền cứu mạng nào đó. Người học y đều có sở trường của riêng mình, ai nấy cũng đều có tuyệt học, nghĩ đến Tần Hoan có y thuật bất phàm thì 3 người đều thấy hứng thú với phương thuốc kia. Một người trong số họ nói, "Viện chính Đại nhân, hay là chúng ta đến dược phòng xem một chút?"

Viện chính nghĩ nghĩ, do dự giây lát sau đó vẫn gật đầu.

Đến dược phòng rồi quả nhiên thấy được ấm mà Tần Hoan vừa sắc thuốc, hiện tại nước thuốc đã được lấy ra cho nên chỉ còn thấy được bã bên trong. Mấy người đảo qua đảo lại quan sát mấy lần, vẻ mặt đều có chút kỳ quái.

"Phương thuốc này thật sự ta còn chưa bao giờ gặp được, hơn nữa cây lê lô và huyền sâm lại còn là những vật tương khắc nhau."

"Phải đó, còn có cây a ngụy hôi, bảo sao mùi thuốc này có mùi quá gay mũi."

"Phương thuốc này... nếu như không phải chúng ta biết do Cửu cô nương phối ra thì chỉ sợ là tác phẩm của một kẻ không hiểu gì về dược lý. Nhưng thế này thật sự có tác dụng sao? Hay là do ta kiến thức hạn hẹp quá rồi?"

"Ta cũng không biết, đi thôi, đừng ở đây nhìn nhiều, để người khác thấy được thì cũng khó ăn nói."

Viện chính cảm thấy không tiện ở lâu trong này nên rất nhanh đã đứng dậy rồi dắt 2 người ra ngoài. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi vấn thế nhưng 3 người vẫn chờ xem thuốc này có tác dụng gì vơi Thác Bạt Hoằng hay không cho nên vẫn chưa tỏ thái độ gì.

Còn bên này, Thác Bạt Vu nắm lấy tay Thác Bạt Hoằng rồi nói về những chuyện trước kia.

"Thái tử ca ca, huynh có nhớ năm ta 5 tuổi, mẫu phi vừa mới qua đời không bao lâu, đêm nào đi ngủ ta cũng rất sợ hãi. Sau này chính là Thái tử ca ca người cầu xin Hoàng hậu nương nương đón ta về ở cùng nhau. Ta ở chỗ Thái tử ca ca được 2 năm, đến khi Thái tử ca ca được lập thành Thái tử dọn đến Đông cung rồi ta mới lại ở 1 mình. Thái tử ca ca, huynh thường nói tính tình của ta như vậy không nên sinh ra không nhà Đế vương, huynh còn nói là luôn là kẻ không nghe lời, cho dù là phụ vương hay là huynh, cứ bảo ta làm cái gì thì ta đều làm ngược lại. Thái tử ca ca, khi nào huynh tỉnh dậy thì ta sẽ toàn bộ nghe theo lời huynh, huynh muốn ta làm gì thì ta làm cái đó, không khiến cho huynh phải nhọc lòng vì ta nữa. Huynh đã ngủ ở đây 2 ngày rồi đó Thái tử ca ca, nếu tính cả ở trên núi nữa thì là 4 ngày rồi."

Thác Bạt Vu gằn từng tiếng, giọng nói cực kỳ chậm rãi, sợ Thác Bạt Hoằng nghe không rõ, nhưng mãi đến khi nàng nói xong rồi thì Thác Bạt Hoằng vẫn không có chút phản ứng nào. Thác Bạt Vu thở dài, nàng lại siết tay Thác Bạt Hoằng chặt thêm chút nữa.

"Liệu có phải Thái tử ca ca của ta chỉ còn gắng gượng được không tới 3 ngày nữa?" Thác Bạt Vu không quay đầu lại, nhưng trong giọng nói đã có chút nức nở, "Vừa rồi ta đã nghe thấy rồi, ta cảm thấy tay chân huynh ấy càng lúc càng lạnh."

Tần Hoan tiến lên 2 bước, "Hôm nay ta đã đổi phương thuốc khác, uống 2 ngày sau đó xem xem có hiệu quả hay không."

Thác Bạt Vu hít sâu, "Ngươi nói như vậy chính là hy vọng không lớn sao?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Ta không thể đảm bảo, nhưng nhất định sẽ dùng tất cả những biện pháp mà ta biết đến để thử một lần, nhất định sẽ dốc toàn lực cố gắng. Nếu như ta dốc toàn lực mà không cứu được thì trong thiên hạ cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể cứu được hắn."

Giọng nói Tần Hoan vừa trầm tĩnh vừa thật thà, nhưng trong câu nói lại có chút khí phách. Thác Bạt Vu đỏ mắt quay lại nhìn Tần Hoan một cái, khóe môi cong lên, dáng vẻ dở khóc dở cười này của nàng thật sự khiến cho Tần Hoan phải buồn cười. Tần Hoan kiểm tra lại vết thương trên người Thác Bạt Hoằng một lượt sau đó mới hơi yên lòng,

Thác Bạt Vu lại nói, "Khi nào thì Thế tử Điện hạ trở về? Hắn liệu có mang về tin tức tốt không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ một chút rồi lại nói theo tình hình hiện tại, "Chắc là sẽ không dễ dàng, thân phận của Thái tử tôn quý nên hung thủ nhất định cũng không phải kẻ vô danh tiểu tốt. Mà hung thủ xuống tay tàn nhẫn, chắc chắn là đã có tính toán từ trước nên Trì Điện hạ không thể dễ dàng tìm ra được."

Thác Bạt Vu nhìn nàng, "Ngươi không có chút tin tưởng nào với hắn sao?"

Tần Hoan bật cười, "Đây không phải chuyện tin tưởng hay không, việc này nếu như chỉ đơn giản thôi thì đương nhiên là quá tốt rồi."

Thác Bạt Vu cẩn thận nhìn Tần Hoan, rất lâu sau mới quay đầu lại nói, "Tối hôm đó ta đã trông thấy."

Tần Hoan chau mày, nhất thời không phản ứng kịp, "Cái gì?"

Thác Bạt Vu khẽ nói, "Ta thấy ngươi và Thế tử Điện hạ cùng nhau trở về từ bên ngoài đại doanh."

Thác Bạt Vu vừa nói xong thì gò má Tần Hoan lập tức như bị lửa thiêu, nàng còn đang ngẩn người chưa kịp nói gì thì Thác Bạt Vu lại lên tiếng, "Cho nên hôm sau ta mới đến tìm ngươi, muốn xem xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì."

Tần Hoan cười khổ một tiếng, nàng đoán không sai mà, Thác Bạt Vu quả nhiên là vì Yến Trì.

"Nhưng lại khiến cho ngươi thất vọng rồi, ta chẳng có bản lĩnh gì cả."

Thác Bạt Vu lắc đầu, "Không phải, người đã giết Đạp Tuyết rồi, nếu là người khác thì khẳng định sẽ không làm được, ít nhiều cũng sẽ chịu tổn thương rất nặng."

Đạp Tuyết đương nhiên là tên con ngựa trắng kia, Tần Hoan nói, "Không phải là chịu tổn thương nặng, mà chính là mất mạng."

Thác Bạt Vu cúi đầu càng thấp xuống, "Xin lỗi, những chuyện thế này ta đã chơi đùa ở Bắc Ngụy quá lâu rồi cho nên quên mất, người Bắc Ngụy giỏi cưỡi ngựa bắn cung, nữ tử Đại Chu đa phần là ôn nhu như nước."

Tần Hoan lắc đầu, Thác Bạt Vu lại nói tiếp, "Hai năm trước ở biên thành của Bắc Ngụy ta đã từng gặp Thế tử Điện hạ một lần, hắn dẫn theo Sóc Tây quân đến giúp người Bắc Ngụy đánh giặc Nhung. Từ sau lần đó hắn đã trở thành một chấp niệm trong lòng ta, lần này ta đến đây vốn là để gặp hắn một lần. Ta cứ tưởng rằng hắn vẫn còn nhớ rõ ta, nhưng ta không ngờ đến hắn căn bản không để ý, không chỉ có như vậy, hắn đối xử với một Công chúa Bắc Ngụy như ta chẳng có chút thân thiện nào, suýt chút nữa ta còn nghi ngờ hắn thích nam nhân."

Yến Trì thích nam nhân? Tần Hoan không nhịn được mà nở nụ cười.

Nhưng sau này ta mới biết được hắn thích nữ tử, cũng biết được dịu dàng, có điều người đó không phải là ta, cũng không thể là ta... Ban đầu ta còn không biết ngươi có bản lĩnh gì, nhưng sau khi nhìn ngươi chữa bệnh cho Thái tử ca ca ta mới biết được tính cách và trí tuệ ngươi cũng không phải giống như quý nữ Đại Chu bình thường."

Vốn là biểu đạt chấp niệm không thể có được đối vơi Yến Trì, sau đó lại khen ngợi Tần Hoan một lần, nàng nhìn sang bóng lưng thon gầy của Thác Bạt Vu thì nhất thời không biết phải làm mặt lạnh hay là tươi cười nữa. Một lúc sau mới nghe thấy Thác Bạt Vu thở dài, "Nếu như ta có thể cũng giống ngươi biết y thuật thì tốt rồi, nếu năm đó ta mặc nữ trang, y thuật cao minh, sau đó chữa thương cho các chiến sĩ trên chiến trường và Thế tử Điện hạ thì có lẽ hắn sẽ nhớ kỹ ta, tán thưởng ta rồi..."

Thác Bạt Vu càng nói thì giọng nói càng nhỏ lại, cực kỳ đáng thương tội nghiệp, lại cộng thêm lời này có chút trẻ con nên Tần Hoan liền bật cười, "Ngươi cho là, lần đầu hắn gặp ta là lúc ta đang trị thương cho người khác?"

Thác Bạt Vu quay lại, mở to mắt lên nhìn nàng, "Chẳng lẽ không phải sao?"

Tần Hoan cười rạng rỡ, "Không phải, lần đầu tiên hắn gặp ta là lúc ta dùng lời nói sắc bén để mắng chửi người khác. Sau đó ta cũng không phải trị thương cho người ta mà là làm việc khác."

"Việc gì?"

Thác Bạt Vu tò mò, Tần Hoan cũng không định nói, "Ngươi sẽ không muốn biết đâu."

Thác Bạt Vu chau mày, "Vậy các ngươi sao phải âm thầm như vậy? Thân phận các ngươi cũng coi như môn đăng hộ đối, ngươi được Thái hậu sủng ái, nếu như nói ra thì cầu một cái Thánh chỉ tứ hôn chẳng phải tốt rồi sao?"

Tần Hoan cười khổ, "Không đơn giản như vậy đâu."

Thấy Thác Bạt Vu còn muốn hỏi, Tần Hoan lại hất hàm, "Tiếp tục nói chuyện với hắn đi, hắn có thể nghe được lời người nói."

Thác Bạt Vu mím môi, không hỏi nhiều nữa mà đành phải quay lại kể những chuyện cũ cho Thác Bạt Hoằng nghe.

Tần Hoan đứng bên cạnh nghe, phát hiện ra thân thế của Thác Bạt Vu này cũng có chút đáng thương, cũng gần giống với Yến Tuy. Nàng ta từ nhỏ đã không có mẫu phi, nhưng dù sao nữ nhân mà nam tử không giống nhau. Trong nhà Đế vương, chỉ có nam tử mới có thể kế thừa ngôi vị, nữ tử cho dù có thất thế thì cũng chỉ là sống hơi khó khăn hơn một chút mà thôi chứ không hề mất đi tính mạng. Nhưng những Hoàng tử thì lại không như vậy rồi! Nghĩ đến Yến Tuy, trong lòng Tần Hoan trĩu nặng, mấy hôm nay trong lều hơi chật chội cho nên nàng không có thời gian mà ở riêng với Yến Tuy. Yến Tuy cũng chưa hề nhắc đến những chuyện có liên quan đến thằng bé và mẫu phi, đợi sau này trở về cung rồi thì chỉ sợ cơ hội sẽ càng nhỏ đi.

Đổi thuốc mới xong xuôi, Tần Hoan vẫn ở yên trong lều của Thác Bạt Hoằng canh giữ suốt cả 1 ngày, mà quả nhiên như nàng dự đoán, đến lúc trời tối rồi thì Yến Trì mới dẫn theo người trở về từ trên Nguy sơn. Thác Bạt Vu cực kỳ quan tâm đến chuyện này, thấy Yến Trì đã vào chủ trướng rồi cũng vội vàng đi vào theo. Tần Hoan chờ ở bên ngoài, khoảng nửa canh giờ sau Yến Trì mới đi từ bên trong ra.

Yến Trì nhìn thấy Tần Hoan rồi nói thẳng, "Ngươi đi theo ta."

Tần Hoan gật đầu, đi theo Yến Trì vào trong lều nghị sự, Thác Bạt Vu thấy thế cũng lại theo sau. Yến Trì đi dến cửa lều nghị sự rồi mà thấy Thác Bạt Vu vẫn theo sát thì không khỏi chau mày.

Thác Bạt Vu cũng chau mày, "Làm sao thế? Đây là chuyện của Thái tử ca ca ta, ta không thể đi theo sao?"

Vẻ mặt Yến Trì lạnh nhạt, "Đợi khi nào có kết quả thì đương nhiên sẽ nói cho Công chúa."

Thác Bạt Vu buồn bực, "Phải đợi kết quả, ai biết đến lúc nào mới có kết quả chứ..." Nói xong Thác Bạt Vu cứ như cầu cứu mà nhìn sang Tần Hoan. Tần Hoan thở dài, mặc dù hiện tại Thác Bạt Vu này đã thay đổi tốt lên rồi nhưng chấp niệm về Yến Trì của nàng ta đâu phải chỉ trong khoảnh khắc là có thể tiêu biến, huống hồ có nàng ta đi theo nhất định sẽ nhúng tay vào, không có lợi cho việc phá án.

Tần Hoan đành phải khuyên nhủ, "Công chúa bình tĩnh một chút, chớ nóng vội, hiện tại việc này ngươi cũng không giúp được gì, chi bằng Công chúa quay về trước canh giữ bên người Thái tử Điện hạ đi?"

Thác Bạt Vu không ngờ Tần Hoan lại không giúp nàng nên nhất thời bĩu môi, căm giận mà lườm Yến Trì một cái, sau đó lại nhìn Tần Hoan với vẻ tủi thân rồi mới quay người rời đi.

Tần Hoan lắc đầu rồi nở nụ cười, sau đó đi vào lều cùng với Yến Trì.

Bên trong lều, Bạch Phong đã đặt bản vẽ lên trên bàn, Yến Trì vừa tiến đến vừa nói, "Chúng ta gần như đã đi theo tuyến đường của từng đội ngũ ngày hôm đó. Ở đây đại khái có 40 tiểu đội cùng chạm mặt nhau và cũng có thể làm chứng cho nhau."

Nói xong Yến Trì mở tấm bản đồ ra, hắn vẽ một vòng đỏ bên trên bản đồ, "Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện chính là ở chỗ này. Mà hôm đó vào khoảng giờ Mùi thì chỉ có 5 đội ngũ đến gần khu vực này."

Tần Hoan hỏi lại, "Đội ngũ của Lưu Uân có ở trong đó không?"

Vẻ mặt Yến Trì nghiêm nghị rồi gật đầu, "Có, ngoài ra thì 2 đội ngũ là Thế tử Hoài An Hầu và tiểu đội của biểu huynh hắn, một tiểu đội của Thế tử Vũ An Hầu, còn có 1 đội của tiểu công tử nhà Phiêu kỵ Đại Tướng quân."

"Mấy tiểu đội này cũng xem như tiến gần đến nơi xảy ra chuyện, đi nửa canh giờ là có thể đến. Những đội còn lại, dựa vào con đường mà bọn họ chỉ ra, nếu như muốn quay về gấp trước giờ Thân thì nhất định sẽ không đi đến nơi xảy ra chuyện."

Tần Hoan chau mày, "Nói như thế thì Lưu Uân có nghi ngờ rất lớn?"

Yến Trì gật đàu, "Phải, hắn có nghi ngờ rất lớn. Hai hôm nay Thác Bạt Hoằng thế nào rồi?"

Tần Hoan trả lời, "Chỉ có thể duy trì cho hơi thở không đứt đoạn, miệng vết thương lành lại rất chậm, tình hình thân thể cũng không quá tốt. Hôm nay ta vừa mới thay thuốc, nếu như có khởi sắc thì tốt, còn nếu không thì sau này sẽ rất nguy hiểm."

Vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, lời của nàng có ý là vụ án này không thể nào ký gửi hy vọng vào bản thân Thác Bạt Hoằng có thể tỉnh dậy chỉ ra hung thủ rồi!

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi lấy tờ giấy trong tay áo ra, "Ta phát hiện dấu vết này trên vết thương của Thác Bạt Hoằng, chính là một vết bầm tím. Đây có thể là một vật cùn, cũng có thể do người đấm đá ra. Nhưng dấu vết để lại có chút kỳ quái, chàng xem này..."

Yến Trì nhận lấy bản vẽ, vừa nhìn đã nhíu mày, "Hình vẽ này đúng là hơi kỳ lạ,"

"Nếu như dùng nắm đấm thì chắc hẳn hắn đã đeo một loại giáp hoặc bao tay gì đó, bên trên có đồ trang trí hình dạng giống thế này cho nên mới để lại dấu vết trên người Thác Bạt Hoằng. Hai ngày nay thân thể của hắn không thể di chuyển được nên ta còn chưa kiểm tra được vết thương quanh người. Phải đợi cho miệng vết thương trên ngực không còn chảy máu nữa thì mới có thể nhìn được thêm các chỗ khác."

Yến Trì gật đầu, "Được, vậy trước mắt ta tập trung thẩm vấn Lưu Uân, dù sao hắn cũng nói dối."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện