Sáng sớm hôm sau, Yến Trì liền dẫn đám người Thác Bạt Nhuệ và Lưu Uân một lần nữa tiến lên Nguy sơn.

Lần này đi ít nhất phải 1 ngày mới có thể quay về, mà muốn xác định được tuyến đường mà từng người đã đi thì cần phải có thêm thời gian. Trời tối cũng không tiện đi tìm đường cho nên chỉ sợ đến tận tối mai mới có thể quay về.

Yến Trì rời đi nhưng để Bạch Phong lại đại doanh cùng với Thống lĩnh Cấm vệ quân Lâm Chương. Hiện tại lều của Thác Bạt Hoằng còn được canh chừng nghiêm ngặt hơn cả chủ trướng của Yến Hoài. Từ sáng Tần Hoan đã đến đây lau chùi vết thương rồi đổi thuốc, sau đó lại hơi lo lắng về tình hình của Thác Bạt Hoằng, thấy mạch tượng của hắn không hề suy yếu thì mới yên lòng.

Đổi thuốc xong xuôi thấy ngự y bên cạnh do tuổi tác đã cao không còn chống chọi được nữa nên Tần Hoan đã bảo ngự y quay về nghỉ ngơi. Như vậy trong lều chỉ còn lại một mình Tần Hoan, bởi vậy nàng liền tranh thủ xem xét thương thế trên người Thác Bạt Hoằng.

Thác Bạt Hoằng đắp chăn mỏng, Tần Hoan vén chăn ra, cẩn thận kiểm tra miệng vết thương trên khắp người hắn. Nhưng hiện tại vết tên bắn ở ngực còn chưa lành nên không thể di chuyển, nàng không có cách nào kiểm tra trên lưng hắn cả. Tần Hoan đảo mắt thấy được vết bầm trên eo hắn, không biết tại sao nàng cảm thấy dấu vết này có hơi kỳ lạ!

Đó là một vết máu tụ xanh tím rất lớn, lại có một vết thâm hình trăng khuyết đặc biệt rõ ràng. Không chỉ thế, bên trong hình trăng khuyết lại thiếu mất một đoạn, dựa vào hình dạng này thì Tần Hoan cũng không đoán ra được đây là cái gì, chỉ có thể suy đoán liệu có phải lúc Thác Bạt Hoằng lăn xuống khe núi nên mới va chạm vào đâu đó.

Tần Hoan cúi người, dùng tay ấn lên trên eo Thác Bạt Hoằng, ngay lúc nàng đang chuyên chú thì đột nhiên màn che đằng sau được vén lên, là Thác Bạt Vu đi đến. Thác Bạt Vu biết Tần Hoan canh giữ trong lều cho nên mới cố tình nhìn vào, nhưng nàng lại thấy Tần Hoan đang vuốt ve trên eo Thác Bạt Hoằng, động tác kia quả thực rất khiến cho người ta phải suy nghĩ lung tung!

Thác Bạt Vu hít vào một hơi khí lạnh, "Ngươi đang làm gì?"

Tần Hoan đứng thẳng dậy rồi quay sang nhìn Thác Bạt Hoằng với vẻ không hiểu gì. Nhưng sau khi nàng nghĩ lại thì cũng hiểu được tại sao ban nãy đã khiến cho Thác Bạt Vu hiểu lầm nên mới lên tiếng, "Ta đang kiểm tra vết thương của hắn."

Thác Bạt Vu nghi ngờ bước đến, quả nhiên nhìn thấy một vết thâm tím lớn trên người Thác Bạt Hoằng. Nàng nhìn kỹ vết thương nhưng lại không thấy Tần Hoan bôi thuốc cho hắn nên mới càng thấy kỳ quái. Tần Hoan là đại phu, xem vết thương cũng không có gì lạ, nhưng sao nàng lại không cần thuốc mỡ? Không bôi thuốc cho hắn mà lại sờ mó lên đó? Thác Bạt Vu nghĩ đến mức da đầu run rẩy, nhưng đối diện với đôi mắt trong vắt của Tần Hoan thì nàng thật sự không nghĩ ra được chuyện mờ ám nào nữa. Tính cách này của Tần Hoan, chắc hẳn sẽ không có ý niệm gì đối với ca ca nàng chứ?

"Ngươi xem vết thương sao lại không bôi thuốc?"

Nói xong Thác Bạt Vu liền đi lấy thuốc mỡ định bôi lên cho Thác Bạt Hoằng, Tần Hoan lại dơ tay lên ngăn lại, "Để cho ta nhìn trước đã."

Thác Bạt Vu bất đắc dĩ, Tần Hoan lại tiến đến trước mặt Thác Bạt Hoằng, nếu bôi thuốc xong thì vết thương sẽ lành lại rất nhanh, đến lúc đó dấu vết phai mờ đi rồi thì nàng sẽ không có cách nào phân biệt được những hình dạng kia rồi.

Tần Hoan lại nhìn giây lát, sau đó đứng dậy đi sang bàn bên cạnh, lấy giấy bút vẽ lại hình dáng dấy vết trên người Thác Bạt Hoằng. Thác Bạt Vu thấy thế liền trợn trừng mắt!

Đây là cái thói quen quái quỷ gì vậy?

"Ngươi, ngươi đang làm gì?"

Tần Hoan đặt giấy sang bên cạnh cho khô, Thác Bạt Vu cũng đã đi đến, thấy Tần Hoan quả nhiên là vẽ lại dấu vết trên người Thác Bạt Hoằng. Tần Hoan nói, "Cái này có lẽ sẽ trợ giúp được việc phá án."

Thác Bạt Vu chớp chớp mắt, "Có trợ giúp gì?"

Tần Hoan nhìn thoáng qua Thác Bạt Hoằng đang nằm, "Trên người hắn có dấu vết giống như là bị quẳng ngã, cũng có khả năng là do hung thủ lưu lại. Những thứ này có thể làm bại lộ thân phận của hung thủ, hoặc cũng có chút đặc điểm nào đó."

Thác Bạt Vu lại chỉ vào tờ giấy kia, "Vậy cái này có đặc điểm gì?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Có thể là trên tay hung thủ có vũ khí gì đó, cũng có khả năng là dùng nắm đấm hoặc lấy chân đá, tóm lại hắn đã lưu lại ấn ký này trên người Thái tử."

Thác Bạt Vu nghĩ nghĩ, "Nắm đấm thì chắc là không phải, nhưng lấy chân đá cũng không phải, chỗ này có 2 vết."

Tần Hoan lại nói, "Vậy liệu có phải cái gì giống như nhẫn đeo tay mới để lại loại ấn ký này? Còn nếu là ở chân thì có lẽ do giày của hắn có điểm đặc biệt?"

Thác Bạt Vu nghe cũng có chút thông suốt, nhưng một dấu vết như vậy thật sự sẽ trở thành manh mối sao?

Mặc dù ngoài miệng nàng không nói nhưng trong lòng lại không cho là đúng, nhìn Tần Hoan cất tờ giấy kia đi thì không nhiều lời nữa. Nàng thở dài rồi đi đến bên cạnh giường, "Thái tử ca ca, sao huynh vẫn chưa tỉnh chứ? Nếu như huynh tỉnh dậy thì bọn ta sẽ biết được ai mới là người mưu hại huynh. Rốt cuộc là ai mà có thể nhẫn tâm với huynh như vậy?"

"Hiện tại tình huống của hắn cũng không chuyển biến xấu, hy vọng vẫn còn rất lớn."

Thác Bạt Vu quay sang nhìn Tần Hoan, "Ngươi nói phải đợi 5 ngày, hiện tại mới sang ngày thứ 2, mặc dù không có chuyển biến xấu thế nhưng cũng chưa thấy tốt đúng không?"

Tần Hoan gật đầu, "Phải, cũng chưa tốt lên, chỉ dựa vào thuốc mà hắn chống đỡ được đến hiện tại đã là kỳ tích rồi."

Đôi mắt Thác Bạt Vu hơi tối lại sau đó nắm lấy tay Thác Bạt Hoằng, Tần Hoan thở dài rồi nói, "Ở Bắc Ngụy, có người nào trở mặt với Thái tử không?"

Thác Bạt Vu lập tức đứng thẳng dậy nhìn Tần Hoan, "Ngươi muốn nói..."

"Chuyện cho đến bây giờ chúng ta cũng không biết hung thủ ở chỗ nào, hoặc là Thái tử Điện hạ có thể lập tức tỉnh lại, hoặc là chúng ta tóm được hung thủ trước. Hiện tại xem ra ít nhất thì việc đi bắt hung thủ là chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Giọng nói Tần Hoan rất trầm ổn khiến cho vẻ mặt Thác Bạt Vu cũng vì thế mà nghiêm nghị hẳn lên. Nàng nghĩ nghĩ sau đó lại lắc đầu, "Không có ai trở mặt với Thái tử ca ca cả, mà ca ca rất được phụ hoàng coi trọng, địa vị có thể nói là cực kỳ cao. Số mệnh đã định huynh ấy là Thái tử rồi, tương lai nhất định sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế, ngay cả ta, nếu như trừ bỏ phần tình nghĩa kia đi thì cũng luôn kính trọng Thái tử ca ca như một vị Hoàng đế tương lai của Bắc Ngụy, những người khác cũng vậy."

Thác Bạt Vu nói xong câu này thì trong lòng Tần Hoan cũng không tán thành. Suy nghĩ của Thác Bạt Vu quá đơn giản, từ xưa đến nay trong nhà Đế vương luôn luôn có tranh đấu quyền lực. Tính tình Thác Bạt Vu lỗ mãng dễ kích động, lại quanh năm không ở trong cung nên đương nhiên sẽ không ý thức được điều này.

"Nếu như Thái tử Điện hạ xảy ra chuyện, thì ai sẽ thừa kế ngôi vị Hoàng đế ở Bắc Ngụy?"

Tần Hoan vừa hỏi như vậy thì ánh mắt Thác Bạt Vu lại lóe lên tia sáng nhạt, nàng nghĩ nghĩ rồi nói, "Tứ Hoàng đệ, hoặc là Ngũ Hoàng đệ." Thấy Tần Hoan vẫn đang nhìn mình nên nàng lại nói tiếp, "Mẫu thân ruột của Tứ Hoàng đệ và Ngũ Hoàng đệ đều có xuất thân cao quý, thế lực của mẫu tộc không hề nhỏ. Nếu như Thái tử ca ca không thể kế thừa ngôi vị Hoàng đế thì đầu tiên sẽ nghĩ đến 2 người bọn họ."

Giây lát sau Thác Bạt Vu đột nhiên trợn trừng mắt, "Ngươi muốn nói đến Ngũ Hoàng đệ?"

Lần này chỉ có Thác Bạt Nhuệ đi theo đến đây, Tần Hoan hỏi như vậy thì rõ ràng cho thấy nàng ta đang hoài nghi Thác Bạt Nhuệ!

Tần Hoan lại nói, "Trước khi sự việc còn chưa điều tra rõ ràng thì ai cũng đều đáng nghi ngờ cả, đặc biệt là những người đi theo lên núi hôm đó. Thân phận của Thái tử cao quý, người Đại Chu chắc chắn sẽ không đoạt tính mạng của Thái tử ở khu săn bắn nhà mình, còn trong những người khác thì việc tranh giành quyền lực chính là nguyên do đầu tiên. Nói như vậy, Công chúa nghĩ đến người nào có thể hại được Thái tử Điện hạ?"

Thác Bạt Vu suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, "Chẳng lẽ không thể là Lưu Uân sao?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng là rất có thể, Lưu Uân làm vậy chính là phá hoại việc liên hôn giữa Bắc Ngụy và Đại Chu, còn có thể khơi mào chiến loạn cho 2 nước. Như vậy Đại Chu chắc chắn sẽ lựa chọn giao hảo với Tây Lương, Tây Lương sẽ có lợi."

Dừng lại một chút Tần Hoan lại nói, "Ta không nói là Lưu Uân không thể ra tay, mà ta chỉ nói đối tượng hoài nghi không nên chỉ là 1 người. Nếu như vậy thì cực kỳ có khả năng bị rơi vào lối mòn suy nghĩ mà quên mất hung thủ chân chính."

Thác Bạt Vu ngẩn ngơ nhìn Tần Hoan. Lại đến rồi, cái cảm giác bình tĩnh nghiêm túc rợn người này lại đến rồi! Cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, bình thường Tần Hoan chắc chắn sẽ không khiến cho người ta cảm thấy nàng là một người lạnh lùng hà khắc đáng sợ, nhưng ở một số thời điểm đặc biệt thì cảm giác này lại cực kỳ mãnh liệt, giống như trước mặt này là một vị thần thánh trang nghiêm mà không ai dám coi thường.

"Ngươi, sao ngươi có thể suy luận ra được nhiều như vậy?"

Thác Bạt Vu ngơ ngác, đối mặt vưới Tần Hoan như vậy thì phần tính tình kiêu ngạo của nàng cũng bị đè ép xuống.

Tần Hoan cười cười rồi lắc đầu, "Chuyện này rất nhiều người có thể nghĩ đến mà."

Thác Bạt Vu giơ tay lên đỡ trán, "Rất nhiều người có thể nghĩ đến, vậy chẳng lẽ không phải là tất cả mọi người đều hoài nghi Ngũ Hoàng đệ chính là hung thủ sao?"

Tần Hoan vốn đang định đắp thêm chăn gấm lên trên cho Thác Bạt Hoằng, nhưng vừa nghe thấy lời này thì trong lòng lại lập tức sửng sốt. Thác Bạt Vu thấy thế liền hỏi, "Làm sao vậy? Chẳng lẽ không đúng à?"

Tần Hoan đứng thẳng dậy rồi gật đầu, "Phải, đúng là như thế."

...

Bởi vì chuyện của Thác Bạt Hoằng cho nên có thể nói đại săn lần này đã bị gác lại. Hôm nay trời tạnh mưa rồi, Yến Trì dẫn người lên Nguy sơn, lần lên núi này thì hai đội thị vệ của Thác Bạt Nhuệ và Thác Bạt Hoằng đều được dẫn theo, còn những người khác thì đêm qua cũng đã bị thẩm vấn hết rồi. Nếu như 1 nhóm 5 người hoàn toàn không tách nhau ra thì chỉ cần 1 người đại diện nói lại tuyến đường mà nhóm mình đã đi. Còn nếu như có tách ra, hôm đó có 50-60 tiểu đội cùng nhau lên núi, hiện tại mỗi đội đều phải xác định vị trí của chính mình, có thể nghĩ đến chuyện này có bao nhiêu phức tạp.

Thành vương ở bên trong lều, hắn chau mày nói, "Nếu như Thái tử Thác Bạt vẫn chưa tỉnh lại thì sau này ai sẽ là người kế thừa ngôi vị Hoàng đế?"

Lỗ Tiêu nói, "Chắc hẳn là Tứ Hoàng tử và Ngũ Hoàng tử Bắc Ngụy, hai người này đều có thể lực mẫu tộc mạnh, mà mẫu phi bọn hắn, một người là Quý phi, một người là Đức phi, Hoàng đế Bắc Ngụy cũng cực kỳ sủng ái 2 người này. Nếu so sánh thì danh vọng của Tứ Hoàng tử cao hơn Ngũ Hoàng tử một chút, có điều, mẫu phi của Ngũ Hoàng tử lại được sủng ái hơn."

Thành vương chau mày suy nghĩ, "Người của bọn ta có thể liên lạc được với Tứ Hoàng tử của Bắc Ngụy không?"

Lỗ Tiêu gật đầu, "Đương nhiên có thể."

Thành vương lên tiếng, "Tốt lắm, phái người đi liên lạc với Tứ Hoàng tử này, nói cho hắn biết không cần phải nghĩ đến Ngũ Công chúa, nhưng một quý nữ tôn thất thì không phải là không thể."

Lỗ Tiêu hơi kinh ngạc, "Ý của Điện hạ là..."

Thành vương cười cười, "Khả năng Thái tử Thác Bạt kia tỉnh lại là quá nhỏ, mặc dù tỉnh lại thì còn chưa biết có bị trì độn ngu ngốc gì không. Như vậy hắn cũng cơ bản không còn khả năng để làm Hoàng tử, mà hiện tại Thái tử xảy ra chuyện, Công chúa và Ngũ Hoàng tử kia trở về Bắc Ngụy chắc hẳn sẽ bị chỉ trích ít nhiều. Như vậy xem ra khả năng Tứ Hoàng tử được kế vị cũng không phải nhỏ đâu."

"Cho nên Điện hạ muốn trước tiên đi liên hệ với Tứ Hoàng tử, đi trước Yến Triệt một bước?"

Thành vương gật đầu, "Đương nhiên, cũng cần phải chăm sóc Ngũ Hoàng tử này nhiều hơn, ta đoán trong mấy ngày này sẽ có người hoài nghi hắn là hung thủ. Báo cho mấy người của ta, lúc nào thẩm tra Ngũ Hoàng tử thì nói tốt thêm cho hắn một chút."

Lỗ Tiêu nghe thấy thế thì lập tức cười lên, "Điện hạ thật sự là anh minh, đã tính toán vẹn toàn cả đôi bên, đến lúc đó mặc kệ là Ngũ Hoàng tử hay Tứ Hoàng tử lên ngôi thì chúng ta cũng sẽ không thiệt thòi. Điện hạ yên tâm, ta lập tức đi an bài."

Thành vương lại cười, "Tiện thể nhìn xem bên phía Yến Triệt có động tĩnh gì không."

Lỗ Tiêu gật đầu đáp lời rồi rời đi.

Bên trong lều của Hoàng hậu, Triệu Thục Hoa đang nhíu chặt mày, "Ta vốn dĩ cảm thấy Thái tử Bắc Ngụy không tệ, nhưng không ngờ đến nửa đường lại xảy ra chuyện như vậy."

Yến Trì hơi kinh ngạc, "Chẳng lẽ mẫu hậu thật sự muốn gả Trăn Nhi đi Bắc Ngụy?"

Đáy mắt Triệu Thục Hoa lập tức trở nên sắc bén, nhưng rất nhanh bà đã cười nói, "Chỉ cần có thể củng cố địa vị Thái tử của con thì mẫu hậu có gì mà không thể vứt bỏ chứ? Ta thấy con người của Thái tử Bắc Ngụy vô cùng tốt, ít nhất là hơn hẳn những con cháu quý tộc trong thành Lâm An. Huống hồ đến Bắc Ngụy rồi, tương lai muội muội con còn có thể là mẫu nghi thiên hạ."

Yến Triệt muốn nói lại thôi, "Nhưng mà, nhưng mà Bắc Ngụy ở quá xa..."

Triệu Thục Hoa thở dài, "Sau khi ta vào cung rồi có thể được xuất cung mấy lần chứ? Ta lại được gặp ngoại tổ con được mấy lần? Mặc dù ta cao cao tại thượng trong thâm cung nhưng chẳng phải cũng chỉ đơn độc một mình sao? Ở chỗ nào thì cũng có gì khác nhau?"

"Nhưng mà... nhưng mà muội muội không giống như người. Tử nhỏ muội ấy đã được nâng niu trong lòng bàn tay, cái gì cũng đều không hiểu, đến Bắc Ngụy rồi thì làm sao có thể ứng phó được?"

Triệu Thục Hoa bật cười, "Đứa nhỏ ngốc, con cho là mẫu hậu biết những thứ này là trời sinh đã biết sao? Đến lúc đó không biết cũng sẽ học được thôi, muội muội con không hề ngu ngốc đâu." Dứt lời bà lại thở dài, "Nhưng mà tình hình hiện tại có chút phức tạp, suy nghĩ này cũng chỉ đè xuống mà thôi. Chuyện của Thái tử Thác Bạt con thấy thế nào?"

Yến Triệt nói, "Nhi thần hơi hoài nghi là do Thác Bạt Nhuệ làm."

Triệu Thục Hoa cười, "Tranh giành đoạt đích?"

Yến Triệt gật đầu, Triệu Thục Hoa lại không biết nghĩ đến cái gì mà cười cười, "Nếu thật sự là như thế thì cũng cực kỳ tốt, để cho Hoàng thượng nhìn xem xem để đạt được ngôi vị Thái tử mà gây ra chuyện đẫm máu đến nhường nào!"

Nói xong nụ cười trên mặt Triệu Thục Hoa cũng biến mất, "Chuyện 20 năm trước, có lẽ phụ hoàng con đã quên gần hết rồi."

Yến Triệt cảm thấy giọng điệu của Triệu Thục Hoa mang theo sự lạnh lùng, nhưng hắn hiểu được ý của Triệu Thục Hoa. Nếu như Yến Hoài muốn củng cố địa vị Thái tử triệt để thì phải ban cho Thành vương đất phong, để hắn cút khỏi thành Lâm An!

"Thời gian này phụ hoàng tựa hồ như không hề có ý để cho Thành vương đến đất phong."

Triệu Thục Hoa cười nói, "Đương nhiên, dù sao chuyện năm đó chính là bởi vì Cung Thân vương đi đất phong nên mới xảy ra."

Yến Triệt nghĩ nghĩ, "Có phải phụ hoàng sợ hãi Thành vương học Cung Thân vương năm đó?"

Triệu Thục Hoa vừa nghe lời này thì lập tức cười lạnh, lại hơi có chút giễu cợt, bà nheo mắt lại, cảm giác như trong mắt vừa có hận ý lại vừa có chút tán thưởng, "Thành vương học Cung Thân vương sao? Không, đương nhiên là không, nhất định phụ hoàng con sẽ không nghĩ như vậy. Thành vương sao có thể học được Cung Thân vương chứ? Cung Thân vương năm xưa cực kỳ nhiều âm mưu quỷ kế, nếu nói về nhẫn tâm vô tình thì trong thiên hạ này còn ai có thể vượt qua được ông ta? Nếu so sánh với ông ta thì Thành vương chẳng là cái thá gì!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện