Ai ai cũng biết, phía trên Nguy sơn kia có rất nhiều mãnh thú, mà hung thủ không chỉ muốn bắn chết Thác Bạt Hoằng mà lại còn rắc mồi nhử lên trên người hắn, đây rõ ràng là muốn mãnh thú đến ăn thịt hắn, coi như hủy thi diệt cốt!
Lòng dạ độc ác đến như vậy khiến cho Yến Hoài và Lâm Chương nghe xong đều giật mình.
"Cửu cô nương, sao ngươi khẳng định được đó là dụng ý của hung thủ?"
Lâm Chương vừa hỏi thì Tần Hoan liền nhìn ông rồi nói, "Vừa rồi Lâm Thống lĩnh có tìm được đoạn tên gãy không?"
Lâm Chương lắc đầu, "Không tìm được, lúc mang về chỉ còn lại 3 cây tên, túi đựng tên và cung cũng đều ở đây."
Tần Hoan nói tiếp, "Nếu như không tìm thấy thân tên gãy vậy thì đầu tên này chắc chắn được bắn ra bởi con người. Chỉ có 1 khả năng rất nhỏ nếu là trùng hợp như vừa nãy ta nói, nhưng lại không tìm được thân tên đó cho nên khả năng này gần như không thể xảy ra. Mà Lâm Thống lĩnh cũng không phát hiện ra túi đựng mồi nhử bên cạnh Thái tử cho nên cũng không có chuyện khi Thái tử ngã xuống khe núi, túi đựng mồi bị vỡ nên mới rơi lên người Thái tử. Bởi vậy, mồi nhử này chắc chắn là do người ta rắc lên."
"Bên trên Nguy sơn có rất nhiều ác điểu, đừng nói Thái tử bị bắn chết, mà ngay cả một người còn sống sờ sờ cũng sẽ không để mồi nhử này dính vào người, như vậy chẳng phải ý đồ của hung thủ đã quá rõ ràng rồi sao?"
"Đêm đó chúng ta phái người đi tìm, nhưng lúc đó trời đã tối đen, cho dù trời không mưa thì cũng không thể dễ dàng tìm thấy người. Hung thủ có suy nghĩ này cho nên hắn làm thế để có đủ thời gian cho mãnh thú ăn luôn thi thể Thái tử. Nhưng hắn lại không ngờ được Thái tử Điện hạ đi vào trong khe núi, mà đêm đó lại có một trận mưa lớn!"
Yến Hoài chau mày, "Bên trong khe núi thì mãnh thú lớn không thể chui vào được, mà một trận mưa lớn cũng đã gột rửa hết mồi nhử thú trên người hắn. Cho nên Thái tử Thác Bạt là đang đợi chúng ta đến cứu hắn."
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, cho nên Thái tử Thác Bạt chính là bị người khác làm hại."
Tần Hoan mới nói xong lời này thì bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, rất nhanh Viên Khánh đã đi đến, "Hoàng thượng, Công chúa và Hoàng tử Bắc Ngụy đến rồi..."
Yến Hoài chau mày rồi gật đầu, "Để bọn họ vào đây."
Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ đều đã thay y phục sạch sẽ, vừa vào cửa thì vẻ mặt cả 2 đều nghiêm trọng. Thác Bạt Hoằng bị thương thì Thác Bạt Vu làm trưởng, bởi vậy Thác Bạt Vu liền nói, "Hoàng thượng, chúng ta đến đây là muốn xin Hoàng tử điều tra xem rốt cuộc Thái tử ca ca đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trúng tên? Lại tại sao bị rơi xuống khe núi!"
Chuyện của Thác Bạt Hoằng lần này đúng là rất kỳ lạ cho nên bất cứ ai cũng có thể nghi ngờ. Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ đều là người thân nhất của Thác Bạt Hoằng nên đương nhiên đều sốt ruột muốn điều tra rõ chân tướng.
Yến Hoài mới nghe được lời Tần Hoan nói nên liền thuật lại, "Thái tử Thác Bạt là bị người ta mưu hại."
Vẻ mặt Thác Bạt Vu run rẩy, "Đương nhiên rồi, đây là khu vực săn bắn của Đại Chu, bên trong chỉ có tướng sĩ Đại Chu người Bắc Ngụy và Tây Lương. Bắc Ngụy chắc chắn không thể gây chuyện, cho nên người hại Thái tử ca ca rốt cuộc là ai thì vẫn xin Hoàng thượng xét xử công chính."
Đừng nói là Thác Bạt Hoằng, cho dù là bất cứ ai trong đại doanh bị mưu hại thì cũng nên điều tra. Mà bởi vì người bị hại là Thác Bạt Hoằng cho nên chuyện này càng phải thận trọng hơn, Yến Hoài trầm ngâm giây lát rồi căn dặn Viên Khánh, "Đi gọi Yến Trì đến đây!"
Vừa nghe thấy gọi Yến Trì đến, Thác Bạt Vu lại chau mày rồi liếc nhìn Tần Hoan một cái, sau đó chỉ mím môi mà không nói gì.
Rất nhanh, Yến Trì đã vào trong lều, Yến Hoài nói, "Lần này Lý Mục Vân không đến, người của Hình bộ cũng chỉ có một mình con là chủ quản, cho nên hiện giờ Thái tử bị người ta mưu hại, sống hay chết còn chưa rõ. Chuyện này rốt cuộc là thế nào thì con đi kiểm chứng đi."
Yến Trì nghe vậy lập tức lĩnh mệnh, sau đó liếc nhìn Tần Hoan một cái.
Yến Hoài nghĩ nghĩ rồi nói, "Thương tổn của Thái tử chính là Tần Hoan chữa trị, hắn bị thương thế nào thì Tần Hoan biết rõ nhất, nên có gì khả nghi con cứ hỏi con bé là được. Hiện tại Thái tử còn chưa tỉnh lại, nếu như hắn tỉnh rồi, nói ra hung thủ là ai thì tốt nhất, nhưng nếu hắn vẫn hôn mê thì bên con cũng phải biết nắm chặt thời gian, mau chóng cho Công chúa và Hoàng tử một công đạo."
Yến Trì đáp lời, mặc dù Thác Bạt Vu ko ngờ Hoàng thượng đã vô tình đưa Yến Trì và Tần Hoan đến với nhau, nhưng nhận được sự sắp xếp này của Yến Hoài thì nàng vẫn mãn nguyện. Mà hiện tại, nàng đương nhiên không còn chút địch ý nào với Tần Hoan nữa.
Đi từ trong lều ra, vẻ mặt Thác Bạt Vu có chút phức tạp, hiện tại chuyện quan trọng nhất là khi nào Thác Bạt Hoằng mới có thể tỉnh lại, thứ hai đó là rốt cuộc Thác Bạt Hoằng bị ai mưu hại. Nàng nhìn thoáng qua Yến Trì, người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt 2 năm thì thôi xếp xuống hàng thứ 3 đi, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Hoan, Thác Bạt Vu lại kéo Yến Trì từ vị trí thứ 3 xuống dưới nữa.
"Cửu cô nương, ngươi biết được vết thương của Đại ca ta, ngươi nhìn ra được cái gì rồi?"
Tần Hoan nhìn dáng vẻ gấp gáp của Thác Bạt Vu, nàng nghĩ nghĩ sau đó liền nói lại một lượt những phát hiện ban nãy của nàng. Thác Bạt Vu nghe xong liền siết chặt 2 nắm đấm, "Là người nào mà độc ác như vậy! Thậm chí ngay cả thi cốt của Đại ca cũng không muốn để lại!"
"Hủy thi diệt tích, cũng có khả năng là muốn che giấu chứng cớ gì đó, đáng tiếc ta không thể lên Nguy sơn, cộng thêm 2 ngày mưa to nên nhất định là đã không còn lại gì rồi."
Tần Hoan còn chưa nói xong thì Thác Bạt Vu lại hơi kỳ quái. Trong giọng nói của Tần Hoan có vẻ như nàng ta cực kỳ thông thạo chuyện phân tích vụ án. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy Tần Hoan trợ giúp được gì cho vụ án thì rất tốt thôi chứ không nghĩ gì nhiều cả.
Yến Trì lên tiếng, "Công chúa không cần sốt ruột, vụ án này ta sẽ dẫn người đi điều tra, nếu như có kết quả thì nhất định sẽ báo cho Công chúa đầu tiên."
Hiện tại giọng nói của Yến Trì không lạnh lùng băng giá như trước đây nữa, thậm chí còn lễ nghĩa chu toàn. Thác Bạt Vu hạ quyết tâm, "Ta muốn đi theo các ngươi cùng điều tra vụ án của ca ca, ta hiểu ca ca mình, các ngươi cũng cần phải hỏi chuyện liên quan đến hắn chứ?"
Yến Trì chau mày, "Lúc nào cần hỏi thì chúng ta sẽ đến tìm Công chúa."
Trong lòng Thác Bạt Vu bức bối, nàng biết chuyện mà Yến Trì đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi nên lập tức không làm dây dưa nữa. Nàng nhìn thoáng qua Yến Trì, sau đó lại nhìn Tần Hoan, cảm thấy mình cứ đứng giữa 2 người họ cũng không tự nhiên nên liền nói, "Ta đi thăm Thái tử ca ca."
Nhìn Thác Bạt Vu rời đi, Tần Hoan thở dài, còn Yến Trì quay sang nhìn 4 phía rồi nói, "Đi theo ta."
Tần Hoan hiện tại đã có lý do đường hoàng cho nên nàng có thể công khai đi theo sau Yến Trì.
Yến Trì dẫn Tần Hoan vào thẳng trong lều của mình, vừa vào trong thì hắn xoay người lại nắm lấy tay nàng, nhìn vết thương trong lòng bàn tay nàng đến giờ còn chưa lành, vốn không thể dính nước thế nhưng bởi vì điều trị vết thương cho Thác Bạt Hoằng đã đụng phải máu nên hiện tại bông băng trên tay nàng vẫn còn dính máu chưa khô.
Yến Trì căn dặn Bạch Phong, "Đi múc nước đến đây..."
Yến Trì nắm lấy tay Tần Hoan, vứt bỏ bông băng dơ bẩn kia đi. Hiện tại miệng vết thương chỉ vừa lành, xung quanh còn hơi thâm nhẹ lại còn hơi sưng tấy lên rồi, sau này nhất định sẽ để lại sẹo.
Nhìn thấy vết thương này thì mặt mày Yến Trì liền nhíu lại, đây cũng là tội nghiệt của Thác Bạt Vu, nếu như có thể thì ngay cả vụ ánh của Thác Bạt Hoằng hắn cũng không muốn nhúng tay vào. Nếu Tần Hoan bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Thẩm Nghị thì Yến Trì là người cực kỳ không coi trọng luật pháp!
Đương nhiên là trước mặt Tần Hoan thì Yến Trì cũng không nói ra suy nghĩ này, Tần Hoan thích nghiệm thi phá án, cũng tôn trọng pháp luật nên nếu hắn nói ra thì chắc chắn nàng sẽ lườm hắn. Rất nhanh Bạch Phong đã mang nước đến rồi.
Yến Trì lau từng chút vết máu trên tay Tần Hoan, cực kỳ tránh động phải miệng vết thương, sau đó hắn lấy vải bông ra quấn tay Tần Hoan lại. Mặc dù hắn quen thô lỗ rồi nhưng lúc làm việc này lại cực kỳ tinh tế, Tần Hoan nhìn nhìn, nụ cười trên mặt nàng ngày một rạng rỡ. Băng bó xong xuôi cho nàng rồi Yến Trì mới nói, "Nàng thấy vụ án này thế nào?"
Mặc dù không quá tình nguyện nhưng dù sao vụ án này vẫn phải điều tra.
Nghe hắn hỏi như vậy thì vẻ mặt Tần Hoan liền nghiêm trang, "Đầu tên cắm thẳng vào trong ngực Thái tử, nếu lúc ấy hắn cưỡi trên lưng ngựa thì kẻ bắn tên chắc hẳn cũng đang trên lưng ngựa, còn nếu như hắn đã xuống ngựa, thì kẻ bắn tên cũng ở dưới. Mặt khác, trên người Thái tử có rất nhiều vết trầy, chắc hẳn là do lúc lăn xuống khi núi, trên bả vai hắn cũng có vết bầm tím, thắt lưng và 2 bên eo cũng vậy, riêng 2 nơi này ta chắc chắn chính là do bị người đánh."
Tần Hoan mới chỉ nhìn qua vết thương lúc gắp mũi tên cho Thái tử chứ chưa xem tỉ mỉ từng nơi như lúc nghiệm thi cho nên hiện tại cũng chỉ nói đại khái mà thôi. Sau đó Tần Hoan lại tiếp tục, "Đây chỉ là điều thứ nhất, thứ hai người xuống tay chắc chắn sẽ muốn làm đến cùng, cho nên còn bôi mồi nhử thú lên trên y phục của Thác Bạt Hoằng..."
"Hắn muốn dụ dỗ mãnh thú đến ăn luôn Thái tử Thác Bạt, hủy thi diệt tích?"
Yến Trì chau mày, phản ứng cực nhanh, còn Tần Hoan lại gật đầu, "Đúng vậy, mưa to đã làm trôi đi phần lớn mồi nhử, nhưng ta đã phát hiện ra trên búi tóc và y phục của hắn vẫn còn đọng lại một chút, sẽ không nhìn nhầm."
Yến Trì nghe vậy thì vẻ mặt có vẻ đã hiểu thấu, "Hôm đó lên Nguy sơn săn bắn có khoảng 3-400 người, bất kể Thái tử Thác Bạt có gặp được ai thì cũng sẽ không bất ngờ. Cho nên hung thủ mới đột ngột tấn công vào giữa ngực Thái tử Thác Bạt."
Tần Hoan lên tiếng, "Nhưng mũi tên lại là của Thái tử Thác Bạt..."
Yến Trì khẽ cười, "Vậy thì đó là người quen rồi."
Nói như vậy thì trong đầu Yến Trì lại hiện lên rất nhiều gương mặt, sau đó mới hạ lệnh, "Bạch Phong, mang những người trong đoàn tùy tùng đi theo Thái tử Thác Bạt hôm đó đến lều nghị sự, thẩm vấn từng người một."
Cho dù không phải những người này hành hung thì ít nhất cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra với cung tên.
Tần Hoan gật đầu đứng dậy, đợi cho đến khi Bạch Phong ra ngoài rồi Yến Trì mới kéo Tần Hoan lại ôm vào lòng, "Hôm nay nàng vất vả rồi, nếu như Thác Bạt Hoằng có thể sống được thì nàng chính là công đức vô lượng."
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải ta, là bản thân hắn, lúc ấy ta cũng cảm thấy không cứu được thế nhưng ngón tay hắn lại giật giật, mà Thác Bạt Vu càng khóc lóc kể lể thì phản ứng của hắn càng lớn. Cho nên ta mới biết cho dù hắn mê man nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh phía bên ngoài, đã qua 2 ngày 2 đêm, trụ được đến giờ là cực kỳ không dễ dàng cho nên có thể thấy được ý chí của hắn mãnh liệt hơn người, khát vọng cầu sống cũng rất mạnh, bởi vậy ta mới muốn cứu hắn."
Nói xong Tần Hoan lại dựa vào ngực Yến Trì, cả ngày nay đúng là nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Hai người ôm nhau giây lát, sau đó Tần Hoan mới rời đi trước.
Yến Trì tự mình đi thẩm vấn người còn Tần Hoan quay về chỗ Thái hậu, nàng đi thay y phục sạch sẽ sau đó mới nhắc đến tình hình của Thác Bạt Hoằng. Thái hậu nghe xong liền thở dài, "Hiện giờ xem như cứu được bước đầu tiên rồi, lúc ấy ta đã nghĩ là nếu như Thái tử Thác Bạt kia thật sự không cứu được thì liệu Thác Bạt Vu có lại trách tội lên đầu con hay không. Nha đầu đó khi tức giận lên rồi thì chẳng quan tâm đến cái gì."
Tần Hoan bật cười, "Người cứ yên tâm đi, Công chúa quan tâm đến Thái tử cực kỳ chân thành, nên cho dù thật sự không cứu được thì vẫn còn có lời dặn dò của Thái tử ở đây, nhất định nàng ta cũng sẽ không làm loạn."
Thái hậu lắc đầu rồi không nhiều lời nữa, dù sao cục diện như hiện tại rất tốt, sau đó bà hỏi nguyên nhân vì sao Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện, Tần Hoan chỉ đơn giản tường thuật lại mấy câu. Thái hậu gật đầu, "Yến Trì ở đây rồi thì chắc hẳn sẽ điều tra ra rõ ràng thôi, chỉ là không nghĩ ra ai độc ác như vậy."
Thái hậu là người lương thiện, mà tên hung thủ kia nhất định là ẩn nấp rất sâu, sao có thể để cho bọn họ tùy tiện nhìn ra được chứ? Hai người nói chuyện một hồi, Tần Hoan không yên lòng Thác Bạt Hoằng nên lại đến lều của hắn. Vừa đến bên ngoài đã phát hiện có nhiều thủ vệ hơn, nàng nhìn kỹ lại thì thấy 2 người có vẻ như đã từng gặp ở chỗ Yến Trì. Nếu như Thác Bạt Hoằng thức dậy, có thể trực tiếp chỉ ra hung thủ, mà hung thủ muốn thoát được tội thì chắc chắn sẽ đến đây xuống tay với Thác Bạt Hoằng.
Có người của Yến Trì ở đấy thì có thể nói trong lều này đã cực kỳ an toàn rồi.
Trong lòng Tần Hoan cũng thoáng yên ổn, sau đó nàng liền vào trong lều trông nom.
...
Bên trong lều nghị sự, Thác Bạt Nhuệ đỏ vành mắt nói, "Nhất định là Lưu Uân! Hôm đó lúc chúng ta rời khỏi đại doanh thì hắn đã nhìn chằm chằm Đại ca rồi tiến đến nói chuyện, nói muốn dùng tên của Đại ca. Chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra chuyện lấy đi tên của Đại ca, hắn vốn là muốn định mưu hại huynh ấy, trong cả đại doanh này cũng chỉ có hắn mới muốn giết chết Đại ca ta tàn nhẫn như vậy."
Yến Trì nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?"
Thác Bạt Nhuệ nói, "Hoàng tỷ đã từng nói chính tai tỷ ấy nghe được Lưu Uân và mưu sĩ của mình thương nghị, nói nếu hắn không thể cần thú được Công chúa thì sẽ khiến cho Đại ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trong khu vực săn bắn. Chẳng lẽ đây vẫn chưa đủ để chứng minh?"
Mặt mày Yến Trì không hề thay đổi nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Đúng là vẫn chưa đủ để chứng minh. Ngươi kể lại xem hôm đó sau khi tách khỏi mọi người thì đã làm gì, các ngươi rời đi bao lâu, bản thân ngươi đi chỗ nào?"
Thác Bạt Nhuệ hít sâu, "Yến Thế tử, ta đã nói mấy lần rồi."
Yến Trì lạnh nhạt, "Lặp lại lần nữa."
Thác Bạt Nhuệ nhìn thoáng qua thị vệ canh cửa mặt lạnh, hắn hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp, "Lúc ấy chúng ta đã giao hẹn nhau xong rồi mới tách ra, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Bởi vì Đại ca muốn đạt được thứ hạng đầu tiên cho nên bọn ta không dám bắn tên lung tung. Ta học nghệ không tinh, hôm đó cơ hội bắn tên cũng không nhiều, lúc đó bọn ta mỗi người đều giữ tên cho riêng mình mà chưa từng hỗ trợ lẫn nhau. Đến lúc tách ra thì đại khái sau khoảng 2 khắc, hướng ta đi khác hẳn với hướng của Đại ca, sau đó ta thấy được một con gấu ngựa nên mới phát tín hiệu. Điều này những người hầu khác đều đã biết."
Yến Trì nghe xong cũng gật gật đầu, sau đó lại cầm giấy và bút ra, "Vẽ đi, vẽ phương hướng hôm đó các ngươi tách ra xem, nếu như không nhớ rõ thì vẽ nhiều lần là được."
Hắn vẽ tranh không giỏi, cũng không thích vẽ tranh, nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của Yến Trì thì hắn chỉ còn biết phối hợp, "Lúc ấy chúng ta dừng lại ở giữa sườn núi, nếu tính từ đây thì Đại ca đi về hướng này, ta đi hướng này, còn những người khác đi hướng này... Đại khái chính là như vậy."
Thác Bạt Nhuệ vẽ xong rất nhanh, hắn giơ lên cho Yến Trì nhìn thoáng qua.
Yến Trì nhìn nhìn, "Có còn cái gì khác muốn nói không?"
Thác Bạt Nhuệ chau mày, "Những gì cần nói ta đều nói rồi, chỉ có như vậy thôi." Dứt lời hắn lại nói tiếp, "À, đúng rồi, ngươi nên đi bắt Lưu Uân lại đây thẩm vấn thật kỹ! Hôm đó mặc dù chúng ta không đi cùng hướng nhưng suốt cả một ngày, bọn ta càng đi thì càng tiến về phía chính Bắc, cực kỳ có khả năng sẽ gặp được hắn!"
Yến Trì gật đầu, "Được, Ngũ Điện hạ, hiện tại ngươi có thể ra ngoài."
Thác Bạt Nhuệ đứng dậy, hắn cực kỳ bất mãn với thái độ kiêu ngạo của Yến Trì, nhưng hắn đã biế thanh danh của Yến Trì, lại bị khí thế trên người Yến Trì áp bức nên không dám làm càn, đành phải tức giận mà đi ra ngoài.
Yến Trì nghĩ nghĩ, "Mang Tam Hoàng tử Tây Lương đến đây."
Lúc Lưu Uân bước vào trong lều nghị sự thì vẻ mặt của hắn cực kỳ khó coi, đây là lần thứ 2 hắn bị gọi đến đây vì chuyện của Thác Bạt Hoằng. Vì cái gì mà cứ cho rằng hắn là người hại Thác Bạt Hoằng chứ?
Nhìn vẻ mặt Lưu Uân vẫn chưa hề vơi đi tức giận, nên Yến Trì thẩm vấn cực kỳ sắc bén. Lưu Uân tuy nóng nảy nhưng lại không dám làm càn, hắn trả lời xong thì Yến Trì cũng cảm thấy vụ án này trắc trở không ít.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Yến Trì giao việc thẩm vấn đám thị vệ đi theo Thác Bạt Hoằng cho những người khác còn bản thân lại đến lều của Yến Hoài. Hắn nói xong thì Yến Hoài kinh ngạc trợn tròn mắt, "Muốn lên Nguy sơn lần nữa?"
Yến Trì gật đầu, "Chỉ có như vậy mới có thể biết được người nào mới có thời gian tiếp xúc với Thái tử Thác Bạt, còn có nơi mà Thái tử Thác Bạt rơi xuống cũng cần phải điều tra thêm."
Yến Hoài gật đầu, "Cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng con đã có manh mối gì chưa?"
Yến Trì lắc lắc đầu khiến cho Yến Hoài hơi thất vọng. Yến Trì lên tiếng, "Có điều người gặp chuyện không may chính là Thái tử Thác Bạt, thân phận của hắn đặc biệt, mà trong đại doanh này chính là chỗ tập trung của quyền quý, cho nên việc hắn bị hại nhất định có liên quan đến lợi ích quyền lực."
Yến Hoài chau mày, đôi mắt cũng trở nên thâm trầm.
Lòng dạ độc ác đến như vậy khiến cho Yến Hoài và Lâm Chương nghe xong đều giật mình.
"Cửu cô nương, sao ngươi khẳng định được đó là dụng ý của hung thủ?"
Lâm Chương vừa hỏi thì Tần Hoan liền nhìn ông rồi nói, "Vừa rồi Lâm Thống lĩnh có tìm được đoạn tên gãy không?"
Lâm Chương lắc đầu, "Không tìm được, lúc mang về chỉ còn lại 3 cây tên, túi đựng tên và cung cũng đều ở đây."
Tần Hoan nói tiếp, "Nếu như không tìm thấy thân tên gãy vậy thì đầu tên này chắc chắn được bắn ra bởi con người. Chỉ có 1 khả năng rất nhỏ nếu là trùng hợp như vừa nãy ta nói, nhưng lại không tìm được thân tên đó cho nên khả năng này gần như không thể xảy ra. Mà Lâm Thống lĩnh cũng không phát hiện ra túi đựng mồi nhử bên cạnh Thái tử cho nên cũng không có chuyện khi Thái tử ngã xuống khe núi, túi đựng mồi bị vỡ nên mới rơi lên người Thái tử. Bởi vậy, mồi nhử này chắc chắn là do người ta rắc lên."
"Bên trên Nguy sơn có rất nhiều ác điểu, đừng nói Thái tử bị bắn chết, mà ngay cả một người còn sống sờ sờ cũng sẽ không để mồi nhử này dính vào người, như vậy chẳng phải ý đồ của hung thủ đã quá rõ ràng rồi sao?"
"Đêm đó chúng ta phái người đi tìm, nhưng lúc đó trời đã tối đen, cho dù trời không mưa thì cũng không thể dễ dàng tìm thấy người. Hung thủ có suy nghĩ này cho nên hắn làm thế để có đủ thời gian cho mãnh thú ăn luôn thi thể Thái tử. Nhưng hắn lại không ngờ được Thái tử Điện hạ đi vào trong khe núi, mà đêm đó lại có một trận mưa lớn!"
Yến Hoài chau mày, "Bên trong khe núi thì mãnh thú lớn không thể chui vào được, mà một trận mưa lớn cũng đã gột rửa hết mồi nhử thú trên người hắn. Cho nên Thái tử Thác Bạt là đang đợi chúng ta đến cứu hắn."
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, cho nên Thái tử Thác Bạt chính là bị người khác làm hại."
Tần Hoan mới nói xong lời này thì bên ngoài đã vang lên tiếng cãi vã ầm ĩ, rất nhanh Viên Khánh đã đi đến, "Hoàng thượng, Công chúa và Hoàng tử Bắc Ngụy đến rồi..."
Yến Hoài chau mày rồi gật đầu, "Để bọn họ vào đây."
Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ đều đã thay y phục sạch sẽ, vừa vào cửa thì vẻ mặt cả 2 đều nghiêm trọng. Thác Bạt Hoằng bị thương thì Thác Bạt Vu làm trưởng, bởi vậy Thác Bạt Vu liền nói, "Hoàng thượng, chúng ta đến đây là muốn xin Hoàng tử điều tra xem rốt cuộc Thái tử ca ca đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại trúng tên? Lại tại sao bị rơi xuống khe núi!"
Chuyện của Thác Bạt Hoằng lần này đúng là rất kỳ lạ cho nên bất cứ ai cũng có thể nghi ngờ. Thác Bạt Vu và Thác Bạt Nhuệ đều là người thân nhất của Thác Bạt Hoằng nên đương nhiên đều sốt ruột muốn điều tra rõ chân tướng.
Yến Hoài mới nghe được lời Tần Hoan nói nên liền thuật lại, "Thái tử Thác Bạt là bị người ta mưu hại."
Vẻ mặt Thác Bạt Vu run rẩy, "Đương nhiên rồi, đây là khu vực săn bắn của Đại Chu, bên trong chỉ có tướng sĩ Đại Chu người Bắc Ngụy và Tây Lương. Bắc Ngụy chắc chắn không thể gây chuyện, cho nên người hại Thái tử ca ca rốt cuộc là ai thì vẫn xin Hoàng thượng xét xử công chính."
Đừng nói là Thác Bạt Hoằng, cho dù là bất cứ ai trong đại doanh bị mưu hại thì cũng nên điều tra. Mà bởi vì người bị hại là Thác Bạt Hoằng cho nên chuyện này càng phải thận trọng hơn, Yến Hoài trầm ngâm giây lát rồi căn dặn Viên Khánh, "Đi gọi Yến Trì đến đây!"
Vừa nghe thấy gọi Yến Trì đến, Thác Bạt Vu lại chau mày rồi liếc nhìn Tần Hoan một cái, sau đó chỉ mím môi mà không nói gì.
Rất nhanh, Yến Trì đã vào trong lều, Yến Hoài nói, "Lần này Lý Mục Vân không đến, người của Hình bộ cũng chỉ có một mình con là chủ quản, cho nên hiện giờ Thái tử bị người ta mưu hại, sống hay chết còn chưa rõ. Chuyện này rốt cuộc là thế nào thì con đi kiểm chứng đi."
Yến Trì nghe vậy lập tức lĩnh mệnh, sau đó liếc nhìn Tần Hoan một cái.
Yến Hoài nghĩ nghĩ rồi nói, "Thương tổn của Thái tử chính là Tần Hoan chữa trị, hắn bị thương thế nào thì Tần Hoan biết rõ nhất, nên có gì khả nghi con cứ hỏi con bé là được. Hiện tại Thái tử còn chưa tỉnh lại, nếu như hắn tỉnh rồi, nói ra hung thủ là ai thì tốt nhất, nhưng nếu hắn vẫn hôn mê thì bên con cũng phải biết nắm chặt thời gian, mau chóng cho Công chúa và Hoàng tử một công đạo."
Yến Trì đáp lời, mặc dù Thác Bạt Vu ko ngờ Hoàng thượng đã vô tình đưa Yến Trì và Tần Hoan đến với nhau, nhưng nhận được sự sắp xếp này của Yến Hoài thì nàng vẫn mãn nguyện. Mà hiện tại, nàng đương nhiên không còn chút địch ý nào với Tần Hoan nữa.
Đi từ trong lều ra, vẻ mặt Thác Bạt Vu có chút phức tạp, hiện tại chuyện quan trọng nhất là khi nào Thác Bạt Hoằng mới có thể tỉnh lại, thứ hai đó là rốt cuộc Thác Bạt Hoằng bị ai mưu hại. Nàng nhìn thoáng qua Yến Trì, người mà nàng tâm tâm niệm niệm suốt 2 năm thì thôi xếp xuống hàng thứ 3 đi, nhưng khi vừa nhìn thấy Tần Hoan, Thác Bạt Vu lại kéo Yến Trì từ vị trí thứ 3 xuống dưới nữa.
"Cửu cô nương, ngươi biết được vết thương của Đại ca ta, ngươi nhìn ra được cái gì rồi?"
Tần Hoan nhìn dáng vẻ gấp gáp của Thác Bạt Vu, nàng nghĩ nghĩ sau đó liền nói lại một lượt những phát hiện ban nãy của nàng. Thác Bạt Vu nghe xong liền siết chặt 2 nắm đấm, "Là người nào mà độc ác như vậy! Thậm chí ngay cả thi cốt của Đại ca cũng không muốn để lại!"
"Hủy thi diệt tích, cũng có khả năng là muốn che giấu chứng cớ gì đó, đáng tiếc ta không thể lên Nguy sơn, cộng thêm 2 ngày mưa to nên nhất định là đã không còn lại gì rồi."
Tần Hoan còn chưa nói xong thì Thác Bạt Vu lại hơi kỳ quái. Trong giọng nói của Tần Hoan có vẻ như nàng ta cực kỳ thông thạo chuyện phân tích vụ án. Hiện tại nàng chỉ cảm thấy Tần Hoan trợ giúp được gì cho vụ án thì rất tốt thôi chứ không nghĩ gì nhiều cả.
Yến Trì lên tiếng, "Công chúa không cần sốt ruột, vụ án này ta sẽ dẫn người đi điều tra, nếu như có kết quả thì nhất định sẽ báo cho Công chúa đầu tiên."
Hiện tại giọng nói của Yến Trì không lạnh lùng băng giá như trước đây nữa, thậm chí còn lễ nghĩa chu toàn. Thác Bạt Vu hạ quyết tâm, "Ta muốn đi theo các ngươi cùng điều tra vụ án của ca ca, ta hiểu ca ca mình, các ngươi cũng cần phải hỏi chuyện liên quan đến hắn chứ?"
Yến Trì chau mày, "Lúc nào cần hỏi thì chúng ta sẽ đến tìm Công chúa."
Trong lòng Thác Bạt Vu bức bối, nàng biết chuyện mà Yến Trì đã quyết định thì tuyệt đối sẽ không thay đổi nên lập tức không làm dây dưa nữa. Nàng nhìn thoáng qua Yến Trì, sau đó lại nhìn Tần Hoan, cảm thấy mình cứ đứng giữa 2 người họ cũng không tự nhiên nên liền nói, "Ta đi thăm Thái tử ca ca."
Nhìn Thác Bạt Vu rời đi, Tần Hoan thở dài, còn Yến Trì quay sang nhìn 4 phía rồi nói, "Đi theo ta."
Tần Hoan hiện tại đã có lý do đường hoàng cho nên nàng có thể công khai đi theo sau Yến Trì.
Yến Trì dẫn Tần Hoan vào thẳng trong lều của mình, vừa vào trong thì hắn xoay người lại nắm lấy tay nàng, nhìn vết thương trong lòng bàn tay nàng đến giờ còn chưa lành, vốn không thể dính nước thế nhưng bởi vì điều trị vết thương cho Thác Bạt Hoằng đã đụng phải máu nên hiện tại bông băng trên tay nàng vẫn còn dính máu chưa khô.
Yến Trì căn dặn Bạch Phong, "Đi múc nước đến đây..."
Yến Trì nắm lấy tay Tần Hoan, vứt bỏ bông băng dơ bẩn kia đi. Hiện tại miệng vết thương chỉ vừa lành, xung quanh còn hơi thâm nhẹ lại còn hơi sưng tấy lên rồi, sau này nhất định sẽ để lại sẹo.
Nhìn thấy vết thương này thì mặt mày Yến Trì liền nhíu lại, đây cũng là tội nghiệt của Thác Bạt Vu, nếu như có thể thì ngay cả vụ ánh của Thác Bạt Hoằng hắn cũng không muốn nhúng tay vào. Nếu Tần Hoan bị ảnh hưởng rất nhiều bởi Thẩm Nghị thì Yến Trì là người cực kỳ không coi trọng luật pháp!
Đương nhiên là trước mặt Tần Hoan thì Yến Trì cũng không nói ra suy nghĩ này, Tần Hoan thích nghiệm thi phá án, cũng tôn trọng pháp luật nên nếu hắn nói ra thì chắc chắn nàng sẽ lườm hắn. Rất nhanh Bạch Phong đã mang nước đến rồi.
Yến Trì lau từng chút vết máu trên tay Tần Hoan, cực kỳ tránh động phải miệng vết thương, sau đó hắn lấy vải bông ra quấn tay Tần Hoan lại. Mặc dù hắn quen thô lỗ rồi nhưng lúc làm việc này lại cực kỳ tinh tế, Tần Hoan nhìn nhìn, nụ cười trên mặt nàng ngày một rạng rỡ. Băng bó xong xuôi cho nàng rồi Yến Trì mới nói, "Nàng thấy vụ án này thế nào?"
Mặc dù không quá tình nguyện nhưng dù sao vụ án này vẫn phải điều tra.
Nghe hắn hỏi như vậy thì vẻ mặt Tần Hoan liền nghiêm trang, "Đầu tên cắm thẳng vào trong ngực Thái tử, nếu lúc ấy hắn cưỡi trên lưng ngựa thì kẻ bắn tên chắc hẳn cũng đang trên lưng ngựa, còn nếu như hắn đã xuống ngựa, thì kẻ bắn tên cũng ở dưới. Mặt khác, trên người Thái tử có rất nhiều vết trầy, chắc hẳn là do lúc lăn xuống khi núi, trên bả vai hắn cũng có vết bầm tím, thắt lưng và 2 bên eo cũng vậy, riêng 2 nơi này ta chắc chắn chính là do bị người đánh."
Tần Hoan mới chỉ nhìn qua vết thương lúc gắp mũi tên cho Thái tử chứ chưa xem tỉ mỉ từng nơi như lúc nghiệm thi cho nên hiện tại cũng chỉ nói đại khái mà thôi. Sau đó Tần Hoan lại tiếp tục, "Đây chỉ là điều thứ nhất, thứ hai người xuống tay chắc chắn sẽ muốn làm đến cùng, cho nên còn bôi mồi nhử thú lên trên y phục của Thác Bạt Hoằng..."
"Hắn muốn dụ dỗ mãnh thú đến ăn luôn Thái tử Thác Bạt, hủy thi diệt tích?"
Yến Trì chau mày, phản ứng cực nhanh, còn Tần Hoan lại gật đầu, "Đúng vậy, mưa to đã làm trôi đi phần lớn mồi nhử, nhưng ta đã phát hiện ra trên búi tóc và y phục của hắn vẫn còn đọng lại một chút, sẽ không nhìn nhầm."
Yến Trì nghe vậy thì vẻ mặt có vẻ đã hiểu thấu, "Hôm đó lên Nguy sơn săn bắn có khoảng 3-400 người, bất kể Thái tử Thác Bạt có gặp được ai thì cũng sẽ không bất ngờ. Cho nên hung thủ mới đột ngột tấn công vào giữa ngực Thái tử Thác Bạt."
Tần Hoan lên tiếng, "Nhưng mũi tên lại là của Thái tử Thác Bạt..."
Yến Trì khẽ cười, "Vậy thì đó là người quen rồi."
Nói như vậy thì trong đầu Yến Trì lại hiện lên rất nhiều gương mặt, sau đó mới hạ lệnh, "Bạch Phong, mang những người trong đoàn tùy tùng đi theo Thái tử Thác Bạt hôm đó đến lều nghị sự, thẩm vấn từng người một."
Cho dù không phải những người này hành hung thì ít nhất cũng có thể biết được chuyện gì xảy ra với cung tên.
Tần Hoan gật đầu đứng dậy, đợi cho đến khi Bạch Phong ra ngoài rồi Yến Trì mới kéo Tần Hoan lại ôm vào lòng, "Hôm nay nàng vất vả rồi, nếu như Thác Bạt Hoằng có thể sống được thì nàng chính là công đức vô lượng."
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải ta, là bản thân hắn, lúc ấy ta cũng cảm thấy không cứu được thế nhưng ngón tay hắn lại giật giật, mà Thác Bạt Vu càng khóc lóc kể lể thì phản ứng của hắn càng lớn. Cho nên ta mới biết cho dù hắn mê man nhưng vẫn có thể nghe được động tĩnh phía bên ngoài, đã qua 2 ngày 2 đêm, trụ được đến giờ là cực kỳ không dễ dàng cho nên có thể thấy được ý chí của hắn mãnh liệt hơn người, khát vọng cầu sống cũng rất mạnh, bởi vậy ta mới muốn cứu hắn."
Nói xong Tần Hoan lại dựa vào ngực Yến Trì, cả ngày nay đúng là nàng đã quá mệt mỏi rồi.
Hai người ôm nhau giây lát, sau đó Tần Hoan mới rời đi trước.
Yến Trì tự mình đi thẩm vấn người còn Tần Hoan quay về chỗ Thái hậu, nàng đi thay y phục sạch sẽ sau đó mới nhắc đến tình hình của Thác Bạt Hoằng. Thái hậu nghe xong liền thở dài, "Hiện giờ xem như cứu được bước đầu tiên rồi, lúc ấy ta đã nghĩ là nếu như Thái tử Thác Bạt kia thật sự không cứu được thì liệu Thác Bạt Vu có lại trách tội lên đầu con hay không. Nha đầu đó khi tức giận lên rồi thì chẳng quan tâm đến cái gì."
Tần Hoan bật cười, "Người cứ yên tâm đi, Công chúa quan tâm đến Thái tử cực kỳ chân thành, nên cho dù thật sự không cứu được thì vẫn còn có lời dặn dò của Thái tử ở đây, nhất định nàng ta cũng sẽ không làm loạn."
Thái hậu lắc đầu rồi không nhiều lời nữa, dù sao cục diện như hiện tại rất tốt, sau đó bà hỏi nguyên nhân vì sao Thác Bạt Hoằng xảy ra chuyện, Tần Hoan chỉ đơn giản tường thuật lại mấy câu. Thái hậu gật đầu, "Yến Trì ở đây rồi thì chắc hẳn sẽ điều tra ra rõ ràng thôi, chỉ là không nghĩ ra ai độc ác như vậy."
Thái hậu là người lương thiện, mà tên hung thủ kia nhất định là ẩn nấp rất sâu, sao có thể để cho bọn họ tùy tiện nhìn ra được chứ? Hai người nói chuyện một hồi, Tần Hoan không yên lòng Thác Bạt Hoằng nên lại đến lều của hắn. Vừa đến bên ngoài đã phát hiện có nhiều thủ vệ hơn, nàng nhìn kỹ lại thì thấy 2 người có vẻ như đã từng gặp ở chỗ Yến Trì. Nếu như Thác Bạt Hoằng thức dậy, có thể trực tiếp chỉ ra hung thủ, mà hung thủ muốn thoát được tội thì chắc chắn sẽ đến đây xuống tay với Thác Bạt Hoằng.
Có người của Yến Trì ở đấy thì có thể nói trong lều này đã cực kỳ an toàn rồi.
Trong lòng Tần Hoan cũng thoáng yên ổn, sau đó nàng liền vào trong lều trông nom.
...
Bên trong lều nghị sự, Thác Bạt Nhuệ đỏ vành mắt nói, "Nhất định là Lưu Uân! Hôm đó lúc chúng ta rời khỏi đại doanh thì hắn đã nhìn chằm chằm Đại ca rồi tiến đến nói chuyện, nói muốn dùng tên của Đại ca. Chỉ có hắn mới có thể nghĩ ra chuyện lấy đi tên của Đại ca, hắn vốn là muốn định mưu hại huynh ấy, trong cả đại doanh này cũng chỉ có hắn mới muốn giết chết Đại ca ta tàn nhẫn như vậy."
Yến Trì nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?"
Thác Bạt Nhuệ nói, "Hoàng tỷ đã từng nói chính tai tỷ ấy nghe được Lưu Uân và mưu sĩ của mình thương nghị, nói nếu hắn không thể cần thú được Công chúa thì sẽ khiến cho Đại ca xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trong khu vực săn bắn. Chẳng lẽ đây vẫn chưa đủ để chứng minh?"
Mặt mày Yến Trì không hề thay đổi nhìn Thác Bạt Nhuệ, "Đúng là vẫn chưa đủ để chứng minh. Ngươi kể lại xem hôm đó sau khi tách khỏi mọi người thì đã làm gì, các ngươi rời đi bao lâu, bản thân ngươi đi chỗ nào?"
Thác Bạt Nhuệ hít sâu, "Yến Thế tử, ta đã nói mấy lần rồi."
Yến Trì lạnh nhạt, "Lặp lại lần nữa."
Thác Bạt Nhuệ nhìn thoáng qua thị vệ canh cửa mặt lạnh, hắn hít sâu vào một hơi rồi nói tiếp, "Lúc ấy chúng ta đã giao hẹn nhau xong rồi mới tách ra, mỗi người đi về một hướng khác nhau. Bởi vì Đại ca muốn đạt được thứ hạng đầu tiên cho nên bọn ta không dám bắn tên lung tung. Ta học nghệ không tinh, hôm đó cơ hội bắn tên cũng không nhiều, lúc đó bọn ta mỗi người đều giữ tên cho riêng mình mà chưa từng hỗ trợ lẫn nhau. Đến lúc tách ra thì đại khái sau khoảng 2 khắc, hướng ta đi khác hẳn với hướng của Đại ca, sau đó ta thấy được một con gấu ngựa nên mới phát tín hiệu. Điều này những người hầu khác đều đã biết."
Yến Trì nghe xong cũng gật gật đầu, sau đó lại cầm giấy và bút ra, "Vẽ đi, vẽ phương hướng hôm đó các ngươi tách ra xem, nếu như không nhớ rõ thì vẽ nhiều lần là được."
Hắn vẽ tranh không giỏi, cũng không thích vẽ tranh, nhưng khi đối diện với gương mặt lạnh lùng của Yến Trì thì hắn chỉ còn biết phối hợp, "Lúc ấy chúng ta dừng lại ở giữa sườn núi, nếu tính từ đây thì Đại ca đi về hướng này, ta đi hướng này, còn những người khác đi hướng này... Đại khái chính là như vậy."
Thác Bạt Nhuệ vẽ xong rất nhanh, hắn giơ lên cho Yến Trì nhìn thoáng qua.
Yến Trì nhìn nhìn, "Có còn cái gì khác muốn nói không?"
Thác Bạt Nhuệ chau mày, "Những gì cần nói ta đều nói rồi, chỉ có như vậy thôi." Dứt lời hắn lại nói tiếp, "À, đúng rồi, ngươi nên đi bắt Lưu Uân lại đây thẩm vấn thật kỹ! Hôm đó mặc dù chúng ta không đi cùng hướng nhưng suốt cả một ngày, bọn ta càng đi thì càng tiến về phía chính Bắc, cực kỳ có khả năng sẽ gặp được hắn!"
Yến Trì gật đầu, "Được, Ngũ Điện hạ, hiện tại ngươi có thể ra ngoài."
Thác Bạt Nhuệ đứng dậy, hắn cực kỳ bất mãn với thái độ kiêu ngạo của Yến Trì, nhưng hắn đã biế thanh danh của Yến Trì, lại bị khí thế trên người Yến Trì áp bức nên không dám làm càn, đành phải tức giận mà đi ra ngoài.
Yến Trì nghĩ nghĩ, "Mang Tam Hoàng tử Tây Lương đến đây."
Lúc Lưu Uân bước vào trong lều nghị sự thì vẻ mặt của hắn cực kỳ khó coi, đây là lần thứ 2 hắn bị gọi đến đây vì chuyện của Thác Bạt Hoằng. Vì cái gì mà cứ cho rằng hắn là người hại Thác Bạt Hoằng chứ?
Nhìn vẻ mặt Lưu Uân vẫn chưa hề vơi đi tức giận, nên Yến Trì thẩm vấn cực kỳ sắc bén. Lưu Uân tuy nóng nảy nhưng lại không dám làm càn, hắn trả lời xong thì Yến Trì cũng cảm thấy vụ án này trắc trở không ít.
Mắt thấy thời gian đã không còn sớm nữa, Yến Trì giao việc thẩm vấn đám thị vệ đi theo Thác Bạt Hoằng cho những người khác còn bản thân lại đến lều của Yến Hoài. Hắn nói xong thì Yến Hoài kinh ngạc trợn tròn mắt, "Muốn lên Nguy sơn lần nữa?"
Yến Trì gật đầu, "Chỉ có như vậy mới có thể biết được người nào mới có thời gian tiếp xúc với Thái tử Thác Bạt, còn có nơi mà Thái tử Thác Bạt rơi xuống cũng cần phải điều tra thêm."
Yến Hoài gật đầu, "Cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng con đã có manh mối gì chưa?"
Yến Trì lắc lắc đầu khiến cho Yến Hoài hơi thất vọng. Yến Trì lên tiếng, "Có điều người gặp chuyện không may chính là Thái tử Thác Bạt, thân phận của hắn đặc biệt, mà trong đại doanh này chính là chỗ tập trung của quyền quý, cho nên việc hắn bị hại nhất định có liên quan đến lợi ích quyền lực."
Yến Hoài chau mày, đôi mắt cũng trở nên thâm trầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương