Nàng vừa chậm rãi nhưng lại vừa lưu loát rút đầu tên kia ra khỏi ngực Thác Bạt Hoằng, vào khoảnh khắc mũi tên ra ngoài thì máu trên ngực Thác Bạt Hoằng cũng phun tung tóe ra ngoài, bắn thẳng lên mặt Tần Hoan. Thác Bạt Vu thấy thế liền muốn lau lau cho Tần Hoan theo bản năng, thế nhưng khi nàng vừa khẽ vươn tay ra liền nghe Tần Hoan khẽ quát một tiếng, "Đừng nhúc nhích!"

Thác Bạt Vu bị giật mình nên chạy ra xa ngồi chờ, Tần Hoan tiếp tục nói, "Nói chuyện với hắn."

Thác Bạt Vu vội vàng nhìn lên mặt Thác Bạt Hoằng, thấy mặc dù hắn đang hôn mê nhưng trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh, nàng lập tức nức nở, "Thái tử ca ca, huynh có nhơ bụi cây dâm bụt bên trong Hoàng cung Bắc Ngụy kia không..."

"Cửu cô nương, giờ phải làm sao?"

Đầu tên được lấy ra rồi nhưng phải làm thế nào để máu trên ngực Thác Bạt Hoằng ngừng chảy? Nhìn miệng vết thương đã bị khoét rộng ra, cả ba vị ngự y đều thấy ghê người.

Tần Hoan lại duỗi tay ra, "Đưa kim chỉ cho ta..."

Ngự y lập tức đưa đến, Tần Hoan dùng kim chỉ trang bị tạm thời để khâu vết thương lại. Thác Bạt Vu đảo mắt sang, thấy được Tần Hoan từng kim từng kim một khâu miệng vết thương cho Thác Bạt Hoằng cứ như vá chăn bông vậy, mà nàng còn không hề để ý đến đôi bàn tay và với vạt áo phía trước đều tràn đầy máu tươi. Cả khuôn mặt lẫn ánh mắt nàng đều chăm chú đến cực hạn, chẳng bao lâu sau, Thác Bạt Vu mơ hồ cảm thấy được trên người Tần Hoan có một tia sáng vô cùng thánh thiện, cộng thêm dung mạo thanh tú mỹ miều của nàng khiến cho người ta phải sùng kính ngưỡng mộ, giống với những vị Thần nữ của một bộ lạc ở phía trên cực Bắc của Bắc Ngụy. Trong giây phút này, coi như nàng đã hiểu rõ ra được một người như Yến Trì vì sao lại động tâm với Tần Hoan!

Ngoài miệng nàng vẫn nói chuyện với Thác Bạt Hoằng, nhưng trong lòng lại lập tức trống rỗng. Toàn bộ những nghi vấn trước đây đã tan thành mây khói, nàng đột nhiên cảm nhận được người như Yến Trì chắc hẳn cũng sẽ động tâm với Tần Hoan thế này. Hai người bọn họ, một người như chiến thần bảo vệ quốc gia, tạo ra muôn vàn sát nghiệp, còn Tần Hoan lại là người hành y tế thế giống như tiên nhân trên 9 tầng trời. Trên đời này liệu còn có ai xứng đôi hơn bọn họ?

"Cao khép miệng vết thương cùng với thuốc cầm máu đều lấy ra đây..."

Tần Hoan khâu xong miệng vết thương, lúc này mới bắt đầu bôi thuốc trị thương. Trên tay nàng đều là vết máu, hiện tại là lúc gấp rút nên chỉ lau lau lung tung lên chính y phục của mình, sau đó mới thật cẩn thận dùng một cái thìa bạc nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên trên miệng vết thương của Thác Bạt Hoằng. Nàng vẫn cúi khom người từ đầu đến cuối, trên trán chảy đầy mồ hôi nhưng vẫn không hề để tâm, mỗi một chi tiết nàng đều làm thật cẩn thận không dám sơ suất. Thấy nàng chuyên tâm tỉ mỉ như vậy, Thác Bạt Vu ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Rất nhanh sau đó, Tần Hoan dùng vải trắng băng bó vết thương xong xuôi thì mới khẽ thở phào rồi lùi về phía sau một bước. Động tác này của nàng rất chậm, đủ để thấy lưng eo đau nhức không chịu nổi. Thác Bạt Vu muốn nói lại thôi, Tần Hoan lại bắt đầu bắt mạch, bắt mạch xong nàng liền bưng lấy rượu nóng đi rải đều ra khắp mọi nơi bên trong lều. Thác Bạt Vu thấy thế không nhịn được mà khẽ hỏi, "Sao rồi..."

Tần Hoan vẩy rượu xong rồi đứng thẳng lên nhìn về phía Thác Bạt Vu, "Rút mũi tên ra rồi."

Đương nhiên Thác Bạt Vu biết đầu tên đã được lấy ra, điều nàng muốn biết chính là ca ca nhà mình có cứu sống được hay không!

Tần Hoan biết nàng muốn hỏi điều gì, liền tiếp tục nói, "Tiếp theo đây phải xem máu có thể ngừng chảy hay không, phải xem miệng vết thương có bị nhiễm trùng hay không, còn phải xem hắn có thể uống thuốc hay không, rồi xem hắn đã mất quá nhiều máu như vậy rồi mà còn có thể gắng gượng được không. Ít nhất phải đợi 5 ngày nữa thì mới biết rốt cuộc hắn có thể sống được hay không, đương nhiên, cho dù có sống thì chắc chắn cũng sẽ lưu lại không ít di chứng."

"Không sao không sao! Chỉ cần có thể sống là được rồi..."

Thác Bạt Vu nhìn Tần Hoan tha thiết, lại có chút cảm kích. Tần Hoan tiếp tục nói, "Những ngày này, trong lều chỉ có ta, ngươi và 3 vị ngự y là có thể đi vào, bên cạnh hắn bắt buộc phải có người túc trực không được phép rời đi. Ngươi đến thì phải nói chuyện cùng với hắn, trước khi đến thì y phục, tay chân đều phải đảm bảo là được rửa ráy sạch sẽ. Hai ngày nay ta sẽ rải rượu rất nhiều trong lều, rượu này có thể dùng để rửa tay, cũng có thể vẩy xuống đất, tóm lại không được mang đồ vật chưa được rửa sạch vào đây..."

Tần Hoan nói xong Thác Bạt Vu liền gật đầu, nàng lại liếc nhìn Thác Bạt Vu thêm lần nữa, "Hiện tại có ta và 3 vị ngự y chăm sóc, ngươi về trước nghỉ ngơi rồi dùng bữa đi, đợi buổi tối rồi đến đây."

Thác Bạt Vu muốn nói lại thôi, Tần Hoan cũng không cho phép cãi lại, "Buổi tối ngươi phải gác đêm, mà cũng không phải chỉ 1-2 ngày cho nên ngươi tuyệt đối không thể ngã xuống vào lúc này. Ra ngoài đi."

Thác Bạt Vu bị lời nói giống như ra lệnh của Tần Hoan làm cho kinh sợ, nàng cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải nhìn Thác Bạt Hoằng mấy cái sau đó mới đi ra ngoài.

Tần Hoan thấy vẻ mặt trắng bệch của Thác Bạt Hoằng liền liếc mắt nhìn một cái, "Những gì chúng ta có thể làm đều đã làm rồi, kế tiếp phải xem xem số mệnh của hắn."

Nói xong Tần Hoan nhìn sang đầu mũi tên đặt ở trên bàn.

Nên cứu đã cứu rồi, hiện tại là lúc phải suy nghĩ một chút xem vì sao Thác Bạt Hoằng lại trúng tên.

Tần Hoan và ba vị ngự y rửa sạch vết máu bên trong lều, sau đó mang theo đầu mũi tên ra ngoài.

Nàng vừa ra đến nơi thì Trần ma ma tiến lên đón, hôm nay cứu Thác Bạt Hoằng tốn khoảng gần 2 canh giờ, mà nhìn thấy từng chậu từng chậu máu được bê ra ngoài thì đừng nói là Trần ma ma, toàn bộ tướng sĩ ở đây cũng đều run rẩy trong lòng. Nhưng khi biết được cuối cùng Tần Hoan vẫn cứu mạng thành công thì mọi người không khỏi coi Tần Hoan là một vị thần.

Trần ma ma đón lấy Tần Hoan, những người khác cũng tiến đến xung quanh, ngay sau đó lại có càng nhiều người đi đến xung quanh, trong mắt ai nấy cũng đều tán thưởng và ngưỡng mộ, thật sự đã coi Tần Hoan thành y tiên. Trên áo bào xanh nhạt của Tần Hoan dính loang lổ vết máu, nhưng càng như vậy thì lại càng có thể tăng thêm cảm giác hành y tế thế lẫy lừng. Tần Hoan nói mấy câu với Trần ma ma, sau đó bởi vì nóng lòng muốn đến chỗ Yến Hoài bẩm báo cho nên vết máu trên người nàng vẫn còn chưa loại trừ, nàng cũng không đến chỗ Thái hậu nữa mà lập tức thẳng đến lều của Yến Hoài.

Vừa đến nơi thì Yến Hoài cũng nhận được tin tức, ông thấy Tần Hoan đến thì giọng nói cũng có chút kích động, "Cửu nha đầu, con thật sự rất giỏi!"

Tần Hoan cầm đầu tên trong tay trình lên, "Hoàng thượng, cái này lấy trong vết thương của Thái tử Bắc Ngụy ra."

Yến Hoài chau mày, vừa nhìn đầu tên vừa hỏi, "Cửu nha đầu, cơ hội sống sót của Thái tử Thác Bạt kia có bao nhiêu phần?"

Tần Hoan suy nghĩ một chút, "Có 3 phần."

"Chỉ có 3 phần cơ hội?"

Tần Hoan gật đầu, Yến Hoài thở dài, "Có 3 phần cũng coi như tốt hơn không có phần nào rồi." Nói xong ông đưa đầu tên cho Lâm Chương, "Ngươi nhìn xem, đây có phải của Thác Bạt Hoằng..."

Lâm Chương tự mình nhìn qua, quả nhiên thấy được đoạn nối giữa đầu và thân tên có khắc một chữ 'Hoằng' nho nhỏ.

"Tên của chính Thái tử Thác Bạt, nhưng tại sao lại bắn trúng hắn?"

Yến Hoài chần chừ giây lát rồi hỏi một câu, Lâm Chương cũng cực kỳ khó hiểu còn Tần Hoan ở dưới đột nhiên lên tiếng, "Lâm Thống lĩnh, lúc phát hiện ra Thái tử Điện hạ thì có tìm được những vật khác không?"

Lâm Chương liền nói, "Chỉ tìm thấy cung tên, túi đựng tên còn những thứ khác đều không có. Con mồi hắn săn được đều do người hầu hắn giữ, mà lương khô tiếp viện, ngay cả mồi nhử dẫn dụ thú cũng không có trên người hắn."

Tần Hoan gật gật đầu rồi không hỏi nhiều nữa, Yến Hoài nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi nói, "Cửu nha đầu, con thấy thế nào?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Dân nữ cảm thấy nhất định là do người làm."

Yến Hoài chau mày, Tần Hoan tiếp tục nói, "Lúc dân nữ rút tên ra thì phát hiện ra đầu tên là cắm thẳng vào ngực Thái tử, với góc độ như vậy thì chắc chắn người bắn tên phải đứng ở chính diện ngay trước mặt Thái tử, cộng thêm đoạn tên bị gãy kia rất nhẵn mịn và sạch sẽ, chứng tỏ đã bị vũ khí chém đứt."

Lâm Chương chau mày, "Lúc ta phát hiện ra Thái tử thì bội kiếm bên người đã bị rút ra, liệu có phải Thái tử Điện hạ tự mình chém đứt?"

Tần Hoan lắc đầu, "Vậy Lâm Thống lĩnh có phát hiện ra đuôi tên ở bên cạnh Thái tử Điện hạ không?"

Nàng hỏi thế khiến cho Lâm Chương sửng sốt, "Lúc tìm thấy Thái tử là buổi tối, chúng ta gấp rút cứu người cho nên không để ý đến những đồ vật của Thái tử... Ta đã sai người đi nhặt rồi, nhưng không biết có nhặt được hay không, ta phải đi gọi người đến hỏi xem."

Yến Hoài nói, "Không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh đây là chuyện ngoài ý muốn à?"

Tần Hoan hơi do dự, "Chuyện này con cũng không dám khẳng định, nhưng dựa vào góc độ của đầu tên thì chắc hẳn là do con người gây ra. Nếu như ngoài ý muốn thì là quá trùng hợp rồi, Thái tử ngã xuống khe núi, đúng lúc có một mũi tên dựng thẳng, mà Thái tử lại ngã xuống từ hướng chính diện, tự làm mình bị thương. Không chỉ có như vậy, mũi tên này chỉ đâm vào trong người với độ sâu nhất định, nếu là ngã trúng thì chắc hẳn sẽ xuyên hẳn qua người."

Tần Hoan nói như vậy thì Yến Hoài cũng hiểu được chuyện không thể xảy ra, nhưng đang yên lành, nếu như có người mưu hại Thác Bạt Hoằng thì đó có thể là ai? Người này còn dùng chính mũi tên của Thác Bạt Hoằng?

Yến Hoài suy nghĩ giây lát nhưng vẫn không nắm được trọng điểm, thấy Tần Hoan đứng bên dưới liền nói, "Cửu nha đầu, con đã vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Mấy hôm nay con phải chăm lo nhiều hơn đến bên phía Thái tử Bắc Ngụy kia."

Tần Hoan gật đầu lui ra ngoài, Thác Bạt Hoằng là nàng cứu sống, hiện giờ đương nhiên không thể lơ là thiếu cảnh giác rồi.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan vẫn không quay về chỗ Thái hậu mà lại đi thẳng đến lều của Thác Bạt Hoằng.

Bên ngoài lều đứng đầy thủ vệ, thấy Tần Hoan đi đến liền lập tức tránh ra. Nàng vừa vào cửa, rửa tay xong lại bắt mạch, nhìn miệng vết thương sau đó lại sờ sờ lên đầu Thác Bạt Hoằng, lúc này mới hơi yên lòng. Ít nhất trong khoảng thời gian này Thác Bạt Hoằng vẫn chưa thấy có triệu chứng nguy hiểm nào, nếu là như vậy thì cơ hội sống không chỉ có 3 phần.

Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên phát hiện bên trong đầu tóc tán loạn của Thác Bạt Hoằng có dính gì đó, ban nãy tất cả dốc lòng cứu người cho nên không ai chú ý đến, hiện tại những vết bẩn này lại hiện lên rất rõ ràng. Tần Hoan cúi xuống rửa sạch vết bẩn trên tóc Thác Bạt Hoằng đi, vốn tưởng rằng chỉ là cát bùn thế nhưng khi nàng vừa nhìn kỹ lại thì phát hiện ra đây là một loại mảnh vụn màu đỏ sậm trông giống như đồ ăn cho chim.

Tần Hoan chau mày, đây là cái gì?

Nàng dùng đầu ngón tay vê vê một lúc sau đó đưa lên mũi ngửi, rất nhanh lông mày nàng đã nhíu chặt lại.

Thứ này xuất hiện trên khu săn bắn thì chẳng có gì lạ, nhưng tuyệt đối không nên xuất hiện trên người Thác Bạt Hoằng!

Ánh mắt Tần Hoan đảo một vòng, thấy trong lều đã được rửa ráy sạch sẽ liền vội vàng ra ngoài rồi hỏi thị vệ canh gác, "Ban nãy lúc dọn rửa bên trong, y phục của Thái tử Thác Bạt đem đi đâu rồi?"

Thị vệ lập tức dẫn đường, rất nhanh Tần Hoan đã đến bờ hồ nơi giặt rửa đồ vật.

Y phục của Thác Bạt Hoằng đang chất đống một chỗ, Tần Hoan nhặt y phục hắn lên xem, ngoại trừ bùn đất và cỏ khô thì nàng cũng phát hiện trên cổ áo có rất nhiều vết màu đỏ sậm giống với thứ nàng tìm thấy trên tóc hắn ban nãy.

Mưa to suốt 2 ngày, những thứ dính trên y phục đều bị gột rửa sạch sẽ, chỉ có nút thắt chỗ cổ áo có hoa văn chìm nên vết bẩn mới đọng lại được. Tần Hoan cẩn thận kiểm tra một lần, sau đó chỉ huy thị vệ cầm y phục của Thác Bạt Hoằng đến lều của Yến Hoài một lần nữa.

Thấy Tần Hoan đi rồi mà quay lại nên Yến Hoài hơi kinh ngạc, "Nha đầu có chuyện gì vậy?"

Tần Hoan hành lễ xong rồi nói, "Hoàng thượng, con khẳng định chắc chắn Thái tử Thác Bạt đã bị người ta mưu hại."

Yến Hoài ngồi thẳng người lên, "Vì sao nói như vậy?"

Tần Hoan ra lệnh cho thị vệ mang y phục ra, "Trên y phục của Thái tử có vết bẩn màu đỏ sậm giống như đồ ăn cho chim, ngửi thử thì có mùi máu tanh nên con đoán đây là mồi nhử dùng để dẫn dụ thú trong lúc đi săn. Nếu như vết thương của Thái tử là ngoài ý muốn thì ai bôi những mồi nhử này lên trên y phục của hắn? Người này rõ ràng là bắn Thái tử, sau đó mới bôi mồi nhử lên người hắn, muốn dụ dỗ mãnh thú đến ăn, mượn cái này để hủy thi diệt tích!"

Dẫn mãnh thú đến ăn? Hủy thi diệt tích?

Đôi mắt Yến Hoài co rút, nghe đến đây lập tức lạnh sống lưng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện